Nghe tiếng pháo nổ náo nhiệt bên ngoài, Triệu Nhan vẫn đang suy nghĩ về Tào Dĩnh các nàng ở thành Đông Kinh xa xôi. Mặt khác còn có hai con gái đáng yêu của mình, cũng không biết chúng có nhớ phụ thân hay không? Vừa nghĩ tới người nhà của mình, Triệu Nhan liền hận không thể mọc cánh bay về nhà, đỡ phải chịu nỗi tương tư ở nơi này.
Triệu Nhan cùng Triệu Húc cùng nhau đón năm mới, nhưng Triệu Húc bận rộn sự vụ, ngoài ra còn phải dành thời gian để ở cùng với vị Hoa Chỉ cô nương kia. Vì thế sau khi dùng cơm tất niên thì lập tức chạy không thấy người đâu. Điều này làm cho Triệu Nhan oán hận một tiếng kì dị vô nhân tính, cuối cùng rơi vào đường cùng chỉ đành chạy đi tìm Hoàng Ngũ Đức cũng cô đơn lẻ loi giống mình, lại gọi thêm vài tên đầu lĩnh thị vệ như Ngưu Liệt, sau đó chơi bài tú lơ khơ suốt đêm.
Tuy rằng phủ Hưng Khánh vừa mới trải qua một cuộc chiến tranh, nhưng bất kể là người Đảng Hạng hay người Hán trong thành thì đều có tập quán mừng tết âm lịch. Bởi vậy tối giao thừa vẫn hết sức náo nhiệt, ngoài ra Triệu Nhan nghe nói lúc tết Nguyên Tiêu, trong thành Hưng Khánh cũng sẽ cử hành hội đèn lồng, quy mô cũng không nhỏ, đương nhiên không thể so sánh với hội đèn lồng thành Khai Phong, nhưng nghe nói cũng rất đặc sắc.
Chẳng lẽ đi một chuyến đến phủ Hưng Khánh, hơn nữa còn là năm đầu tiên mà Đại Tống tiêu diệt Tây Hạ, coi như là cũng có ý nghĩa để kỉ niệm, bởi vậy Triệu Nhan vốn muốn mở mang kiến thức về hội đèn lồng ở phủ Hưng Khánh. Nhưng điều khiến hắn không nghĩ đến chính là sau khi Gia Luật Trọng Nguyên phái đặc phái viên ký kết minh ước đã lập tức truyền tin tức về, kết quả mới mùng mười hôm nay, đại quân của Gia Luật Trọng Nguyên đã áp giải Lý Lượng Tộ đến ngoài thành Hưng Khánh, thậm chí ngay cả Gia Luật Trọng Nguyên cũng tới.
Lúc trước khi Triệu Nhan và Triệu Húc đi sứ nước. Liêu thì từng gặp qua Gia Luật Trọng Nguyên không chỉ một lần, bởi vậy song phương coi như là người quen cũ. Triệu Húc vì đảm bảo cho Gia Luật Trọng Nguyên yên tâm đã cố ý tự mình ra khỏi thành đi gặp đối phương. Kết quả khi bọn họ nhìn thấy bộ dạng già nua của Gia Luật Trọng Nguyên thì đều hoảng sợ, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước gặp mặt ở nước Liêu, song phương đều đứng ở phía đối địch, nhưng bây giờ lại ngồi cùng một chỗ kết minh, điều này làm cho bọn họ cũng không khỏi có chút thổn thức.
Lý Lượng Tộ cũng bị Gia Luật Trọng Nguyên áp lại đây, sau đó giao cho Triệu Húc, mà Triệu Húc thì mở tiệc ở ngoài thành chiêu đãi Gia Luật Trọng Nguyên, bữa tiệc kéo dài ba ngày liên tiếp. Nhưng Triệu Nhan chỉ xuất hiện vào ngày đầu tiên, hai ngày còn lại căn bản không tham gia, dù sao hắn cũng không có gì để nói với tên hồ ly già Gia Luật Trọng Nguyên.
Đợi cho ba ngày sau, Gia Luật Trọng Nguyên mang theo quân đội rút đi, cũng cùng vào ngày Gia Luật Trọng Nguyên rời khỏi, Triệu Nhan cũng mang theo Lý Lượng Tộ bí mật rời khỏi phủ Hưng Khánh, chuẩn bị áp giải ông ta đến thành Đông Kinh. Đến lúc đó Lý Lượng Tộ sẽ bị giam giữ vĩnh viễn, cho đến khi ông ta chết già, đương nhiên cũng có thể trong lúc bị nhốt xảy ra biến cố gì đó, khiến cho Lý Lượng Tộ bỗng nhiên bạo bệnh mà chết. Loại tình huống này trong lịch sử cũng xảy ra không ít.
