Khinh khí cầu của Hô Diên Khánh bọn họ hạ cánh đầu tiên, lúc đó y nhìn chằm chằm vào tình hình dưới mặt đất, bây giờ đối với họ mà nói kéo dài thời gian bị kẻ địch phát hiện thêm một phút, sẽ tăng thêm một tia hi vọng sống sót và chiến thẳng, dù sao khi họ ở trên không trung căn bản không có khả năng phản kháng nào, vẫn là tiếp đất an toàn hơn nhiều.
Buổi sáng tinh mơ chính là lúc con người lơi lỏng mất cảnh giác nhất, cũng là lúc số lượng người trên đường và trên cổng thành ít nhất, thêm nữa binh lính Tây Hạ trong thành cũng căn bản không ngờ quân địch lại bay từ trên trời xuống, cho nên khi đám người Hô Diên Khánh sắp hạ cánh vào trong thành, lại không một ai phát hiện ra, đến khi chiếc khinh khí cầu đầu tiên vừa hay hạ cánh xuống trên cổng thành, mới thu hút sự chú ý của người Tây Hạ, nhưng đám người này lúc mới đầu hơn hết là hoảng sợ, dù sao bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một vật khổng lồ như vậy, đối với người Tây Hạ quả thực giống như gặp phải yêu quái.
Cùng với cái đầu tiên tiếp đất, những khinh khí cầu khác cũng theo sát phía sau, một số người hạ xuống trên cổng thành cao lớn, nhưng vận may của họ thực sự không tốt lắm, vì phòng thủ trên cổng thành là nghiêm ngặt nhất, số lượng binh sĩ Tây Hạ cũng đông nhất, đợi sau khi đám người Tây Hạ đó kịp phản ứng lại, dự đoán rằng những tướng sĩ quân Tống rơi xuống rên kia đừng mong một ai sống sót.
May mà lượng người đen đủi chỉ là số ít, đa số khinh khí cầu đều rơi xuống trong thành, hơn nữa rải rác xung quanh cửa đông, Hô Diên Khánh cũng năm rong đó, có điều vận may của y cũng chẳng ra làm sao, lại rơi xuống trên một căn nhà cao lớn, bốn phía lại không có cây cối gì cho họ trèo xuống, lại còn không tìm thấy thang, cuối cùng Hô Diên Khánh bọn họ thắng tay trọc thủng mái nhà, rồi men theo cột nhà nhảy xuống đất, kết quả dọa cho chủ nhân căn nhà chết khiếp.
Đợi khi Hô Diên Khánh bọn họ xông ra ngoài đường, trên trời vẫn còn rất nhiều khinh khí cầu đang hạ cánh, theo giao hẹn của bọn họ trước đó, các tướng sĩ rơi vào trong thành phải tập hợp ở cửa đông của phủ Hưng Khánh nhanh nhất có thể, vì vậy Hô Diên Khánh bọn họ sau khi phân biệt được phương hướng lập tức bắt đầu chạy về phía cửa đông, trên đường gặp rất nhiều huynh đệ vừa thoát thân từ trên khinh khí cầu, khiến cho đội ngũ của bọn họ giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, khi đụng độ đội tuần tra của người Tây Hạ trên đường, càng không né tránh mà giết chết.
Lúc này người Tây Hạ cũng đã phát hiện quân đội Đại Tống bay từ trên trời xuống. Sau khi trải qua tâm trạng hoảng loạn ban đầu, chúng cuối cùng cũng bừng tỉnh, dù sao trước đó khi quân đội Đại Tống để quan sát tình hình quân địch, từng nhiều lăn sử dụng khinh khí cầu, lúc đó người Tây Hạ từng nhìn thấy khinh khí cầu rất nhiều, nên những người này phản ứng lại đầu tiên, lập tức bắt đầu tổ chức quân đội phản kích.
Đối mặt với sự cản trở của quân địch, tất cả quân Tống đã đột nhập được vào trong thành bắt đầu liều lĩnh tập hợp ở cửa đông, vì bọn họ đều biết, chỉ có tập trung một chỗ và nhanh chóng mở cổng thành, họ mới có hi vọng sống sót, nếu không chỉ có thể chờ bị người Tây Hạ tiêu diệt dần dần.
