Vừa gặp được Triệu Húc, Triệu Nhan đã bày tỏ ý đồ của mình, cũng để cho y có thể chuẩn bị tốt tâm lý. Đối với điều này Triệu Húc chỉ đành cười khổ, đồng thời cũng không khỏi vô cùng thất vọng. Kỹ thật lúc rước y viết thư thỉnh cầu Triệu Thự lập Hoa Chỉ làm thái tử phi, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý cho việc thất bại, chỉ là không ngờ phụ hoàng lại phái Triệu Nhan tới.
Có mấy lời không tiện nói ở bên ngoài cho nên Triệu Nhan và Triệu Húc đi vào phòng khách của soái phủ. Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức biết Triệu Nhan đến là để thay Triệu Thự mắng Triệu Húc, cho nên bọn họ vốn muốn lảng tránh, nhưng lúc này Triệu Húc lại mở miệng nói:
- Cửu ca, đệ cũng không phải người ngoài, vậy ở lại nghe một chút. Còn Ngũ Đức cũng không cần tránh mặt, dù sao chuyện gì cũng không gạt được tai mắt của ngươi.
Nghe thấy Triệu Húc không ngờ lại giữ bọn họ lại, Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức không khỏi liếc nhau, phát hiện trên mặt đều lộ ra mấy phần cười khổ. Bởi vì chuyện của hoàng gia biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt Triệu Húc còn là thái tử, cũng là hoàng đế kế nhiệm của Đại Tống, bí mật của y dĩ nhiên là biết càng ít càng tốt. Nhưng hiện tại Triệu Húc lại bảo bọn họ ở lại, bọn họ cũng không tiện từ chối, đành đau khổ ngồi xuống.
Triệu Nhan cũng không để ý đến Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức, lập tức lấy thánh chỉ của Triệu Thự từ trong lõng ngực ra đặt trước mặt Triệu Húc nói: - Thánh chỉ của phụ hoàng viết đều là lời mắng chửi, huynh muốn xem thì xem, không muốn xem thì thôi!
Vốn Triệu Nhan phải đọc gấp thánh chỉ cho Triệu Húc nghe, nhưng hiện tại Triệu Nhan đã trực tiếp ném thánh chỉ cho Triệu Húc, hơn nữa còn nói xem hay không xem đều được, điều này làm cho Hoàng Ngũ 'Đức và Tào Tung bên cạnh đều hoảng sợ. Sau đó hai người không hẹn mà cùng đưa chén trà lên uống, giả vờ như không nghe thấy gì cả. Dù sao đây cũng là chuyện của ba cha con Triệu Nhan, bọn họ là người ngoài căn bản không xen vào được.
Triệu Húc cười khổ nhìn thánh chỉ trên bàn, cuối cùng vẫn cắn răng căm lên mở ra xem. Kết quả phát hiện đúng như lời Triệu Nhan nói, từ đầu tới đuôi Triệu Thự đều mắng y. Tuy nhiên trên thánh chỉ này chỉ mắng chứ không viết kết quả xử lý chuyện của Triệu Húc. Bất quá đối với điều này y cũng không thả lỏng,
bởi vì y biết Triệu Nhan chắc chắn mang theo lời nhắn của Triệu Thự cho y.
- Tam đệ, trừ thánh chỉ này phụ hoàng còn có lời nhản gì không? Triệu Húc lập tức hít vào một hơi thật dài, sau đó trầm giọng hỏi. Y đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất, cho dù phải từ bỏ chức vị thái tử này y cũng nhất định phải cưới Hoa Chỉ làm vợ. Lại nói mặc dù bình thường y là người vô cùng lý trí, nhưng khi tình cảm chiếm thượng phong, y lại là người không có lý trí nhất so với bất cứ kẻ nào.
