Chương 663
Trong cứ điểm Vịnh Hương Tiêu Lã Tống, Từ Nguyên nhìn 2 vị thổ vương ở trước mặt, mặt mỉm cười nâng ly nói:
- Nhị vị điện hạ, tại hạ thay Lăng Vương điện hạ chúng ta kính hai vị một ly!
- Từ tướng quân khách khí rồi, vương quốc Lạp Ni chúng ta có thể kết đồng minh với Đại Tống, cũng là vinh hạnh trời cao ban chol
Lúc này vị thổ vương ngồi ở bên trái cười mở miệng nói, đương nhiên là họ nói thổ ngữ, tuy nhiên bên cạnh có thông dịch phiên dịch giùm. Vị thổ vương này đang tuổi trung niên, tuy là không cao, nhưng lại hết sức cường tráng, y là quốc vương của quốc gia mạnh nhất trong số 7 vương quốc thổ dân mà đến giờ Từ Nguyên được biết - vương quốc Lạp Ny.
- Đúng vậy, quốc vương Lưu Khắc bỉ ổi vô liêm sỉ, trước đây từng lén tập kích quốc gia của ta, lần này được sự ủng hộ của Đại Tống, chúng ta cuối cùng cũng có thể tiêu diệt mối hoạ lớn trong lòng này rồi!
Lúc này vị thổ vương ngồi bên phải kia cũng mở miệng cười nói, cái tên này dáng người rất đặc biệt, là một tên mập mạp béo tròn, hơn nữa thổ dân vốn tương đối đen, thoạt nhìn giống như một cục than vừa đen vừa mập vậy.
- Quốc vương Thanh Hà nói không sai, vương quốc Lưu Khắc là kẻ thù chung của chúng ta, lần này nhất định phải tiêu diệt đối phương, nhất định không thể để vương quốc Lưu Khắc tiếp tục tồn tại trên cõi đời này nữa!
'Từ Nguyên nghe đến đây cũng nói với vẻ mặt kiên định, cái tên mập đen thui này là quốc vương của vương quốc Thanh Hà, y cùng quốc vương Lạp Ni cùng đến đây, chính là đến vì kết đồng minh ba bên, hiện giờ 3 người đã đại diện cho. nước nhà ký minh ước, kế tiếp chính là cùng thảo luận về việc thảo phạt vương quốc Lưu Khắc.
- Tống tướng quân, hiện giờ minh ước đã ký, viện trợ mà Đại Tống đáp ứng với chúng ta khi nào sẽ tới, chỉ cần có những vũ khí viện trợ đó, chúng ta sẽ lập tức tiêu diệt vương quốc Lưu Khắc!
Lúc này quốc vương Lạp Ni lại lần nữa mở miệng hỏi. Theo nội dung minh ước, Đại Tống sẽ cung cấp cho hai nước bọn họ một lượng vũ khí, còn về lương thực thì bọn họ căn bản không thiếu. Cái thiếu chính là vũ khí sắc bén, dù sao thì những thổ dân như họ tuy là có biết chút kỹ thuật luyện kim khí, nhưng những vũ khí được chế tạo ra quả thật là quá tệ, hơn nữa vũ khí kim loại cũng không nhiều, đa số người dân vẫn sử dụng những vũ khí được làm từ đá hoặc xương cốt.
- Việc này nhị vị điện hạ cứ yên tâm, bởi vì ta đã sớm biết nhị vị điện hạ khẳng định sẽ ký minh ước này, cho nên một tháng trước đã phái người về Đại Tống chuẩn bị rồi. Tính thời gian thì cũng không sai biệt gì lắm, có lẽ là mấy ngày này. những con thuyền vận chuyển vũ khí kia sẽ đến.
Từ Nguyên liền mở miệng nói, kỳ thật trong cứ điểm bọn họ đang ở đã tồn trữ một lượng lớn vũ khí, chỉ có điều những vũ khí này đều là vũ khí được chế tạo cho. quân đội Đại Tống, chất lượng đều không tồi, Từ Nguyên không nỡ tặng cho thổ dân, thế là liền bảo người trở về chuẩn bị những vũ khí rẻ nhất chất lượng kém nhất, dù gì thì chất lượng vũ khí kim loại của người thổ dân bên này cũng rất kém, tặng bọn họ vũ khí quá tốt quả thật là có chút lãng phí.
Nghe thấy vũ khí rất nhanh thôi sẽ được đưa đến, trên gương mặt của quốc vương Lạp Ni và Thanh Hà đều nở nụ cười, lập tức liên tục nâng ly uống rượu cùng Từ Nguyên, Từ Nguyên trước đây tuy là một tên hoà thượng, nhưng lại không ăn uống kiêng ky gì, tửu lượng lại càng kinh người, bởi vậy cuối cùng hai vị thổ vương đều bị y chuốc say.
