Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 604: Cảnh cáo Vương Bàng




Chương 605

Ngoài ba người Triệu Thự, Triệu Nhan và Bảo An công chúa ra, Hoàng Ngũ Đức là một trong số ít người biết sự tình thân phận của Liễu Không, nên sau khi biết thân phận Liễu Không lại bị bại lộ sớm, ông cũng lập tức cho người điều tra, tuy tin tức này sớm đã lan truyền khiến khắp thành xôn xao, nhưng nhờ năng lực thu thập tình báo cực giỏi của Hoàng Thành ty, lần mò từng manh mối một, cuối cùng phát hiện ngưồn cơn thông tin này lại bắt đầu từ phủ Vương An Thạch.

Kể ra danh tiếng của Vương An Thạch tuy lớn, nhưng ông bây giờ chỉ là một chức quan thanh quý Hàn Lâm học sĩ, trong tay chả có quyền lực là bao, theo lẽ thường Hoàng Ngũ Đức hoàn toàn có thể không cần kiêng nể ông, nhưng hiện tại Vương An Thạch kết giao thân mật với thái tử Triệu Húc, bất luận chuyện gì chỉ cần dính líu tới hoàng gia, chắc chắn sẽ trở nên muôn phần phức tạp, nên Hoàng Ngũ Đức mới e dè như vậy.

- Từ phủ của Vương An Thạch? Cái này... cái này sao có thể được, Vương An Thạch chắc không phải loại người giở trò sau lưng đâu chứ?

Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng hết sức kinh ngạc nói, thứ nhất hắn thực sự không ngờ đến kết quả này, thứ hai hẳn tin với nhân phẩm của Vương An Thạch, chắc rằng không thể làm ra việc này.

- Quận vương, lão nô chỉ nói tin tức truyền ra từ phủ của Vương An Thạch, nhưng đâu có nói Vương An Thạch tự mình loan tin, thực chất người thật sự lan truyền tin tức này chính là Vương Bàng con trai Vương An Thạch, còn Vương Bàng từ đâu biết được thông tin Liễu Không chính là Từ Nguyên, điều này chúng thần tạm thời vẫn chưa điều tra ra.

Hoàng Ngũ Đức lúc này lại mở miệng, chỉ là khi nhắc đến Vương Bàng, khuôn mặt Hoàng Ngũ Đức lại lộ ra vẻ căm hận, chính vì tên nhãi này, mới khiến kế hoạch của Triệu Nhan và Triệu Thự đổ bể, nếu Bảo An công chúa biết tin này, cũng không biết nàng sẽ đau lòng nhường nào?

- Vương Bàng!

Triệu Nhan nghe đến đây cũng căn răng nói, hắn vạn lần không ngờ kế hoạch mình và Liễu Không khó khăn hao tốn ba năm mới hoàn thành, đến bước cuối cùng lại xảy ra chuyện, toàn bộ kế hoạch bị Vương Bàng phá hoại rồi, sao hắn có thể không hận?

- A? Không đúng, Vương Bàng y sao vô duyên vô cớ lại loan tin này, mặt khác ta nhớ hình như Vương Sân cũng ở trong phủ của Vương An Thạch, có phải chính gã...

Triệu Nhan lúc này chợt lóe lên trong đầu, lẩm bẩm nghĩ đến một khả năng khác.

Tuy nhiên Triệu Nhan còn chưa nói xong, đã bị Hoàng Ngũ Đức cười khổ ngắt lời:

- Suy đoán này của quận vương đích thực rất có lí. Trên thực tế lão nô lúc mới đầu, đã nghĩ đến ngay là Vương Sân phá rối đằng sau, dù sao chuyện này gã là người có động cơ nhất, chỉ là sau khi điều tra mới phát hiện, Vương Sân không hề can dự vào chuyện này, thậm chí khi Vương Bàng tung tin thân phận trước kia của Liễu Không, gã còn giúp khuyên giải Vương Bàng, bảo y không nên tung tin vớ vẩn, đáng tiếc Vương Bàng căn bản không thèm nghe.

Khi nói đến đây, Hoàng Ngũ Đức ngập ngừng một chút lại nói tiếp:

- Mặt khác Vương Bàng không thể hay biết chuyện bệ hạ định gả Bảo An công chúa cho Từ Nguyên, nên y truyền bá khắp nơi Từ Nguyên chính là Liễu Không, thần đoán rất có khả năng là chỉ nhằm vào Từ Nguyên, hình như là y vô cùng bất mãn với Từ Nguyên, điều này thật sự rất kì lạ, người của chúng thần lúc này đang điều tra y và Từ Nguyên trước kia có thù hẳn gì không, mới khiến y làm ra chuyện như vậy.

