Chương 637
. - Lăng Vương điện hạ, tại sao các ngài lại tới đây?
Tô Tụng cũng không nghĩ tới mình mới vừa bàn luận về Triệu Nhan với Tô Xung, kết quả chỉ trong chốc lát, Triệu Nhan lại mang theo đám người Tô Thức đến đây. Điều này làm cho gã vô cùng bất ngờ, lập tức dẫn con trai ra ngoài cửa nghênh đón.
Triệu Nhan quen biết Tô Tụng đã lâu rồi, bởi vậy nhìn thấy gã thì lập tức đi lên trước cười nói:
- Trước đó đã nghe nói Tô Tri châu ngươi cương trực công chính, thà rằng mất chức cũng phải tuân theo pháp luật của triều đình, vừa vặn bổn vương cũng đến vùng duyên hải phía nam, biết ngươi đang ở Quỳnh Châu nơi này, tự nhiên là phải đến thăm một phen!
Trong lời nói của Triệu Nhan mặc dù không nói rõ, nhưng đã có ý khen Tô 'Tụng không chịu soạn thánh chỉ cho Lý Định. Điều này làm cho Tô Tụng hết sức. cao hứng, lúc này đám người Tô Thức cũng đều đi lên hàn huyên vài câu với Tô Tụng. Trong đó Tô Thức là bạn tốt của gã, đám người Tô Triệt cũng có quen biết với gã, có câu Tha hương ngộ cố tri, điều này làm cho Tô Tụng cũng hết sức vui mừng, vội vàng mời Triệu Nhan bọn họ vào phòng khách nói chuyện.
Khi Tô Tụng đến Quỳnh Châu thì đã biết điều kiện nơi này cực kì gian khổ, vì thế đã đưa phần lớn con cái trong nhà về quê, người hầu cũng bán hết, bên người chỉ có thê tử và con trai Tô Xung cố ý muốn theo cùng, còn có một lão quản gia trung thành. Triệu Nhan bọn họ quá nhiều người, lão quản gia tiếp đón không xuể, vì thế Tô Xung cũng hỗ trợ châm trà, thuận tiện thi lễ với Triệu Nhan. Triệu Nhan cũng nhận ra học sinh Tô Xung này, bởi vậy còn cố ý hỏi thăm tình hình hiện tại của y, biết được sau khi tốt nghiệp y đến giúp phụ thân thì Triệu Nhan đã khích lệ y một phen.
Tô Tụng mời đám người Triệu Nhan ngồi xuống, sau khi hàn huyên vài câu thì biết được lần này bọn họ muốn đến cảng Trầm Thủy, ngoài ra Vương Sư Ước một tay xây dựng cảng Trầm Thủy cũng có mặt thì Tô Tụng không khỏi mừng rỡ nói:
- Hoá ra Vương Phò mã ở đây, vừa vặn hạ quan có chuyện muốn nhờ, không biết Vương Phò mã có thể đáp ứng hay không?
- Hả? Tô Tri châu cứ nói, nếu Vương mỗ có thể quyết định thì nhất định sẽ không cự tuyệt.
Vương Sư Ước nghe đến đó có chút kỳ quái mở miệng nói, y đoán rằng Tô Tụng có chuyện gì cần cầu mình.
- Kỳ thật chuyện này đối với Vương Phò mã mà nói chỉ là tiện tay mà thôi. Cách đây không lâu, quan viên của cảng Trầm Thủy đến mua đồ ăn lương thực. vật phẩm, nói là lương thực ở cảng Trầm Thủy bị thiếu, vừa vặn Quỳnh Châu chúng ta là vựa lúa nước. Vì thế hạ quan muốn trở thành nơi cung cấp lương thực cho cảng Trầm Thủy, thứ nhất là có thể giải quyết tình trạng thiếu lương thực ở cảng Trầm Thủy, thứ hai là có thể thêm một khoản thu nhập cho Quỳnh Châu.
