Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 47: Thua người không thua trận




Triệu Nhan trong cơn say rượu cuối cùng cũng đã tỉnh lại, nhưng hắn không mở mắt được, chỉ cảm thấy cả người đầu óc như có ai bổ đôi ra vậy, vừa như có người cầm cái cưa kéo đi kéo lại trong đầu, đau đến mức hắn hận không thể đem đầu của mình ra làm quả bóng đá.

Ngoài đau đầu ra Triệu Nhan còn cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, mí mắt không thể mở giống như bị nhựa cao su dính chặt, trong cổ họng lại càng khô rát, lập tức chỉ có thể khàn khàn kêu lên:

- Nước! Ta muốn uống nước!

Triệu Nhan vừa dứt lời, lập tức cảm giác có người mang một chén nước đến bên tay hắn, hắn nghĩ là Tiểu Đậu Nha nên không để ý, đấu tranh với cơ thể uống một hớp to, đến khi nước ấm đã vào trong bụng hắn mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trên người cũng có chút khí lực, lập tức mở mắt ra, kết quả là nhìn thấy cái mặt bánh mì năm màu rực rỡ chắn trước mặt mình, trên mặt còn mang theo một nụ cười vô cùng đáng khinh, Triệu Nhan bị hù kêu to một tiếng, ném ngay chén nước trong tay tới.

- A!

Chén nước trúng vào giữa mặt bánh mì, kết quả đối phương hét lên một tiếng, che cái mũi lại liền lùi mấy bước, sau đó vô cùng phẫn nộ chỉ mặt Triệu Nhan nói:

- Tam ca nhi, ta có lòng tốt rót nước cho huynh, huynh lại lấy cái chén đập ta, đúng là lòng tốt không được báo đáp.

Mãi đến lúc này Triệu Nhan mới nhìn rõ, thì ra cái tên năm màu rực rỡ này lại chính là Tào Tung, chỉ là hôm qua y vẫn còn tốt, nhưng mà hiện tại mặt mũi chỗ xanh chỗ tím, hai quai hàm sưng gồ lên, làm cả khuôn mặt đều tròn lại, thoạt nhìn giống như cái bánh mì năm màu rực rỡ.

- Ai ôi, thực sự xin lỗi, nhưng mà Cửu ca mặt ngươi bị sao vậy, ban nãy thoạt nhìn ta còn tưởng mình gặp yêu quái.

Triệu Nhan rất xin lỗi nói, vốn dĩ người ta đang bị thương kết quả lại bị mình dùng chén nước đập vào, đúng là tổn thương càng thêm tổn thương, hơn nữa nhìn những vết thương này là bị người ta đánh đập, chỉ có điều dựa trên thân phận của Tào Tung, thành Đông Kinh có ai dám đánh đập y tàn nhẫn như vậy.

Vừa nghe Triệu Nhan hỏi về vết thương trên mặt mình, Tào Tung lập tức ra vẻ mặt khóc tang nói:

- Tam ca nhi, huynh phải cứu ta, nếu ngay cả huynh cũng không giúp ta, cha ta nhất định sẽ đánh chết ta mất.

- Sao lại thế, ngươi lại trộm đồ gì nhà ai rồi hả?

Triệu Nhan có chút tò mò hỏi, thì ra những vết thương này là do Tào Bình đánh, vậy thì vô cùng hợp lý rồi, đặc biệt là thời cổ đại người làm con không có nhân quyền, người làm cha đánh chết con đều không phạm pháp.

- Phì! Người đừng nghĩ ta như một tên mao tặc được không. Ngoài việc trộm đồ, ta không thể làm những việc khác khiến cha ta tức điên sao?

Tào Tung hùng hồn biện giải cho mình, giống như Triệu Nhan hỏi cũng không hỏi liền cho rằng y trộm đồ gì đó, thật sự đúng là một nỗi sỉ nhục đối với y.

- Được rồi, ta đây xin lỗi!

