Thuyền của Từ Đắc Tổ cách Triệu Nhan càng lúc càng gần, bộ dáng của Ẩn Nương ở trên thuyền cũng rơi vào trong mắt của bọn họ. Lúc này tuy rằng toàn 'thân Ẩn Nương ướt đẫm hết sức chật vật, tinh thần cũng không tốt lắm, nhưng mím chặt môi, bất kể Từ Đắc Tổ ở bên cạnh nói gì thì nàng cũng không kêu một tiếng. Xem ra nàng đang lo lắng nếu mình ra tiếng thì sẽ khiến cho Nhan Ngọc Như và Triệu Nhan phân tâm.
Nhưng sự tàn nhẫn của Từ Đắc Tổ vượt xa d đoán của mọi người, sau khi ông ta dùng Ẩn Nương uy hiếp thì không phát hiện ra động tĩnh gì, điều này làm cho ông ta cười ha hả, bỗng nhiên rút đao ở bên hông ra, sau đó hung hăng chém vào trên đùi của Ẩn Nương Kết quả Ẩn Nương kêu thảm một tiếng, máu tươi đỏ sẫm lập tức nhuộm đầy đùi.
- Ẩn Nương!
Nhan Ngọc Như nhìn đến đây không kìm nối khóc rống quát to một tiếng, điều này làm cho Từ Đắc Tổ biết được vị trí của bọn họ. Ông ta cười ha hả, giơ lên trường đao dính máu chỉ vào vị trí của Triệu Nhan, mệnh lệnh một tiếng nói:
- Đuổi theo!
Triệu Nhan nhìn đến đây cũng rất sợ hãi, nhưng hắn cũng không kinh hoảng, dù sao mặt sông tối như vậy, chỉ cần bọn họ rời khỏi vị trị hiện tại mà không bị phát hiện thì Từ Đắc Tổ sẽ lại mất đi vị trí của bọn họ.
Nhưng Triệu Nhan rõ ràng là xem thường sự giảo hoạt và tàn nhẫn của Từ Đắc Tổ, ngay khi hẳn chèo thuyền về hạ nguồn thì Từ Đắc Tổ lại chém Ẩn Nương một đao. Đao này tuy rằng không mạnh bằng đao trước những vẫn khiến Ẩn Nương thống khổ kêu thảm một tiếng.
- Đừng! Đừng thương tổn Ẩn Nương nữa!
Nhan Ngọc Như nhìn thấy bộ dạng của Ẩn Nương thì tỉnh thần gần như sụp đổ rồi, nàng ta khóc lớn cầu xin Từ Đắc Tổ. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng cầu xin Từ Đắc Tổ, đây là lần đầu tiên.
Nhưng Từ Đắc Tổ lại không để ý đến lời cầu xin của con gái mình, ngược lại chỉ vào phương hướng phát ra âm thanh. Phu thuyền trên thuyền của ông ta khá nhiều, tốc độ của thuyền cũng khá nhanh, vì thế chỉ cần tìm đúng vị trí thì đuổi đến vị trí của Triệu Nhan cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
- Tỷ tỷ hai người chạy mau, đừng lo cho ta!
Sau khi Ẩn nương nghe được lời nói của Nhan Ngọc Như thì không khỏi lo lắng nói. Trước đó trong khoảnh khắc rơi xuống nước thì nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết, nhưng không nghĩ tới ông trời trêu ngươi, lại để cho nàng rơi vào tay Từ Đắc Tổ. Điều này làm cho trong lòng nàng mang ý muốn chết đi, hiện tại hy vọng duy nhất của nàng chính là mong Nhan Ngọc Như và Triệu Nhan chạy thoát.
Từ Đắc Tổ cũng không ngăn cản Ẩn Nương nói chuyện, ngược lại còn vô cùng kiên nhẫn chờ nàng nói cho hết lời. Sau đó lộ ra một nụ cười dữ tợn, trường đao trong tay lại xẹt qua trên người Ẩn Nương, cắt ra một vết thương dài đầy máu, nhưng lần này Ẩn Nương chỉ thở hắt ra một tiếng, cố nén không kêu ra tiếng.
Nhưng Nhan Ngọc Như nhìn thấy bộ dạng của Ẩn Nương thì không kìm nổi khóc rống lên, mặc dù Triệu Nhan biết nàng làm như vậy sẽ lộ ra vị trí của mình nhưng hắn cũng hiểu được tâm tình của Nhan Ngọc Như, thêm vào hắn phải dùng hết toàn lực chèo thuyền tránh né, vì thế cũng chỉ có thể tùy ý để Nhan Ngọc Như khóc như vậy.
Tốc độ của thuyền Từ Đắc Tổ rất nhanh, cách thuyền Triệu Nhan càng lúc càng gần, thậm chí Từ Đắc Tổ đã có thể nhìn thấy đuôi thuyền của Triệu Nhan từ ngọn đèn trên thuyền của mình. Điều này làm cho ông ta cao hứng cười lớn một tiếng. Đồng thời cũng không tra tấn Ẩn Nương nữa, bắt đầu chỉ huy con thuyền ở xung quanh bao vây thuyền nhỏ của Triệu Nhan hai phía. Chỉ cần có thể ngăn cản đường đi của hắn thì Triệu Nhan đừng hòng chạy thoát.
