Triệu Húc vừa thốt ra lời, lập tức khiến bầu không khí trên đại điện thay đổi, đám người Hàn Kỳ và Âu Dương Tu đều nhìn Triệu Húc và Vương An Thạch đứng đăng trước bằng ánh mắt phức tạp, đối với mối giao hảo giữa Vương An Thạch và Triệu Húc thời gian này, đương nhiên không qua nổi mắt bọn họ, lúc này Triệu Húc lại công khai ủng hộ cải cách của Vương An Thạch, ảnh hưởng trong đó thật sự quá lớn rồi.
Triệu Nhan vừa rồi nhìn thấy Triệu Húc đứng ra, biết ngay sắp hỏng bét cả, đáng tiếc lúc này hẳn muốn cản cũng không thể cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Húc bày tỏ ủng hộ cải cách, kết quả Triệu Thự bên trên sau khi nghe thấy lời của con trai, sắc mặt u ám, ông tất nhiên cũng biết chuyện Triệu Húc kết giao với Vương An Thạch, chỉ là không ngờ Triệu Húc lại công khai ủng hộ cải cách, phải biết Triệu Húc chính là thái tử của Đại Tống, thái độ của y vô cùng quan trọng, thậm chí đến ông cũng không thể coi thường.
- Chuyện cải cách liên đới rất lớn, Húc nhỉ con còn quá trẻ, nên chuyện này vẫn nên bàn bạc kĩ lưỡng, hôm nay tạm thời nói đến đây thôi! Triệu Thự khi nói đến cuối liếc mắt ra hiệu thái giám bên cạnh, sau đó người thái giám này lập tức hiểu ý, đứng ra mở một thánh chỉ đọc, căn bản không cho Triệu Húc cơ hội lên tiếng.
Triệu Nhan nhìn thấy vậy cũng nhẹ lòng, sau đó chăm chú nghe nội dung thái giám kia tuyên đọc, thực ra thánh chỉ này chính là bổ nhiệm đối với Vương An Thạch, phần trên toàn là khen ngợi Vương An Thạch, cuối cùng mới tuyên bố bổ nhiệm Vương An Thạch là Hàn Lâm học sĩ, đây là chức quan thanh quý, chức quyền là phụ trách khởi thảo chế cáo, xá sắc, quốc thư và tất cả văn thư dùng trong cung đình của triều đình, hộ tống hoàng đế đi tuần, tuy thoạt nhìn rất cao quý, nhưng lại không có chức quyền thực tế gì, trước nay đều do những người văn hay chữ tốt đảm nhiệm.
Nghe thấy bổ nhiệm đối với Vương An Thạch, Triệu Nhan lại thở phào, vì đây chứng tỏ Triệu Thự không định lập tức trọng dụng Vương An Thạch, thậm chí qua chuyện ngày hôm nay, e rằng Vương An Thạch chỉ có thể trụ ở chức quan thanh quý này thôi. Còn Triệu Húc lại lộ ra biểu cảm bất lực và thương tiếc, xem ra y không tán đồng với bổ nhiệm này, còn đám người Hàn Kỳ và Âu Dương Tu, vẻ mặt mỗi người một khác, dù sao họ mỗi người có dự tính của riêng mình đối với cải cách.
Tuyên bố bổ nhiệm xong, khuôn mặt Vương An Thạch không hề biến sắc, đoán rằng ông đã sớm có chuẩn bị tâm lí với kết quả này, liền quỳ xuống tạ ơn, dường như không có bất kì bất mãn nào với sắc phong này, vốn dĩ áp theo trình tự thông thường, Vương An Thạch tiếp nhận sắc phong còn được Triệu Thự nói mấy câu khích lệ cứng nhắc, chỉ là hôm nay Triệu Thự hiển nhiên không có tâm trạng, đợi sau khi Vương An Thạch tạ ơn xong, lập tức bảo ông lui xuống, ngoài ra đám người Hàn Kỳ cũng cáo lui, cả đại điện chỉ còn lại ba cha con Triệu Thự.
- Phụ hoàng...
Triệu Húc vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng Triệu Thự lúc này lại mặt mày u ám ngắt lời y: - Húc nhỉ, hôm nay con thật quá lỗ mãng, chuyện cải cách liên đới trọng đại, nào có thể tùy tiện quyết định!
Ngữ khí của Triệu Thự hơi mạnh, nếu đổi là ngày thường, Triệu Húc e rằng không dám hé răng gì nữa, nhưng Triệu Húc đối với cải cách dường như lại cố chấp khác hẳn bình thường, điều này gần như giống với sự cố chấp trong chuyện hôn sự của y. Vì thế chỉ thấy y ngẩng đầu kiên định nói: - Phụ hoàng, chuyện cải cách đích thực quan hệ đến nhiều thứ, nhưng tệ nạn trong nội bộ Đại Tống đã đến bước đường không thể coi thường, cải cách sớm một ngày, thì có thể giải trừ tệ nạn sớm một ngày, giúp Đại Tống ngày càng phồn thịnh, nên nhỉ thần mới ủng hộ cải cách của Vương An Thạch!
