Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 402: Ta là phu quân của nàng.




- Chàng... chàng thật sự là phu quân của ta sao?

Nhan Ngọc Như tỉnh lại nắm dựa trên giường, gương mặt mơ màng nhìn Triệu Nhan, vừa nãy sau khi nàng tỉnh lại, lại không nhận ra Triệu Nhan là ai, khiến Triệu Nhan cũng hoảng sợ, vội vàng giải thích thân phận của mình, đương nhiên là điều bịa đặt trước đó, chỉ là Nhan Ngọc Như lại vẫn có chút không dám tin truy hỏi.

- Đương nhiên rồi, ta chính là phu quân của nàng, chẳng lẽ nàng không nhớ sao?

Triệu Nhan mặt mày kiên định nói, huynh muội Hắc Nương đang ở cạnh hắn, cho nên hắn cũng không thể không nói như vậy.

- Nhưng ta tại sao không có bất kì ấn tượng gì?

Nhan Ngọc Như vẫn vẻ mặt mơ màng hỏi.

- Vậy nàng còn nhớ mình là ai không?

Triệu Nhan lúc này truy vấn.

-Ta...

Nhan Ngọc Như nghe đến đây lại lộ ra thần sắc mê man, rất lâu sau mới hoang mang lắc lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết mình là ai, đây rốt cuộc là thế nào?

- Ta cũng không biết là thế nào, nhưng nàng trước đó vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, mặt khác chúng ta ở trong động tối thời gian rất lâu, đặc biệt là ta sau đó còn vì sinh bệnh mà hôn mê, nên nàng có thể đã chịu sự đả kích nào đó trong thời gian ấy, xuất hiện tình trạng mất trí nhớ

Triệu Nhan liền phân tích.

Mất máu quá nhiều thông thường chỉ dẫn đến bị choáng, rất ít nghe nói sẽ xảy ra mất trí nhớ, nên hắn nghiêng về nguyên nhân sau, dù sao trong bóng tối như vậy, Nhan Ngọc Như vừa phải chăm sóc mình, vừa phải đơn độc đối diện với nỗi sợ bóng tối, chịu sự đả kích về mặt tỉnh thần cũng rất bình thường.

- Là như vậy sao?

Nhan Ngọc Như chau mày lại tự độc thoại, tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng nàng vẫn cảm thấy bản thân dường như chưa từng thành thân, cũng chưa có phu quân, vì vậy vẫn có chút không dám tin vào lời của Triệu Nhan.

- Tiểu cô nương không nên nghĩ ngờ, trước đó chính là muội cứu hai người, lúc đó tỷ và Trương công tử ôm chặt lấy nhau, tỷ thậm chí còn dùng máu của mình đút cho Trương công tử bị bệnh uống mới cứu được mạng huynh ấy, e rằng cũng chỉ có phu thê hết sức ân ái mới làm chuyện thế này!

Còn chưa đợi Triệu Nhan lên tiếng, Hắc Nương bên cạnh nhiệt tình cướp lời trước giúp Triệu Nhan chứng minh.

- Không sai, Ngọc Như nàng xem cổ tay của nàng, nếu không phải nàng lấy máu tươi của mình cứu ta, sợ là ta sớm đã chết rồi!

Triệu Nhan nghe đến đây cũng tâm trạng kích động, liền dịu dàng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ tay của Nhan Ngọc Như, vết thương trên cổ tay nàng đã được đắp thuốc, hơn nữa được Triệu Nhan tự mình băng bó, Tuy nhiên qua lớp băng gạc mỏng tang, Triệu Nhan vẫn có thể cảm thấy vết thương nổi lên bên dưới băng gạc.

Nghe thấy lời của Hắc Nương, Nhan Ngọc Như cũng không kìm được nhìn xuống cổ tay của mình, một lúc lâu sau, bỗng nói với Triệu Nhan:

- Ta có thể xem cổ tay của mình không?

- Đương nhiên có thể!

Triệu Nhan lập tức đồng ý, Nhan Ngọc Như cắn nát cổ tay của nàng đút máu cho mình, chắc chẩn lưu lại ấn tượng sâu sắc trong tim nàng, nếu lúc này để nàng nhìn thấy những thương tích đó, nói không chừng có thể khiến nàng nhớ ra chút gì?

Lúc đó Triệu Nhan nhẹ nhàng cởi băng gạc trên cổ tay Nhan Ngọc Như, lộ ra từng vết cẳn trong đó. Máu của những vết thương này sớm đã ngừng chảy, chỉ là trước đó dính nước, Triệu Nhan lo sẽ gây ra nhiễm trùng, may mà Hắc Nương bọn họ đều biết một ít thảo dược trị thương, nên cũng không lại làm phiền vị Tam Gia Gia kia nữa, tự mình hái ít thảo dược giã nát đắp lên miệng vết thương. Tuy nhiên chỗ thảo dược này có thế trị thương, nhưng sau này khó tránh sẽ để lại sẹo khó coi.

