Sáng sớm ngày hôm sau, Trệu Nhan đang ngủ mơ mơ màng màng, liền cảm thấy hai cục thịt nhỏ mập mạp nắm sấp trên người hẳn, trong đó một đứa nằm sấp trên cánh tay phải, đang ra sức gặm ngón tay hắn, mấy chiếc răng nhỏ mới nhú cần người lại vừa đau vừa ngứa, một đứa thì trực tiếp ngồi trên ngực hẳn, ngón tay mập mạp bé nhỏ nắm lấy cái mũi của mình, đồng thời phát ra tiếng cười "ha ha ha".
Không cần mở mắt Triệu Nhan cũng biết, đây nhất định là hai cô con gái bảo bối của hẳn, trong đó đứa gặm ngón tay đích thị là Tư Lăng sắp đầy năm, nắn cái mũi hân nhất định là Tư Nguyệt đã hơn hai tuổi. Nghĩ đến hai tiểu tử kia hẳn là vừa mới rời giường đã chạy đến xem phụ thân mình, Triệu Nhan liền cảm thấy một loại hạnh phúc khó tả.
Vì trêu chọc hai tiểu tử kia, Triệu Nhan cố ý giả làm bộ dạng chưa tỉnh ngủ, thậm chí còn làm ra tiếng ngáy nhè nhẹ, kết quả việc này làm cho Tư Nguyệt đang véo mũi hắn hết sức bất mãn, thế nhưng lại vươn một cánh tay nhỏ bé khác bịt lên miệng hẳn, ngoài ra Tư Lăng cũng không tiếp tục gặm ngón tay hân, mà vô cùng linh hoạt xoay một vòng, sau đó bắt đầu gãi lỗ tai hắn, lại còn không ngừng kêu "ư ư a a”, nước dãi không ngừng chảy xuống cổ Triệu Nhan.
- Ha ha, hai đứa nhỏ tỉnh nghịch các con sao lại dậy sớm vậy? Triệu Nhan lúc này rốt cục không kìm nối, cười cười mở mắt ngồi dậy, đem hai tiểu hài tử đang cười khanh khách không ngừng kia ôm vào trong ngực, tránh cho các nàng té xuống giường.
- Phụ thân, người rốt cục cũng tỉnh rồi, đại nương nói cha từ bên ngoài trở về, đem theo nhiều quà về cho chúng ta, ta cùng muội muội đều muốn! Tư Nguyệt tuy rằng còn chưa đầy ba tuổi, nhưng đã có thể dùng lời nói vô cùng rõ ràng biếu đạt ý nghĩ của chính mình.
- Phụ thân phụ thân Tư Lăng lúc này thanh âm non nớt tức giận kêu lên, nàng vẫn chưa hiểu được cái gì gọi là quà, thậm chí có khi ngay cả Triệu Nhan là ai đều đã quên, chỉ có điều nàng đã quen đi theo tỷ tỷ Tư Nguyệt, tự nhiên là Tư Nguyệt gọi cái gì nàng liền gọi theo cái đó.
Nhìn thấy hai đứa con gái khả ái, Triệu Nhan không kìm nổi tiến lên hôn mỗi đứa một cái.Sau đó đem các nàng ôm đến nói: - Quà đang để ở tiền viện, một lát phụ thân dẫn các con đi lấy, đại nương các con đi đâu rồi?
Ngày hôm qua Tào Dĩnh đợi tới nửa đêm, đáng lý ra buổi sáng hôm nay tỉnh dậy sẽ phải đánh thức hắn trước tiên, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy người, điều này làm cho Triệu Nhan có chút kì quái.
- Đại nương nói phải đi nấu cơm cho phụ thân. Bảo phụ thân tới phòng ăn đợi nương! Tư Nguyệt nháy đôi mắt to mở miệng nói.
- Đại nương con muốn nấu cơm? Triệu Nhan nghe đến đó hoảng sợ, Tào Dĩnh hiện tại đang mang bầu bảy tháng, đĩ lại bình thường còn có chút khó khăn, có trời mới biết tại sao lúc này nàng lại nghĩ đến việc nấu ăn cho hắn?
Nghĩ đến Tào Dĩnh mang cái bụng nhô cao đang ở trong bếp, Triệu Nhan cũng không thể ngồi yên nữa, lập tức vội vã mặc quần áo, sau đó ôm Tư Nguyệt và Tư Lăng chạy tới phòng bếp, kết quả vừa tới bên ngoài bếp, chợt nghe thấy tiếng cầu khẩn của nãi nương truyền từ bên trong ra: - Tứ tỷ nhỉ. Người an tâm đi về nghỉ ngơi đi, nơi này có lão nô là được rồi, ngàn lần không được động tới thai khí a!