Triệu Nhan bất đắc dĩ nói, đối với cái tên không có mặt mũi này thì hắn cũng hết cách.

- Vậy bây giờ ngươi có thể nói với ta, lần này ngươi lại làm ra chuyện gì làm cha ngươi tức đến nỗi muốn đánh chết ngươi không?

Nhìn thấy Triệu Nhan dễ dàng như vậy đã xin lỗi, Tào Tung cũng sững sờ, Triệu Nhan trước đây là người chết cũng cần sĩ diện, đánh chết cũng không xin lỗi, nhưng y chỉ nghi ngờ một chút, dù sao hiện giờ đến bản thân y cũng khó giữ, nên chỉ thấy Tào Tung cười theo và nói:

- Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mấy ngày trước vận may không tốt lắm, kết quả là thua mất ít tiền, hôm qua ta vốn định thừa dịp cha ta uống rượu say lấy ít tiền trả nợ, nhưng không ngờ vừa mở miệng đã bị cha ta đè xuống đất đánh một trận, hơn nữa lại còn muốn xách đao chém ta, ngươi nói có oan hay không?

Nhìn vẻ mặt oan ức của Tào Tung, Triệu Nhan cũng có chút nghi ngờ, với tài lực của Tào gia, Tào Tung thua chút tiền cũng không thấm vào đâu, lập tức hắn lại mở miệng hỏi:

- Ngươi thực sự chỉ thua ít tiền thôi sao?

- Đương nhiên!

Tào Tung lại vô cùng oan ức nói, nhưng ngay sau đó y lại không mặt mũi đáp:

- Chỉ có điều lần này thua nhiều hơn một chút, mới hơn năm vạn quan, kết quả ngày hôm qua cha ta không những không đưa tiền cho ta trả nợ, ngược lại còn muốn đánh chết ta!

Lúc Triệu Nhan nghe đến con số năm vạn quan, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, vốn tưởng rằng Tào Tung thua mấy ngàn quan đã là kinh ngạc lắm rồi, nhưng không ngờ cái tên này trong chớp mắt đã thua nhiều như vậy, tuy rằng hiện tại hắn cũng thiếu nợ bên ngoài năm sáu vạn quan, món mợ bên ngoài này là do Triệu Nhan trước kia nợ, căn bản không thể so sánh với Tào Tung chớp nhoáng thua năm sáu vạn quan.

- Xem ra cha ngươi đúng là cha ruột!

Triệu Nhan uể oải mỉa mai một tiếng.

- Có ý gì đây?

Tào Tung vẫn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt vô tội hỏi.

- Nếu không phải là cha ruột, chỉ e sớm đã đánh chết ngươi rồi!

Triệu Nhan hung tợn nói, hắn đang nghĩ nếu như sau này con trai hắn trong chớp mắt đã thua nhiều tiền như vậy, có lẽ hắn sẽ đánh còn tàn ác hơn Tào Bình, tiền thật ra chỉ là thứ yếu, quan trọng là không để cho con trai dính vào thói nghiện đánh bạc nặng như vậy, hơn năm vạn quan cũng đủ mua một ngôi nhà đẹp trong thành Đông Kinh tấc đất tấc vàng này rồi.

Nghe được lời Triệu Nhan nói, Tào Tung cũng không tỏ vẻ buồn bực, nhưng cũng không có cách phản bác lại, lúc này Triệu Nhan lại mở miệng hỏi một cách kì quái:

- Rốt cuộc ngươi đã đánh bạc với ai, ta còn nhớ trước đấy tuy ngươi cũng đánh bạc nhưng chưa từng đánh bạc lớn như vậy?

Khi Triệu Nhan vừa nghe Tào Tung trong chốc lát đã thua nhiều như vậy, thì trong lòng đã thấy chút kì quái, với chút trí nhớ của Triệu Nhan trước kia trong đầu, những công tử như bọn họ tuy là thường xuyên đánh bạc, hơn nữa đánh với số lượng cũng nhiều, nhưng bình thường cứ coi như vận may không tốt, thua mấy ngàn quan cũng là nhiều nhất, nhưng lần này Tào Tung trong chớp mắt lại thua hơn năm vạn quan, điều này hiển nhiên là không bình thường.