Vì cam đoan Lý Lượng Tộ có thể đưa đến Đại Tống một cách an toàn, lần này Triệu Nhan vẫn như cũ lặng lẽ rời khỏi, ngoại trừ Triệu Húc, Dương Văn Quảng và một vài người nữa thì căn bản không ai biết hắn mang theo đội ngũ mấy nghìn người rời khỏi. Kỳ thật Triệu Nhan đến Tây Hạ vốn cũng được xem là cơ mật, ngoại trừ cấp cao trong quân đội và người trong trường quân đội thì những người khác cũng không biết hắn đã tới
Đung trên xe ngựa, Triệu Nhan vô cùng nhàn nhã nằm trên chiếc giường êm ái. Một tay mở ra hoa quả đóng hộp, một tay căm cái nĩa bạc, vừa hát vừa thưởng thức hoa quả. Trong tai còn có thể nghe được gió Bắc gào thét ngoài xe ngựa, nhưng trong xe ngựa rất ấm áp, thật sự là cực kỳ thoải mái.
Triệu Nhan là người rất biết hưởng thụ, cho dù là gấp rút lên đường nhưng cũng cố gắng để mình ở trong hoàn cảnh thoải mái. Ví dụ như chiếc xe ngựa này chính là do hắn sáng tạo, chẳng những hết sức vững vàng thoải mái mà còn có bếp lò, vừa có thể sưởi ấm vừa có thể nấu cơm. Triệu Nhan đói bụng thì hâm nóng thức ăn trên bếp lò, mệt thì trực tiếp ngủ. Loại cuộc sống này quả thực còn sướng hơn cả heo, Triệu Nhan thực lo lắng mình sẽ trở thành một gã béo ú khi trở về kinh thành.
Nhưng Triệu Nhan cũng không phải chỉ hưởng thụ một mình, hắn cũng sẽ thường xuyên mở cửa số nhìn về chiếc xe bên cạnh. Chiếc xe này cũng là được chế tạo đặc biệt, ở bên ngoài thì cũng giống như những chiếc xe ngựa bình thường, nhưng bốn vách tường đều được đúc bằng sắt thép. Cửa xe cũng bị khóa bởi vài ổ khóa chế tạo đặc biệt. Triệu Nhan chỉ có một chìa khóa để mở một trong những ổ khóa này, những chiếc chìa khóa khác thì nắm phân tán ở trên người những người khác trong đội ngũ. Ví dụ như trong tay Hoàng Ngũ Đức có một chìa, muốn mở cửa xe thì nhất định phải tìm ra tất cả các chia khóa.
Xe ngựa kiên cố như vậy, đương nhiên không phải là để người bình thường ngồi, bên trong giam giữ đôi đế hậu mất nước Lý Lượng Tộ và Lương Hoàng hậu. Lại nói tiếp bọn họ từ sau khi bị Gia Luật Trọng Nguyên đưa đến trong tay Đại Tống vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, đặc biệt là Lý Lượng Tộ, giống như là đã chấp nhận số phận, luôn lắng lặng ngõi trong xe ngựa không nói một lời.
Đối với vị Hoàng đế Tây Hạ Lý Lượng Tộ này, Triệu Nhan vừa mới bắt đầu cũng hết sức tò mò, thậm chí lần đầu tiên gặp đối phương còn cố ý đứng ở bên ngoài xe chở tù nghiêm túc đánh giá đối phương, kết quả chỉ thấy đối phương xấp xỉ Triệu Húc, vóc dáng không cao, nhưng hết sức cường tráng, khuôn mặt hình chữ nhật, ánh mắt hẹp dài, có thói quen híp mắt nhìn người. Cũng chính là đôi mắt này khiến cho Lý Lượng Tộ thoạt nhìn có loại khí chất âm hiểm và thâm trầm, làm cho người ta không dám coi thường.
Khi Lý Lượng Tộ nhìn thấy Triệu Nhan cũng không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn như cũ lẳng lặng ngồi tại chỗ không nói một lời, cho dù đã biết thân phận của Triệu Nhan thì cũng là vẻ mặt này. Đối với vẻ mặt này của Lý Lượng Tộ, Triệu Nhan kỳ thật cũng không kỳ quái, dù sao Lý Lượng Tộ thân là vua của một nước, hiện tại lại trở thành tù nhân, vì bảo vệ uy nghi đế vương cuối cùng của mình, y cũng chỉ có thể lấy im lặng để ứng đối tất cả mọi chuyện.