- Phụ hoàng nói để cho ta mắng tỉnh huynh. Nếu huynh cứ khăng khăng một mực, vậy vĩnh viễn sống ở chỗ này không phải trở về nữa. Triệu Nhan uống ngụm trà sau đó thản nhiên nói
- Khụ... khụ... Triệu Nhan vừa nói xong, Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức gần như đồng thời bị sặc nước trà một cái. Mặc dù Triệu Nhan nói rất thoải mái, nhưng bên trong lại ẩn chứa một tin động trời, chính là nếu Triệu Húc muốn lập nữ tử Tây Hạ kia làm phi, vậy rất có thể sẽ mất đi ngôi vị thái tử này. Điều này liên quan đến việc tranh giành ngôi vị thái tử, nếu để cho người có tâm biết, chỉ sợ sẽ nổi lên sóng to gió lớn, cho nên bọn họ mới thất thố như thế.
So với hai người, Triệu Húc nghe được lời của Triệu Nhan lại vô cùng bình tĩnh. Chỉ thấy y trầm tư một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói với Triệu Nhan: - Tam đệ, bất kể thế nào ta cũng phải cưới Hoa Chỉ làm vợ. Nếu phụ thân không đồng ý, vậy giang sơn Đại Tống chỉ có thể giao cho đệ rồi!
Nghe được lời của Triệu Húc, Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức khiếp sợ nhìn nhau, hai tay cũng bởi vì khẩn trương mà phát run. Hai người bọn họ đều giao hảo với Triệu Nhan, nếu Triệu Nhan có thể tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, vậy có thể sinh ra ảnh hưởng không lường được với bọn họ. Đặc biệt là Tào Tung càng khẩn trương hơn, bởi vì nếu Triệu Nhan trở thành hoàng đế, vậy đường tỷ Tào Dĩnh chính là hoàng hậu, kế từ đó Tào gia sẽ lại nhiều hơn một vị hoàng hậu. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Tào gia bọn họ.
- Ta không có hứng thú! Nhưng điều khiến cho Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức hộc máu chính là Triệu Nhan cũng khoát tay cự tuyệt, bất quá bọn họ cũng đồng thời âm thầm thở phào, bởi vì đây mới giống Triệu Nhan mà bọn họ biết
- Không có hứng thú cũng phải làm. Thật ra nhị ca của đệ có hứng thú, đáng tiếc y lại không có năng lực này. Tứ đệ lại một lòng với y học, trong mắt y giang sơn Đại Tống còn không quan trọng bằng một bệnh nhân, cũng chỉ có tam đệ mới có năng lực và trách nhiệm như thế! Triệu Húc nghiêm túc nói. Y thật sự. định thoái vị, hơn nữa chuyện này y cũng đã suy nghĩ vô cùng rõ ràng.
- Ha ha, đại ca huynh chớ loạn tưởng, ta tuyệt đối sẽ không thay huynh gánh lấy việc khổ sai đó, hơn nữa huynh cũng đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt. Ta thấy không bằng như vậy đi, Hoa Chỉ kia huynh có thể đưa về bên cạnh, sau khi lên ngôi hoàng đế lại cho nàng một vị trí quý phi, coi như không làm nàng thất vọng. Về phần hoàng hậu thì nghe theo phụ hoàng an bài như vậy chẳng phải là một công đôi việc? Triệu Nhan lại khuyên nhủ. Đây cũng là biện pháp tốt nhất hẳn có thể nghĩ ra.
- Tam đệ, chuyện khác ta có thể theo đệ, nhưng chuyện này tuyệt đối không được. Hoa Chỉ là người ta yêu chân thành, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu một chút ủy khuất nào! Triệu Húc kiên quyết nói. Một người bình thường hay nghe ý kiến của người khác một khi đã quyết định điều gì, đừng nói là chín con trâu, cho dù dùng chín chiếc xe tăng đến kéo cũng không kéo lại được.
- Thật sự không thương lượng? Triệu Nhan lại hỏi.
- Không thương lượng! Triệu Húc nói như đinh đóng cột.
- Haiz... Lúc này Triệu Nhan bỗng thở dài một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Triệu Húc nói: - Một khi đã vậy thì cũng chỉ còn một biện pháp cuối cùng!
- Biện pháp gì? Nghe Triệu Nhan vẫn còn biện pháp, Triệu Húc không khỏi vội vàng hỏi. Y luôn hết sức bội phục trí mưu của Triệu Nhan. Trên đời này có lẽ chỉ có Triệu Nhan mới có thể nghĩ ra phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường.
