"Tư Tưtư" một loạt âm thanh kỳ quái vang lên trong đại sảnh, thanh âm tuy rằng vô cùng nhỏ, xen lẫn với tiếng hô của một vài binh lính quân Tống ở đằng kia, cũng không được rõ ràng, nhưng Lý Lượng Tộ lại vẫn nghe được, hơn nữa y cảm thấy nơi âm thanh này dường như phát ra ngay bên cạnh chân mình, chỉ là hai tay của y đang nằm lấy hàng rào nhìn xuống phía dưới, lại bởi vì trong hành lang quá tối, căn bản không nhìn thấy gì.
Rất nhanh Lý Lượng Tộ đã biết đây là chuyện gì đang xảy ra rồi, bởi vì theo loại âm thanh kỳ quái này phát ra, đần đần y ngửi được một mùi hương mà lại không giống hương, vô cùng kỳ quái, lúc mới bắt đầu y còn chưa cảm thấy gì, nhưng thời gian dần dần trôi qua y phát hiện đầu mình ngày càng nặng nề, mí mắt cũng ngày càng nặng, giống như mấy ngày liền không ngủ vậy, cả người mệt mỏi đến chết, cuối cùng không ngờ toàn thân mềm nhũn ngã vào trong xe ngựa nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Toàn bộ người trong hành lang duy nhất chỉ có Lý Lượng Tộ phát hiện, những tướng sĩ quân Tống khác căn bản không phát hiện ra trong đại sảnh xuất hiện một mùi hương kỳ quái, dần theo mùi hương này tràn ngập đại sảnh, tất cả mọi người ngủ càng thêm ngọt ngào, thậm chí ngay cả tiếng gáy cũng vang lên, trừ việc đó ra cũng không hề xảy ra biến hóa gì khác.
Một lúc lâu sau khi mùi hương này xuất hiện, cửa sổ phía đông kế bên bỗng nhiên nhẹ nhàng mở ra, sau đó hai bóng dáng lén lút cẩn thận từ bên ngoài nhảy vào, sau đó hai người này đem cửa sổ đóng kỹ lại, hướng về phía xe ngựa trong hành lang tìm kiếm, bởi vì trong hành lang không có ánh sáng, trên mặt đất cũng đầy người đang năm ngủ, vì vậy hai người này khi tiến lên phía trước khó tránh khỏi dẫm phải một vài tướng. sĩ, nhưng kỳ quái là người bị giẫm lên vẫn ngủ say như chết, giống như căn bản không cảm thấy có người dẫm lên mình vậy.
- Phi Kỵ ty của các ngươi thật đúng là lợi hại, thậm chí còn có loại mê dược này, sau này có thể tặng cho ta một ít hay không? Người bên trái trong hai bóng người vừa đi vừa nói với đồng bạn bên cạnh.
- Ngươi muốn những thứ này để làm gì? Thân ảnh bên phải kia tức giận, thanh âm của y khá trăm mạnh, nghe như thanh âm của một người trung niên.
- Ha hả, ngài cũng biết là tiểu nhân làm gì mà. Ngày sau lúc đang làm việc phun loại mê dược này với đối phương, vậy tiếp đó ta làm việc liền có thể đơn giản rồi, rốt cục không cần lo lắng chủ nhà tỉnh dậy. Bóng dáng người nhỏ gầy lại cười nói, tiếng nói cũng lớn hơn một chút, dù sao những tướng sĩ trong hành lang này cũng đã bất tỉnh, hơn nữa trong đại sảnh tiếng ngáy vang lên. Chỉ cần y không la lớn, bên ngoài cũng không có khả năng nghe thấy
- Nhỏ giọng một chút! Người trung niên bên phải lại có vẻ vô cùng cẩn thận, sau khi khiển trách đối phương, lại lập tức mở miệng nói: - Mê dược có thể cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải nhanh mở khóa xe ngựa ra, nếu không chẳng may để cho người khác phát hiện tất cả chúng ta đều không sống được.
- Ngài cứ yên tâm đi, trên đời này vốn không có khóa mà Thiết Điều Lý ta mở không được! Bóng người nhỏ gầy lần nữa mở miệng nói. Thiết Điều Lý là ngoại hiệu của y, chỉ là ngoại hiệu này có chút kỳ lạ.
Lúc nói chuyện hai người đã đi đến xe ngựa của Lý Lượng Tộ, sau đó thân ảnh nhỏ bé được xưng là Thiết Điều Lý kia lục lọi trên xe ngựa một lát, rất nhanh liền đánh đến vị trí mắt khóa, tiếp theo chỉ thấy lòng bàn tay y khẽ đảo, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây sắt dài nhỏ, cũng không biết lúc trước y giấu ở nơi nào, sau đó Thiết Điều Lý bắt đâu dùng cây sắt ở trong tay mở khóa. Kết quả đường thứ nhất y dùng nửa canh giờ, đường thứ hai y chỉ dùng không đến một khắc đồng hồ, vài đường khóa sau đó tốc độ nhanh hơn, gần như không phí thời gian đã hoàn toàn mở ra.