- Nãi nương bà yên tâm đi, cơ thể của ta rất tốt, phu quân đi xa một chuyến không dễ dàng, sáng sớm nay ta nhìn chàng gầy đi rất nhiều, cho nên hôm nay ta liền tự tay làm điểm tâm cho chàng, coi như là một chút tâm ý của thê tử như ta. Loảng xoảng Tào Dĩnh vừa mới dứt lời, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng đồ sứ bị vỡ. Đoán chừng là đã rơi vỡ chén đĩa hoặc bát rồi.
- Tuế tuế bình an, tuế tuế bình an... Ngay sau đó bên trong liền truyền ra thanh âm giống như nãi nương đang niệm chú, theo quan niệm của cổ nhân nói chén bát ăn cơm bị vỡ là một điềm báo, đặc biệt là hiện tại Tào Dĩnh đang có bầu, cho nên nãi nương mới niệm không ngừng, tuy nhiên không đợi tiếng nói của bà dứt, tiếp theo lại nghe thấy tiếng "loảng xoảng”. Xem ra lại làm vỡ cái gì đó, điều này khiến cho thanh âm của nãi nương ngừng một chút, lại niệm tuế tuế bình an, lần này Triệu Nhan ở bên ngoài nghe ra được giọng bất đắc dĩ của bà.
Nghe đến đó, Triệu Nhan lo lắng Tào Dĩnh cứ như vậy làm rơi vỡ, phỏng chừng toàn bộ chén bát trong bếp đều phải đổi mới, lập tức cất bước đi vào bếp, kết quả chỉ thấy Tào Dĩnh bị một đám nha hoàn vây ở, giữa, xem bộ dáng là sợ nàng ngã sấp xuống, mà nãi nương chủ quản gian bếp thì ở một bên lẩm bẩm tuế tuế bình an, cũng không biết bà phải niệm mấy lần mới yên tâm?
- Quận vương ngài đã tới, nhanh lên khuyên vương phi một tiếng đi! Lúc này Mịch Tuyết liếc nhìn Triệu Nhan đang đi tới, sắc mặt lập tức vui vẻ lớn tiếng nói, bà vú đang lẩm bẩm nhìn thấy Triệu Nhan, cũng, đồng dạng lộ ra vẻ mặt như thấy đấng cứu tỉnh, thân là nãi nương của Tào Dĩnh, bà so với bất cứ người nào đều rõ ràng Tào Dĩnh mang thai đứa bé này khó khăn cỡ nào, nếu chẳng may ở phòng bếp thực sự xảy ra chuyện, cho dù người khác không trách nàng, chỉ sợ nàng cũng không thế tha thứ cho chính mình.
Tào Dĩnh một tay cầm bát một tay cầm trứng gà, xem ra là đang muốn đập trứng, chẳng qua là khi nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, cũng lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ, buông cái chén và trứng gà trong tay xuống, bởi vì nàng biết Triệu Nhan chắc chắn sẽ không để cho nàng lại nháo như vậy nữa, cho nên không bằng chủ động từ bỏ trước.
- Tốt lắm, Dĩnh nhi bồi ta nói chuyện, để nãi nương các nàng chuẩn bị bữa sáng mang đến cho chúng ta, lại nói tới ta thập phần tin tưởng nãi nương nấu chè. hạnh nhân hạt sen! Triệu Nhan cũng không có trách tội Tào Dĩnh, mà cười ha hả đi đến trước mặt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng hạ giọng nói, Tào Dĩnh mang thai còn có thể nghĩ tới hẳn, điều này khiến hẳn trong lòng thập phần cảm động.
- Đại nương, ta cũng muốn cùng đệ đệ nói chuyện! Lúc này Tư Nguyệt bị Triệu Nhan ôm trong ngực cũng lớn tiếng kêu lên, ngay sau đó Tư Lăng bám đuôi nàng cũng đồng dạng nha nha kêu lên: - Đệ đệ đệ đệ.
Vài tiếng đệ đệ này của Tư Nguyệt và Tư Lăng tức khắc liền làm cho Tào Dĩnh hết sức kinh hí, liền ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của các nàng hôn một cái, sau đó mới cười cùng Triệu Nhan rời khỏi phòng bếp, điều này khiến các nha hoàn bà vú phía sau nàng đều nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là nãi nương đặt mông ngồi xuống ghế, thở mạnh vài cái rồi mới lớn tiếng phân phó nói: -Đều nghe cả rồi chứ, quận vương muốn uống chè hạnh nhân hạt sen, nhanh giúp ta đi chuẩn bị, ta sẽ đích thân ra tay!
Triệu Nhan đem Tư Lăng giao cho nhũ mẫu của nàng bế, về phần Tư Nguyệt thì tự mình đi, hắn thì đích thân dìu Tào Dĩnh từ từ trở về phòng, sau khi đỡ nàng ngồi xuống mới yên lòng, tuy nhiên lúc này Tào Dĩnh lại che miệng cười nói: - Phu quân cũng quá cẩn thận rồi, còn hơn hai tháng nữa mới sinh, thăn thiếp nào có cần chiều chuộng như vậy?