- Nhằm vào Liễu Không!

Triệu Nhan nghe thấy vậy chẳng những không nguôi giận, ngược lại còn lên cơn thịnh nộ, đặt biệt là nghĩ đến nhị tỷ của mình chờ đợi ròng rã gần ba năm, cuối cùng sắp có thể ở bên người mình yêu thương, lại bị một tên không liên quan gì phá hoại, khiến hắn quả thực giận đến nỗi lồng ngực sắp nổ tung.

Bất kì ai cũng không thể duy trì lí trí trong mọi lúc, đặc biệt là người trẻ tuổi như Triệu Nhan, có lúc lại càng dễ kích động, đặc biệt là chuyện này còn liên quan đến hôn sự của Bảo An công chúa mà hắn yêu thương nhất, vì thế Triệu Nhan càng giận không kiềm chế được, cuối cùng hừ lạnh một tiếng quay người đi, thậm chí không buồn cáo biệt Hoàng Ngũ Đức.

Hoàng Ngũ Đức thấy Triệu Nhan bỗng nhiên rời đi, hơn nữa không giống như muốn đi tìm Triệu Thự bàn bạc đối sách, khiến ông vội vàng gọi:

- Quận vương người đi đâu thế? - Tâm trạng không tốt, đi đánh người!

Triệu Nhan không thèm quay đầu đáp, sau đó sải bước đi khỏi hoàng cung, còn Hoàng Ngũ Đức thì bị câu trả lời của hắn làm ngây người, đợi đến khi ông phản ứng lại, Triệu Nhan đã đi mất dạng rồi.

Sau khi Triệu Nhan ra khỏi hoàng cung, lập tức ngồi xe ngựa giận đùng đùng đến phủ của Vương An Thạch, sau đó nhảy xuống xe ngựa xông thẳng vào trong phủ, người hầu gác cổng phủ vốn định ngăn lại, không ngờ bị thị vệ bên cạnh Triệu Nhan kéo hẳn sang một bên, cứ như vậy Triệu Nhan đi thẳng vào trong phòng khách của nhà họ Vương, rồi bắt lấy một tôi tớ nhà họ Vương, bảo y đi thông báo với Vương Bàng và Vương Sân đến đây gặp hắn.

Đối với hành động xông thẳng vào nhà của Triệu Nhan, Vương An Thạch cũng nhanh chóng được người hầu bẩm báo, khiến ông vừa giận vừa lấy làm lạ, tức giận là vì Triệu Nhan làm như vậy hiển nhiên là không tôn trọng ông, kì lạ là với hiểu biết của ông về Triệu Nhan, người đó dường như không phải kiểu người hung hăng ngang ngược như vậy, sao lại vô duyên vô vớ xông thẳng vào nhà mình?

Mang theo niềm nghỉ hoặc và tức giận trong lòng, Vương An Thạch giận dữ đến phòng khách, vừa bước vào cửa đã chất vấn Triệu Nhan:

- Quận vương như vậy là ý gì, sao lại đột nhiên xông vào nhà Vương mỗ, chẳng lẽ quận vương không đếm xỉa chút gì lễ nghĩa hoàng gia sao?

Vốn dĩ Triệu Nhan cũng vô cùng tôn trọng Vương An Thạch, bình thường tuyệt đối không làm ra chuyện như thế, nhưng lúc này hắn hoàn toàn bị lửa giận lấn át, lúc đó chỉ lạnh lùng nói:

- Vương Hàn Lâm có thời gian chất vấn bản vương, sao không đi hỏi con trai ông đã làm ra chuyện tốt gì, lần này bản vương đến là tìm y, hi vọng y đừng núp sau lưng ông như trẻ con, không dám đến gặp bản vương!

- Hả? Lời của quận vương tại hạ không hiểu, không biết Vương mỗ đã làm chuyện gì, lại khiến quận vương tức giận như vậy?

Triệu Nhan vừa dứt lời, chỉ thấy Vương Bàng cũng mặt mày hùng hổ đi vào phòng khách nhìn chằm chằm vào Triệu Nhan nói, dù sao bất kể là ai, bị người khác xông thẳng vào nhà rồi chất vấn đều vô cùng tức giận.

- Rất tốt, Vương Bàng, ta đến hỏi ngươi, chuyện Từ Nguyên chính là Liễu Không có phải do người truyền cho mọi người đầu tiên không?

Triệu Nhan đang máu nóng bốc lên đỉnh đầu, cũng chẳng buồn phí lời với Vương Bàng, liền hỏi thẳng thắn.

