Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 545: Hưởng phụ nổi danh thiên hạ ba mươi năm.




Cải cách Vương An Thạch tuy rằng bị vô số văn nhân đời sau lên án, nhưng trước khi y rồi núi cũng được xưng là "Hưởng phụ nổi danh thiên hạ ba mươi năm, người đọc sách trong thiên hạ đều mang kì vọng cao đối với Vương An Thạch, cho rằng y là người có thể thay đổi những tệ nạn của Đại Tống, thậm chí thời Nhân Tông khi Vương An Thạch đảm nhiệm Tập hiền viện, khi chế cáo, đám sĩ phu trong triều nhất thời làm lớn chuyện, vô số người vì chuyện Vương An Thạch xuất sĩ mà chạy tới góp sức, đáng tiếc sau đó Vương An Thạch giữ đạo hiếu với mẫu thân, vì thế liền từ quan về Giang Ninh, vừa giữ đạo hiếu vừa dạy dỗ đệ tử, sau đó triều đình nhiều lần trưng chiếu, đáng tiếc Vương An Thạch vẫn lấy lí do giữ đạo hiếu mà cự tuyệt.

Đối với Vương An Thạch người này, Triệu Nhan cũng cảm giác hết sức mâu thuẫn, một mặt hẳn khâm phục nhân phẩm của đối phương, nhưng mặt khác hẳn lại biết, tân pháp của Vương An Thạch khiến cho các đảng của Đại Tống tranh giành càng ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng khiến cho một chút nguyên khí còn lại của Đại Tống tiêu hao hết, chuyện này đưa đến sỉ nhục Tĩnh Khang, có thể nói tân pháp của Vương An Thạch ở một mức độ nào đó đã đẩy nhanh sự suy vong của Đại Tống.

Cũng chính là biết những điều này, vì thế khi Triệu Nhan biết Triệu Thự gởi lời mời Vương An Thạch vào triều làm quan, trong lòng cũng là hết sức lo lẳng. Tuy rằng hẳn biết Vương An Thạch đồng ý vào triều làm quan sau khi Triệu Húc đăng cơ, nhưng hiện tại bởi vì ảnh hưởng của hẳn đã khiến các mặt trong lịch sử của Đại Tống thay đổi. Vì thế Triệu Nhan cũng không dám khẳng định Vương An Thạch có thể vào kinh thành trước hay không. Nếu chẳng may Vương An Thạch thật sự đến đây, có trời mới biết y có thể thuyết phục Triệu Thự thực hành tân pháp của y hay không. Dù sao hiện tại tuy rằng bề ngoài Đại Tổng thoạt nhìn cường thịnh, nhưng nội bộ rất rối ren, các mặt khác đều là tệ nạn ứ đọng đã lâu ngày. Có thể nói Đại Tống đã tới thời điểm không thể không thay đối, nếu không, chỉ có thể đần đần suy sụp bởi các loại tệ nạn tích lũy lâu dài.

- Phu quân, sắp tới đại hôn của chàng và Uyển Linh tỷ tỷ rồi. Sao mấy ngày hôm nay chàng lại tâm sự nặng nề như vậy? Hôm nay ăn cơm trưa, Tào Dĩnh bỗng nhiên mở miệng hỏi Triệu Nhan. Mấy ngày nay Triệu Nhan luôn suy nghĩ chuyện của Vương An Thạch, vì thế để lộ ra bên ngoài, cho nên Tào Dĩnh mới hỏi Triệu Nhan, sợ hẳn gặp phải chuyện gì không vui.

- Không có việc gì, ta chỉ là suy nghĩ một số chuyện ở bên ngoài, không nghĩ tới lại khiến nương tử lo lắng! Triệu Nhan lập tức cười mở miệng nói, hẳn cũng không biết giải thích chuyện này như thế nào với Tào Dĩnh. Cũng không thể nói mình biết trước việc cải cách của Vương An Thạch sẽ mang đến tai nạn cho Đại Tổng, vì thế mới lo lắng.

- Phu quân lòng dạ của chàng rất hào sảng, tâm tình sẽ rất ít bị ảnh hưởng vì chuyện bên ngoài. Nhưng mấy ngày nay đều rầu rĩ không vui, chỉ sợ chuyện này là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng với phu quân. Chẳng biết có thể nói cho thiếp thân biết hay không, cũng để thiếp thân giúp phu quân san sẻ một chút. Tào Dĩnh nghe đến đó cũng tò mò hỏi, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy mặt mày Triệu Nhan nhắn nhó bởi vì một chuyện gì đó.