Gọi người đến đưa hai vị thổ vương đi nghỉ ngơi, Từ Nguyên thì một mình đi vào phòng khách, sau đó triệu tập những thủ hạ quan tướng và phụ tá nghị sự, trong đó vị Hoàng tiên sinh mà Hoàng Tam Hành từng gặp qua cũng tới. Lúc trước y đi một bộ lạc lớn nổi tiếng của vương quốc Lạp Ni, đồng thời còn thuyết phục được đầu lĩnh của đối phương ủng hộ việc kết đồng minh với Đại Tống, cũng coi như là lập được công lao không nhỏ.
- Các vị, minh ước đã thành, hai nước Lạp Ni và Thanh Hà rất nhanh thôi sẽ phát động tiến công đối với vương quốc Lưu Khắc, đây chính là thời cơ tốt để chúng ta khuếch trương thế lực. Các ngươi nhận định là kế tiếp nên nhúng tay từ phương diện nào?
'Từ Nguyên mời mọi người ngồi xuống, sau đó uống một ngụm trà áp xuống mùi rượu rồi nói. Vừa nấy y cũng uống không ít rượu, lúc này cũng có cảm giác hơi say rồi.
- Tướng quân, tại hạ cho rằng hiện giờ cứ điểm đã được củng cố, đã là lúc di dân từ Đại Tống bên kia sang rồi!
Lúc này một trong những phụ tá mở miệng đề nghị, trước đây Triệu Nhan dùng tin tức sản xuất vàng ở bên Lã Tống đã dụ dỗ được không ít người đến để tìm kiếm mỏ vàng, ngoài ra còn có rất nhiều thương nhân đến để giao dịch với thổ dân, tuy nhiên những người này đều chỉ là đến cứ điểm để ở tạm, căn bản không thể được xem như là cư dân ở lâu năm, còn lại thì đều là tướng sĩ thủ vệ, cho nên nghiêm khắc mà nói, cứ điểm chỉ là một toà thành luỹ quân sự, căn bản không thể được tính như một nơi cư trú.
Nửa tháng sau, thư thỉnh cầu di dân của Từ Nguyên cuối cùng cũng đã tới tay của Triệu Nhan, kỳ thật cho dù là Từ Nguyên không nói, Triệu Nhan cũng định là sẽ chuyển một số lưu dân đến Lã Tống, bởi vì khoảng thời gian này tuy là tình hình hạn hán đã giảm bớt, nhưng di dân ở vài nơi đã hình thành quy mô, trong lúc nhất thời căn bản không thể nào xoá bỏ, tuy nhiên nếu có thể chuyển những lưu dân này đến Lã Tống, vừa có thể giải quyết áp lực lưu dân mà Đại Tống phải đối mặt, đồng thời còn có thể khiến cho cứ điểm Lã Tống càng thêm vững vàng, có thể nói là một công đôi việc.
Tuy nhiên Triệu Nhan cũng không thể tự mình làm chủ chuyện này, nhất định phải dâng lên cho Triệu Húc mới được, dù sao thì di chuyển nhân khẩu cũng không phải là một chuyện nhỏ, cho dù là lưu dân cũng không được, phải biết là trước đây Từ Nguyên dẫn người từ Đại Tống đến đại đảo Lưu Cầu, đó đều là ngâm tiến hành, đối với Đại Tống mà nói là phạm pháp đấy.
Từ khi bãi bỏ chức vị tể tướng của Vương An Thạch, sau khi Tư Mã Quang về kinh thành chấp chính, lại có những người trong đảng cũ trước đây bị giáng chức. lần lượt hồi kinh, điều này cuối cùng cũng khiến thế lực của hai đảng cũ và mới được cân bằng, không còn là cục diện một mình tân đảng độc đại nữa, trong tình huống này, tân pháp tuy vẫn chưa hoàn toàn bãi bỏ, nhưng muốn tiếp tục thi hành cũng đã trở nên vô cùng khó khăn.
Triệu Húc sau khi nhận được tấu chương thỉnh cầu di dân đến Lã Tống, mở bản đồ ra nhìn một chút vị trí của Lã Tống, trên gương mặt lại lộ ra vẻ do dự, bởi y cảm thấy Lã Tống cách Đại Tống thật sự là quá xa, hơn nữa lại là nơi hoang dã ngoài biển khơi, nơi đó có thật là cần di dân không?