- Còn có thể đánh cuộc với ai nữa, tất nhiên là chỉ có mấy tên huynh đệ nhà Cao gia, ngoài ra còn có mấy con chó săn nhà Cao gia, vốn dĩ hôm đó ta cũng không định đánh cuộc, nhưng không ngờ bọn chúng chủ động tìm đến tận cửa, hơn nữa còn không biết từ đâu còn dẫn đến một con chó ngao Tây Tạng, cái đầu còn lớn hơn cả Bác Hổ của huynh nữa…

Tào Tung kể lại một lần việc y đã từng đặt cược tiền, cái gọi là mấy huynh đệ Cao gia, chính là mấy tên cháu trai của Cao Hoàng hậu, Cao gia cũng giống như Tào gia, đều là thành viên trong nhà tướng, hơn nữa hai nhà còn có thông gia với hoàng tộc, là hai nhà hiển hách nhất trong nhà tướng, trước kia là Tào gia hơn Cao gia, nhưng hiện tại Tào Thái hậu tuy còn nắm vững một phần quyền lớn, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, ngược lại Cao Hoàng hậu lại Cục trưởng tráng niên, cho nên thanh thế đại chấn hiện giờ của Cao gia, đã ẩn nhiên mờ mờ ảo ảo cùng tiến lên bắt kịp Tào gia.

Tào gia có tên công tử ăn chơi như Tào Tung, Cao gia cũng có mấy người con hư như vậy, hơn nữa đừng xem hai nhà Tào Cao cũng là nhiều thế hệ thông gia, dù ngoài mặt hài hòa như thế này, thì cũng có những tranh đấu với nhau, đặc biệt là mấy tên công tử ăn chơi của Tào gia và Cao gia, lại càng không vừa mắt nhau, cho nên bình thường khi gặp được thời điểm, không tránh khỏi tranh đấu một phen, đương nhiên tranh đấu như thế không giống như bọn lưu manh đánh lẫn nhau, mà là đấu nữ nhân, đấu bạc, đấu cùng trân bảo…, đôi khi cũng đấu chó chọi gà, đều không phải là để thắng tiền, mà là để có thể đè đối phương cắm đầu xuống ở một lĩnh vực nào đó.

Mấy ngày trước Tào Tung uống rượu ở quán rượu, kết quả là gặp mấy tên huynh đệ Cao thị, lúc đó đối phương dắt một con chó ngao Tây Tạng, đồng thời khiêu khích phía Tào Tung, kết quả Tào Tung đương nhiên không thể tỏ ra yếu thế, cũng dắt con chó của mình đi qua, hai bên hẹn nhau cược một trận, chỉ có điều lần này khiến Tào Tung có chút không ngờ chính là, đợi đến lúc đấu cẩu, trong chớp mắt bên đối phương lại đến rất nhiều người, hơn nữa mỗi người lại mang ra rất nhiều tiền cược, cộng lại là hơn năm vạn quan, mới đầu Tào Tung còn có chút do dự, bởi vì số tiền này thực sự quá lớn, nhưng cuối cùng không vượt qua được sự khiêu khích liên tục của mấy tên huynh đệ Cao thị, hơn nữa y cũng có niềm tin vào con chó của mình, cuối cùng cũng phải cắn răng để đáp ứng, kết quả là y thua rất thảm, hơn nữa cũng thiếu một khoản nợ chồng chất.

- Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, đối phương có nhiều người tham gia đánh cuộc như vậy, hơn nữa còn đặt nhiều tiền cược như vậy, tất nhiên là muốn gài ngươi một phen, kết quả ngươi vẫn ngốc ngếch vù vù nhảy xuống, chẳng lẽ lại thất bại thảm như vậy!

