Triệu Nhan thở phì phò bưng bữa sáng của mình xuyên qua hành lang đi vào gian phòng của Tào Dĩnh, ném bịch một cái tới trước mặt Tào Dĩnh lúc này đang dùng bữa, phẫn nộ nói:
- Tào Dĩnh, ta biết rằng Nương nương bảo cô giám thị ta dưỡng bệnh, ta cũng biết cô chán ghét ta, nhưng cô không thể lấy việc công để trả thù riêng thế này, ngày nào cũng cho ta ăn đồ ăn cho heo!
- Quận vương điện hạ cẩn trọng lời nói, chẳng lẽ thứ mà ngài không thích ăn đều là đồ ăn cho heo sao?
Khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là Tào Dĩnh nghe hắn nói thế, lại cũng phẫn nộ đứng phắt dậy lớn tiếng nói. Thậm chí đến miệng cũng chưa lau, Triệu Nhan có thể nhìn thấy khóe miệng nàng vẫn dính một hạt cơm.
- Ta…
Triệu Nhan vốn dĩ một bụng lửa giận, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trước mặt Tào Dĩnh lập tức cảm thấy không biết nên nói gì. Bởi vì đồ ăn của đối phương và hắn không khác chút nào. Điểm khác nhau duy nhất chính là đồ ăn của Tào Dĩnh đã sớm ăn xong rồi, còn của mình thì một chút cũng chưa động tới.
- Ta…ta tốt xấu gì thì cũng là Quận vương của Đại Tống, hơn nữa lại là một bệnh nhân. Sao có thể ngày ngày ăn những thứ này?
Cái gọi là đã vô lý còn làm loạn… Hắn hiện tại chính là như thế, bất luận thế nào cũng không thể ăn được những món rau xanh đậu hũ này.
- Những món này thì làm sao? Triều đình ta trước giờ lấy cần kiệm trị quốc, hoàng tộc lại càng phải là tấm gương tốt cho thiên hạ noi theo, đồ ăn thức uống mỗi ngày cũng đều hết sức đơn giản, huống hồ Quận vương điện hạ thân thể không được tốt, tuyệt đối không tiện dùng đồ ăn tanh. Cho nên mới chỉ có thể dùng những món thanh đạm này. Hơn nữa, những món này cũng không có gì là không tốt. Ta ngày nào cũng ăn giống thế này, nếu như đặt vào những thường dân khác, e rằng muốn ăn cũng không ăn được đâu.
Tào Dĩnh cũng rất tức giận, vốn dĩ gả cho người như hắn đã đủ khiến cho nàng ủy khuất rồi, giờ lại còn phải giám sát hắn dưỡng bệnh, càng không nghĩ tới đối phương lại còn kén cá chọn canh. Theo nàng nghĩ chính là không có việc gì làm tự mình tìm rắc rối.
- Được… đồ ăn thanh đạm một chút ta không phản đối, nhưng ta dù gì cũng là Quận vương, mỗi tháng đều lĩnh một phần bổng lộc không nhỏ, có thể từ bổng lộc của ta lấy ra một chút tiền, cải thiện cho ta một chút thức ăn hay không. Mỗi ngày đều ăn rau xanh đậu phụ thế này, ta cũng sắp thành hòa thượng rồi!
Triệu Nhan đứng trên lập trường của mình, cũng không cảm thấy mình có gì sai. Hơn nữa hắn cũng biết, bổng lộc của triều Tống nổi danh đãi ngộ tốt, lấy Quận vương hắn làm ví dụ, mỗi tháng có thể lĩnh tới ba trăm quan. Ngoài ra, còn có số lượng lớn vải vóc, lương thực..vv.. Cộng vào cũng đến vài trăm quan, chỉ dựa không vào bổng lộc này cũng đủ cho chi tiêu của toàn bộ vương phủ rồi.
- Bịch!
Triệu Nhan vừa dứt lời đã thấy Tào Dĩnh đứng đối diện, từ trong một cái hộp nhỏ ở bên cạnh lấy ra một xấp giấy quẳng ở trên bàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy lửa giận nói:
- Quận Vương điện hạ thật sự là quý nhân hay quên, ngài vẫn nên xem những thứ này trước rồi hãy nói!
