Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 656: Đại hạn hán




Chương 657 .

Cứ điểm tại Lã Tống nắm chắc có thể cố thủ dưới sự tấn công của thổ dân, đây coi như một tin vui lớn với Triệu Nhan, nhưng tuy không cần lo cho cứ điểm, song tiếp sau đó lại có chuyện khiến Triệu Nhan đau đầu hơn, đó chính là sau này nên giải quyết vương quốc Lưu Khắc đã tấn công họ thế nào?

Vốn dĩ với kế hoạch Triệu Nhan vạch ra, khi bị tấn công ở hải ngoại, chắc chắn sẽ trả đũa thật nặng, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nên vương quốc Lưu Khắc này dám tấn công hản, đã bị vào danh sách Triệu Nhan tất phải diệt, chỉ có điều vương quốc Lưu Khắc này lại hơi đặc biệt, vì thành đô của vương quốc. chúng nằm trong đảo Lã Tống, xung quanh được bao bọc bởi rừng rậm nhiệt đới, muốn đánh hạ chúng chỉ có đường xuyên qua rừng rậm, nhưng tướng sĩ Đại Tống căn bản không quen với rừng, nếu tùy tiện tiến vào trong khu rừng nguy hiểm vạn phần đó, e rằng còn chưa đến thành đô của đối phương toàn quân đã bị hủy diệt rồi.

Hoặc nếu vương quốc Lưu Khắc tấn công cứ điểm của vịnh Hương Tiêu thất bại, nhất định sẽ rụt cổ trong đô thành, đến lúc đó nếu Triệu Nhan không đánh đối phương, thì với thù hận chồng chất của chúng, vương quốc Lưu Khắc nhất định không cam tâm từ bỏ ý đồ, đến lúc đấy cứ điểm ở vịnh Hương Tiêu sẽ phải đối mặt với sự quấy phá ác liệt của thổ dân.

Nghĩ đến hoàn cảnh trên, Triệu Nhan không đau đầu không được, không đánh cũng không được, mà đánh cũng không xong, hoàn cảnh này thật sự làm khó người ta, đương nhiên cũng không phải hết cách, ví dụ Triệu Nhan đang suy nghĩ có nên lôi kéo một số vương quốc thổ dân trên đảo không, sau đó mượn tay những vương quốc thổ dân này, san bằng kẻ địch thay cho Đại Tống, đương nhiên làm như vậy có lợi tất có hại, điểm tốt là không cần Đại Tống đích thân ra tay, càng không cần mạo hiểm tiến vào rừng nhiệt đới, nhưng mặt xấu cũng hiển hiện rõ ràng, đó chính là có thể sẽ nuôi ong tay áo, đợi khi tiêu diệt hết các vương quốc khác rồi, những vương quốc được Đại Tống ủng hộ chắc chắn sẽ càng lớn mạnh, đến lúc đó Đại Tống muốn thống nhất Lã Tống, nhất định sẽ lại xảy ra xung đột với các vương quốc này.

Nửa tháng sau, bên phía Lã Tống cuối cùng lại truyền tin tới, vương quốc Lưu Khắc tập kết hai vạn đại quân tấn công cứ điểm vịnh Hương Tiêu, đáng tiếc tin tức này sớm đã bị cứ điểm biết được, đám người Ác Quỷ cũng chuẩn bị kĩ càng, kết quả khi đại quân của vương quốc Lưu Khắc tiến đánh, đã bị đại bại dưới mai phục. mà Ác Quỷ bày trận, thương vong năm sáu ngàn người, thậm chí đến Vương Tử của thổ dân cũng chết, nhưng điều này cũng khiến mối thù của Đại Tống và vương quốc Lưu Khắc không có hồi kết.

Tuy quốc vương của vương quốc Lưu Khắc phải chịu đau đớn vì mất người thân, nhưng từ trận đánh này y cũng nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Đại 'Tống, mặt khác y nhiều con như vậy, chết một người cũng không đáng gì, vì thế sau cùng y cố nén lòng phẫn uất, tạm thời buông bỏ ý định báo thù, hơn nữa đổi sang tận dụng điểm mạnh của mình, không những cấm người dân giao dịch với Đại Tống, mà còn phái người ở mọi nơi quấy phá người Đại Tống, trong một thời gian rất nhiều người Tống tại Lã Tống bị chết và bị thương, khiến phần đa chỉ có thể trốn trong cứ điểm không dám ra ngoài.

