Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 530: Học sinh chặn cửa cung




Hôm nay khi mặt trời còn chưa ló rạng ở phía đông, Âu Dương Tu đã tỉnh dậy từ trong giấc mộng, chỉ là ông vừa thức giấc, lập tức cảm thấy đầu đau như. búa bổ, cùng lúc cổ họng khô khốc, khiến ông không khỏi rên rỉ một tiếng, khiến Tiết Thị năm cạnh cũng bị đánh thức, lập tức ngồi lên đỡ Âu Dương Tu dậy nói: - Lão gia ông sao vậy, có phải khó chịu chỗ nào không?

- Không sao, vẫn là vì hôm qua tức giận một trận, nên hơi đau đầu thôi. Âu Dương Tu tay vất trên trần ngồi dậy, sau đó nghiêng người dựa vào đầu giường nói, hôm qua vì chuyện bãi bỏ tiền cống hàng năm, ông ranh luận một trận với các đại thăn phản đối trên triều, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, ông cũng không thể chiếm thế thượng phong, sau khi quay về tâm trạng tích tụ, kết quả ngủ một giấc thành ra thế này.

- Lão gia ông cũng thật là, chuyện trên triều đình sao cứ phải quá sức như vậy, chẳng may có mệnh hệ gì, lão gia nói chúng tôi phải làm sao? Tiết Thị nghe thấy lời của Âu Dương Tu lại không khỏi oán thán nói, theo bà thấy, Âu Dương Tu là trụ cột của cả gia đình, chuyện trên triều có lớn đến đâu, cũng không quan trọng bằng chuyện nhà mình, nên Âu Dương Tu không căn thiết vì chuyện triều đình mà chuốc bực dọc vào thân.

- Suy nghĩ của đàn bà! Nghe thấy lời của vợ, Âu Dương Tu lại vô cùng mất hứng trách móc: - Tiền triều đình mỗi năm cống nạp cho Liêu quốc, đây không những là vấn đề tiền bạc, đồng thời cũng là đả kích đối với sĩ khí quân dân Đại Tống ta, kéo dài như vậy, Đại Tống ta khi đối diện với Liêu quốc sẽ trở nên nhụt khí, đừng nói đến đối kháng với Liêu quốc, nữa là thu phục mười sáu châu Yến Vân.

Tiết Thị là người phụ nữ của gia đình, đích thực không có kiến thức về mặt này, chỉ là nghe thấy những lời khiến trách của Âu Dương Tu vẫn hơi tủi thân, nhưng không dám nói gì, liền đứng dậy hầu hạ Âu Dương Tu mặc quần áo rửa mặt. Kể ra Âu Dương Tu tuy đau đầu, nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy, vì hôm qua chưa thế tranh luận ra kết quả về chuyện hủy bỏ tiền cống hay không, nên ông hôm nay bất luận thế nào cũng không thể vắng mặt.

Đợi Âu Dương Tu rửa mặt hoàn tất, Tiết Thị mới dìu tới nhà ăn, chuẩn bị ăn xong bữa sáng sẽ lên triều, nhưng khiến ông không ngờ tới là, cháu gái cưng Âu Dương Uyển Linh của mình cũng đã ngủ dậy, hơn nữa còn đang ở nhà ăn đợi ông. Khi ông và Tiết Thị bước vào, Âu Dương Uyển Linh lập tức lên phía trước cùng Tiết Thị đu ông nói: - Ông nội, cơ thể người không khỏe thì nghỉ ngơi một ngày đi, dù sao trên triều còn có những quan lại khác, thiếu người cũng không xảy ra chuyện gì lớn đâu.

Đối với đứa cháu gái mình thương yêu nhất này, Âu Dương Tu không nỡ mắng nàng, lúc đó chỉ thấy ông thở dài một tiếng nhẹ nhàng nói: - Uyển Linh, chuyện lăn này không giống trước, lợi ích trong đó liên đới đến các vị quan khác, chỉ vì chút lợi cỏn con, họ sớm đã mất đi lập trường công li, nên ông nội bắt buộc phải đứng ra, tuyệt đối không thế để họ vì cái nhỏ mà mất cái lớn.

