Triệu Nhan khiêng cần câu đi đến bờ sông, sau khi cả nhà bọn họ đến Quảng Châu, Trần quốc Công chúa đã sớm cho xây dựng tòa nhà cho bọn hắn, hơn nữa nàng biết rằng Triệu Nhan thích câu cá, cho nên cố ý dựng cải tạo nơi ở của hắn ở bờ sông, con sông này tên là Y Hà, là một nhánh Châu Giang, trong sông có không ít cá lớn, bờ sông còn lại là cây liễu mọc dài khắp, Triệu Nhan rất thích nơi này, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi sẽ chạy tới thả câu.
Đoạn thời gian trước Triệu Nhan phải vội vàng chiêu binh, mặt khác còn phải xử lý tình huống của Lã Tống và Tinh Thành, thực là bận rộn, hiện tại chuyện chiêu binh đã chấm dứt, Từ Nguyên đang phụ trách huấn luyện khẩn trương, Lã Tống và Tinh Thành bên kia tuy rằng còn có một số việc chưa xử lý, nhưng hai địa phương cuối cùng đã đi vào quỹ đạo, tạm thời không cần quan tâm, điều này cũng khiến cho hắn rốt cục có thời gian thư giãn một tí rồi.
Chỉ thấy Triệu Nhan đi dọc bờ sông đem ngựa buộc lại, sau đó đem mồi câu thả đến trong sông, lúc này mới thả cần, ngồi ở bờ sông thảnh thơi chờ con cá mắc câu, lúc này Triệu Nhan hoàn toàn thả lỏng bản thân, trong đầu cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, cả người cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại, theo hắn đây mới thực sự là cuộc sống.
Không chỉ trong chốc lát, chỉ thấy cá nhảy lên, Triệu Nhan chờ đúng thời cơ đột nhiên đem cần câu quăng tới, kết quả chỉ cảm thấy cần câu trầm xuống, một con cá cuối cùng mắc câu rồi, chỉ có điều dựa vào cảm giác hắn biết rằng đó cũng không phải cá lớn, quả nhiên, đợi cho cá bị kéo lên, trên lưỡi câu chỉ có một con cá trắng tử nho nhỏ, loại cá này không nhiều thịt, hương vị cũng bình thường, Triệu Nhan ngại cá nhỏ, cho nên trực tiếp ném xuống sông, đồng thời lẩm bẩm:
- Thả ngươi một mạng, hai năm sau lại đến cũng không muộn.
Nhưng hôm nay cũng không biết tại sao vậy. Triệu Nhan vừa mới ném xuống một con cá trắng, kết quả chỉ chốc lát lại câu lên một con cá trắng như thế, hơn kích cỡ cũng tương đương nhau. Vừa mới bắt đầu hắn không để ý, lại ném xuống sông, nhưng kế tiếp liên tiếp bốn lần đều câu được cá trắng, hơn nữa lớn nhỏ đều không khác nhau là bao, thậm chí Triệu Nhan cảm giác đây có phải là cùng một con cá bị mình câu được mấy lần liền hay không?
- Điện hạ, Tri châu Quảng Châu Thái Kinh cầu kiến!
Khi Triệu Nhan vì cá tắng mà cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên đầu lĩnh thị vệ Ngưu Liệt của hắn đi lên trước thấp giọng bẩm báo. Triệu Nhan câu cá không thích có người đi theo, cho nên đám thị vệ dưới trướng Ngưu Liệt đều phân tán ở bờ sông. Mặt khác trên sông trên dưới đều sắp xếp thuyền nhỏ, trên thuyền cũng có hộ vệ, bình thường căn bản không có ai có thể tới gần Triệu Nhan, dù sao an toàn của hắn không thể để sơ suất.
- Thái Kinh? Sao y lại tới đây?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng có chút kinh ngạc. Mấy năm trước bởi vì chuyện của Ngư Nương khiến cho Thái Kinh bị Triệu Nhan nắm được thóp, điều này làm cho y chuyển hướng hoàn toàn theo phe Triệu Nhan, Triệu Nhan đối với y tuy rằng không có hảo cảm gì, nhưng lại nhìn trúng tài năng của Thái Kinh, hơn nữa mọi chuyện Thái Kinh đều chủ động phối hợp, khiến cho Triệu Nhan cũng không tìm được cớ gì, cho nên vẫn để cho Thái Kinh làm Tri châu Quảng Châu.
