Chương 653
Lão Chiêu Khúc theo thói quen dậy sớm, ăn một bát cháo nóng, thêm mấy chiếc bánh bao hôi hổi nhân thịt béo ngậy, cơ thể cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, sau đó mặc chiếc áo choàng lụa, chắp hai tay sau lưng lượn vòng chậm rãi quanh núi quặng, giống như một lão già đang dò xét lãnh địa của mình vậy.
Mấy tháng trước, dưới sự ủng hộ của triều đình, lão Chiêu Khúc mang theo người trong tộc ở động Ô Liệt của mình chủ động đi gây sự với động Xoa Hà, đến khi đối phương không nhịn nổi phát động chiến tranh, động Ô Liệt cuối cùng tiêu diệt đối phương, thôn tính địa bàn và người của động Xoa Hà, trở thành bá chủ tộc. Lê trong vòng trăm dặm, đồng thời cũng sát nhập quặng sắt thạch lục vào phạm vi quản lí của mình.
€ó điều tuy lão Chiêu Khúc biết thực lực của mình đã tăng mạnh, nhưng tất cả thật ra vẫn nhờ sự ủng hộ của triều đình, hơn nữa trong mắt triều đình, thế lực như lão căn bản không xem là gì, thêm nữa lão cũng già rồi, chỉ muốn an dưỡng nốt phần đời còn lại, nên sau này lão vô cùng ngoan ngoãn hợp tác với triều đình khai thác quặng sắt thạch lục.
Thực chất nói là hợp tác thực ra có hơi đề cao động Ô Liệt, bọn họ cùng lắm là giúp triều đình dọn đường, ví dụ điều một số người tu sửa đường xá dẹp loạn, thợ mỏ chủ yếu khai thác đều phái từ Tử Hạ đến, nhân lực ở đó rẻ, một nhân công mỗi tháng chỉ cần trả lương mấy văn tiền.
Đợi sau khi những thợ mỏ này đến, đàn ông động Ô Liệt bắt đầu đảm đương việc giám sát, hằng ngày không cần làm gì chỉ cần trông coi người khác làm việc, hơn nữa tiền công còn cao hơn những công nhân mỏ kia, công việc tốt như vậy: tất nhiên là tranh nhau làm, cuối cùng đàn ông của động Ô Liệt hầu như đều đến làm việc trong mỏ, thế là lão Chiêu Khúc triệu tập người trong tộc lại bàn bạc, quyết định chuyển nơi ở của bộ tộc đến vùng thạch lục, như vậy cũng tiện cho đàn ông trong tộc thường xuyên được về nhà đoàn tụ.
Mấy người con trai, con rể của lão Chiêu Khúc đều làm việc trên mỏ, hơn nữa còn là đầu xỏ lớn nhỏ, kiếm rất khá, ngoài ra trên mỏ còn trả riêng cho lão một phần tiền công, bình thường cũng không cần lão làm việc, chỉ là mỗi khi có người Lê ở động khác đến can thiệp vào khai thác quặng sắt, lão Chiều Khúc có trách nhiệm ra mặt khuyên người đó rời khỏi, nếu thực sự không xong, thì chỉ có thể động đến vũ lực, đương nhiên trên danh nghĩa đều là lão Chiêu Khúc lãnh đạo. động Ô Liệt tiêu diệt đối phương, không dính dáng gì đến triều đình.
Khi vừa bắt đầu khai khác mỏ, người Lê xung quanh thường chạy đến gây rối, đơn giản là hoa mắt vì lợi nhuận của quặng sắt, vì thế muốn kiếm chác trong đó, nhưng đây giống như cướp bát cơm của động Ô Liệt, cho nên lão Chiêu Khúc đương nhiên không chấp nhận, khuyên không xong, cuối cùng ầm ï rồi ẩu đả, sau vài lần xung đột bằng vũ lực, kết thúc là động Ô Liệt toàn thắng, khiến cho người Lê xung quanh cuối cùng hiền lành hơn, vì vậy bây giờ lão Chiêu Khúc cũng hết sức nhàn nhã.
Mặt trời đằng đông vừa ló rạng, công nhân trên mỏ đã bắt đầu làm việc dưới sự đốc thúc của mấy người giám sát. Lão Chiêu Khúc đi qua mỏ, những người giám sát lần lượt chào hỏi lão, họ đều là người của động Ô Liệt, cũng nhờ sự dẫn dắt của lão Chiêu Khúc mới có được cuộc sống no đủ hôm nay, cho nên tất nhiên rất cung kính lão.