Thấy tình hình này, Triệu Nhan cũng không còn lựa chọn, chỉ có thể xúc tiến tiêu diệt vương quốc Lưu Khắc, không thì sẽ tác động trầm trọng đến chiến lược của hắn ở Lã Tống, vì thế Triệu Nhan đành để Từ Nguyên đi Lã Tống lần nữa, nhưng hắn không tấn công vương quốc Lưu Khắc, mà để Từ Nguyên ra mặt lôi kéo một số vương quốc thổ dân, theo thông tin Triệu Nhan thám thính được, kẻ thù của vương quốc Lưu Khắc cũng không ít, chỉ riêng trong bảy vương quốc thổ. dân họ biết, đã có ba vương quốc xung đột về lợi ích với Liêu Khắc, nên chỉ cần Đại Tống đồng ý trả một cái giá, những vương quốc thổ dân này chắc chắn nguyện tiêu diệt đối phương thay Đại Tống.

Khi Triệu Nhan vừa giải quyết xong vụ việc ở Lã Tống, cuối cùng không còn việc gì lớn nữa, thế là nghỉ ngơi ở nhà cùng với thê tử và các con, nhưng không ngờ chỉ vài tháng sau, trong thiên hạ bất ngờ xảy ra một chuyện động trời.

Hạn hán đến rồi, hơn nữa còn là đại hạn hán, xuyên suốt lãnh thổ Đại Tống từ nam chí bắc, gặp phải trận hạn hán trăm năm có một, hoa mầu chết rũ, có thể nói là cả ngàn dặm không thu hoạch gì, theo tính toán từ tình báo Triệu Nhan thu được, lương thực thu hoạch năm nay của Đại Tống khả năng không bằng một nửa năm ngoái.

- Lương thực! Lương thực! Năm nay triều đình chắc chắn sẽ thiếu hụt lương thực trầm trọng, vậy làm thế nào?

Tô Thức ở tận Quỳnh Châu sau khi nghe thấy tin này, cũng lập tức quay về Quảng Châu, nhưng y đành bó tay với chuyện này, cần biết tổng sản lượng lương thực giảm đi một nửa, đồng nghĩa với một nửa bách tính Đại Tống không có cơm ăn, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người chết đói?

Triệu Nhan lúc này cũng chau mày, hiện tại hắn không chỉ ưu phiền về chuyện lương thực, ngoài ra nếu hắn nhớ không nhầm, trong lịch sử hình như Vương An Thạch đã lần đầu tiên bị bãi miễn chức tể tướng, chính vì đại hạn hán hiếm có này, vốn dĩ nếu như bình thường, Vương An Thạch bị bãi miễn chức tể tướng, Triệu Nhan sẽ vui mừng, nhưng đứng trước thiên tai này nếu Vương An Thạch bị bãi chức, chắc chắn sẽ mang đến cho cục diện chính trị Đại Tống sóng gió trước nay. chưa từng có, đến lúc đấy nhất định sẽ ảnh hưởng tới lực lượng cứu tế, thiên hạ sẽ không biết còn bao nhiêu người phải chết?

- Điện hạ, thần nghe nói trên đại đảo Nam Dương giàu có về lúa nước, chúng ta phái người đi thu mua nhiều một chút, cho dù không giải quyết được hạn hán lần này, nhưng cũng coi như cố gắng đến hơi thở cuối cùng.

Lúc này Tô Thức chợt dừng lại nói tiếp, đối mặt với trận hạn hán này, y chỉ có thể nghĩ được cách này thôi.

~ Tuy Nam Dương sản xuất nhiều lúa nước, cũng không thiếu lương thực, nhưng những thổ dân ở đó quá lười biếng, bình thường không hề tích trữ lương thực, hơn nữa chúng ta cũng ít khi thu mua lương thực từ Nam Dương, nên bây giờ mà phái người đi thu mua, e rằng cũng không có kết quả gì.

Triệu Nhan nhíu chặt mày nói, hắn không cho rằng đến Nam Dương thu mua lương thực là một biện pháp hay.

- Vậy tính sao, không lẽ chỉ có thể trừng mắt mà nhìn vô số bách tính vì trận hạn hán này mà chết đói?

'Tô Thức thực chất cũng biết ý tưởng của mình không khả thi, nên lúc này chán nản ngồi bệt xuống.

- Cũng không hẳn, sao điện hạ người lại quên mất còn một nơi dự trữ số lương thực lớn chứ?

Đúng lúc này, Triệu Nhan chợt nghe thấy tiếng nói của một nữ nhân từ ngoài phòng khách truyền tới, ngay sau đó một người con gái mặc tướng phục Thủy Quân bước vào, chính là thủ hạ cũ của Từ Nguyên Ngư Nương, hơn nữa Triệu Nhan cũng biết giữa Ngư Nương này và Từ Nguyên có một mối quan hệ mập mờ không rõ ràng.

- Hả? Nơi dự trữ lượng lớn lương thực mà Thích tướng quân nói là ở đâu?

