Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 620




Sau khi đưa mắt nhìn Tào Dĩnh vô cùng vui vẻ rời đi, nụ cười trên mặt Triệu Nhan cũng dần dần biến mất. Sau đó một thân một mình đi vào thư phòng của mình, sau khi đóng kỹ cửa phòng thì Triệu Nhan đẩy ra một giá sách ở phía nam trong thư phòng, sau đó từ một cái hốc trên vách tường lấy ra một cái hòm sắt, lúc này mới ngồi lại trước bàn.

Kế tiếp Triệu Nhan lấy ra một cái chìa khóa ở trên cổ, sau đó mở ổ khóa của hòm sắt ra, nhẹ nhàng mở lên nắp hòm. Trong hòm có một ít đồ đạc lộn xộn, phần lớn trong đó đều là vật mà Triệu Nhan mang theo khi xuyên việt, ví dụ như di động, bật lửa. Nhưng lẫn lộn trong những vật này có một cuốn thánh chỉ nằm lắng lặng ở đó, thoạt nhìn hết sức nổi bật.

Triệu Nhan nhìn cuốn thánh chỉ này một hồi lâu, cuối cùng bỗng nhiên giơ tay cầm lấy thánh chỉ cùng với cái bật lửa trong hộp, vài lần bật lửa muốn thiêu hủy cuốn thánh chỉ này. Đáng tiếc vẫn không thể nào làm được, cuối cùng đành phải sa sút tinh thần mà bỏ thánh chỉ lại trong hộp.


Đối với cuốn thánh chỉ còn dư này, Triệu Nhan vẫn cho rằng nó giống như là một quả bom hẹn giờ, bởi vì nếu chẳng may bị Triệu Húc biết mình trong tay còn có một thánh chỉ ngăn lại việc thực hiện cải cách của y thì nhất định sẽ tổn thương tình cảm giữa huynh đệ bọn họ. Nói không chừng Triệu Húc còn có thể coi hắn là một mối uy hiếp, đến lúc đó Triệu Nhan có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Mặt khác sau khi trải qua phân tích của Tào Dĩnh, Triệu Nhan đã biết Triệu Húc thực hành cải cách, kỳ thật chủ yếu là để tập quyền. Điểm này ngay cả Triệu Thự khi còn sống cũng không đoán được, cho nên cho dù Triệu Nhan lấy thánh chỉ ra ngăn cản cải cách thì Triệu Húc chắc chắn sẽ dùng những cải cách khác để tập quyền. Đến lúc đó nói không chừng còn có thể tạo ra mâu thuẫn mới, vì thế theo Triệu Nhan thấy thì cuốn thánh chỉ này đã mất đi tác dụng của bản thân nó, mà giữ lại cũng là uy hiếp, còn không bằng bây giờ hủy đi. Chẳng qua Triệu Nhan cũng không biết vì sao, vài lân hạ quyết tâm hủy cuốn thánh chỉ này thì cuối cùng cũng không thể xuống tay được.

~ Ai, coi như là lưu trữ làm kỷ niệm đi, dù sao nó là do phụ hoàng tự tay viết!

Triệu Nhan nhẹ nhàng khép hộp lại nói, chẳng qua ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau hắn lại cảm thấy vạn phần may mắn vì quyết định này của mình.