Triệu Nhan cũng bị cơn giận không biết từ đâu tới của Tào Dĩnh dọa đến hoảng sợ rồi. Tuy nhiên theo hắn thấy, đối phương chẳng qua là một thiếu nữ, so với học sinh trước kia của hắn không lớn hơn mấy tuổi. Nhưng nữ tử thời cổ đại hình như đều trưởng thành từ rất sớm. Ít nhất lúc mà hắn đối diện với Tào Dĩnh, luôn bất giác coi nàng là người trưởng thành mà đối đãi, mặc dù đối phương chẳng qua cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.
“Ngày mùng 3 tháng 6 năm Gia Hựu thứ sáu, Triệu Nhan nợ Cao Lượng một nghìn quan chẵn, dùng vật để cầm cố. Ngày 16 tháng 8 năm Gia Hựu thứ sáu, Triệu Nhan nợ Tào Tung một nghìn ba trăm quan, dùng vật để cầm cố… Ngày 23 tháng 2 năm Gia Hựu thứ bảy, Triệu Nhan nợ Hô Diên Bình 2100 quan…”
Triệu Nhan lần lượt xem từng tờ, kết quả càng xem càng thấy kinh hãi, trên trán đổ mồ hôi lạnh, toàn bộ xấp này đều là giấy ghi nợ của hắn, tổng tất cả cũng đến 20 tờ. Hơn nữa mỗi tờ đều không dưới một nghìn quan. Thậm chí nhiều nhất còn đạt tới 5000 quan, có thể nói chồng giấy nợ này tổng cộng lại ước chừng năm mươi, sáu mươi vạn quan. Có trời mới biết còn trẻ như hắn sao lại nợ nần bên ngoài nhiều như vậy.
- Quận Vương điện hạ xem xong rồi chứ, những cái đó chỉ là một phần ngài thiếu nợ bên ngoài, ta đã sai người mang tiền trả rồi lấy giấy nợ về, số còn lại vẫn còn 6 vạn 3 ngàn 710 quan chưa trả. Mấy ngày nữa ta sẽ cho người đem một phần của cải, cộng thêm một chút của hồi môn của ta đem bán đi, mặc dù có thể vẫn không đủ, nhưng phần nợ còn lại cũng không phải quá nhiều. Đến lúc đó vương phủ nhịn ăn nhịn tiêu một vài năm, chắc là có thể trả hết thôi!
Tào Dĩnh sắc mặt lạnh như băng mở miệng nói. Đối với cuộc hôn nhân của chính mình, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, những người con gái khác lập gia đình đều là hưởng phúc, duy chỉ có nàng không những gả cho một tay chơi bời, đồng thời còn phải đeo trên lưng một món nợ lớn, thậm chí còn phải thêm của hồi môn của chính mình để trả nợ. Trên thế gian này còn có người con gái số khổ hơn nàng nữa sao?
Triệu Nhan nghe Tào Dĩnh muốn bán đồ cưới của mình để trả nợ, điều này khiến hắn không khỏi có chút áy náy. Tuy rằng những khoản nợ này là do Triệu Nhan trước kia thiếu, nhưng hiện tại hắn đã chiếm cứ thân thể người ta, cũng thừa kế thân phận của đối phương, theo nguyên lí trao đổi tương đương, hắn không thể chỉ hưởng thụ quyền lợi mà không gánh vác nghĩa vụ. Những khoản nợ này chính là một trong các nghĩa vụ của hắn.
- Chuyện đó…, những giấy nợ này cũng không viết khi nào phải trả, hơn nữa người ta cũng không có đến nhà đòi nợ, ta nghĩ chi bằng trước tiên cứ hoãn lại một chút, đợi qua khoảng thời gian này ta sẽ nghĩ cách trả hết những khoản nợ này. Không thể vì trả nợ mà khiến cả vương phủ chịu khổ cùng, những khoản chi tiêu bình thường cũng không thể quá miễn cưỡng!