- Gàn dở! Triệu Húc vừa dứt lời, Triệu Thự lại hết sức tức giận mắng.- Tệ nạn của nội bộ Đại Tống đích thực hơi nghiêm trọng, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức không thể không cải cách, nhất định còn có biện pháp giải quyết khác, nhưng nếu tiến hành cải cách, không nói trước có thế loại bỏ những tệ nạn này hay không, chỉ riêng ảnh hưởng mà cải cách đem lại, đã đủ làm lung lay vận mệnh Đại Tống, vì vậy tuy cải cách nghe có vẻ hay, nhưng thực ra là đặt cược vận mệnh của cả Đại Tống, chúng ta thân là hoàng tộc, căn bản không thể mạo hiểm như vậy!
Nghe thấy lời của Triệu Thự, trong lòng Triệu Nhan không khỏi vỡ lẽ, không ngờ Triệu Thự lại nhận thức sâu sắc về cải cách như vậy, hèn chỉ nhiều vương triều trong lịch sử biết rõ mâu thuẫn nặng nề trong nội bộ của mình, nhưng lại rất ít có người dám dứt khoát quyết tâm cải cách, trên thực tế cải cách quy mô lớn thật sự trong lịch sử cũng chỉ có Thương Ưởng thành công, nước Tần lúc đó vẫn chỉ là một nước nhỏ, sau khi thống nhất Trung Nguyên, thì không còn ai dám tiến hành cải cách mang tính cách mạng nữa, tận đến khi Vương An Thạch xuất hiện, đáng tiếc cải cách lần này lại chấm dứt bằng sự thất bại.
- Nhưng phụ hoàng, mâu thuẫn trong nội bộ Đại Tống ta đã ngày càng gay gắt, nếu không tiến hành cải cách, nhỉ thần thực sự không nghĩ ra cách nào có thể giải quyết! Lúc này Triệu Húc cũng lại kiên định cất lời, quyết tâm đối với cải cách của y cũng hết sức vững vàng, hơn nữa cũng nhận định chỉ có cải cách mới có thể tiêu trừ các loại tệ nạn trong nội bộ Đại Tống.
Nhìn thấy Triệu Húc vẫn ngoan cố như vậy, Triệu Thự cũng không khỏi tức giận, nhưng ông cũng biết, Triệu Húc sở dĩ có suy nghĩ này, đó là vì y còn quá non nớt, vẫn còn tính bồng bột của tuổi trẻ, hơn nữa còn dám mạo hiểm, nhưng ông lại khác, với độ tuổi của ông, sớm đã biết mạo hiểm tuy có thể đạt được thành tích to lớn, nhưng cũng có thể khiến bản thân thua trắng tay, đặc biệt là chuyện này can dự đến giang sơn xã tắc của Đại Tống, càng khiến Triệu Thự không dám mạo hiểm.
Triệu Húc nhìn thấy Triệu Thự không lên tiếng luôn, còn cho rằng lời của mình đã đạt được hiệu quả, vừa định nói gì đó, nhưng lúc này Triệu Nhan lại nhìn ra lửa giận trong Triệu Thự, liền vội vàng cướp lời y:
- Đại ca, sao huynh còn chưa hiểu ý của phụ hoàng, cải cách đối với chúng ta mà nói, là phải đánh cược giang sơn xã tắc tổ tông để lại, nhưng đối với những văn nhân sĩ tử kia mà nói, lại chỉ là một thí nghiệm họ thực hiện để trị quốc bình thiên hạ, cho dù thí nghiệm thất bại, họ cũng không tổn thất gì quá lớn, nhưng đối với hoàng tộc mà nói, lại là liên quan đến sống chết!
Lời của Triệu Nhan đương nhiên có hơi làm quá, thậm chí còn cố ý chỉ ra sự đối lập giữa hai tâng lớp hoàng tộc và văn nhân sĩ phu, để tăng tính thuyết phục cho lời nói, tuy những lời này không thể khiến người ta đắn đo cân nhắc, nhưng lại có thể khiến họ chấn động lớn, chí ít Triệu Húc nghe xong những lời này cũng ngây người, sau đó lộ ra biểu cảm trầm tư, xem ra y cuối cùng cũng bắt đầu suy nghĩ đến được mất của chuyện cải cách này rồi.