Nghe được chuyện Tô Tụng muốn cầu là chuyện này, Vương Sư Ước lập tức cười lớn mở miệng nói:
- Tô Tri châu khách sáo rồi, chuyện này vốn là một công đôi việc, Vương mỗ làm sao có thể không đồng ý được. Đợi lần này ta đến cảng Trầm Thủy sẽ nói với quan viên trong cảng, để bọn họ ưu tiên mua lương thực của Quỳnh Châu!
Nhìn thấy Vương Sư Ước không do dự đáp ứng, Tô Tụng vô cùng cảm kích đứng lên nói tạ ơn. Lại nói tiếp, hiện tại mặc dù Vương Sư Ước và Trần quốc công chúa đã rời khỏi cảng Trầm Thủy, quan quản lý bên cảng cũng là do triều đình phái tới. Nhưng bởi vì phu thê bọn họ đã dốc rất nhiều sức lực khi xây dựng cảng Trầm Thủy nên phần lớn quan viên trong cảng đều do bọn họ đề bạt. Vì thế loại chuyện nhỏ nhặt mua lương thực này Vương Sư Ước có thể quyết định, người khác căn bản không có lý do để phản đối.
Nhưng Triệu Nhan nghe được đối thoại của hai người bọn họ lại có chút không hiểu, hỏi Vương Sư Ước:
- Tỷ phu, ta nhớ trước kia lương thực trong cảng Trầm Thủy không phải là mua ở Tử Hạ sao? Sao hiện tại quan viên trong cảng lại chạy ngược đến Quỳnh Châu mua lương thực vậy?
Cảng Trầm Thủy vốn thuộc đất của Tử Hạ, bốn phía đều là lãnh thổ của Tử Hạ. Vì thế vật tư sử dụng trong cảng đều mua từ Tử Hạ, làm như vậy thứ nhất là giá thành rẻ, thứ hai là dễ dàng cho việc vận chuyển. Bây giờ chạy đến Quỳnh Châu mua lương thực rõ ràng là khá xa, hơn nữa còn phải vận chuyển đến cảng Trầm Thủy bằng thuyền, rất là phiền toái.
Nghe được Triệu Nhan hỏi vấn đề này, đám người Tô Thức cũng đều tò mò nhìn về phía Vương Sư Ước, thậm chí ngay cả Tô Tụng cũng không biết vì sao. cảng Trầm Thủy bỗng nhiên chạy đến chỗ mình mua lương thực. Nhưng Vương Sư Ước nghe đến đó cũng là thở dài nói:
- Tam đệ các ngươi có điều không biết rồi, Tử Hạ mấy năm này khôi phục một ít thực lực, cho nên càng lúc càng không thành thật rồi. Ví dụ như năm trước tiền nên được đưa đến thì kéo dài hơn mấy tháng mới giao, ngoài ra còn có những. động tác nhỏ khác, ví dụ như tiến hành phong tỏa cảng Trầm Thủy chúng ta, khiến cho chúng ta không thể mua được lương thực. Rơi vào đường cùng quan viên trong cảng phải ra ngoài mua lương thực.
- Hừ, xem ra Tử Hạ thật đúng là đã quên nỗi đau năm xưa, ta thấy bây giờ chúng ta báo cáo lên cho triều đình, để triều đình xuất binh dạy dỗ Tử Hạ!
Lúc này vẻ mặt Tào Tung tức giận nói, tuy rằng y là một thương nhân nhưng thân là con cháu nhà tướng, gặp loại chuyện này phản ứng đầu tiên chính là động binh. Dù sao hiện tại Đại Tống cũng đã hồi phục từ cuộc chiến diệt Hạ. Thực lực. càng mạnh hơn xưa, dạy dỗ Tử Hạ quả thực quá dễ dàng, thậm chí tiêu diệt bọn họ cũng không phải là một việc khó.
