Chương 641
Triệu Nhan bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, bọn họ vừa mới chuẩn bị vào. cảng Trầm Thủy thì bị vài chiếc thuyền nhỏ ngăn lại. Hơn nữa trên thuyền còn có mấy người Tử Hạ đen gầy mặc quan phục Tử Hạ dùng tiếng Hán không tiêu chuẩn hô lớn, đáng tiếc gió trên biển quá to, căn bản nghe không rõ bọn họ đang hô cái gì.
- Cảng Trầm Thủy không phải là cảng của Đại Tống chúng ta sao? Tại sao lại xuất hiện quan viên của Tử Hạ?
Triệu Nhan đi đến mép thuyền nhìn những quan viên này. Trước kia khi Tử Hạ bị đánh cho thảm bại thì sứ giả Tử Hạ liên tiếp chạy đến kinh thành, vì thế Triệu Nhan nhận ra quan viên Tử Hạ, nhưng điều này càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái.
- Đợi một chút, hình như ta nghe bọn họ hô “thu thuế” gì đó, không phải là Tử Hạ nghèo đến điên rồi, tính thu thuế ở đây chứ?
Lúc này Tô Thức nghiêng tai nghe, sau một lúc lâu vẻ mặt nghi hoặc mở. miệng nói. Sau khi cắt cảng Trầm Thủy cho Đại Tống thì nó không còn bất cứ quan hệ nào với Tử Hạ. Vì thế quan viên Tử Hạ chạy tới nơi này thu thuế thật sự là khó hiểu.
- Thu thuế?
Vương Sư Ước nghe được lời nói của Tô Thức thì nghiêm túc nghe một lúc lâu, gã sống ở cảng Trầm Thủy khá lâu, bình thường không tránh khỏi tiếp xúc với dân bản địa. Vì thế có thể nghe rõ ràng tiếng Hán dân bản địa nói, nhưng sau khi gã nghe phía quan viên Tử Hạ kêu gọi đầu hàng thì sắc mặt lập tức âm trầm.
- Vương huynh, sao lại thế này? Có phải những quan viên Tử Hạ này xâm phạm biên giới hay không?
Lúc này Từ Nguyên phát hiện sắc mặt Vương Sư Ước thay đổi, y lập tức di tới mở miệng hỏi. Cảng Trâm Thủy rõ ràng là lãnh thổ của Đại Tống, nhưng quan viên Tử Hạ lại chạy tới thu thuế, đây không phải xâm phạm biên giới thì là gì?
- Đâu chỉ xâm phạm, người Tử Hạ thật sự là khinh người quá đáng, những người Tử Hạ kia lại nói nơi này là vùng biển của bọn họ, vì thế bọn họ muốn lên thuyền kiểm tra, sau đó dựa theo hàng hóa trên thuyền mà thu thuết
Vương Sư Ước vô cùng tức giận nói, cảng Trầm Thủy là nơi mà gã và thê tử Trần quốc công chúa một tay tạo ra. Đối với nơi này gã có tình cảm rất sâu, nhưng không nghĩ tới hiện tại người Tử Hạ lại dám nhúng tay vào, thật khiến gã phần nộ.
Triệu Nhan nghe đến đó thì sắc mặt trầm xuống, lúc trước hản chỉ biết Tử Hạ đang âm thầm giở trò. Lại không nghĩ răng lần này đối phương to gan như vậy, công khai chạy đến cảng Trầm Thủy thu thuế, quả thực không để Đại Tống vào mắt.
Cũng vào lúc Triệu Nhan tức giận thì các quan viên Tử Hạ trên thuyền nhỏ vẫn không ngừng kêu gào đòi dừng thuyền. Điều này làm cho Triệu Nhan hừ lạnh một tiếng phân phó với thị vệ ở bên cạnh:
- Ném vài quả lựu đạn đến chỗ bọn chúng, để đám người Tử Hạ này câm miệng cho tal
Đám thị vệ cũng bị đám người Tử Hạ này làm cho không kiên nhẫn, bây giờ nghe được phân phó của Triệu Nhan thì lập tức lớn tiếng đáp ứng một tiếng xoay. người đi đến mạn thuyền. Chỉ trong chốc lát liền ôm ra một quả lựu đạn, sau đó đốt lửa ném tới mấy con thuyền nhỏ kia. Cũng thật trùng hợp, quan viên Tử Hạ trên thuyền lúc trước cũng từng chứng kiến quân đội Đại Tống sử dụng hỏa khí, bây giờ nhìn thấy người trên thuyền bất ngờ ném tới một quả lựu đạn đã từng thấy trên chiến trường, gã bị dọa hét lên, ám ảnh tâm lý lúc trước bùng lên, gã lập tức nhảy xuống biển.