Triệu Nhan nghe xong vỗ đầu một cái, vô cùng lo lắng về chỉ số thông minh của Tào Tung nói.

Tuy nhiên Tào Tung lại không phục lắm mà nói:

- Ngươi cho rằng ta không nhận ra mấy tên huynh đệ Cao gia muốn bịp ta sao? Chỉ là trong tình huống lúc đó, dù thế nào huynh đệ ta cũng không thể sợ sệt, bởi vì cái gọi là thua trận không thua người, nếu lúc đó ta nuốt lời, thì sau này ta đâu còn mặt mũi gặp người khác!

Tào Tung nói cũng có lý, con ông cháu cha chơi bời cũng chính bởi cái sĩ diện, nhưng cũng bởi vì cái sĩ diện này, lại làm cho mấy tên huynh đệ Cao gia có thể chui vào kẽ hở, kết quả cuối cùng khiến cho Tào Tung đâm lao phải theo lao, không đánh cược cũng phải đánh, kết quả chịu thua thiệt lớn.

- Vậy ngươi muốn ta giúp như thế nào, nhưng ta phải nói trước đã, hiện tại ta cũng rất nghèo, Đường tỷ của ngươi vì để tiết kiệm chi tiêu vương phủ, hơn một tháng nay đã cho ta ăn rau xanh đậu phụ rồi, cho nên hiện tại ta cũng không có tiền cho ngươi mượn trả nợ!

Ngoài việc mượn tiền ra, Triệu Nhan không nghĩ ra mình có thể giúp gì cho Tào Tung, đáng tiếc hiện tại hắn cũng đang thiếu tiền nhất, xà phòng thơm hiện tại còn chưa chính thức tiêu thụ đâu.

Tuy nhiên nghe những lời nói của Triệu Nhan Tào Tung lại cười híp mắt nói:

- Tam ca nhi, huynh đệ chúng ta ai cùng ai hả, ta biết trong tay huynh không có tiền, nhưng huynh lại có thứ đáng giá hơn tiền, chẳng hạn như người biết vẽ tranh bên cạnh huynh, hiện tại những bức tranh đó đã được người ra giá trên cả ngàn quan, nhưng vẫn là có tiền mà không mua được, chỉ cần huynh bảo người biết vẽ tranh vẽ cho đệ vài bức, không phải là có tiền sao?

- Đợi một chút! Ngươi nói bức tranh nào, bên cạnh ta lại có ai biết vẽ tranh?

Triệu Nhan càng nghe càng hồ đồ, không hiểu Tào Tung nói có ý gì, trong khoảng thời gian này hắn căn bản đều ở trong vương phủ, sau đó lại chạy trốn ra ngoại thành, hiển nhiên không thể nào biết được những bức tranh của mình đã gây ra chấn động giới sĩ lâm, lại càng không biết ngay cả Âu Dương Tu danh tiếng lẫy lừng cũng mang số tiền lớn đến cầu xin mua tranh của hắn.

- Còn bức tranh nào nữa, chính là những bức tranh lần đầu tiên ta lấy từ thư phòng của huynh, ban đầu ta thấy những bức tranh đó rất đẹp, thì lấy đi đem tặng người ta, nhưng thật không ngờ đối phương lại mang đi bán lấy tiền, kết quả là đã gây chấn động trong thành Đông Kinh, hiện tại có người sẵn lòng trả cả ngàn quan để mua tranh, tính ra như vậy chỉ cần huynh để cho người kia vẽ cho ta trên năm mươi bức, thì ta có thể đem trả sạch khoản nợ đánh cược rồi!

