Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 681: Đúng là nên như vậy!




- Hô Diên tướng quân ngài hãy xem, quân đội của Lưu Thiên Đạo đã bị bao vây trong thung lũng này, bây giờ chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, mạt tướng lập tức lãnh đạo đại quân bắt gã lại! 

 Ma Kim Cảnh nịnh nọt Hô Diên Bình bên cạnh. 

 Vài ngày trước Lưu Thiên Đạo tập hợp lực lượng cuối cùng tiến đánh phủ Hạ Vũ, muốn đặt cược tất cả một phen. Vốn dĩ tướng sĩ của gã đã tấn công đến đầu thành, khi sắp tiến vào phủ Hạ Vũ, không ngờ trong thời khắc then chốt, Ma Kim Cảnh lại sử dụng hỏa khí mà Đại Tống cung cấp cho y, kết quả xoay chuyển tình thế, khiến cho Lưu Thiên Đạo bị đả kích, hộc máu ngã quỵ, điều này càng khiến đại quân của Lưu Thiên Đạo không đánh mà tự tan. 

 Tuy Ma Kim Cảnh tuổi tác không lớn, nhưng y cũng coi như lão tướng kinh nghiệm lâu năm, sau khi nhìn thấy Lưu Thiên Đạo hộc máu ngã quỵ, tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một, thế là y mở cổng thành phản công. Trong thời gian ngắn đại quân của Lưu Thiên Đạo bị giết tan tành, cuối cùng còn chèn ép quân chủ lực của Lưu Thiên Đạo trong một thung lũng cách phủ Hạ Vũ không xa, hơn nữa bản thân Lưu Thiên Đạo cũng nằm trong đội quân đó, chỉ là giờ không biết sống hay chết. 

 Hô Diên Bình nghe thấy lời của Ma Kim Cảnh lại mỉm cười gật đầu, sau đó nghiêm túc xem xét địa thế của thung lũng trước mặt. Ngày hôm qua y mới đến phủ Hạ Vũ, vốn cho rằng có thể đánh giáp Lưu Thiên Đạo từ phía sau, ngờ đâu đối phương đã thua trước rồi. Vốn dĩ với thực lực của Ma Kim Cảnh, hoàn toàn có thể bắt được Lưu Thiên Đạo trước khi y đến, nhưng Ma Kim Cảnh lại rất khéo léo, biết được Hô Diên Bình bọn họ ngàn dặm xa xôi tới đây, nếu không kiếm được chút công lao nào, trong lòng chắc chắn sẽ buồn bực, cho nên Ma Kim Cảnh mới giữ lại quân chủ lực của Lưu Thiên Đạo, coi như món quà dành tặng Hô Diên Bình bọn họ. 

 Đối với sự nịnh bợ của Ma Kim Cảnh, Hô Diên Bình tất nhiên vui vẻ đón nhận, dù sao chặng đường đi này của y không dễ dàng, nếu không đạt được thành tích gì, y thì không vấn đề, nhưng tướng sĩ thủ hạ khó tránh khỏi ấm ức trong lòng, nhưng bây giờ nếu có thể bắt được Lưu Thiên Đạo thì công lao đó tuyệt đối không nhỏ, nghĩ đến đây, Hô Diên Bình cũng có thêm vài phần thiện cảm với Ma Kim Cảnh, dù sao có thể nhường phần công lao lớn như vậy, đây không phải chuyện mà ai cũng làm được. 

 - Thung lũng này hai bên đều là vách núi, hai con đường trước sau đều đã bị đại quân của Ma tướng quân chặn đứng rồi, hơn nữa sĩ khí quân đội của Lưu Thiên Đạo giảm mạnh, đoán là chỉ cần một đợt tấn công là có thể thắng được, lệnh cho toàn quân chuẩn bị một chút, ngày mai bắt giữ Lưu Thiên Đạo! 

 Hô Diên Bình xem xét địa hình thung lũng này xong, liền mỉm cười dặn dò tướng lĩnh phía dưới, tuy y không nói rõ, nhưng cũng âm thầm cho các tướng lĩnh khác biết, công lao lần này là do Ma Kim Cảnh nhường cho họ. 

 - Rõ! 

 Tướng lĩnh bên dưới cũng đáp một tiếng, sau đó ánh mắt rất nhiều người nhìn Ma Kim Cảnh cũng mang theo sự thân thiện, khiến Ma Kim Cảnh mỉm cười gật đầu lia lịa, trong lòng thầm nghĩ lần này coi như bản thân không dâng tặng công lao lớn này vô ích, chỉ cần quan hệ tốt với những người này, mai kia không phải lo không có chỗ đứng ở Đại Tống. 