Triệu Nhan có chút ngượng ngùng nói, dù nói thế nào Tào Dĩnh cũng là thê tử của hắn, hắn cũng không muốn khiến đối phương vừa qua cửa đã cùng hắn chịu khổ. Mặt khác hắn đối với khoản nợ này cũng không phải quá để tâm, suy cho cùng hắn tốt xấu gì cũng là một kẻ xuyên không, so với người triều Tống nhiều hơn hàng ngàn năm tri thức, hắn không tin mình không tìm được một biện pháp để kiếm tiềm!
Tào Dĩnh hiển nhiên đã hiểu lầm ý tứ của hắn, dựa vào ấn tượng tồi tệ của nàng với Triệu Nhan, tưởng rằng đối phương muốn trốn nợ không trả, điều này khiến nàng tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đập bàn một cái phẫn nộ nói:
- Nữ nhi Tào gia chúng ta từ trước tới nay chưa từng thiếu nợ người ta cái gì, càng sẽ không trốn nợ không trả, sau này chi tiêu của vương phủ đều do ta phụ trách, cũng không phiền đến Quận Vương điện hạ bận tâm!
Triệu Nhan cũng không nghĩ tới lòng tốt của mình lại đổi lấy sự trách móc của đối phương, khiến trên mặt hắn có chút nhịn không nổi nữa rồi, trong lúc giận dữ liền xoay người rời khỏi, không muốn giải thích thêm gì.
- Đợi đã, Nương nương bảo ta trông coi ngài dưỡng bệnh, ngoài uống thuốc ra, đồ ăn thức uống cũng cần thiết, vì vậy xin Quận Vương điện hạ ăn xong rồi hãy đi!
Không đợi Triệu Nhan rời khỏi, nàng bỗng nhiên lại nói.
- Nếu như ta không ăn thì sao?
Hắn nghe được đối phương lại muốn ép buộc mình ăn cơm, phẫn nộ trong lòng lại dâng lên, bỗng nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Tào Dĩnh hỏi.
- Nơi này là Quận Vương phủ, Quận Vương không muốn dùng cơm, đương nhiên không có ai dám ép buộc, chỉ là thiếp thân được Nương nương dặn dò, nếu như Quận Vương không ăn cơm, vậy thì thiếp thân cũng chỉ có thể bẩm báo lên Nương nương!
Nàng lúc này đã bình ổn sự phẫn nộ của mình, vẻ mặt lãnh đạm mở miệng nói, thật ra nàng cũng không muốn quản hắn, nhưng nếu như thân thể hắn lại xảy ra vấn đề gì thì nàng lại phải chịu trách nhiệm.
- Được! Xem như ngươi lợi hại!
Triệu Nhan nghe thấy đối phương đem mẫu thân Cao hoàng hậu ra áp chế mình, chỉ có thể oán hận ngồi xuống, từng miếng từng miếng bắt đầu dùng bữa sáng.
Triệu Nhan trước kia lưu lại cho hắn rất ít những mảnh vỡ ký ức, trong đó khắc sâu nhất chính là liên quan tới vị hoàng hậu kia, hơn nữa không biết vì sao, hóa ra Triệu Nhan hình như rất e ngại mẫu thân của mình. Lần trước Cao hoàng hậu tới thăm hắn, hắn cũng cảm giác được vị Cao hoàng hậu kia hình như đối với người con trai này cũng không quá quan tâm, thuận miệng hỏi vài câu rồi để Tào Dĩnh trông coi hắn, cũng không nói với hắn những lời quan tâm, sau đó đã rời đi. Chẳng lẽ hoàng gia thật sự không có tình thân, đến tình mẫu tử cũng lãnh đạm như thế.
Nghĩ tới vị mẫu thân tình cảm lạnh nhạt kia, lại kết hợp với kí ức mà Triệu Nhan trước kia lưu lại, trong lòng hắn đối với Cao hoàng hậu có chút kiêng kị. Không nhất thiết vì một vài việc cỏn con này mà kinh động đối phương, cho nên sau khi Tào Dĩnh đem Cao hoàng hậu ra, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn dùng hết cơm. Thật ra đối phó với những món khó ăn, hắn cũng có những tuyệt chiêu riêng, năm đó khi vẫn còn đi học, đồ ăn ở nhà ăn của trường cũng chính là kiểu đồ ăn luộc, bên trong đôi khi còn phát hiện một số loại động vật nhỏ như sâu, ruồi bọ, hương vị thì khỏi phải nói rồi. Nhưng khi ăn chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra sơn hào hải vị, sẽ phát hiện những món ăn này hình như cũng không phải đặc biệt khó ăn.
