Ban nãy Hắc Nương ở đây, Hứa Sơn có rất nhiều điều không tiện nói, đợi sau khi muội ấy rời đi, y mới kể lại một lần phản ứng trên mọi mặt của triều đình sau khi Triệu Nhan rời khỏi, nhưng Triệu Nhan quan tâm nhất vẫn là phản ứng trong nhà, dù sao mình là trụ cột của quận vương phủ, Tào Dĩnh có kiên cường đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm.
- Quận vương yên tâm, Hoàng công công trước đó đã đặc biệt nhắc nhở chúng thần, bảo chúng thần sau khi gặp được quận vương nói với người, quận vương phủ tất cả đều an tâm, chuyện ngài mất tích cũng chỉ có vương phi và hai vị công chúa biết, các vị phu nhân còn lại đều tạm thời che giấu.
Hứa Sơn và Triệu Nhan gắn bó lâu như vậy, đương nhiên biết hẳn quan tâm nhất chuyện trong gia đình, nên lập tức bẩm báo.
- Ta lần này mất tích hơn nửa tháng, e rằng cho dù muốn giấu cũng không giấu được, chỉ có điều Ninh Nhi và Tư Nhi bọn họ không có chứng cứ đi hỏi mà thôi, nhưng càng như vậy, e là trong lòng các nàng ấy sẽ càng lo lắng hơn, các ngươi mau truyền tin tức tìm thấy ta về, cũng để trong nhà yên tâm!
Triệu Nhan nghe thấy lời của Hứa Sơn lại thở dài một tiếng nói, lần trước sau khi hẳn gặp nạn ở Liêu quốc, cũng giấu diếm người trong nhà, tuy nhiên sau chuyện đó hắn lại không ít bị Tiết Ninh oán trách, có tiền án lần trước, e rằng lần này rất khó lừa được các nàng ấy.
- Quận vương yên tâm, khi chúng thần đi cũng mang theo mấy con chim bồ câu đưa thư, chỉ căn tìm thấy người sẽ thả ra, vừa nãy mấy con chim bồ câu đó đã bay đi rồi, đoán rằng Hoàng công công nhanh chóng sẽ phái người đến đây tiếp ứng, mặt khác chúng ta cũng có quyền điều động thế lực Hoàng Thành ty ở đây, đợi sau khi những người này đến, quận vương sẽ được an toàn!
Hứa Sơn mặt mày kiên định nói, lần trước là ba người y và Chu Đồng, Hà Lực cùng nhau bảo vệ an toàn của Triệu Nhan, lần này lại gặp phải Triệu Nhan rơi vào nguy hiểm, tuy hiện tại chắc sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng y vẫn không dám xem thường.
- Ừ, ngươi làm việc ta rất yên tâm, an toàn của ta và việc hồi kinh do một tay ngươi sắp xếp!
Triệu Nhan tiến lên vỗ vào vai y nói, sự tin tưởng vô điều kiện này lại khiến Hứa Sơn xúc động vô cùng, liền vỗ ngực cam đoan. Chỉ cần y vẫn còn một hơi thở, thì tuyệt đối không để bất cứ ai làm tổn thương tới "Triệu Nhan.
Sự xuất hiện của đám người Hứa Sơn cuối cùng cũng khiến Triệu Nhan thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại tường tận hỏi chút chuyện xảy ra sau khi mình rời khỏi. Cứ như vậy nói chuyện tới khi trời sắp tối, bên ngoài mới vọng vào tiếng gọi lớn của Hắc Nương:
- Trương công tử, các huynh mau ra đây ăn cơm đi!
Nghe thấy tiếng của Hắc Nương, Triệu Nhan lúc này mới cảm thấy bụng hơi đói, ngoài ra hẳn lại nhớ đến Hứa Sơn bọn họ lạc trong động lâu như vậy, chắc chắn cũng gặm lương khô qua ngày, nên hẳn cười nói với Hứa Sơn bọn họ:
- Các ngươi mấy ngày này chắc chắn cũng không được ăn một bữa cơm ra trò. Có điều hoàn cảnh trong nhà Hắc Nương các ngươi cũng có thể nhìn thấy, ở đây chắc chắn không được ăn đồ ăn quá thịnh soạn gì, nhưng tài nghệ nấu ăn của Hắc Nương cũng không tồi, các ngươi cũng đừng quá kén chọn.
- Quận vương nói thế nào, huynh đệ chúng thần nào có kiêu kì như vậy, lúc sắp đói lả rồi, đến cả chuột giun cũng ăn, huống hồ là cơm canh đàng hoàng
Hứa Sơn nghe thấy vậy cũng cười lớn nói. Y biết chỉ cần không nói chính sự, không căn quá gò bó trước mặt Triệu Nhan.
