Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 618: Tô Thức cũng muốn đi.




Chương 619

Sau khi Triệu Nhan hiểu được Triệu Húc tính dựa vào cải cách mà thu lại quyền lực, hắn ngay lập tức muốn vào cung khuyên bảo y dừng kế hoạch nguy hiểm này lại, chỉ có điều Tào Dĩnh kéo hắn lại nói:

- Phu quân, chàng cảm thấy với tình trạng hiện tại của đại ca có thể nghe lọt tai lời khuyên của chàng sao?

Nghe thấy lời nói của Tào Dĩnh, thần sắc trên mặt Triệu Nhan biến đổi, hắn hiểu Triệu Húc hơn bất kỳ kẻ nào, vì thực hiện giấc mộng của mình, chỉ sợ cho dù Triệu Thự sống lại cũng không thể ngăn cản y, đừng nói chỉ là hắn. Thậm chí Triệu Nhan có thể khẳng định, nếu lúc này mình đi tìm y thì sẽ lại cãi nhau một trận ầm ï, căn bản không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.

Nghĩ đến những điều này, Triệu Nhan không khỏi suy sút ngồi trên ghế, lúc này Tào Dĩnh nhẹ nhàng đi tới đỡ lấy bờ vai của Triệu Nhan nói:

- Phu quân, từ khi đề xuất cải cách tới nay, không phải chàng bảo ta dời sản nghiệp trong phủ về hướng nam sao, bây giờ dời cũng gần xong rồi. Hiện tại kinh thành loạn như vậy, nếu không ổn thì chúng ta cứ dựa theo kế hoạch lúc trước của chàng mà đến phía nam đi. Cục diện rối loạn ở kinh thành ai muốn quản thì quản, đợi đợt sóng gió cải cách này trôi qua thì đến lúc đó bất kể ai thắng ai thua, chúng ta cũng có thể trở về.

Từ lúc cải cách bắt đầu, Triệu Nhan đã có tính toán rời khỏi kinh thành để tránh sóng gió. Dù sao kinh thành là trung tâm cho hai đảng cũ mới tranh đấu, mình ở nơi này khó tránh khỏi sẽ chịu liên lụy, thậm chí có một số việc nếu hắn xem không vừa mắt, nói không chừng còn có thể chủ động tham dự vào. Ví dụ như hiện tại hắn tận mắt thấy hậu quả mà cải cách mang đến, liền không kìm nổi thường xuyên vào cung khuyên bảo Triệu Húc, tuy rằng biết rõ không có hiệu quả gì, nhưng ít ra có thể làm cho lương tâm của hẳn dễ chịu hơn một chút.

- Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể trốn đi nơi khác sao?

Lúc này Triệu Nhan thì thào lẩm bẩm, tuy rằng lúc trước hắn cũng đã dự đoán được loại tình huống này, nhưng khi thật sự đối mặt thì trong lòng vẫn không thể chấp nhận. Đặc biệt là nghĩ đến cục diện của Đại Tống mới vừa chuyển biến tốt đẹp, nhưng bây giờ lại bị tân pháp phá hỏng hết. May mắn hiện tại Tây Hạ đã bị diệt, nước Liêu cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không cần lo lắng kẻ thù bên ngoài xâm lược. Nếu không tình hình của Đại Tống chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn.

- Nếu phu quân đã sớm có tính toán thì vì sao hiện tại lại do dự? Lại nói tiếp hiện tại thực lực của tân đảng tăng mạnh, mượn danh cải cách để gây sóng gió khắp nơi. Lấy tính cách của phu quân thì chỉ sợ sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra xung đột với tân đảng. Tuy rằng phu quân là quận vương, hơn nữa có tình cảm thân thiết với đại ca, nhưng ai có thể cam đoan đại ca sẽ không hạ quyết tâm xử phạt chàng đây?

'Tào Dĩnh lại khuyên nhủ, trong khoảng thời gian này mỗi lần Triệu Nhan vào cung thì nàng đều lo lắng, sợ Triệu Húc tức giận mà trừng phạt Triệu Nhan. Dù

sao hiện tại không giống ngày xưa, Triệu Húc đã trở thành hoàng đế của Đại Tống, tính mạng của mỗi người đều chỉ bằng một câu nói của y.

Nghe được Tào Dĩnh nói như thế, đặc biệt lại thấy vẻ lo lắng trên mặt của nàng, Triệu Nhan cũng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, dù sao hiện tại hắn cũng không phải lẻ loi một mình, ở bên cạnh hắn chẳng những có Tào Dĩnh các nàng, mà còn có một đám con trai con gái. Bọn họ đều cần hắn bảo vệ, vì người nhà của mình, hắn cũng không thể không tính toán cho mình.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức gật đầu thật mạnh nói:

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

- Được, mấy ngày nay để ta chuẩn bị một chút, ngoài ra nàng gửi một bức thư cho đại tỷ, để nàng bố trí chỗ ở cho chúng ta. Lại nói tiếp, các nàng lớn như vậy chắc chắn vẫn chưa thấy biển lớn đúng không? Đến lúc đó ta cho người chế tạo một con thuyền chắc chắn, người một nhà chúng ta rời bến đi du ngoạn!

