Quân doanh vốn là trọng địa quân sự, đặc biệt là cửa chính quân doanh lại càng quan trọng. Chẳng những hàng năm có thủ vệ, mặt khác người không có phận sự cũng tuyệt đối không được tới gần, càng không cho phép có bất kì chen lấn đông người trước cửa chính. Nhưng khi Lão Quỷ trở về, lại nhìn thấy một đám mặc quần áo có số giống như gã vây quanh ở trước cửa chính quân doanh, gần như là chẳn hết cửa chính. Càng thêm kì quái là thủ vệ trước cửa lại cho phép chuyện như vậy xảy ra, vẫn như cũ đứng ở nơi đó giống như không thấy được.
Lão Quỷ nhìn thấy loại tình huống này cũng là trong lòng kinh ngạc, lập tức đến gần xem, kết quả càng khiến gã kinh ngạc là gã phát hiện không ít tướng sĩ đeo bao lớn bao nhỏ trên lưng, có vẻ rất nặng. Lấy kinh nghiệm của Lão Quỷ thì trong đó chắc chẳn đều là những thứ quý giá, thậm chí gã tỉnh tường thấy có người ôm một đôi bình hoa chạy tới chen vào trong đám người, khiển cho người chung quanh tức giận mắng liên tiếp. Trong quân doanh cũng sẽ không chuẩn bị loại đồ vật như bình hoa cho các tướng sĩ Giải thích duy nhất chính là bình hoa kia là chiến lợi phẩm của sĩ tốt.
Nhưng điều này cũng càng làm cho Lão Quỷ suy nghĩ mãi mà không rõ những người này rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao lại đem những chiến lợi phẩm mình vất vả mới có được đến nơi đây. Hơn nữa còn nhiều người vây quanh như vậy? Vừa vặn lúc này có một binh lính tuổi còn trẻ từ trong đám người chen ra, sau đó cẩn thận gấp một tờ giấy rồi nhét vào trong ngực, Lão Quỷ lập tức tiến lên giữ chặt đối phương nói: - Vị huynh đệ này, các ngươi nhiều người như vậy vây ở, đây làm gì thế?
Sĩtốt trẻ tuổi nhìn thấy một vị Đô Đầu ngăn mình lại hỏi, lập tức cũng khách sáo cười một tiếng nói: - Khởi bẩm Đô Đầu, huynh đệ chúng ta vây ở đây là để cất giữ những của cải trong người, hoặc là trực tiếp. đổi thành tiền mặt rồi cất giữ. Ngươi xem tờ danh sách này trong tay ta, chính là hóa đơn cất giữ một ít vàng bạc đồ sứ của ta trong ngân hàng!
-Ngân hàng này là cái gì vậy? Vì sao các ngươi lại yên tâm để của cải cất giữ ở trong đó? Lão Quỷ chẳng những mạng lớn, đầu óc cũng hết sức khôn khéo. Nghe được chữ mấu chốt ngân hàng gì đó trong lời nói của đối phương, vì thế mở miệng hỏi.
- Đô Đầu, chuyện này cũng không phải một đôi lời có thể giải thích rõ ràng. Nếu ngài muốn biết thì không bằng chen vào xem một chút. Trong đó sẽ có người giải thích cho chúng ta, đến lúc đó ngài sẽ hiểu! Lúc này binh lính trẻ tuổi vẻ mặt đau khổ nói, vừa rồi y ở bên trong cũng tốn rất nhiều thời gian mới hiểu được. Nhưng hiểu thì hiểu, nếu muốn y giải thích thì chỉ sợ y cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Lão Quỷ thấy hỏi không ra cái gì, đành thả đối phương rời khỏi, gã thì chen với những người khác vào bên trong. Không có gì bất ngờ, không ít người xung quanh tức giận mắng, dù cho Lão Quỷ là một Đô Đầu cũng không được. Nhưng chuyện này Lão Quỷ cũng mặc kệ, gã nhất định phải hiểu được chuyện này, bởi vì gã cảm thấy đây có lẽ là mấu chốt để xử lý những tài vật trong phòng mình.
