Sự có mặt của Vương An Thạch khiến cả thành Đông Kinh sôi sục, thậm chí đến chuyện lớn như học viện Truy Nguyên tuyển sinh lần hai, cũng bị tin tức của Vương An Thạch làm cho chìm nghỉm, nhưng những học sinh chuẩn bị cả năm trời sắp sửa thi vào học viện Truy Nguyên lại không quên chuyện này, họ dưới sự sắp xếp của học viện, chia ra thi ở các khoa, so với năm ngoái, lần này học viện mở rộng quy mô tuyển sinh, gấp đôi năm ngoái, là sáu trăm người, nhưng học sinh tham gia đăng kí lại đạt đến hơn ba nghìn người, tỉ lệ tuyển sinh lên đến một chọi năm, có thể nói cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Hôm nay là ngày học viện Truy Nguyên công bố danh sách trúng tuyển, các khoa của học viện đều công bố thành tích thi của tất cả thí sinh, ngoài ra còn có danh sách trúng tuyển của khoa đó, đến lúc đấy thí sinh chỉ cần xem tên của mình có nằm trong danh sách không là được.
Trình Mộ Dương hồi hộp cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau mặt trời còn chưa mọc, y đã bật dậy từ trên giường rửa mặt một cái, sau đó gọi hai bạn tốt cùng phòng là Tôn Lâm và Vương Tuân dậy, ba người cùng nhau chạy đến trước cổng học viện đợi, lúc này danh sách vẫn chưa dán lên, nhưng các thí sinh chờ đợi giống như bọn họ đã tập trung đông đúc, một số người thậm chí còn chưa ăn sáng, mua tạm một ít đồ ăn trên các hàng trong bên đường, vừa ăn vừa chờ công bố kết quả thi.
- Vân Khởi huynh, Lệnh Học huynh, các huynh chắc đều đói rồi, chờ một chút ta đi mua vài cái bánh nướng! Tôn Lâm thân hình mập mạp sốt ruột, thêm nữa ba người họ cũng vì vội đến, đều chưa ăn sáng, bây giờ ngửi thấy mùi hương của món ăn ở các hàng rong xung quanh, đương nhiên càng bị dày vò.
- Trọng Khải huynh, huynh vẫn còn lòng dạ sao, ta bây giờ không còn hứng thú ăn uống nữa. Lúc này Vương Tuân nghe thấy lời của Tôn Lâm lại cười khổ nói, y lúc này lòng tràn đầy lo lắng mình có thể thi đỗ không, nào có tâm trạng ăn sáng?
- Lệnh Học huynh nói không sai, ta cũng không có chút tâm trạng ăn uống nào! Lúc này Trình Mộ Dương cũng cười khổ nói, đồng thời cũng không khỏi khâm phục Tôn Lâm. Vì y phát hiện bất luận xảy ra chuyện gì, Tôn Lâm đều có thể có thái độ tích cực, ít nhất tuyệt đối không quên ăn cơm.
- Hai người thật là vớ vẩn, không ăn bữa sáng sẽ không có sức lực, các huynh nhìn xung quanh bao nhiêu người như vậy, nếu công bố kết quả, chắc chắn đều chen lấn xô đẩy, nếu không có sức lực, các huynh sao có thể chen lên phía trước được, nên bữa sáng nhất định phải ăn! Tôn Lâm liền trỏ tay vào những thí sinh kéo tới ngày càng đông xung quanh nói, yết bảng của học viện Truy Nguyên tuy không thể so sánh với khoa cử, nhưng cũng gần như nhau, nếu không có sức khỏe tốt, lát nữa thật sự chen không nổi đến dưới danh sách, chứ đừng nói đến nhìn thấy thứ tự trước tiên.
Tôn Lâm nói xong thì chạy đi mua bánh nướng, còn mua liền bốn cái, nhân bên trong là thịt dê và ớt băm nhỏ, ăn vào vừa thơm vừa cay vừa giòn, Tôn Lâm trên phương diện học hành tuy không bằng Trình Mộ Dương và Vương Tuân, nhưng sức ăn lại rất khỏe, một mình ăn hai cái bánh nướng căn bản không nói chơi, hơn nữa sau khi ăn xong, y còn mua ba bát sữa đậu nành. Trình Mộ Dương và Vương Tuân tuy không có bụng dạ, nhưng cũng khó từ chối ý tốt của Tôn Lâm, cuối cùng đành phải ép mình nhét chỗ bánh nướng và sữa đậu nành vào bụng.