Triệu Nhan lấy tốc độ nhanh nhất đem điểm tâm nhét vào bụng, đặt mạnh bát đũa lên trên bàn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tào Dĩnh nói:
- Ta ăn xong rồi, chẳng phải cô muốn giám sát ta ăn cơm sao? Được! Hiện tại ta đã có thể tự mình đi lại rồi, không cần mỗi ngày đưa đồ ăn đến phòng ngủ nữa, từ hôm nay trở đi, mỗi lần ta đều sẽ cùng cô ăn cơm, ta chính là muốn xem xem, cô có thể ăn rau xanh đậu phụ mãi được không?
Triệu Nhan nói xong liền xoay người rời đi, lần này hắn thật sự nổi cơn tức giận, vẫn không thể tin, mình kiếp trước tốt xấu gì cũng ăn loại đồ ăn cho heo này bao nhiêu năm rồi, cùng lắm hiện tại ăn tiếp, coi như là nhắc lại những kí ức ngọt ngào. Nhưng một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Tào Dĩnh, hắn không tin đối phương có thể cùng mình ăn những món thanh đạm kia, hắn nhất định phải làm cho đối phương chủ động cải thiện bữa ăn!
Đáng tiếc Triệu Nhan thật sự đánh giá cao năng lực chịu đựng của chính mình. Có câu “Trước khổ sau sướng thì dễ, trước sướng sau khổ khó vô cùng”, Triệu Nhan trước kia tuy rằng từng chịu khổ, nhưng sau khi trưởng thành chưa từng bạc đãi miệng của mình. Kết quả khiến hắn sớm đã dưỡng khẩu vị của mình thành quen rồi. Đồng thời hắn cũng đánh giá thấp Tào Dĩnh, có lẽ đối phương trời sinh thích ăn chay hoặc là năng lực chịu đựng thật sự mạnh hơn hắn, cho nên ăn được nửa tháng rau xanh đậu phụ, mỗi lần Triệu Nhan tới phòng ăn đều cảm thấy giống như ra pháp trường vậy, ngược lại Tào Dĩnh lần nào cũng có thể vô cùng ưu nhã ăn hết đồ ăn của mình.
Bữa tối hôm nay, hắn buồn chán chọc quấy đậu phụ trong đĩa, húp cháo kiểu nhát gừng, cuối cùng hắn thật sự nhịn không nổi nữa, lập tức hắng giọng một tiếng nói:
- Này…Tào Dĩnh, chúng ta dù gì cũng là phủ quận vương, thân là Quận vương của Quận Vương phủ, mỗi người mỗi bữa chỉ có một chút đồ ăn thế này, có phải có chút không ra thể thống gì không?
Nghe được lời của hắn, Tào Dĩnh đang ăn cơm liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó bất ngờ gật đầu nói:
- Quận Vương thân là hoàng tử, mỗi bữa chỉ có một phần cơm đích thực có phần hơi ít. Tiểu Đậu Nha, ngày mai bảo người làm tăng thêm cho Quận Vương một phần thức ăn nữa!
Tào Dĩnh nói xong, tiếp tục cúi đầu dùng cơm, nhưng Triệu Nhan lại không hiểu ra sao cả, bởi vì dựa trên sự hiểu biết của hắn đối với Tào Dĩnh trong quãng thời gian này, đối phương chắc không phải là người dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa đối phương lại vô cùng chán ghét mình, tuyệt đối không thể nào đáp ứng điều kiện của mình một cách sảng khoái như vậy.