Chỉ có điều bình thường Triệu Nhan rất ít triệu kiến Thái Kinh, dù sao đối với người là gian tướng nổi danh trong lịch sử này hắn cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm, mà Thái Kinh hình như cũng nhìn ra Triệu Nhan cũng không chào đón y, cho nên bình thường cũng không dám đến phiền Triệu Nhan. Mấy năm nay đây là lần đầu tiên Thái Kinh chủ động tới gặp Triệu Nhan.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Triệu Nhan đối với ý đồ đến đây của Thái Kinh cũng có chút tò mò, vì thế liền bảo Ngưu Liệt triệu kiến Thái Kinh tiến vào, kết quả chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Thái Kinh mặc quan phục chầm chậm tiến vào, nhìn thấy Triệu Nhan liền trưng ra vẻ mặt cầu xin, thấp giọng nói:
- Lăng Vương điện hạ cứu mạng!
Nhìn thấy Thái Kinh vừa thấy mình liền hô cứu mạng, điều này càng làm cho Triệu Nhan cảm thấy tò mò, lập tức cười ha hả mở miệng nói:
- Thái Tri châu, đây là thế nào. Vì sao vừa gặp bổn vương liền hô cứu mạng, chẳng lẽ còn có ai muốn hại ngươi hay sao?
- Điện hạ anh minh a, hạ quan đích thật là bị tiểu nhân ám hại, nếu điện hạ không giúp hạ quan, chỉ sợ hạ quan lần này thật là mạng nhỏ khó bảo toàn!
Thái Kinh nhìn thấy Triệu Nhan, vẻ mặt đưa đám nói, giống như cả nhà đều bị người giết vậy.
- Ồ, rốt cuộc sao lại thế này? Kể lại tỉ mỉ một lần, nếu trong khả năng của bổn vương, bổn vương nhất định sẽ giúp ngươi!
Triệu Nhan lúc này mở miệng cam đoan, Thái Kinh tuy rằng giảo hoạt, nhưng người này thật sự rất có năng lực, hơn nữa lại vô cùng thông minh nghe lời, cho nên Triệu Nhan cũng không muốn để Thái Kinh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Khởi bẩm điện hạ, chuyện này lại nói tất cả đều do tên tiểu nhân quái dị Lã Huệ Khanh kia, không ngờ gã ở trước mặt bệ hạ tố cáo ta…
Thái Kinh kể lại chuyện Lã Huệ Khanh buộc tội mình không sót điều gì, nói cả chuyện ức hiếp Ngư Nương ngày trước.
Lại nói tiếp Thái Kinh ức hiếp đám người Ngư Nương sự là thật, nhưng sau này nhậm chức cũng không làm ra những chuyện như vu cáo hãm hại, ít nhất Triệu Nhan có thể chứng minh, Thái Kinh nhậm chức đích xác đã làm nhiều chuyện tốt, tỷ như ở Quảng Châu đã thành lập nên Cứu tế phường, đứa một số người già lưu lạc đầu đường đều thu dưỡng ở Cứu tế phường, như vậy cũng điểm tô cho đẹp bộ mặt phố thị, lại cho những người già yếu một con đường sống, xem như là làm chính trị cực kỳ nhân từ, trên thực tế đợi Thái Kinh sau này ngồi trên vị trí Tể tướng, thành tựu lớn nhất chính là lập nên Cứu tế phường ở trong phạm vi cả nước, khiến cho Đại Tống là nước Trung Nguyên có chế độ cứu trợ lớn nhất trong lịch sử.
Mặt khác ngoại trừ việc trên, đích xác Thái Kinh cũng rất có năng lực, ít nhất Quảng Châu do y thống trị gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa nơi này lại có Triệu Nhan trấn thủ, khiến cho y cũng không dám xằng bậy, cho nên trong thành một số dân chúng Quảng Châu thậm chí khen Thái Kinh là một vị quan tốt khó có được, chỉ tiếc Lã Huệ Khanh vì đả kích Vương An Thạch đã không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Thái Kinh cũng chỉ là nhận lấy vạ lây mà thôi.
Triệu Nhan lẳng lặng nghe Thái Kinh nói xong chuyện đã trải qua, trên mặt lại không có biến hóa gì đặc biệt, điều này làm cho Thái Kinh hoảng hốt, lập tức vội vàng khẩn cầu:
- Lăng Vương điện hạ, hạ quan nhậm chức tuy rằng đã làm một số chuyện hồ đồ, nhưng từ khi được điện hạ đánh thức vẫn cẩn trọng vì triều đình làm việc, chưa bao giờ dám có một chút buông thả, nhưng lần này Lã Huệ Khanh bởi vì thù riêng mà giận chó đánh mèo, khiến cho hạ quan vô duyên vô cớ chịu oan ức, kính xin điện hạ chủ trì công đạo cho hạ quan ạ!
- Tin tức của ngươi thật ra cũng lanh lẹ đấy!
