Chương 650
Từ sau khi Từ Nguyên bọn họ đi khỏi Quảng Châu, Triệu Nhan vẫn luôn vô cùng lo lắng cho sự an toàn của họ, tuy trước kia cũng từng có thương nhân của Đại Tống đi Lã Tống, nhưng so sánh với nhau, tuyến đường Lã Tống này còn quá xa lạ với Đại Tống, ít nhất không quen thuộc bằng những nơi như Kim Châu, thêm nữa người Lã Tống tiếp nhận ảnh hưởng của thế giới văn minh bên ngoài ít hơn, cho nên càng hoang dã, vì thế Triệu Nhan có lúc cũng đang hoài nghỉ lựa chọn lúc trước của bản thân có đúng không.
Trải qua một thời gian dài chuẩn bị như vậy, Triệu Nhan cuối cùng triển khai bước đầu tiên mình tiếp quản hải mậu, nhưng ý nghĩa ngành thương mại biển của hắn không giống với truyền thống, thực chất nếu dùng từ ngữ của hậu thế để hình dung, chắc gọi là sự xâm lược kinh tế và vũ trang thực dân của Đại Tống với hải ngoại, mà Lã Tống chính là mục tiêu đầu tiên hắn chọn, thứ nhất vì đó là đảo lớn của Nam Dương cách Đại Tống gần nhất, thứ hai khai thác được vàng và đồng trên đảo Lã Tống, đất đai và khí hậu cũng vô cùng thích hợp để gieo trồng lúa nước, ba cái này đều là những thứ cấp thiết với Đại Tống, vì vậy hắn mới hướng đến Lã Tống.
Trong sự chờ đợi lo âu của Triệu Nhan, tin tức Từ Nguyên bọn họ trở về cuối cùng truyền đến từ trên biển, điều này khiến hắn coi như thoải mái trong lòng, tối hôm đó cũng ngủ ngon lành, tiếp theo lại đợi mấy ngày nữa, đội tàu Thủy Quân của Từ Nguyên bọn họ cuối cùng cũng cập bến cảng Quảng Châu, Triệu Nhan đã sớm chuẩn bị nghỉ thức nghênh tiếp, đích thân đưa quan viên Quảng Châu đến tiếp đón họ.
Tuy nhiên Từ Nguyên bọn họ lần này đi Lã Tống tuy mang sứ mệnh cực kì quan trọng trên người, nhưng dân chúng lại cực ít người biết, nên đối với thông tin y trở về, trong thành Quảng Châu cũng không dậy lên sóng gió gì quá lớn, chỉ khi Triệu Nhan đưa người đi nghênh tiếp mới thu hút một số bách tính vây xem, khiến một số người biết triều đình từng phái một đội Thủy Quân đi Lã Tống, những người khác đều không biết.
Sau khi yến tiệc tiếp đón kết thúc, Triệu Nhan không vội hỏi thăm tình hình Từ Nguyên ở bên Lã Tống, mà cho y nghỉ ngơi hai ngày trước, để y trở về ở bên Thục Quốc công chúa, kể ra từ sau khi Từ Nguyên rời đi, Thục Quốc công chúa hầu như ngày nào cũng đến chỗ Triệu Nhan hỏi han tình hình, bây giờ Từ Nguyên đã trở về, Triệu Nhan thật không dám làm lỡ dở hai phu thê họ đoàn tụ.
Tuy nhiên Từ Nguyên lại là người công tư phân minh, chỉ tĩnh dưỡng ở nhà một ngày, hôm sau trời vừa sáng đã đến tìm Triệu Nhan, sau đó kể lại chỉ tiết hành trình đi Lã Tống của y, trong đó y đặc biệt nhấn mạnh cuộc gặp gỡ Hoàng Tam Hành, ngoài ra còn có yêu cầu cuối cùng của Hoàng Tam Hành là muốn có vàng.
Triệu Nhan nghe thấy gặp đám người Hoàng Tam Hành xong, cũng không khỏi sửng sốt, trước kia hắn chỉ từng nghe thấy có phụ nữ bị sơn tặc bắt về làm vợ, chứ chưa từng thấy nam nhân Đại Tống cũng đắt giá như vậy, bị bắt xong còn bị thổ dân ép lấy vợ, hơn nữa bây giờ còn sinh con rồi.
Nghĩ đến những điều trên, Triệu Nhan cũng không khỏi thấy buồn cười, liền hỏi Từ Nguyên:
- Bây giờ đám người Hoàng Tam Hành thế nào rồi, đã đoàn tụ với gia đình chưa?
