Hổ sao có thể biết bay? Đây là phản ứng đầu tiên của Triệu Nhan lúc nghe thấy lời của con gái, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn theo ngón tay của Tư Nguyệt, lại thật sự phát hiện có một con hổ đang bay trên không trung, nói chính xác nên là một con hổ giả vẽ rên khinh khí cầu, chỉ thấy con hổ này tuy nét vẽ thô kệch, nhưng lại họa được hết khí thế của con hổ đang giương nanh múa vuốt, trông vô cùng oai phong,
- A, đây chính là khinh khí cầu phu quân phát mình ra sao? Lúc này chỉ thấy Tào Dĩnh trong xe ngựa cũng kinh ngạc kêu lên, nàng tuy không chỉ một lần nghe thấy Triệu Nhan nhắc đến khinh khí cầu, thậm chí còn biết nguyên lí khinh khí cầu bay được, nhưng vì lệnh cấm của triều đình với khinh khí cầu, khiến nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu, nên mới kinh ngạc như vậy, còn đám người Tiết Ninh Nhi trong xe ngựa cũng đều hiếu kì nhìn ngó khinh khí cầu đang bay trên không trung.
- Hành động của đạo môn thật nhanh chóng! Triệu Nhan nhìn chiếc khinh khí cầu bay trên trời cũng không khỏi ngạc nhiên lẩm bẩm, vài ngày trước hắn mới vừa thuyết phục Triệu Thự đồng ý bác bỏ lệnh cấm với khinh khí cầu, kết quả hôm nay đã nhìn thấy khinh khí cầu bay trên trời, hơn nữa chiếc khinh khí cầu con hổ này mới chỉ là chiếc đầu tiên, ngoài ra bên dưới còn có vài cái khinh khí cầu vẽ những con vật khác cũng đang từ từ bay lên.
Chỉ trong chốc lát, trên trời khắp nơi đều đã có muôn hình vạn trạng các khinh khí cầu đang bay, vì khinh khí cầu không thể khống chế phương hướng trên không, nên dưới số khinh khí cầu này đều dùng một sợi dây thừng rất dài cố định trên mặt đất, thoạt nhìn gần giống loại khinh khí cầu mà các doanh nhân quảng cáo ở hậu thế, mặt khác nếu những người quá thân thuộc với thành Đông Kinh quan sát kĩ một chút phương vị của những khinh khí cầu đó, sẽ phát hiện số khinh khí cầu này lần lượt tương xứng với vị trí đạo quán của thành Đông Kinh.
Xe ngựa của Triệu Nhan bọn họ không vào thành Đông Kinh, mà men theo tường thành đi về hướng biệt viện ở sông Biện. Kể ra biệt viện sông Biện tuy không nằm trong thành Đông Kinh, nhưng thành Đông Kinh trải qua bao nhiêu năm phát triển, quy mô thành thị đã sớm không bó hẹp bên trong tường thành, vùng lân cận ngoài thành cũng hình thành nên rất nhiều chợ và thành trấn phồn hoa, một số nơi còn sầm uất hơn đại đa số chỗ trong thành.
Rất nhanh xe ngựa của Triệu Nhan bọn họ đã đến biệt viện sông Biện, vợ chồng Hô Diên Bình cùng đường với họ, đến sông Biện họ cũng chưa chia tay, mà xuống xe ngựa bắt đầu dạo chơi bên sông Biện, đây cũng là phong tục truyền thống của ngày mùng ba tháng ba. Buổi sáng phụ nữ tắm gội, chiều cả nhà du ngoạn trên bờ sông, ngoài ra phụ nữ và trẻ nhỏ còn phải đội hoa tề thái, nghe nói như vậy có thể trừ tà phòng bệnh.
Đám phụ nữ Tào Dĩnh và trẻ con hi hi ha ha chạy đi hái hoa tề thái bên bờ sông, Triệu Nhan thì ngồi trên thảm cỏ ngầm các cô gái trang phục lộng lẫy, kể ra ngày ba tháng ba đồng thời cũng là lễ tình nhân sớm nhất trong lịch sử Trung Nguyên. Nghe nói thời Hạ Thương, thanh niên nam nữ trong ngày này đều ra bờ sông, thấy ưng ý sẽ kết thành phu thê, chỉ là bây giờ tập tục này đã biến mất, nhưng con gái ngày này vẫn có thể ra ngoài dạo chơi giống như tết Nguyên Tiêu, vì vậy trên bờ sông Biện đâu đâu cũng là các cô nương trẻ trung, tuy khẳng định không xinh đẹp bằng Tào Dĩnh bọn họ, nhưng chí ít cũng ưa nhìn.