Triệu Nhan lúc này rốt cục có phản ứng, chỉ thấy hắn suy tính một lát rốt cục mở lời lần nữa nói:
- Nếu Lã Huệ Khanh đã đâm sau lưng ngươi, như vậy triều đình tính toán xử trí như thế nào với ngươi?
- Khởi bẩm Điện hạ, hạ quan đã biết được, Lã Huệ Khanh che mắt bệ hạ, khiến cho triều đình hạ chỉ, cách chức hạ quan để điều tra, cuối cùng rất có thể sẽ lưu đày đến Quỳnh Châu, hiện tại thánh chỉ đã trên đường đến rồi, nhưng hạ quan thật sự là oan uổng mà!
Thái Kinh nói xong lời cuối cùng cũng là vạn phần ủy khuất, chuyện lần này thật sự là y rất oan uổng, hiện tại cũng chỉ có thể tìm Triệu Nhan cầu cứu thôi.
- Thánh chỉ đã hạ?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng cau chặt mày, bởi vì nếu thánh chỉ đã hạ, vậy chuyện Thái Kinh bị cách chức điều tra đã trở thành kết cục đã định, hắn nhiều lắm chỉ có thể biện hộ trước mặt Triệu Húc, bảo vệ Thái Kinh, nhưng khẳng định không cách nào giúp y khôi phục chức vụ ban đầu nữa rồi.
- Thái Tri châu, nếu thánh chỉ đã tới, ngươi muốn bổn vương giúp ngươi như thế nào?
Lúc này Triệu Nhan lại mở miệng hỏi, hắn muốn nghe một chút suy nghĩ của Thái Kinh, người kia cũng không phải là hạng tép riu, nói không chừng y cũng sớm đã nghĩ kỹ biện pháp ứng đối.
- Khởi bẩm điện hạ, hạ quan cũng biết chính mình lần này khẳng định không giữ được chức vị Tri châu Quảng Châu, nhưng hạ quan mười năm gian khổ học tập đắng cay mới thành tài, điều này làm cho ta thật sự không cam lòng, cho nên hạ quan muốn xin điện hạ hỗ trợ, cho dù là giáng chức cũng được, chỉ cần còn có thể vì điện hạ làm việc, hạ quan đã mãn nguyện rồi!
Thái Kinh lúc này vẻ mặt thành khẩn mà nói.
Thái Kinh biết rằng Triệu Nhan không thích người khác quanh co lòng vòng, cho nên bèn nói thẳng ra, chỉ hy vọng có thể bảo vệ danh phận viên chức là được, hơn nữa y cũng vô cùng thông minh, cuối cùng còn đề xuất hy vọng có thể ở bên cạnh Triệu Nhan làm việc, mà Triệu Nhan chính là đang trong lúc cần dùng người cho nên cơ hội cũng lớn hơn, nói không chừng qua vài năm, y có thể lại được thăng quan.
Triệu Nhan nghe Thái Kinh nói lại rơi vào trầm tư, nếu hắn vì Thái Kinh cầu tình, vậy tương đương với đang đối chọi với Lã Huệ Khanh, tuy rằng hắn không sợ đắc tội Lã Huệ Khanh, nhưng đây cũng là một phiền toái không lớn không nhỏ. Tuy nhiên Lã Huệ Khanh lần trước khuyên bảo Triệu Húc động binh với Liêu quốc đã khiến Triệu Nhan đối với gã rất là phản cảm, lần này lại nhân tư oán mà cách chức Thái Kinh, ngày sau không biết sẽ còn điều hạng người như thế nào đến Quảng Châu, đến lúc đó Triệu Nhan thật đúng là có chút lo lắng đối phương sẽ không nghe lời giống như Thái Kinh đâu.
- Lã Huệ Khanh thật đúng là to gan lớn mật!
Triệu Nhan lúc này nghiến răng nghiến lợi nói, hắn sở dĩ tăng cường quân bị, còn không phải là bởi vì Lã Huệ Khanh đề nghị Triệu Húc tấn công Liêu quốc, khiến cho hắn không thể không sớm chuẩn bị hay sao, kết quả bây giờ lại bị đối phương nói thành cầm giữ trọng binh, thật sự là làm ơn mắc oán.
- Điện hạ, Lã Huệ Khanh ỷ vào bệ hạ tin tưởng một bề làm xằng làm bậy, mê hoặc triều cương, cho nên kính xin điện hạ chủ trì công đạo cho hạ quan!
Thái Kinh nhìn Triệu Nhan tức giận lập tức trong lòng vui vẻ, sau đó lại hướng Triệu Nhan khẩn cầu, bất kể như thế nào y cũng không muốn mất đi chức tước, hiện tại cũng chỉ có Triệu Nhan có thể bảo vệ y.