Tào Tung vô cùng hưng phấn nói, vẫn nghĩ Triệu Nhan vẫn là tên bạn bè hư hỏng mà mình quen thuộc nhất, cho nên đến bây giờ y vẫn cho rằng những bức tranh kia là do người bên cạnh Triệu Nhan vẽ. Triệu Nhan trong cơn say rượu cuối cùng cũng đã tỉnh lại, nhưng hắn không mở mắt được, chỉ cảm thấy cả người đầu óc như có ai bổ đôi ra vậy, vừa như có người cầm cái cưa kéo đi kéo lại trong đầu, đau đến mức hắn hận không thể đem đầu của mình ra làm quả bóng đá.

Ngoài đau đầu ra Triệu Nhan còn cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào nữa, mí mắt không thể mở giống như bị nhựa cao su dính chặt, trong cổ họng lại càng khô rát, lập tức chỉ có thể khàn khàn kêu lên:

- Nước! Ta muốn uống nước!

Triệu Nhan vừa dứt lời, lập tức cảm giác có người mang một chén nước đến bên tay hắn, hắn nghĩ là Tiểu Đậu Nha nên không để ý, đấu tranh với cơ thể uống một hớp to, đến khi nước ấm đã vào trong bụng hắn mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, trên người cũng có chút khí lực, lập tức mở mắt ra, kết quả là nhìn thấy cái mặt bánh mì năm màu rực rỡ chắn trước mặt mình, trên mặt còn mang theo một nụ cười vô cùng đáng khinh, Triệu Nhan bị hù kêu to một tiếng, ném ngay chén nước trong tay tới.

- A!

Chén nước trúng vào giữa mặt bánh mì, kết quả đối phương hét lên một tiếng, che cái mũi lại liền lùi mấy bước, sau đó vô cùng phẫn nộ chỉ mặt Triệu Nhan nói:

- Tam ca nhi, ta có lòng tốt rót nước cho huynh, huynh lại lấy cái chén đập ta, đúng là lòng tốt không được báo đáp.

Mãi đến lúc này Triệu Nhan mới nhìn rõ, thì ra cái tên năm màu rực rỡ này lại chính là Tào Tung, chỉ là hôm qua y vẫn còn tốt, nhưng mà hiện tại mặt mũi chỗ xanh chỗ tím, hai quai hàm sưng gồ lên, làm cả khuôn mặt đều tròn lại, thoạt nhìn giống như cái bánh mì năm màu rực rỡ.

- Ai ôi, thực sự xin lỗi, nhưng mà Cửu ca mặt ngươi bị sao vậy, ban nãy thoạt nhìn ta còn tưởng mình gặp yêu quái.

Triệu Nhan rất xin lỗi nói, vốn dĩ người ta đang bị thương kết quả lại bị mình dùng chén nước đập vào, đúng là tổn thương càng thêm tổn thương, hơn nữa nhìn những vết thương này là bị người ta đánh đập, chỉ có điều dựa trên thân phận của Tào Tung, thành Đông Kinh có ai dám đánh đập y tàn nhẫn như vậy.

Vừa nghe Triệu Nhan hỏi về vết thương trên mặt mình, Tào Tung lập tức ra vẻ mặt khóc tang nói:

- Tam ca nhi, huynh phải cứu ta, nếu ngay cả huynh cũng không giúp ta, cha ta nhất định sẽ đánh chết ta mất.

- Sao lại thế, ngươi lại trộm đồ gì nhà ai rồi hả?

Triệu Nhan có chút tò mò hỏi, thì ra những vết thương này là do Tào Bình đánh, vậy thì vô cùng hợp lý rồi, đặc biệt là thời cổ đại người làm con không có nhân quyền, người làm cha đánh chết con đều không phạm pháp.

- Phì! Người đừng nghĩ ta như một tên mao tặc được không. Ngoài việc trộm đồ, ta không thể làm những việc khác khiến cha ta tức điên sao?

Tào Tung hùng hồn biện giải cho mình, giống như Triệu Nhan hỏi cũng không hỏi liền cho rằng y trộm đồ gì đó, thật sự đúng là một nỗi sỉ nhục đối với y.

- Được rồi, ta đây xin lỗi!

