Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 465: Thanh Ngọc Án




Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Triệu Nhan và Tào Dĩnh, công chúa Thọ Khang cũng nâng ánh mắt mê mang mở miệng nói: - Đại sư Huệ Ninh viết một cái tên hiệu trong tay ta, chính là "Thanh Ngọc Án” tam đệ đã từng viết, nhưng ta nghĩ mãi lại không hiểu đây là ý gì?

- Thanh Ngọc Án? Triệu Nhan và Tào Dĩnh nghe đến đó, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ vốn dĩ tưởng đối phương sẽ trực tiếp viết ra tên Phò mã, nhưng không ngờ đại sư Huệ Ninh lại viết một hiệu danh. Chẳng lẽ Phò mã này là một cao thủ viết chữ?

- Muội hiểu rồi. Đúng lúc này, Tào Dĩnh đâu óc luôn xoay chuyển nhanh nhất bỗng nhiên lộ ra nét mặt giật mình nói

- Nương tử hiếu cái gì, có phải nàng đã đoán được thân phận Phò mã của tam tỷ hay không? Triệu Nhan lập tức lo lắng hỏi, công chúa Thọ Khang bên cạnh cũng đồng dạng gắt gao nhìn về phía Tào Dĩnh.

- Phò mã của tam tỷ là ai, cfing khẳng định sẽ không nói ra, chỉ biết cung cấp một manh mối để tự chúng ta suy nghĩ, mà cái danh bài Thanh Ngọc Án này chính là manh mối bà ấy cung cấp.

- Chỉ có vậy? Ta đây cũng nghĩ ra. Triệu Nhan sau khi nghe xong vô cùng thất vọng nói.

- Phu quân đừng gấp mà, lời thiếp còn chưa nói hết đâu. Tào Dĩnh lúc này lườm hân một cái, giơ tay vuốt ve mái tóc sau tai, lúc này mới mở miệng nói: - Thanh Ngọc Án là một tên hiệu, cũng không ít người đều viết. Nhưng nếu nói là nổi danh nhất, chính là bài Thanh Ngọc Án của phu quân đó. Hơn nữa vừa rồi ta chú ý đến, khi đại sư Huệ Ninh viết chữ cho tam tỷ, ánh mắt có thâm ý khác liếc nhìn phu quân một cái. Vậy có thể kết luận, Thanh Ngọc Án này là chỉ bài "Thanh Ngọc Án nguyên tịch" phu quân đã viết.

- Nhưng mà bài này là Tam đệ viết mà, Phò mã cũng không thể là em ruột của ta đi? Công chúa Thọ Khang lúc này cũng là vẻ mặt mê man mở miệng nói, đầu óc của nàng luôn không biết chuyển biến, đối với những thứ ẩn ý này căn bản là dốt đặc cán mai

- Tam tỷ, khẳng định không thể nào là tai Triệu Nhan nghe đến đó cũng hoảng sợ, vội vàng phủ nhận. Dù công chúa Thọ Khang không phải tỷ tỷ hắn, hắn cũng không dám cưới nữ nhân như vậy. Đầu óc người đang sợ đặc biệt chuyển biến nhanh, Triệu Nhan lúc này cũng cảm giác lóe lên một ý tưởng, lập tức vội vàng lại mở miệng nói:

- Tam tỷ, Thanh Ngọc Án nguyên tịch là viết vào tết Nguyên tiêu, chẳng lẽ lại là chỉ nam tử tỷ gặp được ở Tết Nguyên Tiêu đó?

Tết Nguyên tiêu chính là lễ tình nhân của nam nữ cổ đại, nên suy nghĩ của Triệu Nhan vừa ra khỏi miệng, lập tức cũng làm ánh mắt Tào Dĩnh sáng lên: - Ý tưởng này rất có thể, Tam tỷ mau nghĩ lại xem Tết Nguyên tiêu mấy năm nay có phải gặp nam tử hợp lòng.

không? Hay là có nam tử luôn đi cùng tỷ?

- Tết Nguyên tiêu? Công chúa Thọ Khang cũng nửa tin nửa ngờ, lập tức suy nghĩ một lát mở miệng nói: - Tết Nguyên tiêu năm nay, ta đều đi với các người, đâu có gặp được nam tử hợp lòng gì đâu. Vẽ phần những nam tử bên người trừ những hộ vệ kia ra, cũng chỉ có Tam đệ rồi.

