- Quân đội của Đại Tống, ta không nhìn nhầm chứ? Ngôi Danh Duật Chính nhìn quân đội phía xa đang tiến đến rất nhanh, khuôn mặt không thể tin nổi, nhìn cờ hiệu từ đẳng xa có thể thấy, đối phương chính là quân đội của Đại Tống, tuy châu Tây An đây là thành biên giới giữa Bắc Tống và Tây Hạ, nhưng vì Đại Tống nhiều năm nay luôn trong thế phòng ngự, trước giờ chưa từng chủ động tấn công, nên Ngôi Danh Duật Chính căn bản không ngờ quân đội Đại Tống sẽ xuất hiện ở đây.
Thực ra không chỉ Ngôi Danh Duật Chính, người Tây Hạ trên thành từ tướng quân tới binh lính, cũng không ngờ quân đội Đại Tống sẽ xuất hiện ở đây, trước nay đều là họ đi tấn công Đại Tống, chứ xưa giờ không có chuyện quân đội Đại Tống có thể giẫm lên lãnh thổi của Tây Hạ.
- Mau! Mau thông báo quân đội trong thành lên trước thành phòng thủ! Ngôi Danh Duật Chính tuy kinh hãi, nhưng lại tỉnh táo trước tiên, liền hấp tấp hét lớn, sau đó bắt đầu chỉ huy binh sĩ trên đầu thành chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự, gã có thể từ một quý tộc thất thế ngồi lên vị trí hiện tại, đương nhiên không phải chỉ dựa vào gió chiều nào xoay chiều ấy, tài năng thực sự của gã không hề kém cạnh bất kì ai, rất nhanh đã bố trí ngăn nắp trật tự phòng thủ trên thành, quân đội trong thành nhận được mệnh lệnh cũng lập tức chạy lên cổng thành, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Theo Ngôi Danh Duật Chính nghĩ, nhánh quân Đại Tống trước mặt này thình lình xuất hiện ở châu Tây An, chắc chắn là muốn đánh lén khi chúng không để ý, khi trong thành không chuẩn bị kĩ càng đánh hạ châu Tây An, nhưng gã không ngờ tới là, nhánh quân Đại Tống này tuy khí thế hung hăng, nhưng lại dừng chân cách tường thành vài trăm bước, sau đó đội quân Tống đó bắt đầu ngồi xuống ăn cơm xơi nước, gần như không có ý định tấn công bọn chúng, điều này khiến Ngôi Danh Duật Chính và người Tây Hạ trên cổng thành đều muôn phần kinh ngạc, không hiểu những người Đại Tống này muốn làm gì.
Cứ như vậy qua gần nửa canh giờ, đám người Đại Tống bên ngoài cổng thành mới ăn uống xong xuôi, nhưng lúc này chỉ thấy quân Tống trước mặt đột nhiên rút lui về phía sau, nhưng một bộ phận trong đó ở lại, kết quả lúc này Ngôi Danh Duật Chính mới phát hiện. Sau lưng đám quân Tống đó lại cất giấu vô số vũ khí kì lạ, thoạt nhìn giống xe nỏ, nhưng lại có khác biệt không nhỏ, hơn nữa toàn bộ đều đã lên dây cung, khiến Ngôi Danh Duật Chính cũng chửi thề một tiếng, ban nãy đám quân Tống đó ăn uống trước trận, một mặt để đánh lạc hướng bọn chúng, hai là che tầm mắt của bọn chúng, khiến bọn chúng không phát hiện ra loại vũ khí này.
Chưa đợi Ngôi Danh Duật Chính hiểu rõ đó là những vũ khí gì, chỉ nghe thấy quân Tống đối phương phát ra một tiếng gầm chỉnh tề, theo đó chỉ thấy hàng ngàn cỗ vũ khí kì lạ kia cùng phóng ra, vô số thứ gì đó hình cầu đen sì bay đến cổng thành, khiến Ngôi Danh Duật Chính hơi kì lạ, vì loại vũ khí này nhìn qua giống như xe nỏ, nhưng xe nỏ khi bắn ra đều là mũi tên. Chỉ có máy bắn đá mới bắn ra loại viên hình tròn này, nhưng so sánh với xe nỏ, máy bản đá lại công kềnh hơn nhiều.
Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc băn khoăn mấy thứ này, đối với những quả cầu bay tới, Ngôi Danh Duật Chính theo bản năng cho rằng là kiểu như đạn đá hoặc đạn bùn của máy ném đá, vật này sau khi rơi xuống đất sẽ vỡ vụn bản làm bị thương người, có điều khiên thông thường là có thể ngăn chặn, hơn nữa nhìn phương hướng những quả cầu bay đến đó, dường như cũng không có mấy quả có thể bay đến được trên cổng thành.
Tuy nhiên lần này Ngôi Danh Duật Chính lại đoán nhầm, những quả cầu bay đến đó không đơn giản như đạn đá, chỉ thấy những quả cầu này bay đến trên đỉnh cổng thành, khi còn chưa rơi xuống, bỗng nhiên "Đùng đoàng" một tiếng rồi cháy nổ, tiếng động này quả thực giống như thiên lôi, hơn nữa cùng với tiếng nổ đầu tiên, tiếng nổ liên miên bên tai không dứt. Rất nhiều người Tây Hạ ở cổng thành căn bản không có phòng bị gì, chốc lát đã bị nổ banh xác, cho dù trong tay căm khiên cũng vô dụng, bất luận loại lá chắn như thế nào trong hoàn cảnh đạn pháo này đều giống như tờ giấy mà thôi.
- Đây... đây... đây rốt cuộc là vũ khí gì? Ngôi Danh Duật Chính nhìn vô số binh sĩ thương vong trên cổng thành, nhất thời chấn động vô cùng. Gã trước giờ không ngờ trong quân đội Đại Tống còn có vũ khí như này, chẳng lẽ là quân Tống cuối cùng chế tạo ra rồi? Nếu không trong trận chiến trại Tam Xuyên năm ngoái, nếu Đại Tống có vũ khí như này, chúng e rằng sớm đã thất bại thảm hại rồi.
Đến chủ tướng như Ngôi Danh Duật Chính cũng bị uy lực của nỏ pháo dọa sợ choáng váng, đừng nói đến những tướng sĩ Tây Hạ bình thường kia, hơn nữa người Tây Hạ giống người Liêu, trong nước đều thịnh hành Phật giáo, những dân tộc thiếu số này không có bản sắc văn hóa riêng, đương nhiên cũng không có sức kháng cự quá lớn đối với tôn giáo, nên người Tây Hạ và người Liêu đa số đều hết sức mê tín, khi nhìn thấy đạn pháo nổ tung giống như thiên lôi, khiến không ít người trong chúng đều nghĩ rằng là sự trừng phạt của ông trời, nhất thời rất nhiều người Tây Hạ lại quỳ lạy trên cổng thành run căm cập, phớt lờ đồng đội bị nổ chết bên cạnh mình, cảnh tượng trông vừa sặc mùi máu tanh vừa quỷ dị.
Sau vài lượt bản, trên tường thành châu Tây An đi đến đâu cũng đều là mảnh xác của người Tây Hạ bị nổ chết, Ngôi Danh Duật Chính phát hiện lần tấn công này của người Tống đã ngừng, vừa định đốc thúc binh sĩ Tây Hạ đứng dậy phòng thủ, nhưng ngay sau đó gã nghe thấy dưới chân truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh hoàng, cả cổng thành cũng đều bị chấn động rung lắc kịch liệt, kế tiếp chỉ thấy đại quân Tống đối phương hét một tiếng "Cống thành phá rồi”, sau đó vô số quân “Tống lao tới như nước lũ.
Ngôi Danh Duật Chính và tướng sĩ Tây Hạ ở cổng thành nghe thấy cổng thành đã bị phá, tất cả đều sắc mặt trắng bệch, lập tức lao tới bên tường thành nhìn xuống dưới, kết quả phát hiện vị trí cổng thành đã trở thành một mớ hỗn độn, rất nhiều mảnh gỗ vụn rơi lả tả trên đất, xem ra cống thành thật sự đã tan tành rồi, cũng không biết quân Tổng làm cách nào phá nát cổng thành vững chãi thành ra như vậy?
- Nhanh! Xuống thành chặn quân Tống lại! Vận may của Ngôi Danh Duật Chính không tệ, không bị thương tích gì, hơn nữa phản ứng của gã cũng rất nhanh, lập tức hạ lệnh binh sĩ trên đầu thành đi phòng thủ cổng thành, chỉ có điều binh sĩ trên đầu thành đã bị quân đội Đại Tống làm cho khiếp đảm, lỗ tai nổ đùng đoàng, căn bản không nghe thấy gã đang quát cái gì, vì vậy người phục tùng cũng chỉ lác đác.