 Tuy nhiên sau khi đại quân của Hô Diên Bình nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau dã tâm bừng bừng chuẩn bị xử lí nốt tàn quân của Lưu Thiên Đạo thì không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Quân đội bị bao vây trong thung lũng bỗng nhiên đầu hàng Đại Tống, hơn nữa còn dâng hiến thi thể của Lưu Thiên Đạo, hóa ra trước đó Lưu Thiên Đạo tức giận đến nỗi thổ huyết, cộng thêm ngã từ trên lưng voi, kết quả rơi vào hôn mê, mấy ngày nay thỉnh thoảng tỉnh dậy vài lần, nhưng thần trí mơ hồ, đến tối hôm qua thì không thở nữa, các tướng lĩnh còn sót tập trung lại cùng bàn bạc một đêm, cuối cùng quyết định đầu hàng Đại Tống. 

 Nhìn thấy vậy, Hô Diên Bình và các tướng lĩnh cũng ủ rũ, bởi vì đầu hàng và bị họ đánh bại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, công lao cũng cách biệt một trời một vực. Sớm biết như vậy, hôm qua họ đã phát động tấn công rồi, đáng tiếc bây giờ hối hận cũng đã muộn, sao có thể ép đám thủ hạ đó của Lưu Thiên Đạo đánh một trận với họ chứ? 

 - Ma tướng quân, lần này có thể tiêu diệt được Lưu Thiên Đạo, công lao lớn nhất thuộc về ngươi, Lăng Vương điện hạ đang ở cảng Trầm Thủy chờ tin của chúng ta, ta thấy hay là ngươi đi cùng ta đến cảng Trầm Thủy, để Điện hạ trực tiếp trọng thưởng cho ngươi! 

 Trong hoàng cung thành phủ Hạ Vũ, Hô Diên Bình cười ha ha nói với Ma Kim Cảnh. Thi thể của Lưu Thiên Đạo đã được lôi về giữ gìn cẩn thận, ngoài ra đám thủ hạ của gã cũng bị nhốt lại, dự định đồng loạt đưa đến cảng Trầm Thủy giao cho Triệu Nhan xử lí, mặt khác Ma Kim Cảnh chắc chắn cũng phải rời khỏi phủ Hạ Vũ, Triệu Nhan nhất định sẽ có sắp xếp khác cho y. 

 - Mạt tướng sớm đã muốn đến thăm hỏi Lăng Vương điện hạ, lần này có thể tiêu diệt Lưu Thiên Đạo, toàn bộ là nhờ Lăng Vương điện hạ bố trí thỏa đáng, mạt tướng chỉ hành động theo lời của Điện hạ mà thôi, nào có công lao gì? 

 Ma Kim Cảnh liền vô cùng khiêm tốn nói. Trước đó Lưu Trọng Cát khiêu khích y, khiến y phân ranh giới xưng vương tại Tử Hạ, đáng tiếc không những không hiệu quả, ngược lại khiến Ma Kim Cảnh nghĩ thông suốt, nếu mình quy phục Đại Tống, thì thành tâm thành ý phục vụ, nếu còn có ý định phân ranh giới làm vua, e rằng cuối cùng lại có kết cục như Lưu Thiên Đạo. 

 - Ha ha, Ma tướng quân quá khiêm tốn rồi, với tài năng của ngươi, sau này khẳng định có thể được Điện hạ trọng dụng, có thể nói tiền đồ rộng mở, tương lai chúng ta cùng là thần tử phục vụ Điện hạ, Ma tướng quân đừng quên giúp đỡ lẫn nhau nhé! 

 Hô Diên Bình nghe thấy lời của Ma Kim Cảnh cũng cười lớn nói. 

 - Hô Diên tướng quân khách khí quá, với thân phận của ngài, sau này mạt tướng còn phải mong tướng quân chiếu cố nhiều mới đúng! 

 Ma Kim Cảnh nghe thấy vậy lại có chút lo sợ, y đã âm thầm nghe ngóng qua, biết được vị tướng quân Hô Diên Bình trước mặt này không những là bằng hữu chí cốt của Lăng Vương điện hạ mà còn là một trong những nhà tướng nổi danh ở Đại Tống, nghe nói mấy vị huynh đệ của đối phương đều nhậm chức trong quân đội, chức vị của một số người thậm chí còn cao hơn Hô Diên Bình, cho nên đối với nhân vật như Hô Diên Bình, Ma Kim Cảnh không dám coi thường. 

 Hô Diên Bình nghe thấy lời của Ma Kim Cảnh lại cười ha ha, sau đó khách khí thêm vài câu, giờ mới nhớ ra một chuyện, liền lên tiếng: 

 - Đúng rồi, ta nghe nói Lưu Trọng Cát cũng bị giam trong thành, Lăng Vương điện hạ vô cùng chú ý đến người này, đến lúc đó cùng áp giải ông ta đến cảng Trầm Thủy luôn! 

 - Đúng là nên như vậy! 

 Ma Kim Cảnh lập tức đồng ý, đối với chuyện nên giải quyết Lưu Trọng Cát thế nào, y vẫn luôn hết sức khó xử, nếu giết đối phương, y thực sự không nhẫn tâm, nhưng nếu không giết, chuyện Lưu Trọng Cát còn sống, bản thân đã là một mối nguy hiểm, cho nên chi bằng giao cho Đại Tống xử lí. 

