Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 592: Tỷ muội tình thâm




Chương 593

Khó khăn của Tần gia trong buôn bán đột nhiên được giải quyết, thái độ của Hồ gia và chưởng quầy của vài cửa hàng lương thực cũng quay ngoắt 360 độ. Điều này làm cho cha con Tân Phương vừa khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng hết sức vui sướng, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này, mây đen bao phủ quanh Tần gia rốt cục đã tan biến rồi.

- Nương tử, hình như nàng không vui phải không?

Tần Tương trở lại nội trạch báo tin tức tốt này cho thê tử Ẩn Nương, lại không nghĩ tới nàng cũng không lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngược lại lộ ra vẻ mặt vừa mang ưu thương lại xen lẫn vài phần kích động, vì thế kỳ quái mở miệng hỏi.

- Không... Không có gì... Thiếp... Thiếp chỉ là nghĩ đến một chuyện.

Lúc này Ẩn Nương muốn che giấu, lại không nghĩ rằng nước mắt không kìm được mà chảy ra. Nàng gần như đã có thể khẳng định, thái độ của Hồ gia thay đổi lớn như vậy, nhất định là có người ở sau lưng gây áp lực với bọn họ, kết hợp với lần trước tình cờ gặp gỡ Triệu Nhan ở trước cửa ngân hàng, nàng cũng lập tức đoán được Triệu Nhan hẳn là đã biết tình hình hiện tại của mình rồi.

Tân Tương nhìn thấy thê tử rơi nước mắt, lập tức luống cuống tay chân, vội mở miệng khuyên nhủ:

- Nương tử nàng đừng khóc, không hỏi là được, trong bụng nàng còn có con của chúng ta, vì thế nhất định phải cẩn thận đấy!

Nghe được trượng phu nhắc tới đứa bé, Ẩn Nương cũng vội vàng ngừng rơi lệ, đáng tiếc nước mắt không kìm được mà tuôn ra rồi. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên lại có thị nữ chạy tới bẩm báo:

- Thiếu gia, Thiếu phu nhân, bên ngoài lại có khách đến, lão gia bảo thiếu gia ngài nhanh tới tiền sảnh nghênh đón!

- Ngươi đi nói với cha ta, một lát nữa ta sẽ đến!

Lúc này Tân Tương đang lo lắng về Ẩn Nương, cho nên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Nhưng ngay khi Tân Tương vừa dứt lời, đã thấy Ẩn Nương đang rơi nước mắt đột nhiên mở miệng nói:

- Phu quân, khách lần này chỉ sợ là hết sức quan trọng, thiếp thân đi cùng với chàng nghênh đón đi!

Kỳ thật lúc này Ẩn Nương cũng đã đoán được, người đến lần này rất có thể là Triệu Nhan, thậm chí rất có thể tỷ tỷ Nhan Ngọc Như đối xử với mình như chị em ruột cũng tới. Trong lòng nàng vẫn còn có chút áy náy với Nhan Ngọc Như, vì thế sau khi được cứu thì luôn cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp Nhan Ngọc Như. Nhưng hiện tại nếu Nhan Ngọc Như đến tìm mình thì nàng cũng không thể tránh mà không gặp.

Tân Tương nghe thấy thê tử muốn tự mình đi nghênh đón, điều này làm cho hắn đoán được gì đó. Lập tức lại liên tưởng đến phản ứng kỳ quái lúc trước của thê tử ở trước cửa ngân hàng, lại thêm với thay đổi hôm nay của đám người Hồ gia. Điều này làm cho Tân Tương đột nhiên phát hiện, thê tử của mình hình như quen biết một nhân vật có thân phận không bình thường. Chỉ có điều không biết thê tử và nhân vật kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Tân Tương mang theo vài phần tò mò, đồng thời lại có vài phần lo lắng, dắt Ẩn Nương cùng đi đến tiền sảnh. Kết quả y vừa mới tiến vào phòng khách thì nhìn thấy phụ thân của mình đang cẩn thận nói chuyện với một người trẻ tuổi. Thậm chí phụ thân của mình còn không dám ngồi, chỉ đứng mà nở nụ cười. Ngược lại người trẻ tuổi kia có thái độ hòa ái, luôn nói phụ thân của mình ngồi xuống.