Tuy nhiên Triệu Nhan nghe thấy lời của Hứa Sơn lại giật nảy mình, lúc đó không kìm được truy hỏi
- Hứa Sơn, các ngươi thật sự từng ăn chuột giun rồi sao?
- Ha ha, năm đó mười tám bộ lạc Thổ Phiên âm mưu cướp bóc dưới phía nam mùa xuân năm sau đó, thủ hạ và hai huynh đệ vào mùa đông mới thăm dò được tin tức này, vốn cho rằng có thể nhân cơ hội này lập đại công, thế là đi đường suốt đêm. Lại không ngờ trên đường gặp phải bão tuyết chặn đường, chúng thần bị nhốt trong một khe núi khoảng hơn nửa tháng, may mà ở đó khá tránh gió, không bị bão tuyết chôn vùi, nhưng chúng thần không có gì để ăn. Vì vậy chỉ có thể bắt chuột đào sâu bọ giun dế ăn, cuối cùng coi như chịu đựng đến khi tuyết tan một ít, cuối cùng mới đến được biên ải, truyền được tin tức này đi.
- Tuyệt vời!
Triệu Nhan giơ ngón tay cái lớn tiếng ca ngợi, chuyện Hoàng Thành ty làm tuy có chút khuất tất, nhưng họ cũng là dốc sức vì Đại Tống, thậm chí có lúc những gian khổ phải trả giá vượt xa trí tưởng tượng của người thường.
- Quận vương quá khen rồi, thực ra dưới tình hình đó, sự an nguy của mười vạn quân nhân nơi biên cương quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, tin rằng người khác ở trong hoàn cảnh của thần cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.
Hứa Sơn cười ha ha khiêm tốn nói, kì thực chuyện ăn chuột giun sâu bọ này đối với y căn bản không đáng nhắc đến, nếu kể ra những trải nghiệm khác trước đó, e rằng sẽ khiến Triệu Nhan kinh ngạc hơn bội phần.
Lúc đó Triệu Nhan đưa Hứa Sơn bọn họ đi ăn cơm, diện tích nhà Hắc Nương nhỏ, đến chỗ ở cũng rất chật chội, càng không thể có phòng ăn chuyên ăn cơm, nhưng trong nhà nông cũng không để ý nhiều như vậy, Hắc Nương trực tiếp bê vài cái bàn thấp đến dưới gốc cây trong sân, sau đó gọi Triệu Nhan bọn họ ngồi xuống xung quanh bàn ăn cơm.
Vốn đĩ Hứa Sơn bọn họ không dám cùng ăn cơm với Triệu Nhan, nhưng Triệu Nhan lại cứ bảo bọn họ cùng ngồi xuống, khiến Hứa Sơn nhớ tới thời gian cùng Triệu Nhan ở chỗ Nữ Chân, cuối cùng thì không khách khí nữa, bảo mấy thủ hạ cùng ngồi xuống ăn cơm. Bữa ăn hôm nay cũng giống như những gì Triệu Nhan nói không hề thịnh soạn, bắt mắt nhất là cá nướng để trong một chiếc chậu lớn đặt chính giữa, còn lại phần đa đều là chút rau dại, nhưng Hứa Sơn bọn họ cũng không kén chọn, ngược lại ăn vô cùng ngon miệng.
Đợi sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Nhan lại phát hiện một vấn đề khó, đó chính là Hứa Sơn bọn họ không có chỗ ngủ, trong nhà Hắc Nương chỉ có ba gian phòng, huynh tẩu muội ấy ở phòng chính giữa, muội ấy ở một phòng, sau đó Triệu Nhan và Nhan Như Ngọc ních trong một phòng, như vậy, trong nhà không còn phòng nào khác.
- Trương công tử, muội vào trong thôn hỏi xem ai còn có phòng trống, bố trí cho Hứa đại ca các huynh ấy.
Hắc Nương nhìn thấy trời đã tối, lại nhớ đến Hứa Sơn bọn họ không có chỗ ngủ, thế là cất tiếng nới.
- Đa tạ Hứa tiểu cô nương, nhưng chúng tôi tốn bao nhiêu sức lực mới tìm thấy công tử, bắt buộc phải bảo đảm an toàn của công tử, cho nên đêm nay chúng tôi sẽ nghỉ ngơi ở bên ngoài phòng công tử là được rồi!
Hứa Sơn nghe đến đây lại nói với Hắc Nương, trước khi đại quân đến, y tuyệt đối sẽ không rời xa Triệu Nhan nửa bước.
- Như vậy sao được, bây giờ lại không phải mùa hè, buổi tối rất lạnh, các huynh cứ ở bên ngoài rất dễ nhiễm bệnh!