Nhan Ngọc Như nhìn vết thương trên cổ tay mình, trong đáy mắt lại lộ ra thần sắc mơ hồ, rất lâu sau mới cất lời:

- Ta không nhớ mình cần thương bản thân lúc nào, cũng không nhớ được chuyện trước kia. Càng không biết mình rốt cuộc là ai

- Không sao, cho dù nương tử nàng không nhớ gì cả, nhưng nàng chỉ cần biết, ta là phu quân của nàng, nàng chỉ căn an tâm dưỡng bệnh, chuyện còn lại đều  để ta xử lí!

Triệu Nhan lúc này chợt nằm lấy tay Nhan Ngọc Như ngất lời nàng, những điều hắn nói không chỉ vì che dấu thân phận, trong đó tuyệt đối phần đa là xuất phát từ nội tâm, dù sao Nhan Ngọc Như từng liều mạng cứu mình, bây giờ lại mất trí nhớ, chuyện gì cũng không nhớ ra, vì vậy hẳn cảm thấy mình có trách nhiệm chăm sóc nàng.

Nghe thấy những lời nói chứa đựng chân tình của Triệu Nhan, Nhan Ngọc Như đầu tiên lặng người, ngay sau đó lộ ra nụ cười an tâm nói:

- Tuy ta vẫn chưa nhớ ra chuyện của chúng ta, nhưng ta có thể cảm nhận được chàng thật sự rất quan tâm ta, thiết nghĩ chúng ta thật sự là phu thê rồi!

- Ha ha, nghi ngờ của tiểu cô nương vẫn thật lớn, nhưng kể ra hai người thật sự là trời sinh một cặp, tiểu cô nương trước đó dùng máu đối lấy mạng Trương công tử, Trương công tử sau khi tỉnh lại thà bản thân bị đói trước, cũng phải tự tay bón cháo cho cô nương, đến Tam Gia Gia nhìn cũng ca ngợi hai vị đều là người có tình có nghĩa.

Hắc Nương thẳng thản lúc này lại cất tiếng, nhưng trong ngữ khí lại mang thêm vài phần ngưỡng mộ, lòng nghĩ sau này nếu mình có thể tìm thấy phu quân giống như Trương công tử đây thì tốt rồi.

Triệu Nhan nhìn thấy Nhan Ngọc Như cuối cùng tin tưởng lời của mình, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thực ra trải qua cùng chung hoạn nạn trước đó, Triệu Nhan cũng không tự chủ mà nảy sinh chút tình cảm khác thường với Nhan Ngọc Như, nếu Nhan Ngọc Như không mất trí nhớ, hẳn khả năng sẽ không chú động đi bước này, nhưng hiện tại Nhan Ngọc Như trở nên như vậy, khiến Triệu Nhan bất luận thế nào cũng không thể bỏ mặc nàng,

Đương nhiên Triệu Nhan cũng không có ý đồ lợi dụng lúc người ta lâm nguy, lúc này là vì không còn cách nào nên mới lấy danh nghĩa vợ chồng, đợi sau khi trở về, Triệu Nhan sẽ nói với Nhan Ngọc Như hoàn toàn chân tướng sự việc, đến lúc đó đi con đường nào đều do nàng tự mình lựa chọn, có điều cho dù nàng lựa chọn rời xa, Triệu Nhan cũng sẽ tận lực nghĩ cách trị khỏi chứng mất trí nhớ cho nàng.

Trong mấy ngày sau đó, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như yên tâm ở trong nhà của Hắc Nương dưỡng bệnh, trong đó Triệu Nhan chỉ sốt một trận cao, hơn nữa được Hắc Nương cứu kịp thời đã hạ sốt rồi đói vài ngày khiến cơ thể rất yếu, đợi sau khi ăn vài bữa no nê ở nhà Hắc Nương xong, mau chóng gần khỏi bệnh. So sánh với nhau, Nhan Ngọc Như lại mất máu quá nhiều, bây giờ tuy đã tỉnh lại, hơn nữa cũng không có nguy hiểm gì, nhưng trong thời gian ngắn rất khó bổ sung lượng máu mất đi, điều này cũng dẫn đến nàng toàn thân không có sức, căn bản không thể đi xa.

- Trương công tử, muội hôm nay lại đánh được cá lóc, huynh mau giúp Ngọc Như tỷ tỷ làm canh cá uống đi, nghe Tam Gia Gia nói cá lóc thích hợp để Ngọc Như: tỷ tỷ bồi bổ cơ thể nhất, sau này muội mỗi ngày đều sẽ bắt ít cá lóc về!

Hắc Nương giơ một con cá lóc to năm sáu cân cười hi hi nói với Triệu Nhan.