Ẩn Nương nhìn đến người trẻ tuổi vẻ mặt ôn hòa trong phòng khách, nước mắt thật vất vả ngừng lại lại chảy ra, mà khi người trẻ tuổi kia nhìn thấy Ẩn Nương thì nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ nói:

- Ẩn Nương, đã lâu không gặp, ta cùng Ngọc Như rốt cuộc tìm được ngươi rồi!

- Quận Vương! Ta... Hu hu...

Nghe được lời nói của Triệu Nhan nhắc tới Nhan Ngọc Như, Ẩn Nương rốt cục không nhịn được nữa, lập tức bước nhanh đến quỳ gối trước mặt Triệu Nhan khóc lớn. Trong lòng nàng vẫn luôn áy náy với Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, loại áy náy này gần như trở thành tâm bệnh của nàng. Bình thường không lộ ra ngoài, nhưng bây giờ nhìn thấy Triệu Nhan ngay ở trước mặt, rốt cục khiến loại áy náy này bộc phát ra ngoài.

- Quận... Quận Vương!

Tần Tương nghe thê tử xưng hô với người trẻ tuổi như vậy, lập tức cũng khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm. Trước đó tuy rằng y đã đoán được thân phận của người thanh niên này rất có thể không tâm thường, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới là một vị quận vương, phải biết rằng toàn bộ Đại Tống ngoại trừ Hoàng đế và thân vương thì thân phận của quận vương là tôn quý nhất rồi.

- Ẩn Nương, cô đang mang bầu, nhanh đứng lên đi!

Triệu Nhan nhìn thấy Ẩn Nương hành đại lễ như vậy, lập tức hoảng sợ, muốn nâng nàng đứng dậy nhưng lại sợ thất lễ, vì thế vội vàng ra hiệu trượng phu của Ẩn Nương là Tân Tương dìu nàng đứng dậy. Lúc này Tân Tương mới rốt cục tỉnh ngộ lại, bối rối khom người xuống nâng Ẩn Nương đứng dậy.

Trước đó Tân Phương đã biết thân phận của Triệu Nhan, ông ta vốn khiếp sợ lại thấy kỳ lạ, không rõ ràng vì sao vị Quận Vương tiếng tăm lừng lẫy này lại đến nhà của mình. Nhưng bây giờ nghe cuộc đối thoại của con dâu mình và Triệu Nhan, điều này làm cho ông ta rốt cuộc hiểu được, thì ra người con dâu này của mình có lai lịch không tâm thường.

Chẳng qua Tân Phương bỗng nhiên lại có chút bận tâm, tuổi con dâu của mình không kém là bao so với Triệu Nhan, hơn nữa nhìn bộ dáng hai người dường như khá thân, con dâu mình lại xinh đẹp như vậy, sẽ không phải là hai người bọn họ có tình cảm với nhau chứ? Nếu thật sự là như vậy thì Tần gia bọn họ đắc tội với vị Quận Vương này rồi. Vừa nghĩ đến điều này, Tân Phương lập tức có loại cảm giác không rét mà run, thậm chí muốn mang theo cả nhà chạy khỏi kinh thành.

Dưới sự giúp đỡ của trượng phu, Ẩn Nương đứng lên, sau đó lại nhìn thấy trong sảnh chỉ có một mình Triệu Nhan, nàng không kìm nổi có chút thất vọng mà nói:

- Quận Vương, hôm nay chỉ một mình người tới sao? Tỷ tỷ có phải còn trách ta hay không?

Triệu Nhan nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ẩn Nương cũng không nhịn được cười một tiếng nói:

- Ngọc Như làm sao trách cô được chứ, lúc trước sau khi cô rơi xuống nước, chúng ta đều nghĩ cô chết rồi. Vì thế Ngọc Như khóc rất nhiều, thậm chí còn xây dựng một ngôi mộ chôn quần áo và di vật của cô, lại không nghĩ tới cô còn sống, hôm nay nàng cũng tới, cô có điều nàng lo lắng ngươi tránh nàng nên liền chờ ở trong xe ngựa.

