Ác Quỷ mặc dù không tự mình nghênh đón Thái Kinh, nhưng cũng không dám trễ nải chính sự, cho nên sau khi Thái Kinh đi vào cảng Hương Tiêu, rất nhanh liền được tiểu quan lại nghênh đón, tiểu quan này vốn là văn thư trong quân, chỉ có điều trong khoảng thời gian này tham dự đến việc quản lý địa phương xem như đã thoát ly khỏi quân ngũ, hiện tại Thái Kinh đã đến, vừa vặn những người này là cấp dưới của tri châu phủ là mình, mặt khác y cũng có thể thông qua những người này hiểu biết thêm tình huống cảng Hương Tiêu.
Đối với vị tri châu mới vừa được điều đến nhận chức tên Thái Kinh này, các vị tiểu quan lại kỳ thật cũng không thể nào chịu phục, dù sao trước đây toàn bộ cảng Hương Tiêu đều do bọn họ quản, bọn họ có thể tùy ý gian lận, mò chút nước luộc cũng không ai quản, về phần Ác Quỷ những người kia ngay cả khoản mục xem cũng không hiểu, nói gì đến việc quản lí, nhưng hiện tại Thái Kinh vừa đến, đã chặt đứt đường tài lộ của bọn họ, bởi vậy những người này đối Thái Kinh cũng không hoan nghênh chút nào, thậm chí còn tính toán âm thầm giết hại.
Đáng tiếc bọn tiểu quan lại lần này cũng đã đụng tới miếng sắt nóng bỏng tay, Thái Kinh tuy rằng đấu không lại Lã Huệ Khanh, nhưng đối phó với bọn tiểu quan lại này cũng là dễ như trở bàn tay, sau khi y trừng trị vài tên tiểu quan lại cầm đầu, một đám tất cả đều trở nên cực kỳ nghe lời, điều này cũng khiến cho Thái Kinh rất nhanh đã bước đầu nắm giữ được quyền lực ở cảng Hương Tiêu, đợi cho các quan viên khác tới Lã Tống, Thái Kinh lập tức bắt tay vào chỉnh đốn trị an và quản lý an ninh của các cứ điểm ở Lã Tống, hao tốn nửa năm thời gian, khiến cho tình hình Lã Tống chuyển biến tốt đẹp hẳn lên, thậm chí ngay cả Ác Quỷ luôn luôn nhìn y không vừa mắt cũng âm thầm gửi thư tới Từ Nguyên, nói Thái Kinh tuy rằng nhân phẩm kém, nhưng thật sự có chút bản lĩnh.
Ở thành Quảng Châu xa xôi, Triệu Nhan vẫn chú ý hành động của Thái Kinh. Dù sao Lã Tống là lãnh thổ đầu tiên bên ngoài của Đại Tống, tuy rằng gần đây chiếm cứ lãnh thổ không nhiều lắm, nhưng quan hệ đến việc ngày sau khuếch trương lãnh thổ ra bên ngoài có thành hay không. Hơn nữa từ đây cũng có thể tích lũy một ít kinh nghiệm, hơn nữa do quan hệ tới Thái Kinh, cho nên Triệu Nhan đối với Lã Tống cũng chú ý một cách đặc biệt.
Lại nói tiếp việc Lã Huệ Khanh buộc cách chức điều tra Thái Kinh, dựa vào thế lực của Triệu Nhan, muốn bảo vệ chức quan của y thật ra cũng không phải là không thể, chỉ cần sử dụng một chút quan hệ là được, nhưng Triệu Nhan cuối cùng lại thay đổi chủ ý, bèn gửi thư cho Triệu Húc, nói rằng Thái Kinh người này tuy rằng nhân phẩm có vết nhơ, nhưng năng lực xuất chúng. Vừa vặn Lã Tống bên kia cần quan viên, cho nên không bằng phái y tiến, vừa vặn lúc này Lã Huệ Khanh cũng muốn giáng chức Thái Kinh đi thật xa, vì thế Thái Kinh liền vô cùng xui xẻo bị giáng chức tới Lã Tống.
Nhìn thấy sau khi Thái Kinh tới Lã Tống có một loạt hành động, cùng với việc tình hình các phương diện rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp ở Lã Tống, điều này làm cho Triệu Nhan cảm giác mình rốt cuộc không nhìn lầm người, Thái Kinh người này xác thực là có chút tài năng, chỉ tiếc nhân phẩm của đối phương có vấn đề, nếu không thật ra cũng là một người khá được.
Thư phòng của Triệu Nhan, trong khoảng thời gian này hắn cũng không có thời gian đi câu cá, ngoại trừ chú ý sự tình ở Lã Tống, Tinh Thành bên kia cũng hơi có chút vấn đề, hơn nữa còn liên quan đến Tử Hạ. Điều này làm cho Triệu Nhan vẫn đang suy nghĩ chuyện này nên làm thế nào?