Hắc Nương nghe thấy lời của Hứa Sơn lại phản đối, mặt khác muội ấy cảm thấy Triệu Nhan ở chỗ mình đã bao nhiêu ngày nay, cũng căn bản không xảy ra nguy hiểm gì, nên Hứa Sơn bọn họ cũng không căn phải canh giữ ở bên ngoài.
- Không được, chúng tôi bắt buộc phải canh gác bên cạnh công tử!
Hứa Sơn lúc này lại lặp lại, tuy giọng của y không lớn, nhưng lại mang theo ngữ khí kiên định đáng tin
- Nhưng...
Hắc Nương nghe đến đây vừa định nói gì tiếp, nhưng lúc này Triệu Nhan lại cắt lời muội ấy:
- Hắc Nương, muội không cần khuyên nữa, đây là chức trách của Hứa Sơn bọn họ, cho dù ta bảo bọn họ rời đi, họ cũng tuyệt đối không rời khỏi đâu.
Triệu Nhan nói cũng là thực tình, Hứa Sơn bọn họ thân là người của Hoàng Thành ty, sau khi tìm thấyTriệu Nhan, chắc chắn sẽ theo một tấc không rời, đây cũng là mệnh lệnh Hoàng Ngũ Đức giao cho bọn họ, nếu không đợi đến khi Hoàng Ngũ Đức biết được Hứa Sơn không làm như vậy, e rằng cho dù Triệu Nhan đứng ra xin cho bọn họ, cũng rất khó giúp họ tránh khỏi bị trừng phạt.
Hắc Nương nghe thấy Triệu Nhan cũng nói như vậy, khuôn mặt cũng lộ ra biểu cảm kì quái, có điều muội ấy từ nhỏ lớn lên trong thôn Đại Hồ, cũng chưa. từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, còn cho rằng những người có tiền ở thế giới ngoài kia đều có thói quen như vậy, nên cũng không nói gì nữa, quay người đi rửa bát.
Tuy nhiên Hắc Nương vừa rời khỏi không bao lâu, lại chợt quay lại, khi nhìn thấy Triệu Nhan và Hứa Sơn lập tức lên tiếng cười nói
- Trương công tử các huynh không cần lo lắng nữa, vấn đề phòng ở đã được giải quyết rồi, ban nãy vị tẩu tẩu kia của muội chủ động nói với muội, phải cùng ca ca muội về nhà mẹ đẻ ở hai ngày, cho nên Hứa đại ca các huynh có thể ở trong phòng ca ca muội, chỉ là các huynh e rằng sẽ hơi chật một chút.
Hứa Sơn bọn họ tạm thời ở trong nhà Hắc Nương, lúc trước bọn họ tuy đã thả chim đưa thư, nhưng Hoàng Ngũ Đức bọn họ ở kinh thành, cho dù nhận được tin cũng không thể lập tức đến được, cho nên rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Sơn phái một tâm phúc đến huyện thành ở đây, trong tay họ có chiếu thư Triệu Thự tự tay đóng ấn, lúc căn thiết thậm chí có thể điều động quân đội địa phương bảo vệ Triệu Nhan.
Đối với sự thu xếp của Hứa Sơn,Triệu Nhan quả nhiên giống như lời nói trước đó, hoàn toàn không nhúng tay, giao tất cả mọi chuyện cho Hứa Sơn làm, đây không phải Triệu Nhan lười hay chủ quan, mà là một biểu hiện của sự tín nhiệm, dù sao đổi với một người huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử với mình, Triệu Nhan có thể nói hoàn toàn tin tưởng Hứa Sơn.
Hắc Nương vẫn chưa biết thân phận của Triệu Nhan, nhưng cả thôn Đại Hồ đều đang suy đoán chuyện này, Hắc Nương không để tâm gì tới chuyện này, thậm chí còn lấy mấy lời đồn đại nghe được trong thôn ra nói giỡn với Triệu Nhan, đối với thân phận của "Triệu Nhan, suy đoán của thôn làng phong phú đa dạng, một số người nói hắn là con của phú thương, có người nói hắn là thái tử đương triều, còn có người nói hắn là con cháu của một đại thần nào đó, Triệu Nhan chỉ cười cho qua, căn bản không để trong lòng.
Thời gian qua đi rất nhanh, thoắt cái đã là ngày thứ ba Hứa Sơn bọn họ đến đây, người mà Hứa Sơn phái đi vẫn chưa quay về, suy đoán vẽ thân phận Triệu Nhan trong thôn làng cuối cùng cũng lắng xuống, nhưng cũng chính chiều hôm nay, phía đông bắc của thôn bỗng nhiên có một toán quân đội quân trang đầy đủ chay như bay đến.