Dáng người Lão Quỷ không cao, nhưng trời sinh có thần lực, toàn bộ quân đội không có bao nhiêu người có thể sánh được với gã. Đây cũng là lý do gã năm lần bảy lượt sống sớt trên chiến trường và cũng là chỗ dựa lớn nhất để được thăng làm Đô Đầu. Vì thế khi gã chen thì không ai chen lại gã, nhưng tướng sĩ xung quanh đều là người thô kệch, bọn họ cũng mặc kệ Lão Quỷ là Đô Đầu gì đó. Mỗi một người đều tức giận mắng không ngừng, đối với chuyện này Lão Quỷ cũng không rảnh phản ứng bọn họ, trực tiếp chen vào bên trong.
Lão Quý vốn chen đến nửa đường thì chợt nghe bên trong có người đang cao giọng nói cái gì đó, đợi đến khi rốt cục chen vào được thì nhìn thấy ở giữa đám người đậu hơn mười chiếc xe ngựa lớn. Trước. mỗi xe ngựa đều đặt một cái bàn, sau cái bàn là tiểu nhị đang ngồi, hiện tại đang bận rộn cúi đầu viết gì đó. Thường thường còn có thể nhận lấy đồ vật các tướng sĩ đưa tới, mà ngoại trừ những người này thì còn có một tên bộ dáng giống quản sự đang đứng trên trần xe ngựa cao giọng hô gì đó với người chung quanh.
Bởi vì xung quanh có rất nhiều người, lúc đầu Lão Quỷ cũng không nghe rõ quản sự trên mui xe nói gì. Cho đến khi gã đến gần thì mới đần nghe rõ. Hóa ra những chiếc xe ngựa, quản sự và tiểu nhị đều là người của Tào gia, tướng môn đệ nhất của Đại Tống. Đến đây chủ yếu là để xây dựng một ngân hàng. Cái gọi là ngân hàng, kỳ thật chính là nơi giúp người ta bảo quản tài vật và tiền bạc, chỉ cần tướng sĩ trong quân tin tưởng bọn họ, như vậy có thể đem tài vật trên người tới đây, hoặc là trực tiếp gửi đến ngân hàng, hoặc là bán đồ vật đáng giá cho ngân hàng. Sau đó lại lấy số tiền bán được này gửi vào ngân hàng, hai loại phương thức này đều có lợi và hại. Trong đó đõ vật được cất giữ trong ngân hàng thì cần phải trả chỉ phí. Gửi tiền vào trong ngân hàng thì có lợi hơn, chỉ là lãi suất của ngân hàng chắc chắn là sẽ thấp hơn so với bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này tướng sĩ trong quân thu được rất nhiều, hơn nữa phần lớn lại không muốn giao cho quân đội bảo quản, miễn cho bị người bó lột. Nhưng đồ vật quá nhiều, bọn họ không tiện mang theo, đặc biệt là những người ngày mai bị điều đi Tĩnh Châu đang rất nóng vội muốn xử lý tài vật trong tay mình. Hiện tại ngân hàng mở ra đúng là nơi cần thiết cho bọn họ. Đương nhiên nếu chỉ là những điều như trên thì cũng không khiến các tướng sĩ chen lấn như thế.
Ngoài ra ngân hàng còn hứa hẹn, chỉ cần là gửi đồ vật hoặc tiền vào trong ngân hàng, khi gửi khai tên của mình và địa chỉ gia đình, đến lúc đó nếu bọn họ chết trận, như vậy ngân hàng sẽ gửi tiền và đồ vật của họ đến tận tay người nhà của bọn họ. Hơn nữa sẽ không thu bất cứ chỉ phí nào, đây cũng là một chuyện tốt mà hai vị Hoàng tử điện hạ làm vì các tướng sĩ trong quân. Lời hứa hẹn này của ngân hàng đã đánh trúng tử huyệt của các tướng sĩ trong quân, bọn họ sợ nhất chính là tài vật mình liều chết đoạt được không thể đưa đến người nhà, ngược lại vào tay những kẻ khác. Nhưng hiện tại chỉ cần gửi tài vật vào ngân hàng, liền tương đương với có bảo đảm, khiến cho bọn họ không có bất kỳ lo lắng nào ở nhà. Đây đối với các tướng sĩ Đại Tống thì tuyệt đối là một chuyện tốt.