-A, sao có thể để tỷ tỷ ở bên ngoài, ta sẽ ra ngoài tìm nàng!

Ẩn Nương nói xong liền xoay người chạy ra ngoài, điều này làm cho Tần Tương hoảng sợ, vừa đuổi theo ở phía sau nàng, vừa nói nàng cẩn thận.

'Tân Phương nhìn đến đây cũng cảm thấy có chút không đúng, ông ta phát hiện hình như suy đoán của mình là sai. Mặc dù Triệu Nhan quen với con dâu mình nhưng hẳn là không có tình cảm nam nữ, điều này làm cho ông ta rất yên tâm, to gan mà hỏi:

- Quận Vương, không biết ngài làm sao lại quen biết với Ẩn Nương?

- Hả? Ẩn Nương không nói với các ngươi về thân thế của nàng sao?

Triệu Nhan kỳ quái mở miệng hỏi, lẽ ra khi Ẩn Nương đến Tần gia thì Tân gia phải hỏi rõ ràng thân thế của nàng mới đúng chứ.

- Chuyện này... Lúc này Tần Phương cười khổ, sau một lúc mới bất đắc dĩ mở miệng nói:

- Trước kia ta cũng muốn hỏi rõ thân thế của Ẩn Nương, nhưng nàng vẫn không nói. Con trai ta lại một lòng yêu thương Ẩn Nương, không nỡ ép hỏi nàng, vì thế đến hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết gì về thân thế của Ẩn Nương.

Triệu Nhan nghe đến đó cũng có chút bất ngờ, đồng thời có vài phần kính trọng với Tân Tương, không nghĩ tới đối phương lại si tình như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, Ẩn Nương có thể gả cho nam tử như vậy, không cần lo lắng bị ức hiếp.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan cố ý lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Xuất thân của Ẩn Nương thật sự không tốt lắm, nàng vốn là thị nữ bên người thị thiếp ta. Lúc trước khi ta còn chưa nạp thiếp thì hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, danh nghĩa là chủ tớ nhưng thực tế là tình như tỷ muội. Sau đó ba người chúng ta gặp phải nguy hiểm, Ẩn Nương liều mạng cứu chúng ta, lúc ấy chúng ta đều nghĩ rằng Ẩn Nương đã chết. Lại không nghĩ tới nàng được cha con các ngươi cứu, hơn nữa còn kết làm vợ chồng với Tần tiểu ca, chuyện này khiến bổn vương hết sức vui mừng!

- Ẩn Nương, chuyện trước kia đừng nói nữa, sau này chúng ta đều làm mẹ rồi. Ngoài ra hôm nay ta vốn định mang Y nhi đến đây, chỉ có điều nó quá nhỏ, mấy. ngày nay lại bị ho, vì thế đành phải giao cho bà vú chăm sóc. Nhưng nếu Ẩn Nương muội rảnh rỗi thì có thể đến vương phủ tìm ta nói chuyện phiếm, thuận tiện cũng để Y nhi gặp được dì của nó.

Lúc này Nhan Ngọc Như lại kéo tay của Ẩn Nương nói. - Vâng, ngày mai ta sẽ đi thăm tỷ tỷ và Y nhi! Ẩn Nương lau nước mắt nói, đồng thời lại có chút hối hận, nếu biết như thế,

nàng sớm nên đến vương phủ thăm tỷ tỷ, nói không chừng còn có thể tận mắt nhìn thấy Y nhi sinh ra.

Tỷ muội Nhan Ngọc Như gặp lại, tự nhiên có nhiều chuyện để nói. Chẳng qua Tần gia vừa mới gặp biến cố, cha con Tần gia có rất nhiều chuyện phải làm, Ẩn Nương cũng đang có bầu, không thể quá kích động. Bởi vậy dưới sự nhắc nhở của Triệu Nhan, Nhan Ngọc Như nói lời từ biệt với Ẩn Nương, chỉ có điều trước khi đi nàng ta luôn dặn dò Ẩn Nương ngày mai nhất định phải tới vương phủ, đến lúc đó tỷ muội các nàng tiếp tục nói chuyện.