Nghi hoặc của Triệu Nhan rất nhanh ngày hôm sau đã có đáp án, đến giờ ăn sáng trước mặt hắn không phải đơn độc một mâm rau xanh đậu hủ nữa, thật sự biến thành hai mâm rồi, chỉ là phân thành một mâm rau xanh, một mâm đậu hủ. Triệu Nhan thở phì phò bưng bữa sáng của mình xuyên qua hành lang đi vào gian phòng của Tào Dĩnh, ném bịch một cái tới trước mặt Tào Dĩnh lúc này đang dùng bữa, phẫn nộ nói:
- Tào Dĩnh, ta biết rằng Nương nương bảo cô giám thị ta dưỡng bệnh, ta cũng biết cô chán ghét ta, nhưng cô không thể lấy việc công để trả thù riêng thế này, ngày nào cũng cho ta ăn đồ ăn cho heo!
- Quận vương điện hạ cẩn trọng lời nói, chẳng lẽ thứ mà ngài không thích ăn đều là đồ ăn cho heo sao?
Khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là Tào Dĩnh nghe hắn nói thế, lại cũng phẫn nộ đứng phắt dậy lớn tiếng nói. Thậm chí đến miệng cũng chưa lau, Triệu Nhan có thể nhìn thấy khóe miệng nàng vẫn dính một hạt cơm.
- Ta…
Triệu Nhan vốn dĩ một bụng lửa giận, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trước mặt Tào Dĩnh lập tức cảm thấy không biết nên nói gì. Bởi vì đồ ăn của đối phương và hắn không khác chút nào. Điểm khác nhau duy nhất chính là đồ ăn của Tào Dĩnh đã sớm ăn xong rồi, còn của mình thì một chút cũng chưa động tới.
- Ta…ta tốt xấu gì thì cũng là Quận vương của Đại Tống, hơn nữa lại là một bệnh nhân. Sao có thể ngày ngày ăn những thứ này?
Cái gọi là đã vô lý còn làm loạn… Hắn hiện tại chính là như thế, bất luận thế nào cũng không thể ăn được những món rau xanh đậu hũ này.
- Những món này thì làm sao? Triều đình ta trước giờ lấy cần kiệm trị quốc, hoàng tộc lại càng phải là tấm gương tốt cho thiên hạ noi theo, đồ ăn thức uống mỗi ngày cũng đều hết sức đơn giản, huống hồ Quận vương điện hạ thân thể không được tốt, tuyệt đối không tiện dùng đồ ăn tanh. Cho nên mới chỉ có thể dùng những món thanh đạm này. Hơn nữa, những món này cũng không có gì là không tốt. Ta ngày nào cũng ăn giống thế này, nếu như đặt vào những thường dân khác, e rằng muốn ăn cũng không ăn được đâu.
Tào Dĩnh cũng rất tức giận, vốn dĩ gả cho người như hắn đã đủ khiến cho nàng ủy khuất rồi, giờ lại còn phải giám sát hắn dưỡng bệnh, càng không nghĩ tới đối phương lại còn kén cá chọn canh. Theo nàng nghĩ chính là không có việc gì làm tự mình tìm rắc rối.
- Được… đồ ăn thanh đạm một chút ta không phản đối, nhưng ta dù gì cũng là Quận vương, mỗi tháng đều lĩnh một phần bổng lộc không nhỏ, có thể từ bổng lộc của ta lấy ra một chút tiền, cải thiện cho ta một chút thức ăn hay không. Mỗi ngày đều ăn rau xanh đậu phụ thế này, ta cũng sắp thành hòa thượng rồi!
Triệu Nhan đứng trên lập trường của mình, cũng không cảm thấy mình có gì sai. Hơn nữa hắn cũng biết, bổng lộc của triều Tống nổi danh đãi ngộ tốt, lấy Quận vương hắn làm ví dụ, mỗi tháng có thể lĩnh tới ba trăm quan. Ngoài ra, còn có số lượng lớn vải vóc, lương thực..vv.. Cộng vào cũng đến vài trăm quan, chỉ dựa không vào bổng lộc này cũng đủ cho chi tiêu của toàn bộ vương phủ rồi.
- Bịch!
Triệu Nhan vừa dứt lời đã thấy Tào Dĩnh đứng đối diện, từ trong một cái hộp nhỏ ở bên cạnh lấy ra một xấp giấy quẳng ở trên bàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy lửa giận nói:
- Quận Vương điện hạ thật sự là quý nhân hay quên, ngài vẫn nên xem những thứ này trước rồi hãy nói!