Lại nói tiếp lần này Tinh Thành gặp chuyện không may vẫn là mầm tai hoạ Triệu Nhan đã gài sẵn, lúc trước Tử Hạ luôn luôn thăm dò thái độ của Đại Tống đối với cảng Trầm Thủy, kết quả bị Triệu Nhan phát hiện. Thái độ vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ cưỡng bức Tử Hạ, cuối cùng Lưu Thiên Đạo đành phải phái Lưu Trọng Cát tiến đến xin lỗi, chỉ có điều gã lại không có lòng tốt gì, mà tính toán mượn cơ hội này diệt trừ Lưu Trọng Cát, kết quả bị Triệu Nhan nhìn thấu, nói lời thức tỉnh Lưu Trọng Cát. Cuối cùng sau khi Lưu Trọng Cát trở về kéo một nhóm người rời khỏi thành Hạ Vũ, cầm giữ binh lực tự bảo vệ mình.
Lưu Trọng Cát tuy rằng cầm giữ binh tự bảo vệ mình nhưng ông ta đối với Tử Hạ lại trung thành và tận tâm như cũ, cũng không có ý nghĩ tạo phản, ngoài mặt cũng vẫn nghe theo Lưu Thiên Đạo điều khiển, điểm này ngay cả Triệu Nhan cũng có chút khâm phục ông ta. Đoạn thời gian trước Đại Tống bởi vì vấn đề lương thực tấn công Tinh Thành, chẳng những bắt sống Tinh Thành Vương, hơn nữa còn chiếm cứ vùng duyên hải Tinh Thành, tuy nhiên nội bộ Tinh Thành cũng sớm đã chia năm xẻ bảy, rất nhiều địa phương cũng không nghe theo Tinh Thành Vương điều khiển, cho nên cho dù trong tay Triệu Nhan có con rối Tinh Thành này, nhưng lực ảnh hưởng cũng chỉ có thể mở rộng ở vùng duyên hải, về phần đất liền của Tinh Thành đối với Đại Tống vẫn là bằng mặt không bằng lòng.
Vốn Triệu Nhan cũng cũng không có tính toán chiếm lĩnh đất Tinh Thành, dù sao Tinh Thành bên kia là vùng nhiệt đới, đất liền khắp nơi đều có rừng cây và đầm lầy, cũng không thích hợp để quân đội của Đại Tống xâm nhập, hơn nữa tinh hoa của Tinh Thành tất cả đều ở vùng duyên hải, cho nên Đại Tống chiếm cứ vùng duyên hải cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Tuy Đại Tống không có hứng thú với vùng đất liền địa khu Tinh Thành, nhưng Tử Hạ cũng rất có hứng thú, Lưu Thiên Đạo thấy Tinh Thành Vương bị bắt, còn lãnh thổ Tinh Thành lần lượt bị chiếm cứ, hơn nữa thực lực cũng đều không mạnh, điều này làm cho gã cũng nổi lên ý đồ thâu tóm, vì thế trải qua một thời gian ngắn chuẩn bị, Lưu Thiên Đạo lại xuất binh tấn công Tinh Thành, trong đó Lưu Trọng Cát là chủ lực.
- Lưu Trọng Cát người này có phải quá ngốc hay không, ông ta làm như vậy sẽ không sợ Lưu Thiên Đạo ở phía sau giở trò quỷ chứ?
Triệu Nhan nghe được Tinh Thành bên kia truyền đến tin tức này cũng chấn động, bất quá hắn cũng không phải bởi vì Tử Hạ tấn công Tinh Thành mà giật mình, mà cảm thấy sửng sốt trước hành động của Lưu Trọng Cát, Lưu Thiên Đạo chính là tìm cách diệt trừ ông ta, nhưng không ngờ ông ta lại nghe theo Lưu Thiên Đạo điều khiển xuất binh đánh Tinh Thành, nếu chẳng may Lưu Thiên Đạo ở sau lưng muốn làm một số động tác nhỏ, vô cùng dễ dàng là có thể gài bẫy bắt ông ta.
- Cử động của Lưu Trọng Cát xác thực có chút kỳ quái, ông ta mặc dù trung thành với Tử Hạ, nhưng cũng không phải ngu trung, nếu không lúc trước cũng sẽ không mang binh trốn đi mưu đồ tự vệ, chẳng lẽ nói lần này ông ta và Lưu Thiên Đạo đã âm thầm đạt thành cá hiệp nghị đó, hoặc là hai người đã hòa giải hay sao?
Lúc này trong thư phòng Từ Nguyên cũng mở miệng nói, Từ Nguyên đã trở thành trợ thủ quân sự cho Triệu Nhan, chuyện thế này đương nhiên không thể thiếu sự tham dự của y.