Triệu Nhan nghe được lời nói của Tào Tung cười một tiếng nói:
- Loại chuyện này cần gì triều đình ra tay, lần này ta tiếp quản hải mậu, đại ca cũng đã giao Thủy sư cho ta quản lý. Khi cần thiết thì chúng ta trực tiếp điều Thủy sư lại đây là được, nếu Tử Hạ vẫn không biết hối cải thì đừng trách ta không khách sáo!
Lần này Triệu Nhan tiếp quản hải mậu không chỉ phụ trách về mặt buôn bán mà còn quản lý về quân đội, chính trị. Lại nói tiếp đây cũng là Triệu Húc thể hiện sự tin tưởng với hắn, nếu không đổi lại là người khác thì chỉ sợ Triệu Húc căn bản không dám giao quyền lực lớn như vậy vào tay một người.
Nghe được trong tay Triệu Nhan có quân quyền, Tô Tụng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn. Nhưng nghĩ đến tình cảm sâu đậm giữa bệ hạ và Triệu Nhan, tin tưởng hẳn như vậy cũng có thể hiểu được. Bởi vậy cũng không nói gì nữa. Nhưng Vương Sư Ước nghe thấy lời nói của Triệu Nhan thì rất hưng phấn nói:
- Tam đệ, nếu đệ có thể điều động Thủy sư thì quá tốt rồi. Trước kia ta và đại tỷ của đệ chỉ có thể khiến Thủy sư hiệp trợ hộ tống đội tàu, căn bản không thể điều động được bọn họ. Vì vậy mới khiến cho Tử Hạ càng kiêu ngạo, lần này nhất định phải dạy dỗ cho bọn họ một trận, khiến Tử Hạ biết ai mới là chủ nhân của Nam Hải!
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Vương Sư Ước, Triệu Nhan liền biết y chắc chắn bị Tử Hạ chọc giận không ít lần, nếu không thì sẽ không cao hứng như thế. Điều này cũng làm cho hắn kiên định ý tưởng dạy dỗ Tử Hạ, nếu bọn họ không chịu nhận rõ tình trạng thì hắn sẽ trực tiếp thâu tóm Tử Hạ. Dù sao nơi này đã không chỉ một lần bị vương triều Trung Nguyên chỉnh phục, nhưng lần này nếu hắn thâu tóm Tử Hạ thì tuyệt đối sẽ không để bọn họ thoát khỏi tay của vương triều Trung Nguyên!
Tán gẫu xong chuyện cảng Trầm Thủy, Tô Tụng rốt cục có cơ hội hỏi Triệu Nhan về nguyên nhân đến Quỳnh Châu. Gã không cho rằng Triệu Nhan mang theo nhiều người như vậy chỉ là để đến thăm hỏi mình, dù sao thì gã cũng không có mặt mũi lớn như vậy, khiến một vị thân vương và ba vị phò mã cùng nhau đến.
Mục đích Triệu Nhan tìm Tô Tụng cũng không có gì phải giấu, vì thế hắn liền kể chuyện hẳn đi thăm xưởng đóng tàu, cảm thấy công nghệ đóng tàu bây giờ của Đại Tống có rất nhiều chỗ cần cải tiến, nhưng bản thân hắn cũng không hiểu vể' đóng tàu, vì thế muốn cải tiến cũng không có cách nào. Vừa vặn Tô Tụng vô cùng tinh thông về máy móc, nghiên cứu khá nhiều về đóng tàu, vì thế muốn mời gã giúp đỡ.
Nghe được lời nói của Triệu Nhan, Tô Tụng lại lộ ra vẻ mặt trầm tư, gã cũng không phải không muốn giúp Triệu Nhan, mà bởi vì gã bây giờ là Tri châu của Quỳnh Châu. Tuy rằng công vụ hằng ngày không nhiều lắm, nhưng lại không thể tự tiện rời khỏi, Triệu Nhan muốn gã hỗ trợ đóng tàu, hai người chắc chắn là phải trao đổi rất nhiều, nhưng Triệu Nhan lại không thể ở lại Quỳnh Châu lâu dài, vì thế điều này hình thành nên một mâu thuẫn không thể giải quyết, cho dù gã muốn giúp thì cũng không giúp được.
