Hai ngày nay những cơn gió lạnh cuốn theo cả cát bụi từ sa mạc, khoảng không giữa trời và đất giờ như một bức tranh mịt mù, song trong bức tranh đầy gió cát ấy, một đội kị binh đang xung phong cho một trận quyết chiến, trong đó một trăm kị binh đi đầu người mang giáp sắt, trên đầu là những chiếc mũ giáp và chỉ để hở ra đôi mắt sắc lạnh, dưới bụng những con ngựa chiến kia cũng được phủ lên một lớp giáp sắt điều này làm cho những bước chạy của chúng tạo nên những âm thanh như sấm rền vậy, cùng với đó những kị binh kia vừa cưỡi ngựa vừa múa mâu, khí thế long trời lở đất như thể sẽ đập nát mọi chướng ngại trên đường tiến quân của họ.
Phía đẳng sau của một trăm kị binh kia còn có hơn một nghìn kị bình khác cũng đang theo bước chân của họ, đây cũng là phương thức tác chiến tiêu chuẩn nhất của kị binh. Bình thường là đám kị binh tính nhuệ sẽ xung phong để phá đội hình của quân địch, sau đó các đội kị binh đẳng sau sẽ tiếp tục tiến đánh làm cho đội hình của đối phương rối loạn, thậm chí còn có thể cắt đôi đội hình của quân địch, và khi tình hình đã đến mức như vậy thì coi như cũng đã phân được thắng bại của trận chiến rồi.
Song ngày hôm nay đội kị binh thiết giáp đã gặp phải đối thủ, trước mặt ở phía xa xa đằng kia là quân Đại Tống đang sẵn sàng ứng chiến, sau hiệu lệnh của viên tướng, vài chục chiếc chiến xa đã xuất hiện, cùng với đó là đám binh lính trên những cỗ chiến xa ấy đang tháo bỏ những miếng vải đầu, dưới lớp vải dầu đó là những họng pháo. Giương pháo, nạp đạn, ngầm và cuối cùng sau hiệu lệnh của vị tướng chỉ huy kia, đám binh sĩ lập tức châm lửa, lập tức vài chục quả đạn pháo rời khỏi họng pháo rồi nhằm hướng đội kị binh mà bay tới.
- Rầm, ầm, tầm, sau loạt đạn pháo là hình ảnh đám kị binh phía trước mặt ngã như ngả rạ, đặc biệt là đám hơn 100 kị binh thiết giáp đảm nhận nhiệm vụ xung phong. Chỉ sau vỏn vẹn hai lượt pháo kích, 100 binh sĩ thiết giáp kia đã tổn thất nặng nề. Đám kị binh thiết giáp được trang bị đến tận răng do đó chúng rất nặng nề, một khi đã ngã ngựa thì khó lòng có thể mà đứng lên nổi, hầu hết bọn chúng khi ngã đều sẽ bị gãy chân đứt gân, dù cho là tài cưỡi ngựa có siêu phàm đến mấy thì cũng không tránh khỏi điều này.
Sau lượt pháo kích thứ ba, đám kị binh thiết giáp hơn một trăm người kia giờ chỉ còn lại khoảng mười người là còn có thể giữ nguyên tư thế xung phong. Đám kị binh thông thường, đi sau bọn chúng không gặp quá nhiều tổn thất, tuy nhiên đội hình cũng đã rối loạn. Vẽ cơ bản trong tình thế như thế này, kị binh gặp rất nhiều bất lợi, nhưng bọn chúng cứ như thể những kẻ điên vậy, bất chấp tất cả mà quất ngựa xông tới.
- Bày trận nghênh địch! Sau hiệu lệnh của vị tướng bên phía quân Đại Tống, những cỗ chiến xa đăng trước đần đần được kéo lùi lại phía sau, kị binh của đối phương đã đến rất gần do đó việc sử dụng pháo lúc này không mang lại nhiều hiệu quả nữa, mà kế tiếp theo là phải dùng đến tài nghệ chiến đấu của binh sĩ.