Thê tử và con gái Hô Diên Bình cũng đi cùng với Tào Dĩnh bọn họ, nhưng Hô Diên Bình lại chạy mất dạng rồi, vì ban nãy sau khi y nhìn thấy khinh khí cầu, cũng hết sức hiếu kì, đặc biệt là y biết Hô Diên Khánh bọn họ ngồi khinh khí cầu mà đoạt được phủ Hưng Khánh, càng muốn mở rộng tầm mắt một lần, trùng. hợp cách sông Biện không xa có một đạo quán, khinh khí cầu ở đó đang bay trên đỉnh đầu Triệu Nhan bọn họ, vì vậy Hô Diên Bình vừa xuống xe ngựa đã chạy đi.
- Này này Đúng lúc này, Triệu Nhan đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng hô hoán như có. như không, khiến hắn không khỏi ngây người, liền ngẩng đầu nhìn lên trên, kết quả phát hiện tiếng gọi đó lại cất lên từ khinh khí cầu trên đỉnh đầu. Trên chiếc khinh khí cầu này vẽ một con hạc tiên, cách mặt đất không quá cao, thậm chí Triệu Nhan có thể nhìn thấy trên chiếc giỏ khinh khí cầu có một người đang hưng phấn huơ hai tay về phía họ.
Đúng lúc này, Tào Dĩnh bọn họ cũng đầu đội cây †e thái quay lại, họ cũng nghe thấy tiếng vang lên từ rên khinh khí cầu, trong đó thê tử của Hô Diên Bình, cũng chính là người chị họ Tào Nghê của Tào Dĩnh chợt nghi hoặc cất lời: - A? Giọng nói này hình như là của phu quân?
- Đúng vậy, đây chính là giọng của Hô Diên huynh, xem ra những khinh khí cầu trước cửa đạo quán chắc có thể cho người ngồi lên! Triệu Nhan lúc này cũng vuốt cằm mở miệng, hẳn vốn cho rằng đạo môn hôm nay lấy khinh khí cầu ra, chỉ là muốn mượn điều này thu hút sự chú ý của dân chúng, tiện thể tăng thêm vài tín đồ, không ngờ họ lại đồng ý để người khác ngồi lên, đây đúng là ý tưởng thú vị.
- Cha, Nguyệt NHI cũng muốn bay lên trời! Đúng lúc này, Tư Nguyệt chạy đến ôm ghì lấy bắp chân của Triệu Nhan kêu lớn, thực ra không chỉ Tư Nguyệt, Tào Dĩnh bọn họ khi nghe thấy có thể ngồi lên khinh khí cầu, ai nấy cũng lộ ra vẻ kích động, dù sao bất luận là ai, chắc chắn đều từng mơ được bay lên trời
- Được rồi, chúng ta đi xem sao! Triệu Nhan cũng lên tiếng cười nói, khinh khí cầu qua sự cải tiến thời gian này, độ an toàn đã không còn vấn đề gì nữa, huống chi những khinh khí cầu bay ở đạo quán này cũng không quá cao, bên dưới còn có dây thừng giữ, đương nhiên càng không lo, để Tào Dĩnh bọn họ lên xem cũng là một chuyến dạo chơi không tồi.
Đạo quán cách sông Biện không xa, họ lên xe ngựa phút chốc đã đến trước cửa đạo quán, chỉ thấy ở đây đã xúm đông xúm đỏ, líu ríu xem ra cũng đến nghìn người, khiến quảng trường trước cửa đạo quán đông nghịt người, mà khinh khí cầu vừa rồi bay lên cũng đang chậm rãi tiếp đất, bên dưới còn có mười mấy đạo sĩ tráng kiện kéo dây thừng, điều khiển vị trí hạ cánh của khinh khí cầu, tránh rơi xuống đầu dân chúng vây xem.
Khinh khí cầu vừa rơi xuống đất, chỉ thấy Hô Diên Bình nhảy từ trên đó xuống, sau đó rẽ đám người chạy đến trước mặt Triệu Nhan bọn họ thích thú hét lên: - Thật thú vị, ta lần đầu tiên phát hiện khi bay trên trời lại í thú như thế, sau này ta bất luận thế nào cũng phải tự mua một chiếc khinh khí cầu về nhà, rảnh rỗi có thể bay lên trời chơi, quả thực giống như thần tiên vậy!