Triệu Nhan bất đắc dĩ nói, đối với cái tên không có mặt mũi này thì hắn cũng hết cách.

- Vậy bây giờ ngươi có thể nói với ta, lần này ngươi lại làm ra chuyện gì làm cha ngươi tức đến nỗi muốn đánh chết ngươi không?

Nhìn thấy Triệu Nhan dễ dàng như vậy đã xin lỗi, Tào Tung cũng sững sờ, Triệu Nhan trước đây là người chết cũng cần sĩ diện, đánh chết cũng không xin lỗi, nhưng y chỉ nghi ngờ một chút, dù sao hiện giờ đến bản thân y cũng khó giữ, nên chỉ thấy Tào Tung cười theo và nói:

- Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là mấy ngày trước vận may không tốt lắm, kết quả là thua mất ít tiền, hôm qua ta vốn định thừa dịp cha ta uống rượu say lấy ít tiền trả nợ, nhưng không ngờ vừa mở miệng đã bị cha ta đè xuống đất đánh một trận, hơn nữa lại còn muốn xách đao chém ta, ngươi nói có oan hay không?

Nhìn vẻ mặt oan ức của Tào Tung, Triệu Nhan cũng có chút nghi ngờ, với tài lực của Tào gia, Tào Tung thua chút tiền cũng không thấm vào đâu, lập tức hắn lại mở miệng hỏi:

- Ngươi thực sự chỉ thua ít tiền thôi sao?

- Đương nhiên!

Tào Tung lại vô cùng oan ức nói, nhưng ngay sau đó y lại không mặt mũi đáp:

- Chỉ có điều lần này thua nhiều hơn một chút, mới hơn năm vạn quan, kết quả ngày hôm qua cha ta không những không đưa tiền cho ta trả nợ, ngược lại còn muốn đánh chết ta!

Lúc Triệu Nhan nghe đến con số năm vạn quan, thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, vốn tưởng rằng Tào Tung thua mấy ngàn quan đã là kinh ngạc lắm rồi, nhưng không ngờ cái tên này trong chớp mắt đã thua nhiều như vậy, tuy rằng hiện tại hắn cũng thiếu nợ bên ngoài năm sáu vạn quan, món mợ bên ngoài này là do Triệu Nhan trước kia nợ, căn bản không thể so sánh với Tào Tung chớp nhoáng thua năm sáu vạn quan.

- Xem ra cha ngươi đúng là cha ruột!

Triệu Nhan uể oải mỉa mai một tiếng.

- Có ý gì đây?

Tào Tung vẫn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt vô tội hỏi.

- Nếu không phải là cha ruột, chỉ e sớm đã đánh chết ngươi rồi!

Triệu Nhan hung tợn nói, hắn đang nghĩ nếu như sau này con trai hắn trong chớp mắt đã thua nhiều tiền như vậy, có lẽ hắn sẽ đánh còn tàn ác hơn Tào Bình, tiền thật ra chỉ là thứ yếu, quan trọng là không để cho con trai dính vào thói nghiện đánh bạc nặng như vậy, hơn năm vạn quan cũng đủ mua một ngôi nhà đẹp trong thành Đông Kinh tấc đất tấc vàng này rồi.

Nghe được lời Triệu Nhan nói, Tào Tung cũng không tỏ vẻ buồn bực, nhưng cũng không có cách phản bác lại, lúc này Triệu Nhan lại mở miệng hỏi một cách kì quái:

- Rốt cuộc ngươi đã đánh bạc với ai, ta còn nhớ trước đấy tuy ngươi cũng đánh bạc nhưng chưa từng đánh bạc lớn như vậy?

Khi Triệu Nhan vừa nghe Tào Tung trong chốc lát đã thua nhiều như vậy, thì trong lòng đã thấy chút kì quái, với chút trí nhớ của Triệu Nhan trước kia trong đầu, những công tử như bọn họ tuy là thường xuyên đánh bạc, hơn nữa đánh với số lượng cũng nhiều, nhưng bình thường cứ coi như vận may không tốt, thua mấy ngàn quan cũng là nhiều nhất, nhưng lần này Tào Tung trong chớp mắt lại thua hơn năm vạn quan, điều này hiển nhiên là không bình thường.