Nghe được Tào Dĩnh truy hỏi, Triệu Nhan không khỏi cười khổ một tiếng. Trong lòng đang tính giải thích như thế nào vẽ chuyện này cho nàng. Cuối cùng qua một hồi lâu, Triệu Nhan mới mở miệng nói: - Dĩnh nhi, nàng nghe nói chuyện triều đình mời Vương Giới Phủ vào triều chưa?

Giới Phú là tên chữ của Vương An Thạch, Tào Dĩnh tự nhiên cũng đã nghe nói qua tên của Vương An Thạch, chỉ có điều nàng nhớ rõ hình như Triệu Nhan cũng không có quan hệ gì với Vương An Thạch, nàng không khỏi kỳ quái nhìn Triệu Nhan nói: - Ta đương nhiên là nghe qua tên Vương Giới Phủ, cũng biết chuyện triều đình mời y vào triều. Phu quân không phải bởi vì chuyện này mà phiền não chứ?

Triệu Nhan cũng không trả lời câu hỏi của Tào Dĩnh, mà mở miệng hỏi lần nữa:

- Nương tử, nàng cảm thấy Vương Giới Phủ người này như thế nào?

- Chuyện này... Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan hỏi cách nhìn của mình với Vương An Thạch, không khỏi trầm mặc hồi lâu, cuối củng mở miệng nói: - Lại nói tiếp ta đã gặp qua Vương Giới Phủ một lần. Lúc trước y nhậm chức Tập hiền viện, thẩm tra vụ án kinh thành hình ngục. Trong đó có một vụ án liên lụy đến một con cháu hư hỏng của Tào gia chúng ta, kết quả người này dẫn người tới cửa bắt người, không nể tình chút nào. Lúc ấy ta mới mười hai tuổi, từng ở rất xa nhìn y. Lúc ấy chỉ cảm thấy người này cương trực công chính, rất giống Bao Long Đồ năm đó, đáng tiếc sau này y lại đắc tội với người, hơn nữa mẫu thân qua đời, vì thế liền lấy lý do đại tang từ quan không làm. 

- A? Hoá ra lúc trước y từ quan không phải chỉ là giữ đạo hiếu, hóa ra còn đắc tội với người khác sao? Triệu Nhan nghe đến đó kinh ngạc nói, hẳn chỉ biết Vương An Thạch làm quan một thời gian ngắn ở kinh thành. Sau đó mẫu thân qua đời mới từ quan, lại không nghĩ rằng trong chuyện này còn có nội tình như vậy.

- Ha hả, phu quân có điều không biết rồi. Tính cách của Vương An Thạch quá mức ngay thẳng, trong mắt không chấp nhận được bất kỳ hạt cát nào. Thủ đoạn hết sức cứng rằn, mạnh mẽ, đắc tội với người cũng là chuyện sớm hay muộn, nhưng phu quân cũng đừng bởi vì vậy mà xem thường đối phương. Kỳ thật với năng lực của Vương An Thạch và những người ủng hộ sau lưng y lúc đó, y hoàn toàn không cần từ quan. Chỉ có điều người này là một đứa con có hiếu, hơn nữa có thể là thất vọng với triều đình. Lúc này mới từ quan không làm, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân mà y liên tiếp từ chối lời mời của triều đình. Lúc này Tào Dĩnh mở miệng cười nói.

- Thì ra là thế, vậy hiện tại nương tử nàng cảm thấy Vương An Thạch người này như thế nào? Triệu Nhan thấp giọng tự nói một câu, sau đó lại hỏi Tào Dĩnh, hân rất muốn biết trừ mình ra thì đánh giá của người khác đối với Vương An Thạch như thế nào. Như 

vậy sẽ có vài phần chuẩn bị với việc Vương An Thạch đến.

Nghe được Triệu Nhan truy hỏi, Tào Dĩnh cười nói: - Nếu hỏi cách nhìn của thiếp thân với Vương An Thạch thì có chút không giống với những người khác. Lại nói tiếp Vương An Thạch liên tiếp từ chối lời mời của triều đình, mỗi lần từ chối thì danh tiếng của y lại lớn thêm vài phần, khiến cho người trong thiên hạ không ai không biết Vương An Thạch, thậm chí còn có người cho rằng Vương An Thạch có tài ổn định thiên hạ, mọi người đều hy vọng y có thể vào triều làm quan, trừ đi các tệ nạn của Đại Tống.