Hô Diên Khánh suốt quãng đường tập hợp được gần ba trăm người, trong đó một số là thủ hạ cũ của y, nhưng nhiều hơn vẫn là quân Tống rải rác, nhưng những người này đã được huấn luyện trước trận chiến, sau khi vào trong thành sẽ phục tùng bất kì mệnh lệnh nào của bề trên, Hô Diên Khánh thân là đô đầu, đương nhiên có quyền ra lệnh cho bọn họ, huống hồ từ sau lần trước y hành hạ tù binh đến chết, đã nổi tiếng khắp quân đội, cho dù là đô đầu cùng cấp bậc cũng vô cùng phục y.
Đội quân ba trăm người đã coi là có thực lực rồi, lại thêm nơi bọn họ tiếp đất vốn cách cửa đông không xa, nên sau cả đoạn đường chém giết, rất nhanh đã đến dưới thành cửa đông, chỉ là lúc này người Tây Hạ cũng hiểu ra những quân Tống hạ cánh từ trên trời xuống muốn làm gì. Không ít tướng lĩnh Tây Hạ mang theo quân đi thẳng tới cửa đông, chỉ đáng tiếc vì thời gian có hạn, hiện tại cửa đông cũng chỉ tập trung không đến nghìn binh sĩ Tây Hạ.
Hô Diên Khánh lãnh đạo ba trăm người đến cửa đông đầu tiên, tuy binh sĩ Tây Hạ trước cổng thành gấp ba lần bên mình, nhưng y vẫn không chút do dự hạ lệnh tấn công. Binh sĩ Đại Tống khác không lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, chỉ thấy từng người họ rút từ trong bao đeo bên hông ra một quả lựu đạn, châm ngòi nổ xong ném qua bên kia.
Người Tây Hạ trước đó đã được lĩnh giáo sự lợi hại của lựu đạn, nhìn thấy quân Tống đổi diện lại định ném lựu đạn, ai nấy đều lộ ra sự sợ hãi tột độ, một số tên bình tĩnh lập tức bắt đầu bản tên, chỉ là trước cửa đông có rất nhiều kiến trúc phòng ốc, Hô Diên Khánh bọn họ sau khi nấp sau những ngôi nhà này, căn bản không sợ cung tên của đối phương, ngược lại đám người Tây Hạ phòng thủ trước cổng thành kia không có chỗ nấp, kết quả bị lựu đạn ném sang nổ cho kêu la thảm thiết.
Nhân thời cơ giao chiến với người Tây Hạ, Hô Diên Khánh lấy ra từ trên người một quả pháo phát tín hiệu, thực chất thứ này chính là một loại pháo hoa đặc biệt, chí thấy y cảm đầu tre ở phần đuôi trên mặt đất rồi châm ngòi nổ, kết quả pháo phát tín hiệu phát ra một tiếng đâm sắc nhọn bay lên không trung, sau đó "Pằng" một tiếng bản ra một chùm tia ánh sáng màu đỏ, đây thực ra là để báo tin cho các tướng sĩ quân Tống khác trong thành, thể hiện mình đã đến được cửa đông, hơn nữa bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế cổng thành, để bạn họ nhanh chóng đến tương trợ.
Pháo tín hiệu vừa bắn ra, quân Tống khác trong thành cũng đều vực lại tỉnh thần, trong đó một số quân Tống tập kết bắt đầu tăng tốc về phía cửa đông, một số quân Tống khác phân tán và bị rơi vào đường cùng lại gầm lên một tiếng, bắt đầu liều mạng muốn phá vòng vây, chỉ cần họ có thể thoát khỏi sự bao vây của người Tây Hạ, thì nói không chừng còn có thể kiên trì được đến thời khắc đại quân đuổi giết được vào trong thành.
Pháo tín hiệu phát đi chưa được một khắc, lại có hai nhánh quân Tống đến cổng thành, họ cũng phát pháo tín hiệu giống như Hô Diên Khánh, sau đó bắt đầu tổng tấn công mạnh mẽ quân Tây Hạ trước cổng thành, quân Tống lúc này đã đến được bảy tám trăm người, về số lượng không thua kém người Tây Hạ là bao, thêm nữa họ lại được trang bị lượng lớn hóa khí, rồi tất cả đều là quân đội tinh nhuệ của Đại Tống, vì vậy rất nhanh đã đánh giết quân Tây Hạ chạy loạn tứ tung.