Khi người Tây Hạ trên đầu thành loạn hết lên, trong quân Đại Tống đối diện lại cực kì hưng phấn, Triệu Húc và Dương Văn Quảng trong đó căm kính viễn vọng xem xét tình hình trên đầu thành đổi phương, khuôn mặt hai người cũng lộ ra vẻ vui mừng, đặc biệt là nhìn thấy quân Tống xông lên trước đã tiến được. vào cổng thành, khi bắt đầu chém giết với người Tây Hạ ở ngoài thành, hai người càng hưng phấn vô cùng, theo tình thế hiện tại có thể thấy, người Tây Hạ tuyệt đối không kiên trì được bao lâu nữa.
- Rầm rầm rầm! Cùng với hàng loạt tiếng nổ inh tai nhức óc ở cổng thành, tiếng nổ này nhỏ hơn nhiều đạn của nỏ pháo trước kia, Triệu Húc và Dương Văn Quảng đều biết đây là quân Tống trước mặt đã sử dụng lựu đạn để quét sạch quân địch rồi, khi bọn họ quay kính viễn vọng ra chỗ khác, quả nhiên phát hiện ở phía cổng thành ngập ngụa khói thuốc súng, tiếng kêu gào của người Tây Hạ đến bọn họ cũng có thể nghe thấy.
Cùng lúc sử dụng lựu đạn, các chướng ngại ở cổng thành nhanh chóng được loại bỏ, ngay sau đó chỉ thấy quân Tống chắn ở cổng thành bỗng nhiên thuận buồm xuôi gió, từng đội từng đội đuổi giết vào trong thành châu Tây An, khiến Dương Văn Quảng không kìm được bật cười lớn nói: - Đại cục đã định, châu Tây An là của Đại Tống chúng ta rồi!
Châu Tây An tuy là biên giới, nhưng đây từng là kinh thành của người Tây Hạ, nên trong thành cũng coi như tương đối sầm uất, đương nhiên không thể so sánh với Khai Phong, dân cư trong thành chủ yếu là người Hán, dù sao bất luận là Tây Hạ hay là Liêu quốc, người Hán trong nước đều chiếm đại đa số, ngoài ra trong thành châu Tây An còn có rất nhiều những người Đảng Hạng và người Thổ Phiên, có điều bất luận là người Hán hay người Đảng Hạng, đối với Đại Tống họ đều là người Tây Hạ, lại thêm những tội ác mà Tây Hạ phạm với Đại Tống bao nhiêu năm nay, vì vậy quân đội Đại Tống cũng không khách khí gì với những người Tây Hạ này, cả châu Tây An bắt đầu tiến hành chế độ quân sự, trên đường phố cũng không có ai đi lại.
Triệu Húc và Dương Văn Quảng cưỡi ngựa vào rong thành, đi thẳng tới phủ đô quản của Ngôi Danh Duật Chính, kể ra Ngôi Danh Duật Chính tuy trốn thoát rồi, nhưng những cũi tù binh trong phủ gã vẫn chưa kịp chở đi, như vậy, gia quyến và những thân tín kia của Mạn Mị đều rơi vào tay Đại Tống, hôm qua khi Triệu Húc nhận được tin tức này, lập tức đã nảy ra một ý tưởng không tồi.
- Điện hạ, người thật sự quyết định làm như vậy sao? Hai người đến trước cửa phủ đô quản, nhưng lúc này Dương Văn Quảng lại hơi khó xử hỏi, ý tưởng của Triệu Húc tuy rất hay, nhưng chẳng may xảy ra vấn đề gì, có thể sẽ khiến kế hoạch diệt Hạ của họ xảy ra một số sự cố không lường trước được.
- Lão tướng quân, đây có thể nói là một cơ hội tốt ngàn năm có một đối với chúng ta, nếu thành công, chúng ta sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lực, quân đội cũng sẽ giảm bớt rất nhiều thương vong, thậm chí đánh thẳng tới phủ Hưng Khánh cũng có khả năng, cho nên ta cảm thấy rất đáng mạo hiểm một phen. Gương mặt Triệu Húc cũng lộ ra vẻ kiên nghị, y đích thực không hiểu rõ về đánh giặc, nhưng nếu nói đến những thủ đoạn đùa giỡn chính trị, y lại vô cùng tự tin, những gia quyến và thủ hạ của Mạn Mị đó nếu lợi dụng tốt, chắc chân có thể mang lại cho họ những gặt hái không ngờ tới!