Nói tới đây, Tào Dĩnh dừng một chút lại nói tiếp: - Nhưng ta lại cảm thấy Vương An Thạch có chút xem trọng thanh danh, rất nhiều người cự tuyệt lời mời của triều đình, nhưng một lần hai lần cũng thôi, giống Vương An Thạch cự tuyệt triều đình bảy tám lần liên tiếp, thật sự là quá đáng. Nếu lần này y lại cự tuyệt, ta đây chỉ có thể nói người này tâm cơ thâm trầm, nếu y vào triều, chỉ sợ không phải là phúc cho Đại Tống!

- A? Triệu Nhan không nghĩ tới Tào Dĩnh lại đánh giá Vương An Thạch như vậy, phải biết rằng bất kể là quan viên hay là dân chúng bình thường thì đều đánh giá Vương An Thạch cực cao, đặc biệt là những người đọc sách, găn như xem Vương An Thạch là một người không màng danh lợi, tài năng đầy mình. Thậm chí có không ít người đều cho răng chỉ có Vương An Thạch mới có thể trừ bỏ các khiếm khuyết của Đại Tống, vì thế loại đánh giá này của Tào Dĩnh không khỏi quá mức kinh thế hãi tục rồi.

Nhìn thấy bộ dáng giật mình của Triệu Nhan, Tào Dĩnh cười khúc khích nói: - Sao phu quân lại giật mình như vậy, ta chỉ là nữ nhân, không có tiếp xúc gì với đại nhân vật như Vương An Thạch, muốn bình luận như thế nào cũng được. Cho dù truyền ra ngoài thì người khác cũng sẽ chỉ nói ta là nữ nhân không có kiến thức, không biết gì cả!

- Nàng... Nàng nhai Triệu Nhan nghe đến đó không khỏi sửng sốt, ngay sau đó không kìm nổi cười nói, Tào Dĩnh nói không sai, nàng là nữ nhân, nói gì cũng được. Cho dù những lời này rơi vào trong tai của Vương An Thạch thì y cũng sẽ không để ý.

- Nương tử, ta cảm thấy nàng đánh giá Vương An Thạch rất bất công. Những chuyện khác không nói, nhân phẩm của Vương An Thạch cũng không tệ lảm, cho nên ta cảm thấy y từ chối lời mời của triều định nhiều lần chủ yếu là vì kinh nghiệm làm quan lúc trước của y khiến y thất vọng với triều đình. Vì thế mới không muốn xuất sĩ, cũng không phải là người coi trọng danh tiếng, chẳng qua là nhiều lần từ chối, thêm vào bình luận của người ngoài, khiến cho y hiện tại đâm lao phải theo lao. Lúc này Triệu Nhan mở miệng nói, hắn đánh giá Vương An Thạch rất cao, dù sao trong lịch sử, cho dù là cải cách tân pháp thất bại thì cũng không có ai chỉ trích nhân phẩm của Vương An Thạch.

- Có lẽ phu quân nói đúng, nhưng ấn tượng của ta với Vương Giới Phú thật sự không tốt. Tào Dĩnh lập tức lại cười mở miệng nói, một người khi đã hình thành ấn tượng không tốt với một người khác thì rất khó để thay đổi.


- Ha hả, ta kết luận Vương Giới Phủ sẽ vào kinh thành chủ yếu là vì hai nguyên nhân. Đầu tiên là ta nhận được một số tin tức, nghe nói Vương Giới Phủ vừa nhận được lời mời của triều đinh thì cũng không lập tức từ chối như mấy lăn trước. Mà nói là muốn suy xét vài ngày, chỉ dựa vào việc thay đổi thái độ thì cũng đủ để nói lên một vài thứ! Triệu Nhan cười mở miệng nói, những tin tức này tự nhiên là hắn biết được từ Hoàng Ngũ Đức.

- Còn nguyên nhân thứ hai thì sao?

Tào Dĩnh nghe được thay đổi trong thái độ của Vương An Thạch cũng không khỏi trầm tư một lát, lập tức lại hỏi Triệu Nhan.

- Nguyên nhân thứ hai rất đơn giản, đó là trực giác của ta nói cho ta biết, Vương Giới Phủ lần này nhất định sẽ xuất sĩ, chẳng qua Triệu Nhan nói tới đây dừng một chút, hẳn cũng không nói giỡn, trực giác của hẳn luôn hết sức chính xác. Ngoài ra còn có một loại trực giác rất không tốt, luôn cảm thấy Vương An Thạch sẽ mang lại một số thay đổi không thể ngờ đến cho Đại Tống.