Nghĩ đến Lý Lượng Tộ, Triệu Nhan lập tức lại nghĩ tới thê tử của Lý Lượng Tộ, đó là Lương Hoàng hậu, người đàn bà cuồng chiến tranh trong lịch sử. Nữ nhân này vì quyền thế của mình đã phát động mấy cuộc chiến tranh với Đại Tống, khiến cho hơn mười vạn người tử vong. Nhưng hiện tại vị Lương Hoàng hậu này vẫn chỉ là thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, hơn nữa nàng có thể gã cho Lý Lượng Tộ đương nhiên là hết sức xinh đẹp. Chỉ tiếc Triệu Nhan hết sức căm hận nữ nhân này căn bản cũng không liếc mắt nhìn nàng.
Trên xe ngựa Triệu Nhan nhìn xuyên thấu qua cửa sổ đến xe ngựa ở phía trước của phu thê Lý Lượng Tộ, lập tức khép cửa sổ lại, tuy rằng đã qua tết âm lịch, nhưng thời tiết ở bên ngoài vẫn rất rét lạnh, vừa rồi mở cửa sổ ra, ấm áp trong xe ngựa liền biến mất hoàn toàn, gió lạnh khiến cho toàn thân Triệu Nhan run rẩy.
Nhưng ngay khi Triệu Nhan vừa mới đóng cửa sổ thì chợt nghe bên ngoài có người đập cửa xe mình, sau đó thanh âm của một người trung niên vang lên: - Quận Vương, mạt tướng Chủng Ngạc cầu kiến!
- Mời vào! Nghe thấy người bên ngoài là Chủng Ngạc, Triệu Nhan cũng lập tức mở miệng nói, lần này vì bảo vệ an toàn của hẳn, đồng thời cũng để áp giải Lý Lượng Tộ đến kinh thành, Triệu Húc cố ý phái ra một đội hộ vệ năm ngàn người. Mà tướng lĩnh của đội hộ vệ này chính là Chúng Ngạc, người mà lần trước Triệu Nhan từng gặp mặt một lần.
Nghe được lời nói của Triệu Nhan, Chủng Ngạc ở phía ngoài mở cửa xe, một trận gió lạnh theo đó mà tràn vào, ngay sau đó một người trung niên mặc áo giáp đi vào thùng xe, bởi vì không gian trong xe chật hẹp, Chủng Ngạc lại mặc khôi giáp nên không tiện thi lễ. Triệu Nhan liền trực tiếp ra hiệu gã ngồi xuống nói ra ý đồ đến đây của mình.
Mặt khác Triệu Nhan cũng vô cùng rõ ràng, Chủng Ngạc đề xuất ý tưởng này kỳ thật đơn giản là muốn mượn cơ hội này lập công, dù sao quét sạch dư nghiệt Tây Hạ cũng là một công lớn. Điều này cũng phủ hợp với việc Chúng Ngạc thích lập công và tính cách thích mạo hiểm của gã. Ngẫm lại lịch sử thì khi Tây Hạ và Đại Tống không có chiến tranh Chủng Ngạc sẽ cố ý khơi mào chiến tranh để cho mình một cơ hội lập công, hiện tại có một cơ hội lập công tốt như vậy, gã dĩ nhiên sẽ không từ bỏ, cho nên mới ra sức khuyên bảo Triệu Nhan.
Vốn lấy tính cách cầu toàn của Triệu Nhan thì sẽ không đồng ý loại phương pháp mạo hiểm này của Chủng Ngạc, huống chỉ còn có thể đặt mình vào thế nguy hiểm, người thông minh sẽ không làm như vậy.
Chẳng qua ngay khi Triệu Nhan đang muốn cự tuyệt thì trong lúc vô ý nhận được một tin tức từ Hoàng Ngũ Đức, cũng chính vì tin tức này đã khiến hẳn bỏ đi ý tưởng ban đầu, quyết định thử mạo hiểm một lăn
- Quận Vương yên tâm, cứu Lý Lượng Tộ là hy vọng cuối cùng để phục quốc của đám dư nghiệt Tây Hạ, hơn nữa một khi chúng ta tiến vào biên giới Đại Tống thì bọn họ không còn cơ hội, vì thế mạt tướng dám cam đoan, trước khi chúng ta rời khỏi Tây Hạ, những dư nghiệt còn lại của Tây Hạ nhất định sẽ ra tay! Lúc này ánh mắt Chủng Ngạc lộ ra tỉnh quang, tin tưởng mười phần mở miệng nói, chỉ căn đám dư nghiệt Tây Hạ dám đến thì cũng là lúc để Chủng Ngạc y lập công.