- Hoàng Tam Hành bọn họ vốn là người Quảng Châu, nên quay về xong lập tức về nhà rồi, nghe nói gia đình họ khi thấy họ vẫn còn sống, đều vô cùng bàng hoàng, nhưng cửa hàng Vạn Bảo của Hoàng Tam Hành cũng sắp không chống chọi được nữa rồi, nếu tam đệ không đồng ý trả lại y vàng, e rằng y chỉ còn đường bán cửa hàng về quê thôi.
Từ Nguyên lúc này cũng mỉm cười lên tiếng.
Nghe thấy Từ Nguyên lại nhắc đến chuyện trả lại vàng cho Hoàng Tam Hành, chỉ thấy Triệu Nhan trầm tư giây lát, cuối cùng mở lời:
- Kim ngạch của số vàng đó quá lớn, tất nghĩ cửa hàng Vạn Bảo của Hoàng 'Tam Hành cũng không dùng hết nhiều như vậy, nên đệ thấy chi bằng như này, đưa y một nửa vàng, số vàng còn lại lấy làm phần thưởng cho Thủy Quân các huynh, nhưng nửa số vàng đó cũng không thể cho không Hoàng Tam Hành, bảo y bắt buộc phối hợp tuyên truyền với chúng ta!
Từ Nguyên thấy Triệu Nhan đồng ý trả một phần vàng lại cho Hoàng Tam Hành, nét mặt không có gì bất ngờ, ngược lại điềm nhiên cười nói:
- Ta biết hẳn tam đệ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, có câu lòng tham vô đáy, huống chỉ còn là vàng có thể khiến con người phát điên, nếu để người ta biết Lã Tống giàu có vàng bạc, e là sẽ có vô số người chủ động đi đến Lã Tống, đến lúc đó chúng ta cũng có thể tiến nhanh thêm một bước thống trị Lã Tống.
- Ha ha, ông trời bày ra cơ hội này trước mắt ta, nếu đệ không tận dụng nó, chẳng phải là phụ ý tốt của ông trời sao?
Thấy Từ Nguyên đoán được ý đồ của mình, Triệu Nhan cũng cười lớn nói. Vốn dĩ xây dựng xong cứ điểm đầu tiên ở Lã Tống, Triệu Nhan đang lo lắng không biết làm sao để thương nhân và dân chúng của Đại Tống chủ động sang Lã Tống, vừa hay chuyện của Hoàng Tam Hành là một thời cơ tốt.
Cửa hàng Vạn Bảo của Hoàng Tam Hành trước kia tuy quy mô không quá lớn, nhưng y tay trắng lập ngi con người hào sảng, cũng coi như là giao thiệp rộng trong thành Quảng Châu, rất nhiều người đều biết đến y, ban đầu chuyện tàu của y mất tích tại Lã Tống cũng thu hút sự chú ý không nhỏ, vốn mọi người đều nghĩ rằng y đã chết, không ngờ sự việc đã trôi qua hai năm, y lại sống sót trở về, tin tức này vừa truyền ra ngoài, lập tức lại thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người, cộng thêm Triệu Nhan thao túng phía sau, kết quả trong vài ngày ngắn ngủi, cả thành Quảng Châu đều bàn luận về duyên kì ngộ của đám người Hoàng Tam Hành.
Vốn dĩ tuy cuộc gặp gỡ của Hoàng Tam Hành kì lạ, nhưng cùng lắm cũng chỉ khiến dân chúng xôn xao vài ngày, đợi đến khi lắng xuống sẽ không còn ai quan tâm nữa, tuy nhiên Triệu Nhan lại dự định mượn chuyện của Hoàng Tam Hành bọn họ lăng xê một phen, nên khi chủ đề đám người Hoàng Tam Hành sống sót quay về chưa hết độ nóng, hắn đã lại cho người tung ra bom tấn.
- Nghe nói gì chưa, những người Hoàng Tam Hành đó không những còn sống trở về, hơn nữa còn mang theo lượng vàng lớn, bây giờ đang được áp tải trên tàu của Thủy Quân đấy?
Trong một quán điểm tâm sáng ở Quảng Châu, một người trung niên dáng vẻ thương nhân nói với mấy người bạn bên cạnh.