Lão Chiêu Khúc nhìn những người trong bộ tộc của mình vô cùng hài lòng, tuy trong mỏ quặng thường ưu tiên sử dụng những người trong động Ô Liệt của họ làm giám sát, nhưng nếu có người dám lười biếng, mỏ quặng cũng sẽ sa thải giám sát, vì thế mỗi ngày lão đều dậy sớm đến mỏ quặng, ngoại trừ là thói quen ra, cũng muốn quan sát có kẻ gian nào không, nếu có, không cần quan quản lí mỏ quặng lên tiếng, lão tự mình sẽ đuổi cổ kẻ đó về tộc tiếp tục trồng rau nuôi lợn, tránh khỏi sau này bị quan của mỏ quặng sa thải người của mình.
Quặng sắt thạch lục giờ mới vừa bắt đầu khai thác, nên quy mô khai thác cũng không quá lớn, chủ yếu là vì không đủ nhân công, tuy bên cảng Trầm Thủy vẫn luôn tuyển thêm thợ mỏ người Tử Hạ, người Tử Hạ cũng rất thích công việc lương hậu hĩnh hơn so với nước chúng này, nhưng trong nước Tử Hạ luôn âm thầm chống lại chuyện đó, dẫn đến việc cảng Trầm Thủy tuyển người không mấy. thuận lợi, vì thế trên mỏ quặng luôn thiếu nhân công, may là khai thác ngoài trời, nếu không e rằng đến hôm nay cũng không khai thác nổi.
Lão Chiêu Khúc lượn một vòng quanh khu mỏ, lúc này mặt trời đã lên cao, lão. tìm một hòn đá lớn trên sườn núi ngồi nghỉ chân, rồi lấy tay đấm vào chân và vai đang nhức mỏi, điều này cũng khiến lão không khỏi cảm thán:
- Già rồi, thật sự không dùng được nữa rồi, nếu ta còn trẻ như trước, đoạn đường này chỉ như một bước chân thôi!
Nghỉ ngơi một lát, lão Chiêu Khúc mới đứng dậy chuẩn bị về xem đứa cháu trai đã dậy chưa, nhưng khi lão chưa đi được bao xa, thì đột nhiên thấy có người chạy từ khu quặng đến, vừa chạy vừa hét:
- Động... động chủ, không hay rồi, trên mỏ quặng lại có người chết! - Cái gì!
Lão Chiêu Khúc nghe thấy vậy cũng kêu lên, sau đó xông đến ngọn núi lớn bên ngoài khu quặng căn răng nói:
- Lũ khốn kiếp này, đánh không lại chúng ta lại dùng trò mờ ám này, có bản lĩnh đánh một trận ra trò giữa thanh thiên bạch nhật với chúng ta đi!
Chuyện có người chết trên mỏ quặng như thế này đã không còn là lần đầu nữa, từ sau khi lão đưa người bộ tộc động Ô Liệt đến kiếm cơm rồi đuổi người Lê khác đi, động của những người Lê đó không cam lòng, nhưng không đánh nổi động Ô Liệt, thế là nghĩ ra một cách, đó chính là đánh lén người trên quặng, chỉ cần có người bất cẩn đi xa khỏi khu quặng một chút, thậm chí ở khu vực ngay sát khu mỏ, sẽ bị những kẻ này đánh lén, người chết có cả thợ mỏ Tử Hạ, có cả người giám sát trong động Ô Liệt bọn họ, nhưng không có ai dám giết quan viên và thợ người Hán phái đến, vì chúng không ngốc, biết là nếu giết người của triều đình phái tới, nhất định sẽ bị đại quân của triều đình tiêu diệt, đến lúc đó đừng nói kiếm bát cơm, không bị triều đình giết đã may lắm rồi.
Lúc đó lão Chiêu Khúc hấp tấp đến chỗ người chết, kết quả khiến lão càng tức giận là, đây rõ ràng là khu vực mỏ, vì khi khai thác đào ra rất nhiều đá, nên chất thành một đống đá lổm cổm, người đó bị chết trong đống đá này, hơn nữa bị chém đứt đầu, điều an ủi duy nhất với lão Chiêu Khúc là, người chết lần này là thợ mỏ Tử Hạ chứ không phải người bộ tộc động Ô Liệt của họ.
- Lão Chiêu Khúc, lần trước lão đã đảm bảo không để những người Lê bên ngoài kia đánh lén nhân công trên mỏ quặng, nhưng bây giờ đối phương vẫn đụng đến khu mỏ của chúng ra, nếu tiếp tục như vậy, e rằng ta cũng không biết trả lời bề trên như thế nào!
Thấy Chiêu Khúc đi vào, một vị quan người Hán ở đó từ sớm mặt mày nghiêm nghị nói.