Nhìn thấy dáng điệu kích động nói năng không đầu không đuôi của Hô Diên Bình, Triệu Nhan cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng lại khiến Tào Dĩnh bọn họ càng kích thích hơn, ai nấy đều kêu la muốn ngồi lên khinh khí cầu, kết quả Hô Diên Bình nghe thấy vậy lập tức lại cười nói: - Muốn ngồi khinh khí cầu rất dễ, ban nãy khi ta đến đạo quán đã miễn phí cho người thử ngồi, kết quả không ai dám lên, thế là ta lên đầu tiên, bây giờ ta đi tìm đạo sĩ trong đạo quán nói chuyện một chút!
Hô Diên Bình nói rồi quay người đi tìm đám đạo sĩ, kết quả không lâu sau, một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ mang theo người đến trước mặt Triệu Nhan, mặt mày tươi cười hành lễ với Triệu Nhan nói: -Bần đạo Hư Linh Tử bái kiến Quận vương, lâu ngày không gặp, phong thái của Quận vương càng hơn xưa!
Triệu Nhan vừa nãy khi nhìn thấy lão đạo sĩ cũng cảm thấy hơi quen, bây giờ nghe đến tên đối phương, lập tức nhớ ra, lúc trước khi hẳn và Tào Dĩnh cùng người trong đạo môn thương lượng công chuyện, từng gặp lão Hư Linh Tử này, chỉ là không ngờ đối phương lại sống trong đạo quán gần nhà mình.
Nếu đã đều là người quen, Triệu Nhan cũng lập tức khách khí với đối phương vài câu, sau đó nói ra suy nghĩ mình và người thân muốn ngồi lên khinh khí cầu, kết quả đạo trưởng Hư Linh Tử này cũng lập tức đồng ý, còn đích thân dẫn họ tới trước khinh khí cầu ở trung tâm quảng trường, ở đây đặc biệt vạch ra một khu vực lớn, để tiện cho khinh khí cầu hạ cánh.
Triệu Nhan tự mình cũng biết điều khiển khinh khí cầu, nên không căn người trong đạo quán, tự mình mang theo hai con gái và Tiết Ninh Nhi lên khinh khí cầu trước, còn Tào Dĩnh nàng tuy cũng rất muốn đi, nhưng Triệu Nhan lo lắng gió trên cao, ngộ nhỡ tốn thương đến nàng và thai nhĩ thì không hay rồi, nên hắn phải cùng Tiết Ninh Nhỉ lên trước xem xét tình hình.
Để mang thai đứa trẻ này, Tào Dĩnh và Triệu Nhan đã nỗ lực rất nhiều, vì vậy nàng tuy rất muốn bay lên rời ngắm nghía, nhưng lại lo đứa trẻ trong bụng nguy hiểm, dù sao trên trời không bằng dưới đất, một trận gió thổi tới sẽ khiến khinh khi cầu vô cùng lung lay, chẳng may nàng đụng trúng làm bị thương đứa nhỏ thì tồi tệ rồi, nên Tào Dĩnh mới từ bỏ ở phút cuối cùng.
Triệu Nhan thực ra cũng không yên tâm để Tào Dĩnh ngồi lên khinh khí cầu, chỉ là không nhẫn tâm từ chối nàng, nên mới đích thân lái, bây giờ thấy nàng chủ động buông bỏ, liền không khỏi thở phào, thế là để Gia Luật Tư thay thế Tào Dĩnh, hắn tự mình điều khiển khinh khí cầu bay lên trời lần nữa.
Tốn hơn nửa canh giờ, tất cả mọi người cuối cùng đều được trải nghiệm niềm vui bay lên trời, thậm chí cuối cùng đến Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết cũng được Triệu Nhan đưa bay lên trời một vòng, khiến hai tiểu nha đầu kêu gào sợ hãi ầm ĩ, rất lâu sau khi xuống vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Mùng ba tháng ba trôi qua chưa được mấy ngày, thành Đông Kinh lại tưng bừng nhộn nhịp trở lại, vì Triệu Húc cuối cùng cũng từ Tây Hạ trở về, ngoài ra còn có các tướng sĩ lập được đại công trong trận chiến diệt Hạ cũng theo y cùng vẽ, ví dụ như đám người Hô Diên Khánh, bọn họ sẽ được Triệu Thự đích thân tiếp kiến và phong thưởng.