Ấn Nương đang bị hai nữ tử khống chế ở trên thuyền nhìn thấy thuyền nhỏ của Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng. Nhưng nàng chợt phát hiện, có thể là bởi vì nhìn thấy thuyền nhỏ mà hai thị nữ đang khống chế nàng cùng với Từ Đắc Tổ đều buông lỏng cảnh giác với nàng. Điều này làm cho trong lòng Ẩn Nương đưa ra một quyết định, nghiến chặt hàm răng, đột nhiên dùng sức tránh thoát hai thị nữ phía sau, sau đó vọt tới chỗ Từ Đắc Tổ ở đầu thuyền.
Từ Đắc Tổ nhìn thấy Triệu Nhan và Nhan Ngọc. Như sắp bị ông ta bắt được, cả người vô cùng đắc ý, vốn không nghĩ tới Ẩn Nương đang bị bắt lại liều chết xông tới chỗ mình. Huống chỉ ông ta lại đưa lưng về phía Ẩn Nương, khi nghe được tiếng hô ở sau lưng thì đã không còn kịp rồi. Kết quả bị Ẩn Nương đụng vào, hai người gần như đồng thời rơi vào trong mạch nước ngầm.
Nhìn thấy như vậy, Triệu Nhan, Nhan Ngọc Như cùng với các thủ hạ của Từ Đắc Tổ đều kinh hô một tiếng, đặc biệt là thủ hạ của Từ Đắc Tổ bối rối dừng thuyền lại, bắt đầu cứu Từ Đắc Tổ, dù sao thì tính mạng của thủ lĩnh vẫn quan trọng hơn nhiều so với Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như.
Nhan Ngọc Như nhìn thấy Ẩn Nương lại làm ra hành động mãnh liệt như vậy, nàng than khóc một tiếng, Triệu Nhan cũng lộ ra vẻ đau buồn. Tiếp xúc với Ẩn Nương trong vài ngày này, hắn phát hiện Ẩn Nương là một nữ tử rất lương thiện, đơn giản, chỉ là bị Từ Đắc Tổ dùng người nhà uy hiếp nên mới làm chuyện phản bội. Nhưng không nghĩ tới trong thời khắc quan trọng, nàng đã cứu mạng mình hai lăn.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để đau buồn, chèo thuyền đi cứu người càng không thực tế, vì thế Triệu Nhan nhìn tình hình hỗn loạn ở chỗ Từ Đắc Tổ, cắn răng chèo thuyền tăng tốc chạy về hạ nguồn, rất nhanh đã chạy thoát khỏi tăm mắt của đám người Âm Minh Tỉ này, đợi đến khi Từ Đắc Tổ được cứu lên thì thuyền của Triệu Nhan đã sớm biến mất trong mạch nước ngầm hắc ám.
-Từ Đắc Tổ kỳ thật cũng không bị thương tổn thậm chí sau khi rơi xuống nước thì rất nhanh đã bơi đến mạn thuyền. Nhưng đợi đến khi ông ta trở lại thuyền thì phát hiện Triệu Nhan đã biến mất không thấy tăm hơi. Điều này làm cho ông ta tức giận mắng một tiếng:
- Ẩn Nương tiện nhân kia ở đâu rồi? Ta muốn lột da ả làm đèn lồng!
- Khởi bẩm thủ lĩnh, Ấn Nương hình như đã bị dòng nước cuốn đi rồi. Nhưng trên người nàng bị trói, hơn nữa mạch nước ngầm lại rộng như vậy, hẳn là không có khả năng sống sót!
Nghe được lời nói của Từ Đắc Tổ, có một thủ hạ trong Âm Minh Tỉ thanh âm run rẩy tiến lên bẩm báo. Vừa tồi bọn họ chỉ lo cứu Từ Đắc Tổ, căn bản không ai chú ý đến Ẩn Nương, kết quả đợi đến khi cứu được ông ta thì không biết Ẩn Nương đã bị trôi đến đâu rồi
Nghe được không tìm thấy Ẩn Nương, lửa giận trong lồng ngực Từ Đắc Tổ càng bừng lên. Ông ta lập tức nhìn về phía hai thị nữ vừa rồi bắt Ấn Nương, khiến cho hai người bị dọa đến lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ. Dù sao thì đó là sơ sẩy của các nàng, mới khiến cho Ẩn Nương tìm được cơ hội tập kích Từ Đắc Tổ.
- Hừ, nếu Ẩn Nương đã tìm được cơ hội nhảy xuống sông thì các ngươi còn ở lại trên thuyền làm gì?
Từ Đắc Tổ nhìn hai thị nữ đang cầu xin tha thứ, ánh mắt vô cùng âm trầm mở miệng nói, phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt, đạo lý này cũng được áp dụng rất 'thường xuyên ở Âm Minh Tỉ.