Nhìn thấy Triệu Nhan cuối cùng đồng ý rời khỏi kinh thành, Tào Dĩnh lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt. Nàng đương nhiên rất tò mò về biển, nhưng vui sướng nhất vẫn là Triệu Nhan rời khỏi mảnh đất thị phi này. Sau này không cần lo lắng bị tranh đấu của hai đảng cũ mới liên lụy nữa.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Nhan tìm đến Từ Nguyên và Tào Tung thảo luận chuyện rời khỏi kinh thành. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Triệu Nhan đều vào cung khuyên bảo Triệu Húc, khiến cho bọn họ không thể đến tìm Triệu Nhan câu cá. Hôm nay thật vất vả đợi được Triệu Nhan chủ động đến tìm bọn họ, lại không nghĩ rằng vừa mở miệng là muốn nói chuyện rời khỏi kinh thành.

- Tam ca nhi, thân phận của ba người chúng ta có chút đặc biệt, hiện giờ muốn rời khỏi kinh thành đi phía nam chỉ sợ là không dễ dàng đâu?

Triệu Nhan vừa dứt lời, Tào Tung liền mở miệng nói. Y và Từ Nguyên là phò mã, Triệu Nhan lại là quận vương, tính ra thì đều là tôn thất của Đại Tống. Mà Đại 'Tống quản lý tôn thất luôn rất nghiêm khắc, bình thường không có sự cho phép của triều đình thì không thể tự tiện rời khỏi kinh thành. Vì thế Tào Tung mới hỏi như vậy.

- Chuyện này các huynh không cần phải lo lắng, ta tự nhiên có biện pháp khiến đại ca thả chúng ta rời khỏi đây!

Triệu Nhan tràn đầy tự tin nói, chuyện này đối với các tôn thất khác thì có thể rất khó, nhưng với hắn mà nói lại rất đơn giản. Trong tay hắn có một vương bài, chỉ cần lấy vật đó ra thì không sợ Triệu Húc không đồng ý.

- Tam đệ, chúng ta rời khỏi kinh thành đi phía nam hẳn là không chỉ vì trốn tránh sóng gió đúng không?

Đúng lúc này, Từ Nguyên vẫn không mở miệng đột nhiên hỏi, đồng thời trên mặt mang theo vẻ hưng phấn.

- Chuyện này...

Triệu Nhan nghe lời nói của Từ Nguyên thì lộ ra thần sắc chần chừ, một lát sau mới mở miệng nói:

- Chúng ta đi phía nam chủ yếu là trốn tránh sóng gió, về phần sau khi đến phía nam muốn làm cái gì thì ta vẫn chưa suy nghĩ kĩ. Nhưng để ứng đối cục diện rối loạn, một khi cải cách của đại ca thất bại thì ta cần phải làm một số việc chuẩn bị ở phía nam!

Tuy rằng Triệu Nhan cũng không trả lời thẳng, nhưng vài câu cuối cùng của hắn đã lộ ra ý hắn đi về phía nam không phải chỉ để trốn tránh sóng gió. Điều này làm cho Tào Tung và Từ Nguyên lộ ra nét mặt hưng phấn, trong khoảng thời gian này bọn họ vô cùng rảnh rỗi. Hiện tại nghe đi theo Triệu Nhan có chuyện cần làm đương nhiên là hết sức vui mừng. Nhắc tới cũng khéo, khi Triệu Nhan vừa mới tiễn Tào Tung và Từ Nguyên thì không nghĩ tới huynh đệ Tô Thức và Tô Triệt, còn có Lý Công Lân cùng nhau đến phủ thăm hỏi, hơn nữa Tô Thức vừa mới thấy Triệu Nhan thì lập tức cười khổ một tiếng nói:

- Quận Vương, Tô mỗ lần này đến đây là để chào từ biệt quận vương!

Triệu Nhan đột nhiên nghe được Tô Thức muốn rời đi, không khỏi sửng sốt,

lập tức mở miệng hỏi:

- Sao vậy? Tử Chiêm huynh sao lại muốn rời đi?

- Quận Vương, lần này chẳng những Tử Chiêm huynh muốn rời khỏi, ta cùng với Tử Do huynh cũng không thể ở lại kinh thành nữa rồi, cho nên lần này muốn rời khỏi kinh thành cùng với Tử Chiêm huynh!