- Cá lóc lớn như vậy rất hiếm thấy, Hắc Nương muội thật giỏi!

Triệu Nhan cười khen ngợi Hắc Nương, thời gian này hắn ngày ngày ở trong nhà chăm sóc Nhan Ngọc Như, hằng ngày lại nhìn huynh muội Hắc Nương thức khuya dậy sớm đánh cá trồng trọt. Trong lòng vô cùng áy náy, thế là chủ động đảm nhận chuyện bếp núc, kết quả tay nghề của hắn lập tức nhận được sự nhất trí tán thưởng của huynh muội Hắc Nương, đến vị tẩu tẩu cay nghiệt đó của Hắc Nương cũng không tìm ra khuyết điểm gì. 

- Đương nhiên, nói đến bản lĩnh bắt cá, cả thôn Đại Hồ cũng không tìm ra mấy người giỏi hơn muội đâu!

Nghe thấy Triệu Nhan khen ngợi, Hắc Nương cũng không biết khiêm tốn, liền vô cùng đắc ý nói.

Thôn của Hắc Nương bọn họ sống ở bên hồ, cái hồ này cũng không có tên, dân làng xung quanh đều gọi là Đại Hồ, cho nên thôn của Hắc Nương bọn họ cũng được gọi là thôn Đại Hồ (hồ lớn), dân cư cả làng không nhiều, cộng lại cũng không đến trăm hộ, dân làng trong thôn ngoài đánh cá ra, còn trồng trọt. Tuy nhiên theo Hắc Nương nói, họ sinh tồn tùy theo Đại Hồ vui giận thất thường, hai mùa hạ thu hãng năm đều có thế xảy ra lũ lụt, điều này cũng khiến trồng trọt trong thôn rất khó có thu hoạch, phần đa đều dựa vào thu nhập đánh bắt cá để sống, cho nên cả làng có thể nói vô cùng nghèo đối.

Cha mẹ Hắc Nương mất sớm, lúc đó Hắc Nương còn nhỏ, dựa vào mình anh trai vất vả lắm mới nuôi muội ấy trưởng thành. Thậm chí vì nuôi muội ấy cũng chưa thể lấy được vợ, đến hai năm trước Hắc Nương đã coi như lớn khôn rồi mới có người nói chuyện hôn sự với đại ca muội ấy, cũng chính là vị tẩu tẩu chua ngoa thanh danh lại không tốt đó của Hắc Nương, 

nhưng đại ca Hắc Nương tuổi cũng không còn nhỏ, nhà lại nghèo, cho nên cũng không được lựa chọn, cuối cùng cưới ả về nhà. Lại không ngờ sau khi lấy về, lại rước thêm cho nhà một tổ tông, ả không những không làm việc, mà ngày ngày còn kén cá chọn canh, huynh muội Hắc Nương thật sự chịu ấm ức không ít.

Có thể nói trong nhà Hắc Nương tất cả đều dựa vào huynh muội họ trang trải. Ngày tháng vốn dĩ qua đi vô cùng khó khăn, bây giờ lại thêm hai miệng ăn là Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, đặc biệt là Nhan Ngọc Như phải dưỡng sức khỏe, bắt buộc ăn một số đồ có dinh dưỡng, huynh muội Hắc Nương không những không oán thán gì chuyện này, ngược lại nghĩ hết cách mang một số thức ăn về giúp Nhan Ngọc Như bồi bổ cơ thể, ví dụ như hôm nay Hắc Nương mang về cá lóc, nếu bỏ ra chợ chắc chắn có thể bán được giá cao, nhưng muội ấy lại vẫn mang về nhà, khiến Triệu Nhan cũng vô cùng cảm kích, tuy hẳn bề ngoài không hề nói gì, nhưng lại sớm ghi nhớ những điều này trong lòng.


- Đúng là có vài người cầu hôn, nhưng chuyện rong nhà vẫn chưa xử lí xong, muội chưa thể rời đi, nếu không thì thành người nhà người ta rồi, đến lúc đó thì không tiện lo chuyện trong nhà nữa.

Triệu Nhan nghe thấy lời Hắc Nương đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó thì hiểu ra, cái gọi là việc trong nhà, chắc chẩn là chuyện ca ca và tẩu tẩu muội ấy, cho dù là theo người ngoài như Triệu Nhan thấy, vị tẩu tẩu kia của Hắc Nương cũng không phải tốt đẹp gì, xem ra Hắc Nương cũng tồn tại tư tưởng muốn để vị tẩu tẩu kia rời khỏi đại ca, nhưng đây thật không phải một chuyện dễ dàng, đặc biệt là nhà mẹ đẻ vị tẩu tẩu đó của muội ấy nghe nói còn có tiền có thế.

-Ầm...

 Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng động lớn, khiến ba người Triệu Nhan đều giật nảy mình.