Triệu Nhan cũng bị cơn giận không biết từ đâu tới của Tào Dĩnh dọa đến hoảng sợ rồi. Tuy nhiên theo hắn thấy, đối phương chẳng qua là một thiếu nữ, so với học sinh trước kia của hắn không lớn hơn mấy tuổi. Nhưng nữ tử thời cổ đại hình như đều trưởng thành từ rất sớm. Ít nhất lúc mà hắn đối diện với Tào Dĩnh, luôn bất giác coi nàng là người trưởng thành mà đối đãi, mặc dù đối phương chẳng qua cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.
“Ngày mùng 3 tháng 6 năm Gia Hựu thứ sáu, Triệu Nhan nợ Cao Lượng một nghìn quan chẵn, dùng vật để cầm cố. Ngày 16 tháng 8 năm Gia Hựu thứ sáu, Triệu Nhan nợ Tào Tung một nghìn ba trăm quan, dùng vật để cầm cố… Ngày 23 tháng 2 năm Gia Hựu thứ bảy, Triệu Nhan nợ Hô Diên Bình 2100 quan…”
Triệu Nhan lần lượt xem từng tờ, kết quả càng xem càng thấy kinh hãi, trên trán đổ mồ hôi lạnh, toàn bộ xấp này đều là giấy ghi nợ của hắn, tổng tất cả cũng đến 20 tờ. Hơn nữa mỗi tờ đều không dưới một nghìn quan. Thậm chí nhiều nhất còn đạt tới 5000 quan, có thể nói chồng giấy nợ này tổng cộng lại ước chừng năm mươi, sáu mươi vạn quan. Có trời mới biết còn trẻ như hắn sao lại nợ nần bên ngoài nhiều như vậy.
- Quận Vương điện hạ xem xong rồi chứ, những cái đó chỉ là một phần ngài thiếu nợ bên ngoài, ta đã sai người mang tiền trả rồi lấy giấy nợ về, số còn lại vẫn còn 6 vạn 3 ngàn 710 quan chưa trả. Mấy ngày nữa ta sẽ cho người đem một phần của cải, cộng thêm một chút của hồi môn của ta đem bán đi, mặc dù có thể vẫn không đủ, nhưng phần nợ còn lại cũng không phải quá nhiều. Đến lúc đó vương phủ nhịn ăn nhịn tiêu một vài năm, chắc là có thể trả hết thôi!
Tào Dĩnh sắc mặt lạnh như băng mở miệng nói. Đối với cuộc hôn nhân của chính mình, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, những người con gái khác lập gia đình đều là hưởng phúc, duy chỉ có nàng không những gả cho một tay chơi bời, đồng thời còn phải đeo trên lưng một món nợ lớn, thậm chí còn phải thêm của hồi môn của chính mình để trả nợ. Trên thế gian này còn có người con gái số khổ hơn nàng nữa sao?
Triệu Nhan nghe Tào Dĩnh muốn bán đồ cưới của mình để trả nợ, điều này khiến hắn không khỏi có chút áy náy. Tuy rằng những khoản nợ này là do Triệu Nhan trước kia thiếu, nhưng hiện tại hắn đã chiếm cứ thân thể người ta, cũng thừa kế thân phận của đối phương, theo nguyên lí trao đổi tương đương, hắn không thể chỉ hưởng thụ quyền lợi mà không gánh vác nghĩa vụ. Những khoản nợ này chính là một trong các nghĩa vụ của hắn.
- Chuyện đó…, những giấy nợ này cũng không viết khi nào phải trả, hơn nữa người ta cũng không có đến nhà đòi nợ, ta nghĩ chi bằng trước tiên cứ hoãn lại một chút, đợi qua khoảng thời gian này ta sẽ nghĩ cách trả hết những khoản nợ này. Không thể vì trả nợ mà khiến cả vương phủ chịu khổ cùng, những khoản chi tiêu bình thường cũng không thể quá miễn cưỡng!