- Ha ha ha ha, mở cổng thành! Hô Diên Khánh nhìn thấy vậy, lập tức hưng phấn kêu lớn một tiếng, theo mệnh lệnh của y, các tướng sĩ dưới trướng lập tức mở chốt cổng thành, sau đó đẩy cánh cổng thành nặng chình chịch ra. Cổng thành ở cửa đông có hai lớp, cái mà Hô Diên Khánh bọn họ mở được chỉ là cổng thành của Ủng thành, chỉ có xuyên qua Ủng Thành mới có thể nhìn thấy cổng thành thực sự, trước cổng thành này cũng có quân Tây Hạ canh phòng, nhưng số lượng không nhiều.
Lập tức Hô Diên Khanh bọn họ chia quân sĩ làm hai nhánh, trong đó nhánh thứ nhất sẽ xông thẳng đến cổng thành thực sự, nhánh thứ hai sẽ men theo tường thành của Ủng thành lên đầu thành, trên đầu thành cũng có quân đội người Tây Hạ, chỉ là bây giờ cũng vô cùng lộn xộn, ban nãy có rất nhiều người đi đến dưới thành bảo vệ cổng thành, lại bị Hô Diên Khánh bọn họ đánh tan, những người còn lại đa số đều không còn ý chí chiến đấu, chỉ chống cự được chốc lát lại bị đám người Hô Diên Khánh giết chết, đầu thành tạm thời rơi vào trong tay quân Tống, nhưng ngay sau đó họ lại đối diện với sự phản công của người Tây Hạ, dù sao tường thành đều thông với nhau, quân phòng thủ khác trên tường thành chắc chắn sẽ nhanh chóng đến kịp.
Khi tiếng hét giết trong thành vang lên, tim của Dương Văn Quảng bọn họ giống như bị bóp chặt, một số người còn lo lẳng đi đi lại lại, đợi đến khi trong cổng thành phía đông xuất hiện tiếng nố và chém giết, Dương Văn Quảng bọn họ cuối cùng mới lộ ra nét mặt vui mừng, vì điều này nói lên quân Tống trong thành đã đuổi giết tới trước cổng thành rồi, toàn bộ kế hoạch cũng đã thành công được một nửa.
Khi cửa đông đần đần mở ra, Dương Văn Quảng sớm đã chuẩn bị kĩ càng lập tức hét lớn một tiếng: - Xông lên! Bắt sống Lý Lượng Tột
- Bắt sống Lý Lượng Tội! Mệnh lệnh của Dương Văn Quảng lập tức được truyền lần lượt xuống dưới, đồng thời đội quân kỵ binh tiên phong đã lao ra nhanh như tên bắn, tuy kỵ binh không thích hợp với tấn công thành, hơn nữa trong thành chịu sự hạn chế rất lớn, rất khó phát huy được thực lực của kỵ binh, nhưng sức lực của lính nhảy dù trong thành đã suy yếu, bất kì lúc nào cũng có thể bị quân Tây Hạ phản công tiêu diệt, nên có thể vào thành sớm một chút, áp lực trên người Hô Diên Khánh bọn họ sẽ bớt đi một chút.
Số lượng kỵ binh trong quân Tống không nhiều, lần này cũng chỉ bố trí hai ngàn người làm quân tiên phong, nhóm đầu tiên xông qua cầu treo đuổi giết vào trong thành, tiếp ứng đám người Hô Diên Khánh, đồng thời tăng cường sự khống chế đối với cổng thành, theo sau bảy vạn đại quân do đám người Dương Văn Quảng chỉ huy ào ạt xông vào, binh sĩ Đại Tống giống như đại hồng thủy phun trào từ cửa đông, men theo đường phủ Hưng Khánh thẳng tiến tới hoàng cung, chỉ cần có thể giết chết hoặc bắt Lý Lượng Tộ làm con tin, thì Tây Hạ sẽ không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa, trong chốc lát cả phủ Hưng Khánh đều là tiếng hét lớn của quân Tống "Bắt sống Lý Lượng Tộ”. p/s: Kỵ binh là binh lính giáp chiến trên lưng ngưa.