 Cùng lúc đó, Lưu Trọng Cát trong đại lao vẫn ngồi bình thản đọc sách, Ma Kim Cảnh giữ kín với ông tất cả tin tức bên ngoài, vì thế ông không hề biết Lưu Thiên Đạo đã bị thương mà chết, càng không hay quân Tống của Hô Diên Bình đã vào thành, nhưng ông cũng cảm nhận được một số tình hình, chẳng hạn mấy ngày nay không còn nghe thấy tiếng chém giết ở tường thành, Ma Kim Cảnh cũng không đến thăm mình nữa, điều này nói lên chiến sự bên ngoài đã tạm thời chấm dứt, hơn nữa Ma Kim Cảnh còn rất bận, từ đây có thể suy luận ra phía Lưu Thiên Đạo rất có thể rơi vào thế hạ phong, thậm chí rất có thể đã bị Ma Kim Cảnh đánh lui rồi. 

 Nghĩ đến Lưu Thiên Đạo rất có thể đã bại trận, trong lòng Lưu Trọng Cát cũng không khỏi thở dài. Trước đó ông từng suy đoán vài kết quả của trận chiến này, trong đó kết quả tốt nhất là Lưu Thiên Đạo có thể đánh hạ được thành phủ Hạ Vũ trước khi quân Tống đến, sau đó dựa vào thành trì vững chắc ngăn cản quân Tống, chỉ là kết quả này không khả quan lắm, cho dù ông đích thân cầm binh, cũng rất khó đánh hạ được phủ Hạ Vũ trong thời gian ngắn, huống hồ tính cách Lưu Thiên Đạo nóng vội, lại một lòng muốn bắt Ma Kim Cảnh rửa nhục, còn phạm phải điều tối kỵ của nhà binh. 

 Hiện tại Lưu Trọng Cát hi vọng nhất chính là Lưu Thiên Đạo sau khi bị Ma Kim Cảnh đánh bại, có thể tỉnh ngộ lập tức rút lui. Chỉ cần không bị quân Tống và Ma Kim Cảnh tiêu diệt hoàn toàn thì sau này sẽ có cơ hội nổi dậy, đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của Tử Hạ. 

 Chính lúc Lưu Trọng Cát đang suy nghĩ vẩn vơ, bên ngoài trời cũng đã không còn sớm nữa, quản lao như thường lệ mang cơm đến cho ông, kể ra tuy quản lao này là do Ma Kim Cảnh sắp xếp, nhưng vô cùng kính phục Lưu Trọng Cát, cho nên bình thường luôn tận tâm phục vụ ông, cho dù Lưu Trọng Cát có yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi chức trách của y, y đều nghĩ cách giúp Lưu Trọng Cát. 

 Hôm nay quản lao chuẩn bị cho Lưu Trọng Cát một bàn rượu thịnh soạn, đây đều là những món Lưu Trọng Cát thích ăn, quản lao đặt rượu thịt xuống bàn xong hành lễ với ông, sau đó đang định đi ra, nhưng lúc này Lưu Trọng Cát chợt mở miệng: 

 - Quản lao, hoàng thượng bên ngoài thành giờ sao rồi? 

 Nghe thấy Lưu Trọng Cát hỏi đến chuyện của Lưu Thiên Đạo, quản lao không khỏi khẽ run rẩy, bởi vì Ma Kim Cảnh đã dặn dò, tuyệt đối không được nói chuyện này với Lưu Trọng Cát, cho nên y chần chừ một lát mới miễn cưỡng cười nói: 


 - Ma tướng quân mấy ngày nay đang tiếp đãi tướng quân Đại Tống đến, trong đó có một vị Hô Diên tướng quân thân phận không tầm thường, Ma tướng quân gần đây dường như hằng ngày đều ở cùng ngài ấy. 

 - Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi lui ra đi! 

 Lưu Trọng Cát bình tĩnh phân phó, chỉ là trong tận sâu ánh mắt ông lộ ra vẻ đau thương. Quân Tống đã vào thành, điều này chứng minh cuộc tấn công của Lưu Thiên Đạo trước đó chắc chắn thất bại, tồi tệ hơn là, Ma Kim Cảnh và quân Tống đều ở trong thành chứ không đi truy bắt, như vậy chỉ có hai kết quả, đó là hoàng thượng đã rơi vào tay bọn chúng, hoặc là đã tử trận, hai kết quả này cho dù là kết quả nào, đều có nghĩa Tử Hạ không còn chút hi vọng nào nữa rồi. 

 Nghĩ đến những điều trên, Lưu Trọng Cát không khỏi cảm thấy thất vọng, trong đôi mắt cũng mất đi thần thái trước đây, ngồi ngây ra ở đó rất lâu, cuối cùng vô cùng điềm tĩnh rót cho mình một chén rượu, sau đó uống cạn một hơi, ánh mắt lại lộ ra tia nhìn kiên định, dường như đã quyết định điều gì đó?