- Vậy cũng không được, chúng ta thật vất vả mới có đứa bé, nhất định phải cẩn thận thật nhiều hơn nữa! Triệu Nhan còn trừng Tào Dĩnh một cái nói, ngay sau đó hắn bỗng nhiên lộ ra một vẻ lý thú tươi cười nói:- Dĩnh nhị, ta nhớ nàng trước khi mang thai, mỗi ngày đều tính toán sau khi mang thai phải cẩn thận như nào, làm sao mà tới khi mang thai rồi lại không cẩn thận như vậy?
- Khanh khách, việc này quận vương lại sai lãm rồi, bình thường vương phi rất cẩn thận, đem mọi việc phiền não trong nhà cột cho ta và Ninh Nhi tỷ tỷ, lúc ấy thiếu chút nữa làm chúng ta mệt chết. Không đợi Tào Dĩnh mở miệng, Mịch Tuyết đứng bên cạnh cười nói, tiện thể cùng Tiểu Đậu Nha tố cáo Tào Dĩnh. Nàng là theo của hồi môn của Tào Dĩnh tới, ngày sau nhất định sẽ trở thành thị thiếp của Triệu Nhan, cho nên đối với đám người Tiết Ninh Nhi cũng đều xưng tỷ muội.
- Lắm miệng, ta còn không phải là muốn rèn luyện cho đám người các muội một chút hay sao, tránh cho mai sau không biết trong nhà vất vả, chỉ biết tiêu tiền như nước. Tào Dĩnh lúc này trợn mắt lườm Mịch Tuyết một cái nói, bất quá cũng là không có ý trách tội.
Mở đầu băng vài câu đùa Tào Dĩnh, Triệu Nhan lúc này mới hỏi sự tình trong nhà, nhưng trong khoảng thời gian này Tào Dĩnh đang an tâm dưỡng thai, đối với sự tình trong nhà cũng không quan tâm đến, trái lại để Mịch Tuyết chủ trì việc nhà, bởi vậy muốn nói qua sự tình trong nhà với Triệu Nhan, kỳ thật cũng không có gì để nói. Chủ yếu là một chút chuyện về việc buôn bán, tỷ như trong phủ ở Lạc Dương và Trịnh Châu vừa xây xong một xưởng chế tạo, mặt khác còn cổ phần hóa nó, cùng với vài gia tộc có thế lực ở khắp nơi hợp tác Dù sao việc chế tạo đồ hộp này lợi ích cũng quá lớn, chỉ dựa vào vương phủ của Triệu Nhan thật đúng là nuốt không nổi, cho nên không bằng bỏ ra, cùng lúc mở rộng quy mô sản nghiệp, đẩy nhanh mức độ thu lợi, thứ hai cũng có thể bán một chút nhân tình ra ngoài.
Ngoại trừ sự tình bên ngoài về phương diện buôn bán, trong phủ trái lại không phát sinh chuyện gì, khả năng lớn nhất phải kể đến là Tư Lăng phát bệnh, nhưng trẻ nhỏ sinh bệnh vốn chính là chuyện rất bình thường, chỉ có điều người làm mẹ như Gia Luật Tư cũng sẽ lo lắng, vài ngày liên tiếp đều là cơm nuốt không trôi, cuối cùng Tư Lăng hết bệnh rồi, nàng lại thiếu chút nữa ngã bệnh.
- Khanh khách, trước kia khi Quận vương ở trong biệt viện bên kia sông, liền sáng lập trường quân đội, tiểu học Thanh Thủy và học viện Truy Nguyên, hiện tại Quận vương ở tại biệt viện Biện Hà, lại sáng lập trường nữ sinh bên cạnh, cho nên mọi người ở Đông Kinh nói quận vương ngài định ở đâu thì nơi đó liền biến thành trường học. Mịch Tuyết lúc này lại cười mở miệng nói.
Triệu Nhan nghe đến đó đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại bật cười ha hả, trước kia hẳn còn không biết, chẳng qua bây giờ nghe Mịch Tuyết nói như vậy, thật đúng là có chuyện này, hiện tại bên cạnh biệt Biện Hà đã có trường nữ sinh, thật đúng là không tránh được về sau lại xuất hiện một số trường họvkhác.
Sau khi hỏi thăm qua sự tình trong nhà, Tào Dĩnh lại hỏi chuyện Triệu Nhan trải qua trên đường, bởi Triệu Nhan lăn này đi Tây Hạ chủ yếu là để xử lý chuyện của Triệu Húc, chuyện này lại là cơ mật, cho nên Triệu Nhan liền cho Mịch Tuyết các nàng đều lui xuống, sau đó mới đem những việc vừa qua nói một ăn, nhưng khi Tào Dĩnh nghe được tin tức đường đệ nàng là Tào Tung ở Tây Hạ kiến lập ngân hàng, trên mặt lại lộ ra vài phần thần sắc cổ quái, đồng thời nhìn Triêu Nhan vài lần, giống như có lời muốn nói.