Triệu Nhan lập tức lên tiếng hỏi. Vì mối quan hệ giữa Ngư Nương và Từ Nguyên, nên hắn cũng chẳng có thiện cảm gì với Ngư Nương, cộng thêm nàng ta lại là một nữ nhân, vì thế bình thường bàn bạc công việc rất ít mời nàng ta đến,

không ngờ lần này đối phương lại chủ động tới.

- Điện hạ còn nhớ chuyện lớn mà trước kia khi quân La Sát chúng thần sát nhập Đại Tống đã làm chứ?

Ngư Nương không trả lời thẳng vào câu hỏi của Triệu Nhan, mà hỏi ngược lại. - Chuyện lớn làm trước khi sát nhập?

Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng đờ người, cùng lúc khuôn mặt trở nên trầm tư, cuối cùng nhớ ra, liền cất lời:

- Chuyện mà Thích tướng quân nói là La Sát liều chết đánh Tinh Thành?

Khi xưa Triệu Thự lâm trọng bệnh, thế là Triệu Nhan thông báo Từ Nguyên thể hiện ra thực lực của mình, để từ đó lấy được cơ hội sát nhập, thế là Từ Nguyên thống lĩnh quân La Sát đánh chiếm Tinh Thành, chiếm lĩnh phần lớn thành trì gần biển của đối phương, sau đó mới đạt được sự coi trọng của Đại Tống, cuối cùng lấy được Thục Quốc công chúa, chỉ là đánh cửa cảng của Tinh Thành thì dễ, muốn bảo tồn ở Đại Tống thì đâu có khả năng đó, vì thế sau cùng quân La Sát chỉ vơ vét một lượt hết các hải cảng, rồi giải tán dưới mệnh lệnh của triều đình, nhân đó Đại Tống cũng cho Tỉnh Thành một ân tình, dù gì Tinh Thành cũng là một thuộc địa của Đại Tống.

- Điện hạ anh minh, mạt tướng chính là nói về chuyện này. Tinh Thành từ cổ chí kim đều là thánh địa của lúa nước, ở Đại Tống ta nhiều nhất một năm có hai vụ lúa nước, nhưng nơi đó một năm ba thậm chí bốn vụ, khi quân La Sát chúng thần đánh giết Tinh Thành, phát hiện trong kho ở cửa cảng chúng chứa đầy lúa nước, một số hàng vì đã cất giữ quá lâu, nên sớm đã bị rữa hỏng, đáng tiếc khi đó người của chúng thần ít, không thể mang về đống lúa nước này, buộc lòng thiêu rụi.


Triệu Nhan lúc này lại cười nhắc nhở, hắn không ngờ Tỉnh Thành mà bình thường hắn không thèm đếm xỉa tới giờ giải quyết được rắc rối lớn trước mắt, hi vọng lương thực cất giữ bên Tinh Thành dồi dào, dù sao số người gặp nạn bên Đại Tống thực sự quá nhiều.

Hạn hán ở Đại Tống vẫn tiếp tục hoành hành, ngày càng nhiều nơi không có thu hoạch, cũng may thành quả mấy năm trước của Đại Tống rất tốt, cộng thêm tình hình kinh tế Đại Tống chuyển biến tốt đẹp, nên rất nhiều gia đình người dân đều tích trữ một ít lương thực, vì thế trong thời gian ngắn không gây nên làn sóng đói khát, nhưng vẫn có nơi người dân không chống cự được hạn hán, bắt đầu tha hương cầu thực chạy đến nơi khác.

Có câu cứu tế như cứu hỏa, sau khi Triệu Nhan biết Tinh Thành có lương thực, lập tức tổ chức đội tàu lớn đi Tinh Thành thu mua lương thực. Hiện tại tất cả ngành thương mại biển đều do hắn quản lí, nên trưng dụng một số tàu biển cũng rất dễ dàng, hơn nữa đáng nhắc đến là, tuy có rất nhiều thương nhân Đại Tống hám lợi đến mê muội, nhưng cũng có rất nhiều người lấy đại cục làm trọng, rất đông người trong số họ tự mình đi thu mua lương thực mang về Đại Tống, thậm chí một số người còn đích thân áp tải, đối với những thương nhân này, Triệu Nhan đều sai người ghi chép lại, sau này nhất định sẽ báo đáp lớn hơn.

Tuy nhiên khiến Triệu Nhan vạn phần không ngờ là, mới đầu việc thu mua lương thực ở Tỉnh Thành vô cùng thuận lợi, nhưng chẳng bao lâu, bên Tỉnh Thành đột nhiên không còn lương thực để mua nữa, song theo Triệu Nhan được biết, lương thực dự trữ ở Tinh Thành không chỉ có như vậy.