Nghe thấy lời của ông nội, Âu Dương Uyển Linh không khỏi thở dài một tiếng, nàng hiểu tính khí của ông nội mình, chỉ căn chuyên tâm vào một chuyện, thì ai khuyên cũng vô dụng. Vì thế ông đắc tội với rất nhiều người, chỉ là vài năm nay ông nội mình đường làm quan thăng hoa, nên mới không có ai dám nói gì, nhưng ngộ nhỡ ông nội mình gục ngã, trời biết những kẻ kia sẽ làm ra chuyện gì?

- Uyển Linh, tên tiểu tử Triệu Nhan không đến tìm cháu sao? Lúc này Âu Dương Tu đột nhiên phất tay bảo tôi tớ lui xuống hết, sau đó mới hỏi Âu Dương Uyển Linh, thời gian này Âu Dương Uyển Linh luôn sống ở nhà, không đến biệt viện của Triệu Nhan, vì để nhắc nhở Triệu Nhan, Âu Dương Uyển Linh đối với phủ quận vương mà nói vẫn là người ngoài, để hẳn sớm định danh phận cho Âu Dương Uyển Linh, chỉ là Triệu Nhan cũng quay về rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa chịu xuất hiện, khiến Âu Dương Tu cũng không khỏi có chút bất mãn.

- Ông nội, quận vương vừa mới trở về, cháu nghe Ngọc Như muội muội nói, quận vương thời gian gần đây bận bịu giải quyết bao nhiêu việc, hãng ngày đều rất muộn mới có thể về nhà, nhưng cho dù là vậy, chàng vẫn hỏi thăm cháu mấy lần, tất nghĩ chàng cũng chỉ vì bận, nên mới chưa nghĩ tới việc tìm cháu thôi. Âu Dương Uyển Linh lúc này lại giải vây cho Triệu Nhan, chỉ là trong lúc nàng nói, khuôn mặt cũng không giấu được vài tia thất vọng, dù sao bất luận Triệu Nhan bận rộn thế nào, nhưng khi phát hiện mình không ở trong phủ quận vương, chí ít cũng nên tới thắm mình mới phải.

Âu Dương Tu là người tỉnh tường, tất nhiên liếc mắt đã nhìn thấu trong lòng cháu gái đang nghĩ gì, liền ngược lại nói đỡ Triệu Nhan: - Kể ra lời của Uyển Linh cháu rất đúng, thời gian này Triệu Nhan đích thực rất bận, mấy ngày trước nghe nói hẳn cùng người trong Hỏa Khí Thự nghiên cứu chế tạo một loại hỏa khí mới, tác dụng của hỏa khí các cháu cũng biết, Đại Tống chúng ta sở dĩ có thể tiêu diệt Tây Hạ, toàn bộ dựa vào sức mạnh của hỏa khí, nên mỗi loại hỏa khí mới đều hết sức quan trọng với Đại Tống chúng ta, tuyệt đối không thể có bất kì sơ sót nào!

Âu Dương Uyển Linh vốn còn khá thất vọng về việc Triệu Nhan không đến thăm mình, bây giờ nghe thấy ông nội nói Triệu Nhan đang bận chuyện hỏa khí, khiến nàng cũng không khỏi nới lỏng sắc mặt, ngay sau đó cười nói: - Ông nội nói chí phải, quận vương thời gian này công việc bận bịu, thậm chí đến trường tiểu học và trường nữ sinh còn không có thời gian tới, Ngọc Như muội muội nói muội ấy cũng cả ngày không được gặp quận vương.

Nghe thấy cháu gái lại giải thích cho Triệu Nhan, Âu Dương Tu tuy ngoài mặt cười ha ha, nhưng trong lòng lại nảy sinh vài phần không hài lòng về Triệu Nhan, trước kia Âu Dương Uyển Linh không danh không phận sống trong phủ quận vương, đã khiến rất nhiều người đàm tiếu, nên ông mới muốn Triệu Nhan sớm cưới Âu Dương Uyển Linh vẽ, cho dù làm thiếp, nhưng ít nhất cũng có danh phận, vậy mà Triệu Nhan đến giờ vẫn chưa có hành động gì, khiến ông nghĩ ngờ mình có phải nhìn nhầm người rồi không?

Sau khi ăn sáng xong, mặt trời phía đông mới đần ló rạng, Âu Dương Tu được Âu Dương Uyển Linh dìu ngồi lên xe ngựa, sau đó vẫy tay cáo biệt người vợ già, cháu gái, mới chậm rãi tới hoàng cung, đường phố Đông Kinh sáng sớm chắc được coi là thời khắc yên tĩnh nhất, trên đường ngoài vài quán ăn chạy chợ sáng ra, rất ít nhìn thấy người đi bộ khác.