Triệu Nhan nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tô Tụng, hắn lập tức cũng đoán được trong lòng của gã đang băn khoăn cái gì. Bởi vậy hắn cười mở miệng nói:
- Ta biết Tô Tri châu đang lo lắng chuyện gì. Nhưng chuyện này cũng rất dễ giải quyết, hiện tại cảng Trâm Thủy càng ngày càng phồn hoa, địa vị cũng càng ngày càng quan trọng. Nhưng xung quanh hải cảng lại không có xưởng đóng tàu chính quy nào cả, chỉ có vài xưởng sửa chữa tàu, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của cảng. Vì thế ta tính xây dựng một xưởng đóng tàu lớn ở Quỳnh Châu, như vậy thứ nhất có thể thỏa mãn nhu cầu về thuyền của cảng Trầm Thủy, thứ hai cũng có thể phát triển kinh tế cho Quỳnh Châu, thứ ba cũng thuận tiện cho Tô Tri châu chỉ đạo đám thợ thủ công cải tiến công nghệ đóng tàu.
- Quá hay! Phương pháp một công ba việc này của điện hạ thật sự là quá tốt, nếu có thể xây dựng xưởng đóng tàu này thì chắc chắn có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho kinh tế của Quỳnh Châu chúng ta. Ngoài ra trên đảo Quỳnh Châu có rất nhiều cây cối, có thể cung cấp số lượng lớn nguyên liệu cho đóng tàu, giảm bớt chỉ phí đóng tàu, thật sự là quá tuyệt rồi!
Tô Tụng vỗ đùi nói, sáng hôm nay gã còn đang sầu não vì hiện trạng nghèo. khổ của Quỳnh Châu. Lại không nghĩ rằng buổi chiều tìm được hai nguồn thu nhập mới cho Quỳnh Châu, như vậy gã rốt cuộc không cần lo lắng cuộc sống của dân chúng ở đây quá mức khốn khổ rồi. Ngoài ra gã còn được thành tích.
Nhưng không đợi Tô Tụng cao hứng lâu lắm, rất nhanh gã lại nghĩ đến một chuyện, lập tức nhíu mày nói:
- Điện hạ, phương pháp xây dựng xưởng đóng tàu của ngài ở Quỳnh Châu giải quyết rất nhiều băn khoăn của hạ quan, nhưng ngài sẽ không thể nào ở lâu dài ở Quỳnh Châu, nghiên cứu về đóng tàu của hạ quan cũng có hạn. Nếu không có sự giúp đỡ của ngài thì chỉ sợ cải tiến công nghệ đóng tàu sẽ rất chậm, đây chính là một vấn đề lớn đấy!
Nghe được lời nói của Triệu Nhan, Tô Tụng gật đầu đồng ý, có con trai của mình ở giữa truyền lời thì xem như miễn cưỡng giải quyết xong vấn đề này. Nhưng sau đó nghe được Triệu Nhan khen tài nguyên ở Quỳnh Châu phong phú, Tô Tụng lại không kìm nổi cười khổ một tiếng nói:
- Điện hạ thực biết nói đùa, Quỳnh Châu nơi này ngoại trừ lúa nước thì chỉ có hoa quả và cá biển, ngoài ra không còn gì được xem là tài nguyên cả.
- Ö? Tô Tri châu không biết sao? Quỳnh Châu các ngươi là một đảo kho báu đói
Triệu Nhan ra vẻ kinh ngạc nói, bây giờ Quỳnh Châu còn chưa được khai thác, phát triển nên rất nhiều tài nguyên đều không được phát hiện. Nhưng Triệu Nhan lại biết rất rõ ràng, những tài nguyên này là món quà lớn nhất mà hắn tặng cho Tô Tụng.