Triệu Nhan nghe được công chúa Thọ Khang lại kéo đến người mình, cũng toát một đầu mồ hôi lạnh, lập tức vội vàng truy vấn: - Năm nay không có, vậy năm trước hay năm kia thì sao? Tam tỷ lại suy nghĩ cẩn thận xem.

- Năm trước... Khi công chúa Thọ Khang nghĩ đến Tết nguyên tiêu năm trước, bỗng nhiên trên mặt lại lộ ra vẻ mặt nhăn nhó. Điều này làm cho Triệu Nhan và Tào Dĩnh đều sửng sốt, ngay sau đó Triệu Nhan bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức khiếp sợ mở miệng nói: - Tam tỷ, năm trước hình như là tiểu tử Tào Tung kia đi Tết nguyên tiêu với tỷ đúng không?

Năm trước Triệu Nhan làm bài thơ "Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp" dựa theo câu chuyện của công chúa Bảo An, kết quả dẫn đến vô số sĩ tử muốn gặp mặt công chúa Bảo An. Điều này cũng làm cho nàng, khi vào Tết Nguyên tiêu không dám ra ngoài, công chúa Thọ Khang liền ở lại với nàng. Kết quả nửa đêm khi nàng lại cổ động công chúa Bảo An đóng giả thành nam tử đi ra ngoài, vừa vặn gặp Tào Tung. Sau đó lại xảy ra một số việc, làm Tào Dĩnh nhìn ra Tào Tung thích công chúa Thọ Khang, nên Triệu Nhan nhớ chuyện này rõ vô cùng.

- Ta cũng nghĩ tới, năm trước Tam tỷ và Nhị tỷ đi ra ngoài, kết quả gặp được Cửu đệ. Sau đó Cửu đệ lại thường xuyên đến tìm Tam tỷ, hơn nữa cũng là thực ứng với câu cuối cùng kia của Thanh Ngọc Án "Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt - Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt - Ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ." Hóa ra Phò mã Tam tỷ vẫn chờ lại là Cửu đệ, vậy thật đúng là khéo. Tào Dĩnh lúc này cũng là vui rạo rực mà nói, có lẽ người khác xem ra không tương xứng với công chúa Thọ Khang, nhưng với Tào Tung mà nói, lại vừa đúng lúc là người có thể quan tâm y. Huống chỉ Tào Tung cũng đã sớm thích công chúa Thọ Khang, nếu có thể làm cho họ gần gũi thành một đôi, coi như là ông trời tác hợp cho rồi.

- Điều này làm sao có thể? Ta căn bản không thích tiểu tử Tào Tung kia, hai người chớ nói lung tung! Công chúa Thọ Khang nghe thấy Triệu Nhan và Tào. Dĩnh không ngờ lại nhận định Tào Tung là phu quân tương lai của nàng, lập tức có chút tức giận nói. Chỉ là nàng cũng không biết vì sao trong lòng có chút bối rối, sau khi nói xong nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa số, rõ ràng không muốn thảo luận chuyện này nữa.

Triệu Nhan và Tào Dĩnh nhìn thấy vẻ mặt công chúa Thọ Khang, lập tức cũng thức thời không nói gì thêm, chỉ là trong lòng hai người cũng đều đang tính toán chuyện này. Tào Dĩnh đương nhiên là lòng tràn đây vui mừng, Triệu Nhan lại có chút rối rắm. Tào Tung là huynh đệ tốt của hắn, tính tình đối phương hắn rõ hơn bất cứ ai, công chúa Thọ Khang gả đi chắc chắn sẽ không chịu ủy khuất, chỉ là thanh danh của Tào Tung đã sớm mục nát rồi. Tuy Triệu Nhan biết đây là bệnh, hơn nữa Tào Tung bây giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút không thoải mái như cũ.

Ba người trên xe ngựa đều không nói gì thêm, cuối cũng trong không khí trầm mặc này về nhà. Nhưng Triệu Nhan bọn họ vừa mới đi đến tiền viện, đã thấy một người trong phòng khách đi ra cười nói:

- Tam ca nhi các người đi đâu vậy? Ta đợi một lúc lâu rồi

Người nói chính là Tào Tung, nhìn thấy y đi ra từ phòng khách nhà mình, Triệu Nhan cũng sững sờ, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua công chúa Thọ Khang bên cạnh, nghĩ thầm đây cũng quá khéo đi. Thậm chí hắn đều có chút hoài nghỉ những chuyện này có phải là Tào Dĩnh cố ý an bài hay không? Nhưng khi hẳn nhìn hướng Tào Dĩnh, đối phương cũng vô tội lắc đầu, chuyện này căn bản nàng không cần phải lừa Triệu Nhan.

