- Uyển Linh có phải nàng có tâm sự gì không, hay là trong người có chỗ nào không khỏe? Lúc này Triệu Nhan nhìn thấy vẻ mặt xịu xuống của Âu Dương Uyển Linh, hẳn thấy vậy bèn hỏi, thời gian này Âu Dương Uyển Linh luôn nhốt mình trong phòng, hẳn cũng không đến thăm hỏi nàng ta, thậm chí đây là lần đầu tiên hẳn gặp nàng kể từ khi hẳn trở về, song thật không ngờ Âu Dương Uyển Linh bây giờ lại mang một bộ dạng với đầy nỗi suy tư như vậy.
- Không..... không có gì, chỉ là thời gian găn đây quận vương có vẻ rất bận, nhưng có bận đến đâu quận vương cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Âu Dương Uyển Linh khi nghe thấy Triệu Nhan hỏi như vậy, phản ứng trước tiên của nàng là hơi ngần ngừ một chút rồi sau đó lại nở một nụ cười rồi đáp lại lời của Triệu Nhan, chỉ có điều sự u buồn ấy đang ẩn dưới đôi mất của nàng.
Mặc dù Âu Dương Uyển Linh nói nàng ta không bị sao nhưng Triệu Nhan vẫn cảm thấy ngày hôm nay dường như nàng có gì đó không được bình thường, vừa định cùng nàng tâm sự thì cũng là lúc Âu Dương Uyển Linh bưng tách trà lên mời hẳn rồi cất lời: - Quận vương công việc bận rộn, ta cũng không giữ chàng nữa, để hôm khác ta sẽ nhất định tới tòa soạn báo để xem xem thế nào!
Thấy vậy Triệu Nhan không thể không đứng lên rồi cáo từ, chỉ có điều nghĩ đến dáng vẻ của Âu Dương Uyển Linh như vậy trong lòng hắn có chút lo lắng, hắn lúc này muốn quay về nhà để cùng với Tào Dĩnh bàn bạc qua một chút, nhưng lại nhớ ra hôm nay có việc cần phải làm nên cuối cùng đành phải gác lại sự việc trong lòng rồi đi tới đường Dương Lâu ở phía đông của hoàng cung, nơi đây rất gần với giảng đường của trường tiểu học Đông Kinh, và cũng là một nơi có truyền thống học tập.
Ở đầu đường Dương Lâu có một cái sân lớn, nơi đây trước vốn là một trường tư thục với qui mô khá lớn, và cũng có tiếng, không ít những gia đình thượng lưu đều mong muốn cho con mình tới đây để học tập, chỉ có điều đáng tiếc là sau này sau khi trường tiểu học Đông Kinh được mở ra những đứa trẻ đang học ở trường tư thục đều kéo nhau sang đây học cả, cuối cùng đến những thầy giáo đang dạy ở trường tư thục kia cũng đành phải chuyển sang trường tiểu học Đông Kinh để dạy, rốt cuộc trường tư thục vì thế mà ngày càng đi xuống, hiện tại trường này đã được Triệu Nhan dưới danh nghĩa là người của triều định mua lại và làm trụ sở của tòa soạn báo.
Khu trường tư thục này diện tích khá lớn, trước sau tổng cộng có 3 cái sân, hiện nay sau khi được Triệu Nhan cải tạo sân phía trước đã trở thành phòng làm việc của phóng viên cũng như ban biên tập của tòa soạn báo, phía đắng sau giờ trở thành xưởng in, thời Bắc Tống mặc dù đã xuất hiện việc in chữ nhưng qui mô sử dụng không được rộng và cũng đều là các bản in bằng gỗ, khi sử dụng cũng rất dễ xảy ra các lỗi, do đó Triệu Nhan đã lập tức lệnh cho Tô Thức người đang phụ trách Quân Khí Giám tới đây lập tức chế tạo chữ in bằng đồng, phục vụ cho việc in báo của tòa soạn.
Triệu Nhan bước vào tòa soạn báo, trước mặt hẳn giờ đây là một khoảng sân với khung cảnh vô cùng tuyệt mĩ, có núi giả, có chòi nghĩ, có một con đường nhỏ được rải bằng đá cuội dẫn đến tòa nhà chính ở phía trước, chưa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng thảo luận, trong đó một kẻ lớn giọng nói: - Bá Thời huynh, tranh minh họa của các huynh vẽ chậm quá, bài viết của chúng tôi đã chuẩn bị xong, giờ chỉ còn đợi tranh minh họa của các huynh nữa thôi.