Triệu Nhan có chút ngượng ngùng nói, dù nói thế nào Tào Dĩnh cũng là thê tử của hắn, hắn cũng không muốn khiến đối phương vừa qua cửa đã cùng hắn chịu khổ. Mặt khác hắn đối với khoản nợ này cũng không phải quá để tâm, suy cho cùng hắn tốt xấu gì cũng là một kẻ xuyên không, so với người triều Tống nhiều hơn hàng ngàn năm tri thức, hắn không tin mình không tìm được một biện pháp để kiếm tiềm!
Tào Dĩnh hiển nhiên đã hiểu lầm ý tứ của hắn, dựa vào ấn tượng tồi tệ của nàng với Triệu Nhan, tưởng rằng đối phương muốn trốn nợ không trả, điều này khiến nàng tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đập bàn một cái phẫn nộ nói:
- Nữ nhi Tào gia chúng ta từ trước tới nay chưa từng thiếu nợ người ta cái gì, càng sẽ không trốn nợ không trả, sau này chi tiêu của vương phủ đều do ta phụ trách, cũng không phiền đến Quận Vương điện hạ bận tâm!
Triệu Nhan cũng không nghĩ tới lòng tốt của mình lại đổi lấy sự trách móc của đối phương, khiến trên mặt hắn có chút nhịn không nổi nữa rồi, trong lúc giận dữ liền xoay người rời khỏi, không muốn giải thích thêm gì.
- Đợi đã, Nương nương bảo ta trông coi ngài dưỡng bệnh, ngoài uống thuốc ra, đồ ăn thức uống cũng cần thiết, vì vậy xin Quận Vương điện hạ ăn xong rồi hãy đi!
Không đợi Triệu Nhan rời khỏi, nàng bỗng nhiên lại nói.
- Nếu như ta không ăn thì sao?
Hắn nghe được đối phương lại muốn ép buộc mình ăn cơm, phẫn nộ trong lòng lại dâng lên, bỗng nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Tào Dĩnh hỏi.
- Nơi này là Quận Vương phủ, Quận Vương không muốn dùng cơm, đương nhiên không có ai dám ép buộc, chỉ là thiếp thân được Nương nương dặn dò, nếu như Quận Vương không ăn cơm, vậy thì thiếp thân cũng chỉ có thể bẩm báo lên Nương nương!
Nàng lúc này đã bình ổn sự phẫn nộ của mình, vẻ mặt lãnh đạm mở miệng nói, thật ra nàng cũng không muốn quản hắn, nhưng nếu như thân thể hắn lại xảy ra vấn đề gì thì nàng lại phải chịu trách nhiệm.
- Được! Xem như ngươi lợi hại!
Triệu Nhan nghe thấy đối phương đem mẫu thân Cao hoàng hậu ra áp chế mình, chỉ có thể oán hận ngồi xuống, từng miếng từng miếng bắt đầu dùng bữa sáng.
Triệu Nhan trước kia lưu lại cho hắn rất ít những mảnh vỡ ký ức, trong đó khắc sâu nhất chính là liên quan tới vị hoàng hậu kia, hơn nữa không biết vì sao, hóa ra Triệu Nhan hình như rất e ngại mẫu thân của mình. Lần trước Cao hoàng hậu tới thăm hắn, hắn cũng cảm giác được vị Cao hoàng hậu kia hình như đối với người con trai này cũng không quá quan tâm, thuận miệng hỏi vài câu rồi để Tào Dĩnh trông coi hắn, cũng không nói với hắn những lời quan tâm, sau đó đã rời đi. Chẳng lẽ hoàng gia thật sự không có tình thân, đến tình mẫu tử cũng lãnh đạm như thế.
Nghĩ tới vị mẫu thân tình cảm lạnh nhạt kia, lại kết hợp với kí ức mà Triệu Nhan trước kia lưu lại, trong lòng hắn đối với Cao hoàng hậu có chút kiêng kị. Không nhất thiết vì một vài việc cỏn con này mà kinh động đối phương, cho nên sau khi Tào Dĩnh đem Cao hoàng hậu ra, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn dùng hết cơm. Thật ra đối phó với những món khó ăn, hắn cũng có những tuyệt chiêu riêng, năm đó khi vẫn còn đi học, đồ ăn ở nhà ăn của trường cũng chính là kiểu đồ ăn luộc, bên trong đôi khi còn phát hiện một số loại động vật nhỏ như sâu, ruồi bọ, hương vị thì khỏi phải nói rồi. Nhưng khi ăn chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra sơn hào hải vị, sẽ phát hiện những món ăn này hình như cũng không phải đặc biệt khó ăn.