- Còn có thể đánh cuộc với ai nữa, tất nhiên là chỉ có mấy tên huynh đệ nhà Cao gia, ngoài ra còn có mấy con chó săn nhà Cao gia, vốn dĩ hôm đó ta cũng không định đánh cuộc, nhưng không ngờ bọn chúng chủ động tìm đến tận cửa, hơn nữa còn không biết từ đâu còn dẫn đến một con chó ngao Tây Tạng, cái đầu còn lớn hơn cả Bác Hổ của huynh nữa…

Tào Tung kể lại một lần việc y đã từng đặt cược tiền, cái gọi là mấy huynh đệ Cao gia, chính là mấy tên cháu trai của Cao Hoàng hậu, Cao gia cũng giống như Tào gia, đều là thành viên trong nhà tướng, hơn nữa hai nhà còn có thông gia với hoàng tộc, là hai nhà hiển hách nhất trong nhà tướng, trước kia là Tào gia hơn Cao gia, nhưng hiện tại Tào Thái hậu tuy còn nắm vững một phần quyền lớn, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, ngược lại Cao Hoàng hậu lại Cục trưởng tráng niên, cho nên thanh thế đại chấn hiện giờ của Cao gia, đã ẩn nhiên mờ mờ ảo ảo cùng tiến lên bắt kịp Tào gia.

Tào gia có tên công tử ăn chơi như Tào Tung, Cao gia cũng có mấy người con hư như vậy, hơn nữa đừng xem hai nhà Tào Cao cũng là nhiều thế hệ thông gia, dù ngoài mặt hài hòa như thế này, thì cũng có những tranh đấu với nhau, đặc biệt là mấy tên công tử ăn chơi của Tào gia và Cao gia, lại càng không vừa mắt nhau, cho nên bình thường khi gặp được thời điểm, không tránh khỏi tranh đấu một phen, đương nhiên tranh đấu như thế không giống như bọn lưu manh đánh lẫn nhau, mà là đấu nữ nhân, đấu bạc, đấu cùng trân bảo…, đôi khi cũng đấu chó chọi gà, đều không phải là để thắng tiền, mà là để có thể đè đối phương cắm đầu xuống ở một lĩnh vực nào đó.

Mấy ngày trước Tào Tung uống rượu ở quán rượu, kết quả là gặp mấy tên huynh đệ Cao thị, lúc đó đối phương dắt một con chó ngao Tây Tạng, đồng thời khiêu khích phía Tào Tung, kết quả Tào Tung đương nhiên không thể tỏ ra yếu thế, cũng dắt con chó của mình đi qua, hai bên hẹn nhau cược một trận, chỉ có điều lần này khiến Tào Tung có chút không ngờ chính là, đợi đến lúc đấu cẩu, trong chớp mắt bên đối phương lại đến rất nhiều người, hơn nữa mỗi người lại mang ra rất nhiều tiền cược, cộng lại là hơn năm vạn quan, mới đầu Tào Tung còn có chút do dự, bởi vì số tiền này thực sự quá lớn, nhưng cuối cùng không vượt qua được sự khiêu khích liên tục của mấy tên huynh đệ Cao thị, hơn nữa y cũng có niềm tin vào con chó của mình, cuối cùng cũng phải cắn răng để đáp ứng, kết quả là y thua rất thảm, hơn nữa cũng thiếu một khoản nợ chồng chất.

- Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, đối phương có nhiều người tham gia đánh cuộc như vậy, hơn nữa còn đặt nhiều tiền cược như vậy, tất nhiên là muốn gài ngươi một phen, kết quả ngươi vẫn ngốc ngếch vù vù nhảy xuống, chẳng lẽ lại thất bại thảm như vậy!