Triệu Thự nghe thấy những lời này của Triệu Nhan không khỏi lộ ra biểu cảm tán thưởng, liền nói với Triệu Húc: - Húc nhi, tam đệ con nói rất đúng, cải cách không chỉ liên đới đến vạn dân thiên hạ, còn dính líu tới sống chết của hoàng tộc chúng ta, nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể dễ dàng cải cách!
- Phụ hoàng... Triệu Húc nghe đến đây cũng hơi dao động, vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, gương mặt không giấu nổi vẻ lưỡng lự, nhưng cũng khiến lòng Triệu Thự trầm xuống, xem ra tác động của Vương An Thạch đối với y thật sự còn rất lớn, đồng thời cũng khiến Triệu Thự âm thầm hối hận, sớm biết như vậy, ông e rằng mãi mãi không chiêu mộ Vương An Thạch vào kinh.
Triệu Nhan nhìn thấy Triệu Húc đã có chút dao động, chỉ là hẳn và Triệu Thự muốn khuyên nhủ tiếp cũng không còn gì để nói, dù sao điều nên nói đã nói hết rồi, hơn nữa bầu không khí hiện tại cũng khá trầm lắng, vì thế hắn liền cất lời: - Đại ca, cải cách không phải ngày một ngày hai có thể nghĩ thông suốt, chuyện này tạm thời bỏ sang một bên, nếu huynh có ý tưởng gì, có thể đến tìm phụ hoàng bàn bạc là được rồi.
- Đúng đó. Húc nhi con không được bị mê hoặc bởi những lời văn hoa của cải cách, những nguy hiểm ẩn chứa trong cải cách cũng cực kì hiểm ác, cha cũng không thể nắm chắc thi hành cải cách thành công, thêm nữa tình hình Đại Tống hiện nay đang phát triển theo hướng tốt, nên chúng ta căn bản không cần phải mạo hiểm cải cách. Triệu Thự lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, liền nhã nhặn mở miệng.
- Lời của phụ hoàng chí phải, nếu mạo hiểm thi hành cải cách, chỉ bằng làm từ những việc nhỏ nhất, nước chảy đá mòn tiến hành thay đổi Đại Tống, tuy hao phí chút thời gian và sức lực, nhưng luôn an toàn hơn dùng biện pháp ác liệt như cải cách!
Triệu Nhan liền kẻ tung người hứng với Triệu Thự.
- Con hiểu rồi, đa tạ phụ hoàng nhắc nhở! Triệu Húc liền cúi đầu cất lời, chỉ là y ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua tia nhìn phức tạp, dường như vẫn có suy nghĩ riêng của bản thân về cải cách, chỉ đáng tiếc Triệu Thự và Triệu Nhan không phát hiện ra.
- Húc nhi, con có thể thông suốt thì tốt, vài hôm nữa là đến ngày đại hôn của con rồi, con cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, dồn hết tâm trí vào chuyện này, còn những việc khác có thể tạm thời gác sang một bên! Triệu Thự nhìn thấy Triệu Húc gần như thật sự đã thức tỉnh, liền vô cùng vui mừng nói.
Triệu Thự lúc này vô cùng hứng thú hỏi, cùng với hai con trai nói về chuyện gia đình, luôn khiến ông cảm nhận được sự ấm áp và tình thân hiếm có.
- Hi hi, thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là Dĩnh nhỉ tin tưởng nàng mang thai một bé trai, nên bảo con đặt tên trước, chỉ là con cảm thấy cái tên này vẫn nên do phụ hoàng đặt thì hay hơn, nên mong phụ hoàng ban tên cho! Triệu Nhan cười hi hi nói, hắn tự mình không nghĩ ra tên gì hay cũng không sao, dù gì còn có bậc trưởng bối là Triệu Thự mà.
Triệu Thự vừa nghe thấy Triệu Nhan bảo ông đặt tên cho con, mắt liền sáng lên, đây là chuyện mà một trưởng bối thích làm nhất, vì thế lập tức đồng ý, hơn nữa còn nhanh chóng nghĩ ra vài cái tên dự trù để Triệu Nhan lựa chọn, kết quả cuối cùng đến Triệu Húc cũng tham gia vào, chốc lát ba cha con thảo luận rôm rả, thậm chí còn kịch liệt hơn thảo luận về cải cách ban nãy.
Tuy nhiên sau khi Vương An Thạch yết kiến, nội dung cuốn "Bản triều bách niên vô sự trát tử” của ông ta đã lưu truyền ra ngoài, ngoài ra còn có bổ nhiệm của triều đình đối với Vương An Thạch, và chủ trương của Vương An Thạch với cải cách vân vân, điều này cũng lập tức gây ra cho Đại Tống sóng to gió lớn.