Đương nhiên cũng có người lo lắng về danh dự của ngân hàng, dù sao thì tài vật trong tay của bọn họ có hạn, nhưng tập trung tất cả tài vật của các tướng sĩ thì tuyệt đối là một số lượng của cải khổng lồ. Chỉ sợ trên đời này có rất ít người không động lòng, thậm chí ngay cả Lão Quỷ lúc mới bắt đầu cũng có băn khoăn này, nếu chính bản thân gã thì cũng thôi. Mấu chốt là trong tay gã còn có tài vật do mười mấy huynh đệ quên mình đổi lấy, nếu là bị ngân hàng nuốt thành của riêng thì gã sẽ khóc đến chết.
Nhưng rất nhanh Lão Quỷ chợt nghe tiếng tuyên bố của quản sự trên mui xe, ngân hàng này tuy rằng trên danh nghĩa là của Tào gia, nhưng kỳ thật Thái tử điện hạ và Quảng Dương Quận Vương điện hạ cũng có tham dự trong đó, hơn nữa còn chiếm cổ phần lớn. Tào gia chỉ là ra mặt duy trì kinh doanh của ngân hàng, vì thế các tướng sĩ hãy yên tâm. Có lẽ mọi người không in tưởng Tào gia, nhưng Thái tử điện hạ và Quận Vương điện hạ đều là Hoàng tử của Đại Tống. Đặc biệt Thái Tử còn là Hoàng đế tương lai của Đại Tống, có bọn họ ở sau lưng bảo vệ đủ để chứng minh danh dự của ngân hàng. Hơn nữa nếu còn có người không tin thì có thể đến trước của phủ đại soái nhìn xem, nơi đó có dán một bảng cáo thị về ngân hàng. Ở trên đó có đại ấn của Thái tử điện hạ, tuyệt đối sẽ không giả mạo.
Lão Quý đã rời khỏi cũng không biết, ở phía sau bọn họ cách đó vài chục trượng, ba người Triệu Húc và Triệu Nhan, Tào Tung ngồi ở trong xe, vừa nhìn các tướng sĩ đang chen chúc ở cách đó không xa, vừa cười ha hả trò chuyện.
- Tam đệ, Cửu ca nhi, dựa theo phương pháp này của các đệ, chỉ sợ lần này mất không ít tiền đúng không? Lúc này Triệu Húc hỏi Triệu Nhan ở bên cạnh. Chiến lợi phẩm này có đủ loại, chỉ là vận chuyển và bảo quản đã cần một khoản chỉ phí không nhỏ, huống chỉ còn phải đưa tới từng nhà. Chỉ phí tuyệt đối cũng không ít.
Không đợi Triệu Nhan mở miệng, Tào Tung ở bên cạnh đã cười ha hả cướp lời: - Điện hạ yên tâm, trước đó ta đã tính qua, các quân sĩ trả phí bảo quản, cùng với tiền lời của chúng ta khi mua giá thấp, vừa vặn triệt tiêu chi phí lần này, cuối cùng dù cho không kiếm được gì cũng không phải mất tiền!
- Ha hả, cho dù là mất tiền cũng không sao. Chỉ cần thông qua lần này có thế tạo ra uy tín cho ngân hàng, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng là đáng giát Lúc này Triệu Nhan cũng cười nói: - Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu, Cửu ca nhỉ đệ chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi Tĩnh Châu. Nơi đó các tướng sĩ chắc chắn là còn có nhiều chiến lợi phẩm hơn!