Nghe thấy người đàn ông trẻ tuổi kia nói vậy, "Triệu Nhan không khỏi không vui mừng mà tủm tỉm cười, không căn nhìn cũng biết, người vừa mới nói kia nhất định chính là Tô Triệt người phụ trách biên tập của tòa soạn báo. Lại nói tới Tô Triệt, người suốt hai năm nay chỉ ở nhà để chăm sóc phụ thân mình bị bệnh nặng là Tô Tuân, căn cứ vào lịch sử trước đây thì Tô Tuần đã sớm phải lia xa trăn thế rồi, nhưng sau khi trải qua quá trình được Tào Dật và Trực Lỗ Cổ chữa trị, sức khỏe của Tô Tuân giờ đây đã tốt hơn nhiều rồi, tuy nhiên hiện giờ chỉ có thể ở nhà để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chứ không hiện tại có thể cũng đã được đảm nhiệm một chức vụ nào đó trong tòa soạn báo rồi.
Lúc này bên ngoài có tiếng người nghe có vẻ như đã mất hết sự kiên nhẫn truyền tới, người này thì Triệu Nhan lại càng thân thuộc, chính là Lý Công Lân người ngày trước cứ quấn quít lấy hẳn để học vẽ: - Tử Do huynh, các cậu đều là những cao thủ trong việc viết lách, mấy cái bài báo bé tí tẹo này đương nhiên không thể làm khó các huynh được, nhưng vẽ tranh lại không hề giống như vậy, việc này đòi hỏi phải mất rất nhiều thời gian, hơn thế nữa tranh minh họa mà các huynh yêu cầu cũng khá nhiều, trong một thời gian ngắn bọn tôi sao có thể hoàn thành được?
- Tôi không cần biết, chữ đồng mà nhị ca đang làm cũng sắp hoàn thành rồi, ngoài ra đám thợ thủ công cũng sắp hoàn thành khóa đào tạo, đợi đến khi chữ in bằng đồng và đám thợ thủ công đều đến cả đã số báo đầu tiên của chúng ta phải lập tức được in, đến lúc đó các cậu không được làm chậm trễ kế hoạch đã đề ra của tòa soạn báo. Tô Triệt lúc bình thường là người vô cùng nhã nhặn, nhưng khi đã vào việc thì lại là người vô cùng nghiêm túc và chăm chỉ, không phải là giữa y và Lý Công Lân quan hệ không tốt mà là lúc này là lúc không nể nang gì cả.
- Được, tôi sẽ nỗ lực hết sức! Lý Công Lân cũng nhận ra rằng công việc của mình chính xác là có phần hơi chậm nhưng y cũng không có cách nào khác cả, công đoạn vẽ là công đoạn đòi hỏi phải làm rất tỉ mỉ cẩn thận, đám người mà y phụ trách cũng ít do đó khi làm việc cũng không thể nhanh được.
Lúc này Triệu Nhan đang đứng ở ngoài nghe thấy cuộc đối thoại của Lý Công Lân và Tô Triệt, trong lòng cảm thấy có điều khó hiểu, bởi vì tranh minh họa trên mặt báo ừ thì cũng có thể coi là nhiều nhưng rõ rằng, chỉ là bổ sung thêm cho chữ, với khả năng của Lý Công Lân thì đáng lẽ ra phải vẽ xong từ lâu rồi mới phải, sao lâu như vậy rồi vẫn chưa hoàn thành?
Nghĩ đến đây Triệu Nhan tiến vào phòng, vừa lúc nhìn thấy Lý Công Lân cùng với Tô Triệt đang đứng ở góc bàn phía đông nói chuyện với nhau, ngoài ra còn có mấy chục công nhân đang chăm chỉ làm việc, mặc dù chủ biên Âu Dương Tu vẫn chưa tới nhưng kì thực tòa soạn báo đã đi vào vận hành từ lâu, trong đó Tô Triệt và Lý Công Lân là những người đóng vai trò quan trọng của tòa soạn báo.
Nhìn thấy Triệu Nhan, Lý Công Lân và Tô Triệt lập tức ngừng nói chuyện với nhau rồi cả hai cùng cười bước đến đón tiếp hẳn: - Quận vương, phía Âu Dương tướng công thế nào rồi, liệu có đồng ý làm chủ biên cho tòa soạn báo của chúng ta không?
- Thật may là không làm cho mọi người thất vọng!
Triệu Nhan đáp lời.
Tô Triệt và Lý Công Lân nghe thấy Âu Dương Tu đồng ý, lập tức trong lòng mừng rỡ rồi cùng reo lên, song lúc đó Triệu Nhan lại cười lớn rồi nói với Lý Công Lân: - Bá Thời huynh, lúc nãy ở bên ngoài ta nghe thấy -Tử Do huynh nói, tranh minh họa của các huynh đến giờ vẫn chưa hoàn thành, có chuyện gì sao?
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi như vậy, Lý Công Lân cười khổ mà giãi bày rằng:
- Quận vương, quận vương cũng là một nhà họa sĩ nên cũng hiểu rằng để vẽ được một bức tranh thỏa mãn được bản thân quả thực là điều không hề dễ dàng gì, bạn chúng tôi tăng ca rồi thức ngày thức đêm để vẽ nhưng đến giờ vẫn còn chưa vẽ xong vài bức.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung.