- Ha hả, đủ sống a, ngài cũng đừng quên chuyện đã nhận lời tiểu nhân! Cuối cùng chỉ thấy Thiết Điều Lý nhỏ gầy kia mở cửa xe ngựa ra, sau đó lần nữa mở miệng nói với người trung niên đứng bên cạnh. Tuy nhiên lúc này người trung niên căn bản không để ý đến y, mà kích động mở cửa xe, sau đó nhảy vào cõng Lý Lượng Tộ đi ra.
Nhìn thấy người trung niên không để ý đến mình, Thiết Điều Lý nói nhiều vốn còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng lúc này chỉ nhìn thấy lưng người trung niên, lớn tiếng nói với y: - Không muốn chết thì rời khỏi nơi này nhanh một chút, chỉ căn có thể an toàn rời khỏi, chỗ tốt sẽ không thiếu phần ngươi!
Nghe thấy người trung niên nói như vậy, Thiết Điều Lý cũng không tự làm mất mặt nữa, lập tức giúp đối phương đỡ Lý Lượng Tộ, sau đó xuyên qua hành lang gập ghềnh tướng sĩ, theo đường cũ trở lại cửa phía đông, đầu tiên là Thiết Điều Lý mở cửa sổ ló đầu ra ngoài xem xét tình huống, phát hiện không có bất kỳ dị thường gì, lúc này mới giúp người trung niên đỡ người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trong hành lang tuy rằng giam giữ Lý Lượng Tộ, nhưng trong hành lang cũng đồng dạng có đầy tướng sĩ Đại Tống, vì vậy dưới tình huống như vậy, thủ vệ cũng khó tránh khỏi lơi lỏng, cho rằng trong hành lang nhiều người như vậy, người khác căn bản không có khả năng không kinh động mà tiếp cận được Lý Lượng Tộ bên trong, bởi vậy thủ vệ phụ trách bên ngoài đại sảnh căn bản không phát hiện Lý Lượng Tộ bên trong đã được cứu ra khỏi xe ngựa.
Sau khi Thiết Điều Lý và người trung niên nhảy ra khỏi xe ngựa, cũng không có lập tức rời khỏi, trên thực tế toàn bộ đội ngũ tuần tra trong các trạm dịch sẽ từng lớp từng lớp đi tuần, đại sảnh càng là trọng điểm tuần ra, vì vậy bọn họ cho dù là cứu được Lý Lượng Tộ ra khỏi xe, nhưng muốn vác một người rời khỏi trạm dịch, thật sự là khó hơn lên trời.
Bất quá điều này đối với người trung niên sớm đã có chuẩn bị, bên ngoài cửa sổ vài bước là một cái giếng nước, toàn bộ trạm dịch đều dùng nước từ nơi này, tuy nhiên người trung niên cũng biết, từ giếng nước đi xuống chừng một trượng, có thể nhìn thấy một cái cửa đá, sau cửa đá chính là một thông đạo nối với bên ngoài, vì vậy chỉ căn bọn họ có thể đi vào trong giếng nước, toàn bộ kế hoạch cứu viện cũng đã thành công một nửa.
Cũng chính bởi vì vậy, sau khi người trung niên nhảy ra khỏi cửa sổ, lập tức cõng Lý Lượng Tộ chạy về phía giếng nước, đợi cho đến khi hai chân dẫm lên miệng giếng lạnh lẽo, trên mặt rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn, thậm chí y giống như nhìn thấy được sau khi mình cứu được Lý Lượng Tộ, và sau đó giúp y phục quốc thành công, do đó trở thành đại anh hùng Tây Hạ, được vạn dân kính trọng và ngưỡng mộ.
Có điều hiển nhiên người trung niên đã cao hứng quá sớm, ngay tại lúc y vừa mới đến miệng giếng nước, lại chợt nghe một trận còi vang lên sắc nhọn, ngay sau đó một đội binh lính võ trang đầy đủ chạy như bay đến, vây xung quanh bọn họ ở giếng nước, điều này khiến người trung niên và Thiết Điều Lý đều luống cuống tay chân, lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, muốn rút vũ khí ra phản kháng, nhưng cũng biết điều này căn bản chỉ là phí công thôi.
- Ha ha ha ha, đã sớm biết các ngươi muốn đến, chỉ là không ngờ lại khiến bổn vương đợi lâu như vậy! Đúng lúc này, chỉ thấy binh lính vây quanh người trung niên tách ra, ba người Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức và Chủng Ngạc bước ra nói, trên mặt cũng mang theo một loại tươi cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Không ngờ ngươi lại biết hôm nay chúng ta muốn đến cứu bệ hạ! Người trung niên nhìn thấy Triệu Nhan đến, ngược lại bình tính hỏi. Nương theo ánh sáng cây đuốc trong tay sĩ tốt, có thể nhìn thấy người trung niên một thân áo đen, trên mặt cũng bị một chiếc khăn đen che kín, trong lúc nhất thời không nhìn ra tướng mạo của y, chỉ là trong hai con mắt lộ ra hàn quang khiến lòng người kinh hãi.