Triệu Nhan nghe xong vỗ đầu một cái, vô cùng lo lắng về chỉ số thông minh của Tào Tung nói.

Tuy nhiên Tào Tung lại không phục lắm mà nói:

- Ngươi cho rằng ta không nhận ra mấy tên huynh đệ Cao gia muốn bịp ta sao? Chỉ là trong tình huống lúc đó, dù thế nào huynh đệ ta cũng không thể sợ sệt, bởi vì cái gọi là thua trận không thua người, nếu lúc đó ta nuốt lời, thì sau này ta đâu còn mặt mũi gặp người khác!

Tào Tung nói cũng có lý, con ông cháu cha chơi bời cũng chính bởi cái sĩ diện, nhưng cũng bởi vì cái sĩ diện này, lại làm cho mấy tên huynh đệ Cao gia có thể chui vào kẽ hở, kết quả cuối cùng khiến cho Tào Tung đâm lao phải theo lao, không đánh cược cũng phải đánh, kết quả chịu thua thiệt lớn.

- Vậy ngươi muốn ta giúp như thế nào, nhưng ta phải nói trước đã, hiện tại ta cũng rất nghèo, Đường tỷ của ngươi vì để tiết kiệm chi tiêu vương phủ, hơn một tháng nay đã cho ta ăn rau xanh đậu phụ rồi, cho nên hiện tại ta cũng không có tiền cho ngươi mượn trả nợ!

Ngoài việc mượn tiền ra, Triệu Nhan không nghĩ ra mình có thể giúp gì cho Tào Tung, đáng tiếc hiện tại hắn cũng đang thiếu tiền nhất, xà phòng thơm hiện tại còn chưa chính thức tiêu thụ đâu.

Tuy nhiên nghe những lời nói của Triệu Nhan Tào Tung lại cười híp mắt nói:

- Tam ca nhi, huynh đệ chúng ta ai cùng ai hả, ta biết trong tay huynh không có tiền, nhưng huynh lại có thứ đáng giá hơn tiền, chẳng hạn như người biết vẽ tranh bên cạnh huynh, hiện tại những bức tranh đó đã được người ra giá trên cả ngàn quan, nhưng vẫn là có tiền mà không mua được, chỉ cần huynh bảo người biết vẽ tranh vẽ cho đệ vài bức, không phải là có tiền sao?

- Đợi một chút! Ngươi nói bức tranh nào, bên cạnh ta lại có ai biết vẽ tranh?

Triệu Nhan càng nghe càng hồ đồ, không hiểu Tào Tung nói có ý gì, trong khoảng thời gian này hắn căn bản đều ở trong vương phủ, sau đó lại chạy trốn ra ngoại thành, hiển nhiên không thể nào biết được những bức tranh của mình đã gây ra chấn động giới sĩ lâm, lại càng không biết ngay cả Âu Dương Tu danh tiếng lẫy lừng cũng mang số tiền lớn đến cầu xin mua tranh của hắn.

- Còn bức tranh nào nữa, chính là những bức tranh lần đầu tiên ta lấy từ thư phòng của huynh, ban đầu ta thấy những bức tranh đó rất đẹp, thì lấy đi đem tặng người ta, nhưng thật không ngờ đối phương lại mang đi bán lấy tiền, kết quả là đã gây chấn động trong thành Đông Kinh, hiện tại có người sẵn lòng trả cả ngàn quan để mua tranh, tính ra như vậy chỉ cần huynh để cho người kia vẽ cho ta trên năm mươi bức, thì ta có thể đem trả sạch khoản nợ đánh cược rồi!

Tào Tung vô cùng hưng phấn nói, vẫn nghĩ Triệu Nhan vẫn là tên bạn bè hư hỏng mà mình quen thuộc nhất, cho nên đến bây giờ y vẫn cho rằng những bức tranh kia là do người bên cạnh Triệu Nhan vẽ.