Triệu Nhan lấy tốc độ nhanh nhất đem điểm tâm nhét vào bụng, đặt mạnh bát đũa lên trên bàn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tào Dĩnh nói:
- Ta ăn xong rồi, chẳng phải cô muốn giám sát ta ăn cơm sao? Được! Hiện tại ta đã có thể tự mình đi lại rồi, không cần mỗi ngày đưa đồ ăn đến phòng ngủ nữa, từ hôm nay trở đi, mỗi lần ta đều sẽ cùng cô ăn cơm, ta chính là muốn xem xem, cô có thể ăn rau xanh đậu phụ mãi được không?
Triệu Nhan nói xong liền xoay người rời đi, lần này hắn thật sự nổi cơn tức giận, vẫn không thể tin, mình kiếp trước tốt xấu gì cũng ăn loại đồ ăn cho heo này bao nhiêu năm rồi, cùng lắm hiện tại ăn tiếp, coi như là nhắc lại những kí ức ngọt ngào. Nhưng một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Tào Dĩnh, hắn không tin đối phương có thể cùng mình ăn những món thanh đạm kia, hắn nhất định phải làm cho đối phương chủ động cải thiện bữa ăn!
Đáng tiếc Triệu Nhan thật sự đánh giá cao năng lực chịu đựng của chính mình. Có câu “Trước khổ sau sướng thì dễ, trước sướng sau khổ khó vô cùng”, Triệu Nhan trước kia tuy rằng từng chịu khổ, nhưng sau khi trưởng thành chưa từng bạc đãi miệng của mình. Kết quả khiến hắn sớm đã dưỡng khẩu vị của mình thành quen rồi. Đồng thời hắn cũng đánh giá thấp Tào Dĩnh, có lẽ đối phương trời sinh thích ăn chay hoặc là năng lực chịu đựng thật sự mạnh hơn hắn, cho nên ăn được nửa tháng rau xanh đậu phụ, mỗi lần Triệu Nhan tới phòng ăn đều cảm thấy giống như ra pháp trường vậy, ngược lại Tào Dĩnh lần nào cũng có thể vô cùng ưu nhã ăn hết đồ ăn của mình.
Bữa tối hôm nay, hắn buồn chán chọc quấy đậu phụ trong đĩa, húp cháo kiểu nhát gừng, cuối cùng hắn thật sự nhịn không nổi nữa, lập tức hắng giọng một tiếng nói:
- Này…Tào Dĩnh, chúng ta dù gì cũng là phủ quận vương, thân là Quận vương của Quận Vương phủ, mỗi người mỗi bữa chỉ có một chút đồ ăn thế này, có phải có chút không ra thể thống gì không?
Nghe được lời của hắn, Tào Dĩnh đang ăn cơm liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó bất ngờ gật đầu nói:
- Quận Vương thân là hoàng tử, mỗi bữa chỉ có một phần cơm đích thực có phần hơi ít. Tiểu Đậu Nha, ngày mai bảo người làm tăng thêm cho Quận Vương một phần thức ăn nữa!
Tào Dĩnh nói xong, tiếp tục cúi đầu dùng cơm, nhưng Triệu Nhan lại không hiểu ra sao cả, bởi vì dựa trên sự hiểu biết của hắn đối với Tào Dĩnh trong quãng thời gian này, đối phương chắc không phải là người dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa đối phương lại vô cùng chán ghét mình, tuyệt đối không thể nào đáp ứng điều kiện của mình một cách sảng khoái như vậy.
Nghi hoặc của Triệu Nhan rất nhanh ngày hôm sau đã có đáp án, đến giờ ăn sáng trước mặt hắn không phải đơn độc một mâm rau xanh đậu hủ nữa, thật sự biến thành hai mâm rồi, chỉ là phân thành một mâm rau xanh, một mâm đậu hủ.