- Rầm rầm rầm. Khi đám kị binh kia và quân lính của Đại Tống đang chuẩn bị đánh giáp lá cà thì bỗng nhiên quân Đại Tống lại tung lên đẵng trước hàng loạt những quả cầu đen bí hiểm, rồi ngay sau đó là một loạt tiếng nổ lớn vang lên, đây chính là thủ pháo. Mặc dù sức công phá của thủ pháo không hề khủng khiếp như đạn pháo nhưng chúng lại có thể sát thương được những con ngựa chiến của đám binh lính đối phương, kết quả là sau hai lần tung thủ pháo, đám kị binh kia đã có tới một phần ba bị ngã ngựa, và hiện tại bọn chúng cũng không còn quá 10 người có thể ngồi trên lưng ngựa mà chiến đấu nữa, điều này về căn bản là đã làm triệt tiêu hoàn toàn ưu thế của kị binh.
Khi đám kị binh này đã bị khói bụi và đạn pháo bao vây cũng là lúc quân Tống tiến lên phía trước, các mũi trường thương từ đãng sau bức tường chắn được dựng lên bằng khiên kia vươn ra móc lấy bọn kị binh. Đây là thế trận truyền thống mà quân đội nhà Tống dùng đế đối phó với kị binh.
Vốn là để đối phó với trận địa trường thương của quân Đại Tống, cách tốt nhất đó là dùng kị binh thiết giáp bởi vì về cơ bản trường thương không thể chọc thủng được giáp dày và khiên cũng không thể cản nổi bước tiến của những con ngựa chiến dũng mãnh, đợi đến khi đội hình kị binh thiết giáp để hổng ra một khoảng trống, lúc đó đội hình cũng kế như là bị phá vỡ rồi.
Nhưng điều đáng tiếc là hơn một trăm kị binh thiết giáp kia đã bị thương vong quá nửa, lúc này số lượng chỉ còn chưa đến mười người, mặc dù về cơ bản là bọn chúng biết với số lượng như vậy sẽ không thể xuyên thủng được đội hình của quân Đại Tống, tuy nhiên vẫn không hề do dự mà tiến lên nhằm hướng quân Đại Tống để tấn công, trong lúc nhất thời trường thương bị gãy, chưa tới mười kị binh kia hung hãn tấn công vào những tấm khiên trước mặt. Mặc dù có lúc một số kị binh đã chọc thủng được bức tường khiên kia và hạ được một số binh lính của Đại Tống, nhưng rất nhanh, ngay sau đó lại có một tấm khiên khác thay vào để bịt lại lỗ hổng của đội hình. Đồng thời những binh lính Đại Tống ở đằng sau kia cũng đã xông lên, vây chặt lấy đám kị binh thiết giáp, chỉ căn đội kị binh này mất đi tốc độ thì coi như là chúng đã căm chắc cái chết.
"Triệu Nhan ngồi trên lưng ngựa dùng ống nhòm để quan sát diễn biến của trận đánh, khi nhận thấy mười tên kị binh thiết giáp kia không thể chọc thủng được đội hình của quân Đại Tống, hơn thế nữa chúng còn đang bị vây chặt lấy, Triệu Nhan lúc này mới cất lời: - Thiết Diều Tử của Tây Hạ từ nay trở về sau đã bị thất truyền rồi!
- Lời của Quận vương rất đúng, đội Thiết Diều Tử cuối cùng đã bị Quận vương một tay bẻ gãy, điều này kể cũng là cái vinh hạnh của bọn chúng rồi! Hoàng Ngũ Đức nghe thấy lời của Triệu Nhan thì lập tức cười lớn nói hùa theo để nịnh bợ Triệu Nhan.
Đội kị binh thiết giáp đang tấn công phía trước mặt kia chính là đội quân Thiết Diều Tử tính nhuệ nhất của Tây Hạ, lúc Lý Lượng Tộ mới trốn khỏi phủ Hưng Khánh đã mang theo Thiết Diều Tử, sau này bị phục kích đã mất đi không ít binh lực, rồi lại bị Gia Luật Trọng Nguyên đánh úp, điều này làm cho Thiết Diều Tử gần như bị tiêu diệt hết, cuối cùng số những kẻ thoát được và sống sót đến nay chỉ còn chưa đến 100 người.
Thiết Diều Tử là cận vệ của vua Tây Hạ, bọn chúng đều là những kẻ sẵn sàng bỏ mạng vì hoàng đế của mình, do đó mà khi Lý Lượng Tộ rơi vào tay của quân Đại Tống, những binh lính thuộc đội Thiết Diều -Tứ này vẫn không hề mất hết hi vọng, ngược lại còn ngày đêm bàn mưu tính kế để giải thoát cho chủ nhân của mình, rồi lại kết hợp với Phi Kỵ ty càng làm cho những kẻ này trở thành binh lực hùng mạnh nhất trong tay của Trương Vi.