Kỳ thật lựu đạn này có uy lực hữu hạn, tuy rằng thuyền của người Tử Hạ nhỏ, nhưng chỉ cần trốn vào trong khoang thuyền thì sẽ không có việc gì. Chỉ có điều gã quan viên kia thật sự là bị dọa sợ rồi, cho nên mới nhảy xuống biển. Những người Tử Hạ khác chưa từng thấy qua lựu đạn, nhưng nhìn thấy các quan lớn đều nhảy xuống biển, đám người này cũng nhảy theo xuống biển. Kết quả sau vài tiếng nổ, thuyền nhỏ của người Tử Hạ cũng không bị hư hại gì nặng, nhiều lắm là boong thuyền bị hư một chút mà thôi.
- Vớt người Tử Hạ ở dưới biển lên đây, ta phải hỏi xem ai để bọn họ lớn gan như vậy?
Triệu Nhan lại ra lệnh, vài tên thị vệ bơi giỏi lập tức nhảy xuống biển, bắt một đám người Tử Hạ đang giấy dụa ở trong nước lên.
- Ngươi... Các ngươi là ai, vì sao tập kích thuyền thu thuế của Tử Hạ chúng ta?
Tên quan viên Tử Hạ cầm đầu sau khi bị bắt lên thuyền lập tức chất vất đám người Triệu Nhan. Chẳng qua gã cũng không phải là kẻ ngốc, gã biết Đại Tống quản lý cực nghiêm với hỏa khí, nhưng trên thuyền đối phương lại được trang bị hỏa khí, điều này chứng tỏ những người này chắc chắn không phải là kẻ tầm thường.
- Hừi Lá gan thật lớn, chẳng lẽ các ngươi không biết nơi này là vùng biển của Đại Tống sao? Quan viên Tử Hạ các ngươi sao lại chạy đến đây thu thuế chúng ta?
Lúc này Vương Sư Ước trước tiên mở miệng nói, từ sự quan tâm đối với cảng Trầm Thủy của gã, gã nhất định phải làm rõ chuyện này, xem người Tử Hạ rốt cục là muốn làm gì?
- Ai nói nơi này là vùng biển của các ngươi, lúc trước chúng ta chỉ cắt cảng Trầm Thủy cho các ngươi, lại không nói nhường vùng biển ngoài cảng Trâm Thủy cho các ngươi, vì thế hiện tại vùng biển này vẫn thuộc về Tử Hạ chúng ta, chúng ta muốn thu thuế như thế nào thì sẽ thu thuế thế đó!
Tuy rằng quan viên Tử Hạ biết rõ thân phận đối phương không tầm thường, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ cãi chày cãi cối.
- Được lắm! Miệng lưỡi sắc bén lắm, bổn vương thật muốn biết Lưu Thiên Đạo có phải cũng suy nghĩ như vậy hay không!
Triệu Nhan lúc này cũng là giận quá mà cười nói, xem ra bài học lần trước cho người Tử Hạ vẫn chưa khắc sâu. Nếu không thì sẽ không mới qua vài năm mà bọn họ dám ngang nhiên vi phạm hiệp ước, thậm chí Triệu Nhan hiện tại đang suy nghĩ nên điều đội quân nào đến đánh người Tử Hạ.
- Bản... Bản vương?
Quan viên Tử Hạ nghe thấy Triệu Nhan tự xưng thì bị hù run rẩy, vẻ mặt khiếp. sợ nhìn Triệu Nhan, suy đoán đối phương rốt cuộc là vị vương gia nào của Đại 'Tống?
Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của gã quan viên Tử Hạ này, Vương Sư Ước lập tức tiến lên một bước cười lạnh nói:
- Thật sự là mắt mù, vị trước mắt này chính là tam đệ của bệ hạ Đại Tống, Lăng Vương điện hạ Triệu Nhan, mà ta chính là Phò mã Vương Sư Ước của Trần quốc công chúa Đại Tống. Lúc trước không ít lần tiếp xúc với Lưu Thiên Đạo, nếu Tử Hạ các ngươi muốn đổi hiệp ước thì hãy để gã ta tự mình đến đây thương lượng với chúng ta!