Nếu là bình thường nhìn thấy Tào Tung, công chúa Thọ Khang còn có thể nói chuyện vài câu với đối phương, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy hết sức không được tự nhiên, lập tức cũng không để ý đến đối phương, quay đầu muốn vào trong, nhưng lúc này Tào Tung chợt cười ha ha chạy lên trước gọi nàng lại: - Công chúa đợi đã, thời gian trước ta vừa mới có được một thanh bảo kiếm. Nghe nói là dùng thép Ô Tư tạo ra, ta cũng không biết là thật hay không, hay là Công chúa giúp ta nhìn một chút, nếu như thích, sẽ tặng công chúa làm quà.

Tào Tung tìm Triệu Nhan là giả, tặng quà cho công chúa Thọ Khang mới là thật. Công chúa Thọ Khang thích nhất múa đao xách kiếm, thép Ô Tư chính là thép Damascus, tất cả võ tướng đều yêu thích. Nếu là bình thường công chúa Thọ Khang nghe được Tào Tung có bảo kiểm như vậy, chỉ sợ dù y không cho cũng sẽ đoạt lấy, nhưng hôm nay cũng là tình huống đặc biệt. Trong lòng công chúa Thọ Khang cũng loạn thành một đoàn, nghe thấy Tào Tung muốn tặng quà cho mình, cũng không quay đầu lại mà nói: - Ta không cần, ngươi giữ lại cho mình đi.

Khi công chúa Thọ Khang nói xong người đã đi xa được mấy trượng, đợi khi Tào Tung kịp phản ứng lại, muốn đuổi theo cũng đã chậm. Tào Dĩnh nhìn thấy biếu đệ kinh ngạc, lập tức cười khanh khách một tiếng, sau đó cũng đi theo công chúa Thọ Khang vào bên trong, về phần những lời của đại sư Huệ Ninh, vậy cần Triệu Nhan quyết định rồi. Dù sao đây cũng không phải một chuyện nhỏ, Tào Dĩnh cũng không dám tự tiện quyết định.

- Tam... tam ca nhi, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là ai làm công chúa tức giận? Tào Tung nhìn bóng lưng công chúa Thọ Khang rời đi, nghiêng đầu sang chỗ khác có chút không biết làm sao hỏi Triệu Nhan. Y bây giờ cũng không có ý thức được người làm công chúa Thọ Khang tức giận là chính bản thân mình.


- Ha ha! Thanh kiếm này thật không tệ. Ta cũng phí khí lực lớn mới làm ra một khối ô tư thép như vậy. Thập tam đệ và thập ngũ đệ trước kia xin ta thật lâu, ta cũng không cho bọn hắn! Tào Tung lúc này cũng là vẻ mặt đắc ý đi đến. Y đối với vũ khí cũng không có hứng thú, sở dĩ tiêu tốn khí lực lớn như vậy để chế tạo một thanh bảo kiếm như thế, là vì niềm vui của công chúa Thọ Khang.

- Không tệ, không tệ. Đúng lúc ta phải đi Tây Hạ một chuyến, ở đó đang có trận chiến, thanh kiếm này liền tặng cho ta phòng thân đi. Triệu Nhan nói xong vô cùng không khách khí giao thanh kiếm cho Tiểu Đậu Nha nhận lấy, hơn nữa phân phó nàng treo trong thư phòng.

Đợi Tào Tung kịp phản ứng lại, Tiểu Đậu Nha cũng rời khỏi phòng khách rồi. Điều này làm cho y vô cùng đau lòng nói: - Tam ca à, thanh kiếm này là ta chuẩn bị cho Công chúa mà. Ca mau trả lại đây, cùng lắm thì về sau ta giúp ca làm nữa là được.

Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Tào Tung, Triệu Nhan cũng bất động, ngược lại bỗng nhiên cười mở miệng: - Muốn lấy bảo kiếm về có thể, nhưng đệ phải đi cùng ta tới Tây Ha một chuyến mới được.