Đến khi mặt trời lên cao, cổng lớn học viện vốn đang đóng chặt cuối cùng mở ra, đằng sau là hiệu trưởng Triệu Nhan, hiệu phó Thẩm Quát, và tất cả giáo sư và giảng viên của các khoa trong học viện đều bước ra, sau đó Triệu Nhan trình bày đơn giản vài câu, rồi lập tức tuyên bố bắt đầu yết bảng, dù sao thí sinh bên dưới đêu đang chờ, chắc chẳng có ai muốn nghe hẳn nói mấy lời vô nghĩa.
Tường bao hai bên cổng lớn học viện Truy Nguyên đã được cải tạo thành tường dán cáo thị, bình thường một số thông tin quan trọng đều dán ở đây, danh sách thí sinh đỗ đương nhiên cũng không ngoại lệ, một số nhân viên quản lí của học viện cầm danh sách đỗ màu đỏ dán lên tường. Những học sinh xung quanh lập tức xúm đông xúm đỏ, tìm tên của mình trên bảng danh sách kín mít kia.
Ba người Trình Mộ Dương chen lên trước tiên, điều này may nhờ Tôn Lâm, tuy y thân hình mập mạp, nhưng lại không phải chỉ to xác, mà thực sự có sức khỏe, có y lên trước mở đường, mới giúp ba người chen được lên phía trước, sau đó con mắt bắt đầu tìm kiếm tên của mình trên bảng danh sách, có điều tim đập thình thịch, vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Trình Mộ Dương tìm danh sách thí sinh trong khoa vật lí trước, năm nay số lượng tuyển sinh của khoa vật lí đạt đến một trăm người, đồng nghĩa với thành tích thi phải trong tốp một trăm người mới có thể trúng tuyển, Trình Mộ Dương tuy tự thấy thi rất tốt, nhưng một năm nay y cũng quen không ít học sinh dự bị cùng khoa vật lí, năng khiếu và nỗ lực của một số người đến y cũng tự thấy không bằng, cho nên đối với việc có thể nằm trong tốp một trăm không, y cũng không tự tin.
Cũng chính vì như vậy, nên Trình Mộ Dương khi nhìn bảng danh sách không xem từ tên đầu tiên xuống, mà xem từ tên thứ một trăm lên, nhưng còn chưa chờ y tìm thấy tên của mình, Tôn Lâm bên cạnh bỗng nhiên thích thú đấm vào vai y kêu:
- Thứ mười hai, Vân Khởi huynh đứng thứ mười hai, suýt chút nữa là trong tốp mười rồi!
Trình Mộ Dương nghe thấy tiếng của Tôn Lâm cũng giật mình, vội vàng nhìn lên, quả nhiên phát hiện tên của mình xuất hiện ở vị trí thứ mười hai trên danh sách, khiến y xúc động khôn tả, thậm chí muốn hò reo lớn một tiếng, nhưng nghĩ đến xung quanh có nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn kiềm chế sự kích động trong lòng, thở phào điều tiết lại tâm trạng, mới quay đầu nói với Tôn Lâm: - Trọng Khải huynh tìm thấy tên của mình chưa, kết quả thế nào?
- Đừng nói nữa, khoa toán học tuyển 210 người, ta lại xếp thứ 235, thiếu chút nữa là có thể đỗ rồi. Tôn Lâm chỉ vào bảng danh sách bên cạnh khoa vật lí nói: - Nhưng Lệnh Học huynh lại đỗ rồi, đứng thứ 198.
- Trọng Khải huynh không được nhụt chí, thành tích hai chúng ta cũng không hơn kém bao nhiêu, chỉ có điều ta may. mắn hơn một ít mà thôi! Lúc này Vương Tuân cũng lên tiếng an ủi, vốn dĩ y nhìn thấy mình đỗ cũng vô cùng sung sướng, chỉ là thấy bạn thân Tôn Lâm thiếu một chút không được trúng tuyển, liền chỉ có thể kiềm chế sự sung sướng nhỏ giọng an ủi y.
- Ha ha, không trúng tuyển cũng không sao, cùng lắm ta lại học dự bị thêm một năm nữa, dù sao tuổi của ta cũng nhỏ hơn hai người Vân Khởi huynh, đợi thêm một năm nữa cũng được! Nghe thấy bạn thân an ủi, Tôn Lâm lại cười lớn nói, tâm thái của y đúng là rất tích cực, tuy thi không đỗ khiến y hơi tiếc nuối, nhưng y có niềm tin vào bản thân, cùng lảm lại đợi thêm một năm chắc chắn có thể đỗ vào.