- Ha hả, Điền dịch thừa, ngươi cần gì phải giấu đầu lòi đuôi, không bằng bỏ khăn đen xuống, để cho chúng ta nhìn thấy người Phi Kỵ ty có gì đặc biệt?
Triệu Nhan cũng không trả lời câu hỏi của đối phương, ngược lại nói một câu toạc ra thân phận của đối phương.
- Ha ha ha. Đã sớm nghe nói Quảng Dương quận vương Đại Tống trí tuệ vô cùng, trước kia ta còn có chút hoài nghĩ, tuy nhiên hiện tại cuối cùng đã thấy được rồi! Chỉ thấy người trung niên nói xong bỏ khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt người trung niên bình thường, chính là vị Điền dịch thừa ngày trước nhiệt tình chiêu đãi Triệu Nhan bọn họ.
Chỉ thấy vị Điền dịch thừa này sau khi lộ mặt, liền rất nghiêm túc đánh giá Triệu Nhan một chút, sau đó mở miệng lần nữa nói:
- Tại hạ muốn thỉnh giáo một chút, quận vương làm thế nào mà biết ta sẽ đến cứu bệ hạ vậy, chẳng lẽ trước đó ta làm gì lộ ra sơ hở sao?
- Không có, các ngươi hẳn là trước khi chúng ta tới đã tập kịch Nam Hành Dịch, sau đó lại giả trang thành dịch thừa và dịch tốt chờ chúng ta cần câu, hơn nữa biểu hiện của ngươi cũng vô cùng hoàn mỹ, vừa mới bắt đầu ta xác thực không hoài nghỉ ngươi. Triệu Nhan cũng cười lắc đầu nói, Điền dịch thừa này đích thực là một cao thủ biểu diễn, trước đó biểu diễn quả thực như một dịch thừa bình thường, căn bản không khiến cho Triệu Nhan chú ý.
- Hả? Vậy thực kỳ quái, nếu quận vương không hoài nghỉ ta, vậy vì sao lại biết ta sẽ đến cứu Bệ hạ?' Điền dịch thừa đỡ Lý Lượng Tộ vẫn đang mê man dựa vào mình rồi ngồi xuống mép giếng, sau đó làm ra một bộ dạng dù bận vẫn ung dung nhìn Triệu Nhan hỏi.
Lúc này Triệu Nhan lại mở miệng nói, đối với thân phận của Điền dịch thừa này, hẳn đã có nhiều phán đoán, nhưng hẳn vẫn muốn nghe chính miệng đối phương thừa nhận.
- Ha ha ha hai Tại hạ Trương Vi, cha ta cũng chính là người mà người Tống các ngươi thống hận nhất, quận vương có thể bắt ta lại, trở lại Đại Tống khẳng định cũng lập được một công lớn, tại hạ chúc mừng quận vương một tiếng trước! Người trung niên cười lớn mở miệng nói, không chút do dự thừa nhận mình chính là Trương Vi, con của Trương Nguyên, chỉ là nhìn dáng vẻ của y, hẳn là đã sớm không để ý đến sống chết, nếu không sẽ không có lòng dạ nào tự mình đi trêu chọc Triệu Nhan.
- Quả nhiên là ngươi! Triệu Nhan híp mắt đánh giá đối phương nói, cứu Lý Lượng Tộ ra đã là hy vọng cuối cùng của những dư nghiệt Tây Hạ này, vì vậy Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức đều đoán Trương Vi rất có thể sẽ đích thân ra tay, hơn nữa đối phương tuổi cũng khá phù hợp, vì vậy đối với thân phận thực sự của Điền dịch thừa, bọn họ đã hoài nghi rồi.
- Quận vương, dù sao hiện tại Tây Hạ đã không còn bất kỳ hy vọng nào rồi, ngươi muốn biết cái gì ta cũng có thể nói cho ngươi, nhưng ta muốn hỏi một chút, những tên ngu xuẩn bên ngoài kia rốt cuộc lộ ra sơ hở gì, mới khiến cho ngươi sinh ra hoài nghĩ với bọn họ? Lúc này bỗng nhiên Trương Vi mở miệng nói, khi y chuẩn bị nghĩ cách cứu viện Lý Lượng Tộ, thì đã làm tốt việc chuẩn bị, vì vậy bây giờ biểu hiện cũng vô cùng bĩnh tĩnh, đơn giản cũng chỉ là chết một lần mà thôi, y đến cái chết cũng không sợ, vậy còn có gì sợ hơn chứ?