Vị quan này họ Ngũ tên Nghĩa, là quan quản lí cả quặng đá xanh và sắt triều đình phái đến, con người Ngũ Nghĩa vô cùng ôn hòa, bình thường chưa từng phách lối, thường uống rượu với lão Chiêu Khúc, y đặc biệt thích món cơm lam lão. Chiêu Khúc làm, nhưng công tư phân minh, bây giờ trên quặng liên tiếp bị người Lê bên ngoài giết hại, nếu Chiêu Khúc không có được cách giải quyết, thì y cũng chỉ có thể thỉnh cầu triều đình phái binh dẹp loạn.
- Ngũ quặng giám bớt giận, chuyện lần này đích thực do thảo dân chưa xử lí tốt, nhưng thảo dân sớm đã phái người đi điều tra mấy lần này rốt cuộc do động nào làm, bây giờ đã có chút manh mối, chỉ cần điều tra rõ đối phương là ai, thảo dân nhất định tiêu diệt đối phương, tuyệt đối không để chúng đánh lén người trên mỏ quặng nữa!
Lão Chiêu Khúc lại cam đoan, chỉ có điều đây đã không phải lần đầu tiên lão hứa với Ngũ Nghĩa rồi, nên khi lão nói gương mặt vô cùng hổ thẹn.
Thấy biểu cảm của lão Chiêu Khúc, Ngũ Nghĩa thực ra cũng biết chuyện như đánh lén thế này đã nằm ngoài khả năng giải quyết của lão Chiêu Khúc, dù sao chỉ có làm cướp nghìn ngày, chứ sao phòng cướp được cả nghìn ngày? Huống hồ lão Chiêu Khúc chỉ là một tộc trưởng, trong tay chỉ có người bộ tộc mình, mà người trong tộc lão hiện tại phần lớn đều làm giám sát, trong bộ lạc chỉ còn lại vài lão già đau yếu căn bản không thể bảo vệ cho khu quặng.
Nghĩ đến những điều trên Ngũ Nghĩa cũng không nỡ trách mắng lão Chiêu Khúc nữa, liền sai người thu dọn thi thể của thợ mỏ chết, sau đó gọi lão Chiêu Khúc tới một góc nói:
- Lão ca, ta cũng không cần lão thề thốt gì, nhưng chuyện liên tiếp có người chết chỗ chúng ta đã bẩm báo lên triều đình rồi, bây giờ đã khiến triều đình chú ý, hơn nữa sắp tới có một nhân vật quan trọng tới đây, đến lúc đó lão phải cẩn thận, ngộ nhỡ vị nhân vật quan trọng đó không vui, e rằng đến động Ô Liệt của các người cũng phải chịu liên lụy.
- Nhân vật quan trọng?
Lão Chiêu Khúc nghe thấy vậy cũng kinh ngạc ngước nhìn, sau đó lại hoài nghỉ hỏi:
- Lần trước Tô tri châu chẳng phải đã đích thân đến rồi sao, lẽ nào còn có người quan trọng hơn ngài ấy?
Trong lòng lão Chiêu Khúc, nha môn tri châu Quỳnh Châu thực ra chính là triều đình, tri châu Tô Tụng tất nhiên chính là nhân vật quan trọng nhất trong lòng lão, chỉ là lần trước sau khi Tô Tụng đến, lấy danh nghĩa tri châu triệu tập mấy. động chủ lân cận lại cảnh cáo một chút, nhưng điều đó cũng chỉ khiến chúng ngoan ngoãn một thời gian, bây giờ ngược lại còn trầm trọng hơn.
- Lần này đến không chỉ là Tô tri châu, ngoài ra còn có vài nhân vật quan trọng hơn Tô tri châu, lão phải chuẩn bị tốt, không được để người khác chạm vào mấy. nhân vật lớn này!
Ngũ Nghĩa nghe thấy lời của lão Chiêu Khúc cũng không khỏi sửng sốt, y không hề biết chuyện Triệu Nhan từng đem theo người đến đây trước khi khai thác quặng, đương nhiên cũng không biết Triệu Nhan còn từng đến nhà lão Chiêu Khúc ăn cơm.
Tình cảm giữa Lão Chiêu Khúc và Ngũ Nghĩa rất tốt, những chuyện này không cần giấu y, thế là kể lại chuyện hồi trước Tô Tụng cùng mấy thanh niên đến, cuối
cùng còn tò mò hỏi Ngũ Nghĩa:
- Ngũ lão đệ, mấy thanh niên đi cùng Tô tri châu rốt cuộc thân phận thế nào?