Nhìn thấy dáng vẻ hào sảng của Tôn Lâm, Trình Mộ Dương cũng không khỏi cảm thấy vô cùng khâm phục, kể ra Tôn Lâm được coi là người thông minh nhất trong ba người bọn họ, chỉ đáng tiếc bình thường không chăm chỉ lắm, nếu không với tư chất của y, tuyệt đối không trượt.
Tôn Lâm không quá bận tâm chuyện mình thi rớt, thậm chí ầm ĩ đòi ăn mừng cho Trình Mộ Dương và Vương Tuân, hai người không tiện từ chối, thế là cả ba thuê một chiếc xe ngựa vào trong thành Đông Kinh, kể ra chỗ học viện Truy Nguyên tuy đã lập chợ, hơn nữa cũng có mấy quán rượu không tồi, nhưng chất lượng không quá cao, đồ ăn cũng bình thường, nên họ khi gặp chuyện vui đáng chúc mừng, thường sẽ đi thành Đông Kinh tìm một tửu lâu cao cấp.
Gia tộc Tôn Lâm nhiều đời buôn bán, vì thế y thực sự không thiếu tiền, hơn nữa lại là chúc mừng hai người bạn thân, nên cuối cùng y đưa Trình Mộ Dương và Vương Tuân đến Kì Vị lâu nổi tiếng của thành Đông Kinh, họ cũng đều biết tửu lâu này có liên quan đến hiệu trưởng Triệu Nhan, vì vậy bình thường học sinh của học viện khi tổ chức tiệc chúc mừng đều đến đây.
Ba người vào quán tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, sau đó gọi vài món ngon của tửu lâu, ngoài ra còn có hai vò rượu ngon, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, trong đó Trình Mộ Dương và Vương Tuân lúc này lại kìm nén sự sung sướng của mình, bắt đầu tưởng tượng cuộc sống sau khi trở thành học sinh chính thức của học viện, còn Tôn Lâm tuy hơi ghen tị, nhưng y có niềm tin vào chính mình, sang năm chắc chắn có thể trở thành học sinh của học viện giống họ, nên cũng cười ha ha tham gia vào.
Tuy nhiên sau khi nói vài câu về chuyện học viện, Trình Mộ Dương bỗng nhiên chuyển hướng nói: - Trọng Khải huynh, Lệnh Học huynh, triều đình từ chối đề nghị cải cách của Lâm Xuyên tiên sinh, hơn nữa chỉ cho Lâm Xuyên tiên sinh một chức quan Thanh Quý, rõ ràng không định trọng dụng tiên sinh, không biết các huynh thấy thế nào về điều này?
- Điều này ta nào biết, có câu thánh tâm khó đoán, e rằng ngoài mấy nhân vật lớn trên triều đình ra, người ngoài căn bản không biết trong lòng hoàng thượng nghĩ gì. Vương Tuân nghe đến đây lại cười khổ một tiếng nói.
- Bất kể là triều đình hay hoàng thượng, ai từ chối đề nghị cải cách của Lâm Xuyên tiên sinh đều mất trí cả, nghe nói bên Quốc Tử Giám và Thái Học có người đề nghị lại đồng loạt dâng sớ biểu tình, các huynh có muốn tham gia không? Tôn Lâm lúc này lại cất lời, tuy thái độ khi gặp chuyện của y rất tích cực, nhưng dù sao là một thanh niên, làm việc khó tránh hơi sốc nổi, thậm chí còn ngây thơ cho rằng chỉ cần tập hợp sức mạnh của các học sinh trẻ tuổi như mình lại, thì có thể ép buộc triều đình lần nữa thay đổi quyết sách.
- Đi! Nhất định phải đi, tuyệt đối không thể để triều đình tiếp tục sai như vậy! Lúc này Vương Tuân cũng mặt mày quả quyết nói. Nhìn thấy hai người bạn thân đều tỏ ra muốn đi, Trình Mộ Dương điềm đạm nhất suy nghĩ lúc lâu sau, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Có thể nói chỉ cần có người nguyện dẫn đầu, ba người họ chắc chắn sẽ tham gia lần biểu tình thứ hai.
Tuy nhiên đúng lúc này, tình cờ có nhóc bán báo vào trong chào hàng báo hôm nay cho khách, ba người Trình Mộ Dương cũng mua một tờ, nhưng vừa giở báo ra, ba người gần như cùng lúc vỗ bàn đứng dậy, đồng thời những vị khách khác trong tửu lâu cũng lần lượt xôn xao cả lên, hình như xảy ra chuyện lớn khủng khiếp gì đó?