Không đợi Tô Thức trả lời, Lý Công Lân ở bên cạnh đoạt lời nói, bình thường tính cách y sáng sủa nhưng hôm nay vẻ mặt cười khổ, không khác là bao với Tô

Thức ở bên cạnh.

- Sao lại như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến cải cách sao?

Lúc này Triệu Nhan liên tưởng đến việc các quan viên liên tục bị giáng chức đuổi khỏi kinh, hắn có dự cảm không tốt nói.

- Quận vương anh minh, ta cùng với Bá Thời quản lý thẩm duyệt nhật báo Đại 'Tống, vốn cũng coi như làm không tệ, số lượng phát hành của nhật báo Đại Tống cũng là tăng lên không ngừng. Nhưng từ sau khi đề xuất cải cách thì triều đình thường xuyên muốn chúng ta đăng một số tin tức về cải cách. Vừa mới bắt đầu còn tốt, chỉ có tiến hành một số tuyên truyền về tân pháp, nhưng từ lúc tân pháp thi hành càng ngày càng gian nan, triều đình buộc chúng ta phải tăng cường tuyên truyền, thậm chí là biện hộ cho tân pháp của triều đình. Nhưng hiện tại tân pháp bị nhiều người thóa mạ như vậy, tòa soạn báo chúng ta lại nói tốt giúp tân pháp, điều này đã khiến không ít người bắt đầu chửi bới tòa soạn báo chúng ta không có lương tâm, là chó săn của tân đảng, đủ mọi lời nói khó nghe. Ta cùng với Bá Thời huynh thật sự là không muốn bị người mắng nữa, cho nên quyết định từ chức không làm.

Tô Triệt lộ ra vẻ mặt phẫn nộ nói, tính tình của y khá ôn hòa, rất ít khi thấy y †ức giận. Nhưng bây giờ biểu hiện tức giận như vậy, xem ra đích thật là bị người mắng không ít.

Ngay khi Tô Triệt vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Thức cũng đoạt trước mở miệng nói:

- Tử Do đệ và Bá Thời chỉ bị người mắng một chút, nhưng vi huynh còn thảm hơn. Bảo Giáp pháp vừa ban bố thì nhu cầu binh khí trong thiên hạ tăng lên gấp đôi, Quân Khí Giám căn bản không thể cung cấp được. Những người trong tân đảng nói Quân Khí Giám chúng ta làm việc vô dụng, vì thế Tô phám giám đã cãi vã với tân đảng vô số lần. Càng quá đáng chính là tân đảng cũng bắt đầu xếp người vào trong Quân Khí Giám, ngày hôm qua Tô phán giám vừa mới dâng thư xin chuyển đi, chỉ còn lại có một mình ta thật sự là một cây làm chẳng nên non. Vì thế không bằng ta cũng tự xin rời khỏi kinh, miễn cho sau này bị luận tội!

Nghe hai huynh đệ Tô Thức kể khổ, Triệu Nhan không khỏi trầm mặc. Kỳ thật hẳn cũng biết một chút về tình hình của hai huynh đệ Tô Thức và Lý Công Lân, mấy ngày này quan viên rời khỏi kinh không dứt. Ngoại trừ một phần là bị giáng chức thì còn có một bộ phận là chủ động xin rời khỏi kinh, bọn họ hết sức bất mãn với tân đảng, nhưng cũng không có bất kỳ phương pháp xử lý nào. Hơn nữa lại lo lắng rước họa vào thân, cho nên mới quyết định xin rời khỏi kinh. Điểm này giống với Triệu Nhan, hắn cũng chuẩn bị xin rời khỏi kinh.

Nghĩ đến những điều này, Triệu Nhan lập tức thở dài, sau đó quét mắt một lượt ba người nói:

Triệu Nhan che giấu một chuyện mà nói, dù sao đám người Tô Thức khác với Tào Tung, Từ Nguyên. Triệu Nhan không cần phải nói tất cả mọi chuyện cho bọn họ biết.

- Vậy quận vương định đi đâu? Lấy thân phận của quận vương thì muốn rời khỏi kinh thành chỉ sợ không phải là một chuyện dễ dàng đâu.

Tô Thức mở miệng truy hỏi.

- Ta tính đến chỗ của đại tỷ ta ở phía nam, hải mậu là ngành mà Đại Tống ta chú trọng trong tương lai, vì thế ta muốn tận mắt theo dõi tình hình hải mậu. Về phần làm cách nào rời khỏi kinh thành thì ta cũng đã có tính toán, phỏng chừng hai ngày nữa sẽ có kết quả.Triệu Nhan lại mở miệng trả lời. Khi nói xong lời cuối cùng, Triệu Nhan không kìm nổi quay đầu nhìn về hướng hoàng cung, muốn rời khỏi kinh thành, nhất định phải được sự đồng ý của Triệu Húc, xem ra hắn cần phải vào cung một chuyến.