- Đại ca, huynh tạo phản đi. Đầu tiên là mang binh u diệt Tây Hạ, sau đó lại giết về Đông Kinh. Như vậy có lẽ có thể buộc phụ hoàng đồng ý hôn sự của huynh! Triệu Nhan nghiêm trang nói.
- Phụt..
Hoàng Ngũ Đức và Tào Tung bên cạnh nghe được lời của Triệu Nhan lập tức phun trà trong miệng ra. Lá gan của Tào Tung nhỏ hơn một chút, thiếu chúnữa bị hủ tè cả ra quần. Dù sao loại việc như tạo phản cũng không thể tùy tiện nói, nếu rơi vào tai người khác, chỉ sợ sẽ là tội mất đầu. Đương nhiên thân phận của Triệu Nhan đặc thù, nhưng cũng cần phải kiêng dè.
Triệu Húc cũng bị hoảng sợ, nhưng sau đó y lại nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Triệu Nhan, lập tức không nhịn nổi tức giận nói: - Tam đệ đừng nói giỡn, lời này sao có thể tùy tiện nói, đệ còn có biện pháp khác hay không?
- Đại ca, chuyện này của huynh khó giải quyết như vậy, trừ phi huynh và phụ thân, một trong hai người phải đổi ý, nếu không ngoại trừ tạo phản ta không nghĩ ra được biện pháp nào khác! Triệu Nhan chắp tay bất đắc dĩ nói. Vừa rồi mặc dù hẳn nói tạo phản với ngữ điệu vui đùa, nhưng đích thật là phương pháp xử lý duy nhất có thể đạt thành nguyện vọng của Triệu Húc. Tào Tung và Hoàng Ngũ Đức bên cạnh nghe đến đó rốt cuộc mới thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về Triệu Nhan đều tràn đầy u oán. Nếu hẳn lại tiếp tục vui đùa như vậy nữa, chỉ sợ bọn họ sẽ bị sợ chết mất.
Thấy Triệu Nhan cũng không có biện pháp, Triệu Húc cuối cùng cũng thở dài nói:
- Thôi đi, cùng lầm thì để phụ hoàng thu hồi ngôi vị thái tử, dù sao ta tuyệt đối sẽ không đổi ý!
- Ha ha, đại ca cũng không nên chắc chẩn như. vậy. Dù sao phụ thân chỉ để ta đến mảng tỉnh huynh, cũng không quy định cho ta bao nhiêu thời gian, cho nên chuyện này chúng ta không cần phải quyết định vội vã. Huống chỉ hiện tại đại ca đang mang trọng trách, nói không chừng huynh tiêu diệt Tây Hạ, sau đó phụ thân cao hứng sẽ phá lệ đồng ý thỉnh cầu của huynh cũng nên! Lúc này Triệu Nhan lại cười nói. Tuy rằng hắn biết chuyện này khả năng thành công rất nhỏ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dùng lời này an ủi Triệu Húc.
Triệu Húc cũng không phải dễ bị Triệu Nhan lừa như vậy, nhưng y cũng không vạch trần lời của Triệu Nhan, chỉ cười khổ một tiếng nói: - Chỉ hy vọng như vậy, bất kể thế nào ta cũng không thể vì chuyện này mà trễ nải đại chiến lần này!
- Thái tử điện hạ nói không sai, mà tam ca huynh cũng không cần phải tự trách. Sau khi mấy huynh đệ
nhà ta vào quân đội, đều hết sức cảm kích huynh. Bởi vì bọn họ cảm thấy nhờ huynh mà bọn họ trở thành người có ích cho đất nước, cho gia đình. Tin rằng bọn họ chết trận cũng sẽ không trách huynh! Lúc này Tào Tung cũng mở miệng khuyên giải.
- Tuy là nói như thế, nhưng cuối cùng vẫn là ta đưa bọn họ đến chiến trường!
Triệu Nhan thở dài một tiếng nói. Lúc này hắn bồng sinh ra một cảm giác xúc động muốn đi tiền tuyến thăm đám đệ tử kia của mình!