Nghe được lời nói của Từ Đắc Tổ, sắc mặt của hai thị nữ trắng bệch, lập tức liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ kiên quyết, sau đó không hề do dự xoay người nhảy xuống sông. Đây là bởi vì các nàng biết, mệnh lệnh của đầu lĩnh không thể làm trái, nếu không thì sẽ chịu trừng phạt càng thêm tàn khốc.
Nhìn hai thị nữ chìm nổi trên mặt sông, rất nhanh đã trôi về phía bóng tối ở xa xa, cơn giận của Từ Đắc Tổ cũng giảm đi một chút. Ông ta biết lúc này đuổi theo truy bắt Triệu Nhan cực kỳ khó, nhưng ông ta cũng không buông tha, lập tức mệnh lệnh những chiếc thuyền khác đuổi theo, còn ông ta thì ngồi thuyền nhỏ trở về địa cung.
Lúc này lửa ở địa cung đã được dập tắt hơn một nửa, chỉ còn vài căn phòng nhỏ bị cháy, nhưng mọi người ở xung quanh đang không ngừng xách nước dập lửa. Vì thế lửa cháy càng lúc càng nhỏ, chỉ có điều Từ Đắc Tổ nhìn phòng ốc ở xung quanh bị thiêu đốt, trên mặt hiện lên vẻ âm trầm và căm tức.
Ngay khi Từ Đắc Tổ vừa mới trở lại địa cung, một nữ tử phụ trách chỉ huy cứu hoả lập tức bước nhanh về phía trước bẩm báo nói
- Khởi bẩm thủ lĩnh, lửa đã được dập tắt hơn một nửa, qua nửa canh giờ nữa thì có thể dập tắt hoàn toàn. Chỉ có điều tổn thất ở địa cung không nhỏ, có hai thiên điện bị thiêu hủy rồi, trong đó một điện chính là nơi trước kia giam giữ Quảng Dương Quận Vương.
Nếu Triệu Nhan ở đây thì chắc chắn có thể nhận ra nữ tử này là nữ tử đầu lĩnh đã áp giải hẳn và Nhan Ngọc Như lúc mới đến đây.
Từ Đắc Tổ nghe được đối phương bẩm báo thì cũng không ngoài dự đoán, sau đó quay đầu nhìn phòng ốc bị thiêu hủy ở xung quanh nói:
- Triệu Nhan và Ngọc Như chạy trốn rồi, Liễu Không hắn là còn ở trắc điện. Có phải y cũng mượn trận lửa này để chạy thoát hay không?
Nữ tử bẩm báo nghe được Từ Đắc Tổ hỏi tới Liễu Không, nàng lập tức lộ ra vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn hết sức thành thật trả lời:
- Khởi bẩm thủ lĩnh, ta đã phái người qua kiểm tra. Trong trắc điện không có thi thể nào, thậm chí hai thị nữ bị Ấn Nương đánh bất tỉnh cũng đã được đưa đến nơi an toàn ở phía sau, cũng chỉ có Liễu Không mới làm như vậy, bây giờ còn chưa phát hiện ra tung tích của Liễu Không, phỏng chừng rất có thể đã chạy khỏi địa cung!
- Ha hả, Liễu Không ngươi giỏi lâm, có thể phóng lửa trong địa cung phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa còn có thể thong dong thoát đi, xem ra y hắn là có nội gián ở Âm Minh Ti, quả nhiên không hổ là con trai cưng của ta!
-Từ Đắc Tổ nghe đến đây thì cười ha hả ngoài dự đoán của mọi người, nhưng ngay sau đó lại có chút tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc y bị đám hòa thượng trong Phật môn dạy cho ngụ ngốc rồi, nếu đổi lại là ta thì sẽ ném hai thị nữ kia vào trong đám lửa. Tuy rằng sau đó có thể nhận dạng ra là thí thể của nữ nhân, nhưng làm như vậy có thể kéo dài thời gian.
- Người có thể phóng hỏa trong địa cung chắc chẩn là có địa vị không thấp. Hơn nữa cũng biết tính tình của ta, chắc chắn sẽ không giữ lại nội gián kia. Ngươi đi kiểm tra xem ai mất tích ở trong hỏa hoạn, sau đó vẽ bức tranh truyền cho các phân bộ, ta muốn khiến cho kẻ phản bội biết, hậu quả phản bội ta là nghiêm trọng đến thế nào!
- Tuân mệnh! Thủ lĩnh đại nhân!
Nữ tử này nghe được câu cuối cùng run rẩy mộ chút nói, sau đó xoay người rời đi. Lúc này Từ Đắc Tổ lại đánh giá một chút xung quanh nói:
- Triệu Nhan trốn rồi, tuy rằng không biết có thể còn sống mà chạy ra khỏi mạch nước ngầm hay không. Nhưng để phòng ngừa thì địa cung này không thể giữ lại nữa.