Nhân lúc đi đường, Âu Dương Tu nhắm mắt ngồi rong xe, nghĩ xem hôm nay ứng phó như thế nào với các đại thần phản đối hủy bỏ tiền cống đó, chỉ là ông nghĩ đi nghĩ lại, lại không thể nghĩ ra cách nào hay ho, dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích của gia tộc Hàn Kỳ, mà sức ảnh hưởng của Hàn Kỳ trên triều đình ông không thể bì kịp, nên trừ phi Hàn Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, nếu không chuyện này rất khó có chuyển biến, cho dù là hoàng đế Triệu Thự ủng hộ mình cũng khó mà thay đổi kết quả.

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nghĩ đến những điều trên, Âu Dương Tu ngồi trong xe cũng không khỏi thở vẫn than dài, bình thường ông tuy có chút giao tình với Hàn Kỳ, nhưng khi gặp phải chuyện liên quan trực tiếp đến lợi ích bản thân, tình người cũng trở nên phai nhạt, tất cả đều lấy lợi ích làm đầu, ông rõ hơn ai hết về điều này. 

- Lão gia, chuyện không hay rồi, ngoài cổng Tuyên Đức bị một nhóm người chặn lại! Đúng lúc này, bỗng nhiên Âu Dương Tu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của một người hầu, khiến ông cũng chấn động, vội vàng mở cửa sổ xe hỏi: -Chuyện gì, người nào dám to gan chặn cửa cung?

Cổng Tuyên Đức là cổng chính của hoàng cung, tổng cộng có năm cửa tò vò, bình thường đều chỉ mở cửa tò vò hai bên sườn để văn võ bá quan lên triều ra vào, mỗi khi có hội, hoàng đế còn dẫn theo người nhà tung tiền vàng trên cống thành Tuyên Đức, bây giờ lại có người dám đứng chặn ở nơi trọng yếu như thế, khiến Âu Dương Tu đương nhiên kinh ngạc khôn tả.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Âu Dương Tu cũng không khỏi chau mày, vì những học sinh này lại biến ngoài cổng Tuyên Đức thành thư viện, cũng chính là nói, bây giờ ở đây Khổng thánh nhân là lớn nhất, sau đó là những người đọc sách này, hiện tại ai đến cũng không dám ngất quãng họ đọc sách, nếu không sẽ là bất kính với Khổng thánh nhân, đây đối với người đọc sách mà nói không phải là một tội danh nhỏ, thậm chí nếu làm to chuyện, rất có thể khiến người ta thân bại danh liệt.

Cũng chính vì điều này, nên Âu Dương Tu cũng không dám tự ý tiến lên, chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát, quan lại xung quanh nhìn thấy đến ông cũng không dám xông lên, họ đương nhiên càng không dám, vì thế ai nấy đều chỉ có thể đừng đẳng sau ngó trông, dù sao những Giám sinh và Thái Học sinh đã chặn đứng cửa cung rồi, họ hôm nay e rằng cũng không thể lên tảo triều được.

Thời gian cứ thế trôi qua, càng nhiều quan viên bị chặn lại ngoài cửa cung, cuối cùng đến đám người Hàn Kỳ và Tăng Công Lượng cũng đến, nhưng tiếng đọc sách của đám học sinh kia không dừng, họ cũng không dám tiến lên, kết quả chỉ có thể cầm cự như vậy.

Những học sinh trước mặt sắp đọc đến cuối một bộ Luận Ngữ, đám người Hàn Kỳ đang chuẩn bị lên trước hỏi nguyên nhân những học sinh này tụ tập ở đây, nhưng cũng chính lúc này, đột nhiên thấy lại có một đám học sinh từ trên Ngự nhai đi đến, học sinh trước mặt đều mặc áo xanh, chính là học sinh học viện Truy Nguyên, chỉ thấy những học sinh này đến ngoài cổng Tuyên Đức, nhanh chóng hợp nhất thành một với học sinh Quốc Tử Giám và Thái Học, đọc nốt Luận Ngữ cuối cùng, sau đó mới nhất tề kêu lớn: - Học sinh chúng tôi thỉnh cầu triều đình hủy bỏ tiền cống, lấy lại uy danh quốc gia!