Nghe được Vương Sư Ước giới thiệu gã và Triệu Nhan, quan viên Tử Hạ lại bị hù cho run rẩy. Gã không sợ Triệu Nhan chút nào, bởi vì gã không biết người phát minh ra hỏa khí là Triệu Nhan, nhưng đối với Vương Sư Ước lại không giống như vậy. Lúc trước chính là Vương Sư Ước bức Tử Hạ bọn họ ký hiệp ước Quảng Châu, còn cắt đất, đền tiền. Ngoài ra cảng Trầm Thủy cũng là do một tay phu thê Vương Sư Ước quy hoạch mà thành, cho nên danh tiếng của Vương Sư Ước gần như là không ai không biết ở Tử Hạ, vì thế gã quan viên Tử Hạ này mới khiếp sợ như thế.
Lúc này Triệu Nhan cũng nhìn ra cấp bậc của gã quan viên Tử Hạ này quá thấp, vì thế hắn cũng lười làm khó đối phương. Hắn tiến lên một bước nói:
- Bổn vương lười so đo với ngươi, hiện tại ngươi trở về gặp Lưu Thiên Đạo, bảo. gã trong vòng bảy ngày chạy đến cảng Trầm Thủy gặp bổn vương, nếu gã không đến thì bổn vương sẽ mang theo binh mã đến phủ Hạ Vũ gặp gã. Dù sao thì quân đội Đại Tống chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên phát binh!
Nghe được lời uy hiếp của Triệu Nhan, gã quan viên Tử Hạ kia không khỏi hoảng sợ, vội vã ngẩng đầu nhìn Triệu Nhan. Kết quả phát hiện khuôn mặt chữ điền của hắn đằng đăng sát khí, dường như không giống như đang nói giỡn. Điều này làm cho trong lòng gã càng thêm sốt ruột, vừa định tranh luận hai câu cho. mình và Tử Hạ, đáng tiếc Triệu Nhan căn bản không cho gã cơ hội, vung tay lên ném bọn họ xuống thuyền nhỏ. Điều này làm cho gã quan viên Tử Hạ kia vừa phẫn nộ lại thấy may mắn, lúc này lái thuyền nhỏ ỉu xìu rời đi.
- Tam ca nhi, huynh không phải là thật sự muốn Lưu Thiên Đạo đến gặp huynh chứ?
Tào Tung nhìn thuyền thuế vụ Tử Hạ đi xa, sau đó quay đầu hỏi Triệu Nhan, phải biết rằng Lưu Thiên Đạo là quốc vương của Tử Hạ, sao có thể dễ dàng mà tới gặp Triệu Nhan được?
Khi quan viên trong cảng nghe chuyện thuyền Tử Hạ thu thuế thì trên mặt đều lộ ra vẻ do dự. Nhưng cuối cùng vẫn thành thật thừa nhận bọn họ đều biết, nhưng đối với những người Tử Hạ này, thuyền thương nhân ra vào căn bản không thèm để ý, bình thường đều là trực tiếp đâm vào thuyền nhỏ của bọn họ ra vào cảng. Dù sao thì thuyền nhỏ của người Tử Hạ có tốc độ chậm, căn bản không đuổi kịp thuyền lớn của người Hán. Quan viên trong cảng nhìn thấy loại tình huống này, lại lo lắng cho mình ra mặt đuổi người Tử Hạ sẽ rước lấy tranh chấp giữa hai nước, vì thế liền không thèm để ý.
Nghe đến lời nói của những quan viên này, Triệu Nhan đứng ra hung hăng khiển trách bọn họ, bởi vì hành động này của bọn họ trong mắt người Tử Hạ chính là biểu hiện yếu đuối có thể bắt nạt. Cuối cùng sẽ chỉ làm cho người Tử Hạ được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên sau này nếu lại gặp loại tình huống này thì nhất định không cần e dè, cho dù là xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ có triều đình làm chỗ dựa cho bọn họ.
Đối với lời răn dạy của Triệu Nhan, quan viên trong cảng đều nhận sai, sau đó cam đoan sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa. Dù sao hiện tại sau khi Triệu Nhan tiếp quản hải mậu thì cảng Trầm Thủy cũng sẽ thuộc quyền quản lý của Triệu Nhan. Nói một cách khác, Triệu Nhan chính là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, đối với răn dạy của thủ trưởng, dù cho bọn họ có nghe vào hay không thì ít nhất ở mặt ngoài cũng không dám nói gì.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Nhan vừa khảo sát tình hình ở cảng Trầm Thủy, vừa chờ phản ứng về phía Tử Hạ. Dù sao thì sau khi hắn nói ra thân phận của mình, Tử Hạ không thể không có hành động gì. Trên thực tế Triệu Nhan đoán không sai, Tử Hạ cũng không khiến hắn đợi lâu lắm, có một người đến đây, chỉ là người này. không phải là Lưu Thiên Đạo, nhưng cũng là một người mà Triệu Nhan vẫn rất muốn gặp.