- Hi vọng là ngoài đám kị binh Thiết Diều Tử sắp bị chúng ta tiêu diệt kia ra sẽ không còn một kẻ nào còn có mưu đồ khôi phục lại Tây Hạ nữa. Triệu Nhan buông một tiếng thở dài rồi nói, tình hình thế trận trước mắt kể như cũng đã phân được thẳng bại rõ ràng, hơn một trăm kị binh thiết giáp kia giờ đã ngã gần hết, kế như đội quân Tây Hạ cũng đã nhận chắc phần thua, chỉ có điều bọn chúng đều là những kẻ tận trung với Tây Hạ do đó dù biết là có chết đi nữa bọn chúng cũng không từ bỏ những tia hí vọng cuối cùng.
Triệu Nhan vốn là định sẽ chôn những binh sĩ Tây Hạ bị tử trận, lòng dũng cảm của họ không thể phủ nhận và làm cho người ta phải có phần nể phục, tuy nhiên Triệu Nhan ngay lập tức nhận ra bản thân mình đang quá ư lý tưởng hóa rồi, bởi vì ngay sau khi chiến trận kết thúc, Chủng Ngạc đã cử ra một đội chỉ chuyên môn phụ trách việc chặt lấy thủ cấp của những binh sĩ Tây Hạ tử trận kia, chiến công của họ được tính theo số thủ cấp của quân Tây Hạ, đặc biệt là thủ cấp của quân Tây Hạ rất được giá, Chủng Ngạc phen này về Tây An châu, với sổ thủ cấp mà gã có được đảm bảo gã sẽ thu được rất nhiều tiền.
Một chuyện nữa khiến cho Triệu Nhan không còn gì để nói đó là việc những xác chết của những binh sĩ Tây Hạ thôi không bàn đến nữa, nhưng đến cả những con chiến mã gã cũng không bỏ qua, dù là bị thương hay đã chết đều bị gã cho người lôi hết về doanh trại, rửa sạch sẽ rồi làm thịt thiết đãi ba quân, chẳng bao lâu sau cả doanh trại đâu đâu cũng thơm mùi thịt ngựa, Triệu Nhan nghĩ tới cảnh máu chảy đầu rơi, đặc biệt là cảnh nội tạng và xác chết binh sĩ vẫn còn đang vất trên mình ngựa, mặc dù đã được rửa sạch sẽ những vẫn cảm thấy có gì đó thật buồn nôn, điều này làm hắn không thể nuốt nổi một miếng thịt ngựa nào, nhưng cuối cùng cũng đành phải cần răng mà nếm một chút vào bữa tối.
Sau khi nghỉ ngơi tại chiến trường một đêm, ngày hôm sau Triệu Nhan cùng đám binh sĩ của mình lại bắt đầu cuộc hành trình, lần này không hề gặp phải bất cứ trở ngại nào, mọi việc cứ thế diễn ra thuận lợi và cuối cùng cũng đã đến Tây An châu. Triệu Nhan mặc dù đã tới phủ Hưng Khánh nhưng Tây An châu vẫn là trọng địa quân sự của quân Đại Tống, nơi một lượng lớn quân Đại Tống đang đóng tại đây, trong đó soái thần Thái Đỉnh của phủ Hoàn Khánh được đặc biệt điều tới nơi đây để cai trị và điều hành công việc của Tây An châu.
Trước đây Thái Đỉnh cũng đã biết tin Triệu Nhan sẽ áp giải Lý Lượng Tộ tới đây, do vậy đã sớm tới cửa thành để tiếp đón, khi y nhìn thấy cờ hiệu của quân Triệu Nhan rồi lại thấy binh sĩ ai nấy đều mang thương tích trên người, điều này rõ rằng cho thấy đội quân vừa rải qua một trận chiến vô cùng khốc liệt, điều này làm cho Thái Đỉnh vô cùng hoảng hốt, vội chạy tới hỏi han "Triệu Nhan, khi Triệu Nhan mở cửa xe ra rồi bất tay với hắn, lúc này Thái Đỉnh mới thở phào nhẹ nhõm, bởi lẽ ngộ nhỡ như Triệu Nhan ở Tây An châu có mệnh hệ gì thì y có chết ngàn lần cũng không rửa được hết tội.