- Phải thì sao, chuyện này vốn là sự thật, lẽ nào không được nói với người khác sao?

Vương Bàng cũng không phải loại ngốc, thực tế y rất thông minh, ban nấy nghe thấy Triệu Nhan hùng hổ xông vào, y đã nhận thức được có thể là chuyện mình loan tin liên quan đến Liễu Không chọc giận Triệu Nhan, dù gì nghe nói Triệu Nhan rất thân thiết với Liễu Không, bây giờ chuyện Từ Nguyên chính là Liễu Không lộ ra ngoài, đối với Liễu Không chả phải chuyện tốt đẹp gì.

- Hay! Hay lắm! Hay cho câu không thể nói với người khác sao!

Triệu Nhan lúc này giọng khàn đặc gầm lên một tiếng nói, lửa giận trong hắn lúc này cuối cùng bùng cháy, nếu không phải hắn cuối cùng vẫn sót lại chút lí trí, sợ là đã ra tay đánh người ngay tại đó rồi.

Có điều cho dù là chỉ thế, cũng khiến cho cha con Vương An Thạch hoảng hồn, trong đó Vương Bàng còn lùi về sau một bước, về phần Vương An Thạch thì lên trước che chắn cho con trai mình, rồi không chút né tránh nói:

- Quận vương hà cớ gì lại nổi giận với khuyển tử, tuy đàm tiếu sau lưng người khác là Bàng nhi không đúng, nhưng không đến nỗi khiến quận vương tức giận như thế chứ?

Tiếng gầm của Triệu Nhan cuối cùng cũng giải tỏa được rất nhiều nỗi bực dọc trong lòng, nghe thấy câu nói của Vương An Thạch quét mắt nhìn lão một cái, rồi nghiêng đầu lườm Vương Bàng nói:

- Vương Bàng, chuyện hôm nay ngươi vẫn chưa có tư cách biết sai ở đâu, nhưng bản vương muốn cảnh cáo ngươi một câu, “Vạ từ miệng mà ra”, cẩn thận cái miệng của ngươi, không thì ngươi không biết mình sẽ chết như nào đâu!

Triệu Nhan nói xong hừ lạnh một tiếng, quay người chuẩn bị rời khỏi nhà họ

Vương, hắn đến đây vốn dĩ không phải để giải tỏa nỗi tức giận, để tiện cảnh cáo Vương Bàng một chút, còn chuyện này hắn lại căn bản không thể giải thích với Vương An Thạch, nên dứt khoát không nói gì, đoán là chả bao lâu nữa họ sẽ biết

nguyên nhân sự việc thôi.

Tuy nhiên khi Triệu Nhan vừa ra khỏi phòng khách, lại nhìn thấy Vương Sân lúc này chậm rãi tiến về phía phòng khách, mặc dù Vương Sân bây giờ già cỗi hơn trước rất nhiều, nhưng Triệu Nhan đã không còn chút lòng thương hại gì với gã, chỉ thấy hắn nhanh chân đến trước mặt Vương Sân lạnh lùng nói:

- Vương Sân, lần này tuy ta không biết ngươi lợi dụng Vương Bàng thế nào, nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, chọc vào bản vương, sau này ngươi cần phải cẩn thận hơn!


- Phụ thân, con chỉ là hôm kia nhìn thấy thủ lĩnh quân La Sát Từ Nguyên đó vào thành, kết quả phát hiện y lại là cao tăng Liễu Không mà nhiều năm trước từng đến thăm hỏi phụ thân, lúc đó con cảm thấy rất kì lạ, thế là thảo luận với mấy người bạn thân về chuyện này, không ngờ vì thế nên dẫn đến tin tức này đồn ra khắp nơi, cũng chả hiểu vì sao chọc giận quận vương, nhưng ngài xông thẳng vào nhà cảnh cáo con như vậy, thực sự là thất lễ!

Vương Bàng kể lại sơ qua một lần chuyện mình lan truyền thân phận của Liễu Không, nhưng trọng tâm đằng sau lại là trách Triệu Nhan quá vô lễ.

- Thầy, học trò còn mơ hồ hơn, vốn dĩ học trò biết quận vương không ưa học trò, cho nên luôn cố gắng tránh mặt ngài, không ngờ hôm nay ngài lại chỉ đích danh bảo học trò đến, hơn nữa vừa gặp ngài đã nói học trò lợi dụng Nguyên Trạch huynh, nhưng đến giờ học trò vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

Vương Sân lúc này lại sầu thảm nói, giống như là vô cùng oan ức.