- Mang về thì sao, số vàng đó vào trong tay triều đình, nào có chuyện nhè ra chứ, hơn nữa thương hội Vạn Bảo của Hoàng Tam Hành đã không còn trụ được rồi, còn không cầm nổi vàng, đến lúc đó y cũng chỉ có thể về quê chăn vịt thôi.
Thương nhân trung niên vừa dứt lời, một lão già ngồi đối diện y lên tiếng, lão sống đến từng tuổi này, chưa từng thấy thứ gì triều đình đã ăn vào mà thoát ra được.
- Cũng chưa chắc! Lúc này một thanh niên ngồi bên cạnh người trung niên lại nhỏ nhẹ cất lời:
- Biểu ca tôi làm công văn ở phủ tri châu, tôi nghe được một thông tin từ huynh ấy, nghe nói Lăng Vương điện hạ đã đồng ý trả lại vàng cho Hoàng Tam Hành, đương nhiên không phải tất cả, nhưng cũng đủ để giải quyết vấn nạn hiện tại của cửa hàng Vạn Bảo rồi!
- Hả? Còn có chuyện như vậy sao, lẽ nào triều đình đổi sang ăn chay rồi?
Thanh âm của chàng thanh niên tuy không lớn, nhưng cũng đủ để vài bàn xung quanh nghe thấy, nên y vừa dứt lời, lập tức thu hút sự chú ý của một số khách xung quanh, liền lần lượt lên trước dò hỏi, kết quả chàng trai trẻ được thể ra oai, sau đó bắt đầu thêm mắm thêm muối kể lại tỉ mỉ tin tức mình nghe được, kết quả không lâu sau, cả quán trà đều bàn luận thật giả của chuyện này, tuy nhiều người không tin, nhưng không làm họ mất đi hứng thú với việc này.
Triều đình nhổ ra miếng thịt mỡ chuẩn bị ăn đến miệng, đây quả thực là tin động trời, lại thêm chuyện này liên quan đến Hoàng Tam Hành sống lại, hiệu quả của hai tin tức cộng lại tuyệt đối lớn hơn nhiều, nên chỉ trong vòng nửa ngày, cả Quảng Châu đều râm ran chuyện này, thậm chí đến một số thành nhỏ lân cận
cũng nghe thấy lời đồn thổi.
'Trông thấy vàng trên xe của đám người Hoàng Tam Hành, đám đông vây quanh cũng lập tức hỗn loạn, rất nhiều người mất kiên nhãn muốn lao lên trước, dù gì con người ai chả ham muốn vàng, bây giờ nhìn thấy nhiều vàng như vậy, người nào kém kiên nhẫn tất nhiên sẽ không khống chế được, may mà nha môn trí châu đã sớm phái lính vệ duy trì trật tự, nếu ai dám chen lấn xô đẩy, sẽ bị gậy phang vào đầu, đánh cho họ tỉnh ra.
Hoàng Tam Hành vốn dĩ còn lo lắng để lộ vàng giữa thanh thiên bạch nhật như vậy sẽ gây nên náo loạn, kết quả khi thấy có rất nhiều binh lính bảo vệ, liền yên tâm trở lại, sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy từ trên xe nói lớn:
- Hỡi các vị đồng hương thân thiết, Hoàng Tam Hành tôi tuy hai năm trước chịu không ít khổ cực, nhưng có thể đổi lại được số vàng này coi như cũng xứng đáng, nợ nần mà cửa hàng Vạn Bảo tôi nợ, hôm nay nhất định sẽ trả đủ, ngoài ra bên Lã Tống sản vật phong phú, cửa hàng Vạn Bảo chúng tôi sẽ lại tổ chức một đội thuyền đi Lã Tống vào mấy ngày nữa, triều đình đã xây dựng một thành lũy kiên cố ở đó, đủ để đảm bảo cho sự an toàn của chúng ta, nếu vị nào muốn đi Lã Tống đào vàng, có thể ngồi lên thuyền của chúng tôi cùng đi, Lâm Tam tôi chúc các vị đồng hương thân thiết cũng phát tài giống như tôi!
Hoàng Tam Hành vừa cất lời, đám đông vây xem trở nên nhốn nháo, rất nhiều người đều bị lời nói của y tác động, đặc biệt là khi nhìn thấy đống vàng hấp dẫn kia, ai nấy đều lộ ra vẻ tham lam, tuy tham lam là một trong những nguồn gốc tội lỗi của con người, nhưng đồng thời cũng chính nhờ tham lam, mới giúp xã hội loài người không ngừng phát triển.