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
- Sao có thể thế được, chỉ vài bức biếm họa thôi sao lại lâu như vậy được? Triệu Nhan nghe Lý Công Lân nói vậy thì không khỏi nghỉ ngờ mà khẽ hỏi, rồi lập tức quay sang hỏi: - Bá Thời huynh, có thế đem các tác phẩm mà các huynh đã vẽ xong mang lại đây cho ta xem qua được không?
Lý Công Lân nghe đến đây trong lòng có chút ấm ức bèn quay đi lấy những bức bức tranh đã hoàn thành đem ra cho Triệu Nhan xem. Triệu Nhan xem qua một lượt lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở đâu, hóa ra những bức tranh mà Lý Công Lân vẽ đều rất tỉ mỉ, mỗi bức tranh mà Lý Công Lân vẽ đều có thể được coi là một tác phẩm truyền thế, tác dụng của những bức vẽ như thế này sẽ làm cho tờ báo trở nên vô cùng đẹp nhưng cũng có phần hơi lãng phí.
Nghĩ tới đây Triệu Nhan liền cười rồi nói với Lý Công Lân rằng: - Bá Thời huynh sai rồi, những bức tranh minh họa dùng cho bài báo không cần phải đẹp đến mức như thế này đâu, chỉ căn căn cứ vào nội dung của bài báo mà vẽ đại khái là được rồi, huynh vẽ như vậy đến lúc in cũng không dễ để người khác điêu khắc vậy!
- Cái này... cái này sao có thể thế được, báo của chúng ta là đem cho hàng triệu người đọc, nhỡ có phần nào làm chưa được tốt thì chẳng phải là làm mất mặt cả toà soạn báo chúng ta sao? Lý Công Lân nghe thấy Triệu Nhan nói như vậy thì trong lòng cảm thấy không đồng tình nên mới đáp lại. Kì thực không phải là y không hiểu lời của Triệu Nhan, nhưng cứ nghĩ đến cảnh hàng triệu người khi đọc báo sẽ nhìn thấy tác phẩm của mình, y không thể không nghiêm khắc với bản thân để tránh làm mất đi danh tiếng của bản thân.
Triệu Nhan và Tô Triệt nghe đến đây đã rõ cách nghĩ của Lý Công Lân, cả hai lập tức không nhịn được mà cười phá lên, xem ra Lý Công Lân rất xem trọng danh tiếng của bản thân, song lúc này Triệu Nhan trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, hẳn lập tức cười lớn rồi nói: - Bá Thời huynh, thực ra tranh minh họa dùng để viết báo và tranh chúng ta thường vẽ khác nhau hoàn toàn, cũng thật vừa hay chỗ ta lại có kĩ năng vẽ đặc biệt này, có thể dùng để vẽ tranh minh họa trên các mặt báo.
Nói xong Triệu Nhan cầm lên một bức họa bị lỗi của Lý Công Lân, đây là bức tranh mô tả về cảnh Lý Lượng Tộ bị bắt giam ở Thái Miếu, bức tranh này của Lý Công Lân hoàn toàn là dùng phong cách vẽ tả thực để tiến hành, cả người và cảnh vật đều rất giống với thực tế, có thể nói là vô cùng đẹp, song lúc này Triệu Nhan lại căm lấy một cây bút than rồi vẽ vài nét ít ỏi lên trên mặt báo, cuối cùng làm cho cảnh Lý Lượng Tộ bị bắt giam ở Thái Miếu hiện lên rõ nét, điều này làm cho Lý Công Lân và Tô Triệt võ cùng kinh ngạc, bọn họ từ trước đến giờ chưa từng nghĩ là lại có cách vẽ như thế này.
- Ha ha, Bá Thời huynh nhìn xem, đây kì thực cũng là một phương pháp phác họa, chỉ là đánh vào chủ điểm trong toàn kết cấu của bức tranh, sau đó dùng bút vẽ lên vài đường cơ bản bộ khung của cả bức họa, và điều quan trọng nhất là phải làm nổi bật lên đặc điểm của tác phẩm, bởi vì nét bút của những bức tranh này rất giản đơn, do đó ta gọi chúng là phác họa!
Triệu Nhan cười ha ha rồi nói.
Kì thực sau này tranh minh họa đã trở thành một môn riêng biệt, chỉ có điều là định nghĩa của tranh minh họa có phần tương đối đặc biệt, chỉ cần tranh có thể bổ sung ý nghĩa cho bài viết đều có thể được coi là tranh minh họa, nhưng bức tranh này vừa có thể là những bức tranh giản đơn vẽ gà vẽ vịt, cũng vừa có thể là những tuyệt tác, và đối với sách báo xuất bản sắp được ra lò mà nói, tranh minh họa là một trong những loại tranh vô cùng thích hợp cho các nội dung bài viết, đương nhiên nếu như thời gian và điều kiện cho phép, có thể thêm vào một số bức biếm họa phức tạp hơn nữa.