- Không có khả năng giải hòa, đoạn thời gian trước ta còn nghe được một tin tức, nghe nói là Lưu Thiên Đạo từng phái sát thủ ám sát Lưu Trọng Cát, kết quả làm cho Lưu Trọng Cát bị trọng thương, nằm trên giường hơn nửa tháng, điều này nói rõ mâu thuẫn giữa hai người đã không thể điều hòa, tuyệt đối không có khả năng đơn giản như vậy mà hòa giải!
Triệu Nhan lúc này cũng phủ định nói.
- Vậy thì thật kì lạ!
Từ Nguyên nghe đến đó cũng cau chặt mày, qua một hồi lâu, chỉ thấy y bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta hiểu rồi, chẳng lẽ là Lưu Trọng Cát biết không thể ở lại Tử Hạ được nữa, cho nên chuẩn bị mượn cơ hội này ở Tinh Thành cắt đất xưng vương.
- Hả? Thật ra rất có thể như vậy!
Triệu Nhan nghe đến đó cũng trầm tư, dựa vào hiểu biết của hắn về Tử Hạ, trong khoảng thời gian này Lưu Trọng Cát phải chịu không ít áp lực, cho nên ông ta mượn cơ hội trốn khỏi Tử Hạ, khả năng này cũng rất lớn.
- Tam đệ, bất luận Lưu Trọng Cát lần này xuất binh tấn công vì nguyên nhân gì, đối với sự kiện này Đại Tống chúng ta nên phản ứng thế nào đây?
Lúc này Từ Nguyên bỗng nhiên mở miệng lần nữa nói, tuy rằng lần này Tử Hạ chỉ dụng binh đối với phần còn sót lại của Tinh Thành, cũng không có phát sinh xung đột với Đại Tống, nhưng lãnh thổ này trên danh nghĩa vẫn như cũ thuộc về Tinh Thành Vương, mà Tinh Thành Vương Tắc là con rối trong tay Đại Tống, cho nên Đại Tống nếu để mặc Tử Hạ công chiếm Tinh Thành có vẻ không có đạo nghĩa cho lắm.
Mặt khác nếu phần lãnh thổ còn lại của Tinh Thành bị Tử Hạ chiếm cứ, như vậy vùng duyên hải địa khu Đại Tống chiếm cứ liền cùng hoàn toàn giáp biên giới với Tử Hạ, đây đối với Đại Tống cũng là một sự uy hiếp, cho nên Từ Nguyên mới xin chỉ thị Triệu Nhan kế tiếp nên làm như thế nào.
Triệu Nhan nghe đến đó lại lộ vẻ trầm tư, qua một hồi lâu mới mở miệng nói:
- Không thể tùy ý để Tử Hạ chiếm cứ toàn bộ Tinh Thành, việc này sẽ uy hiếp đến chúng ta, nhưng quân đội của chúng ta lại không thích ứng khí hậu và hoàn cảnh nhiệt đới khắc nghiệt, xem ra ta phải đi tìm Hô Diên Bình, sai y tổ chức đám quân đội thổ dân ngăn cản đại quân Tử Hạ, nếu Tử Hạ dám công kích quân đội của chúng ta, chúng ta đây cũng có lý do tấn công Tử Hạ, đến lúc đó tất nhiên phải làm cho bọn họ đầu đuôi không thể nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể nản lòng mà lui binh!
- Tam đệ, quốc nội Tử Hạ phát sinh kịch biến, chuyện này cũng thật náo nhiệt.
Triệu Nhan nghe được lời nói của Từ Nguyên cũng hết sức kinh ngạc, lập tức vội vàng đi qua tiếp nhận bức thư, rất nghiêm túc xem xét, kết quả vừa mới nhìn đến chỗ mấu chốt liền chấn động, hơn nữa càng đọc càng kinh hãi, vừa rồi hắn còn cùng với Từ Nguyên thảo luận chuyện của Tử Hạ, lại không nghĩ rằng quân thần quốc nội Tử Hạ không ngờ lại loạn như thế.
Phong thư này là một phần tình báo do quan viên cảng Trầm Thủy đưa tới, nội dung tình báo hết sức kinh người, khi Lưu Trọng Cát dẫn theo đại quân tấn công Tinh Thành, Lưu Thiên Đạo quả nhiên giống Triệu Nhan và Từ Nguyên vừa đoán, bỗng nhiên xuất binh tấn công Lưu Trọng Cát chiếm cứ thành Bắc Điều, hơn nữa gần như chỉ dùng thời gian hai ngày để công phá thành Bắc Điều, lại đuổi bắt gia quyến của Lưu Trọng Cát tứ phía, tính toán dùng cách này để áp chế Lưu Trọng Cát.
Chiêu này có thể nói vô cùng tàn nhẫn, tiền phương Lưu Trọng Cát còn đang chinh chiến vì Lưu Thiên Đạo, gã lại ở phía sau bắt giữ người nhà Lưu Trọng Cát, chỉ có điều gã tính toán tuy hay, nhưng lần này vẫn rơi vào kế hoạch của Lưu Trọng Cát.