Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 36: Từ cổ chí kim coi tiền như cỏ rác




- Tam ca nhi! Tam ca nhi!

Triệu Nhan vừa nói chuyện xong với Chu ngự y thì nghe tiếng Triệu Húc gọi hắn từ xa, giọng nói vô cùng hưng phấn, sau đó bước nhanh tới nói:

- Tam ca nhi, vừa rồi là ta sai. Những người này đúng là nạn dân. Đệ mau viết lại phương pháp phòng chống dịch bệnh đó, ta phải đem về cho phụ thân xem!

Lúc này, Triệu Húc chỉ hận không thể lập tức cầm phương pháp chống dịch bệnh của Triệu Nhan bay về. Hai ngày nay vì xuất hiện dịch bệnh trong nạn dân mà cha y Triệu Thự và Hàn Kỳ cùng các vị tướng công đều mặt mày cau có. Thậm chí, sức khỏe Triệu Thự vừa mới khởi sắc lại bắt đầu xấu đi. Bây giờ có thể đem cách làm này của Triệu Nhan về thì thật sự có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp của triều đình rồi!

Nhìn bộ dạng vội vàng của Triệu Húc, Triệu Nhan cũng cười lớn, chỉ Chu ngự y ở bên cạnh nói:

- Đại ca đừng vội. Bên cạnh huynh chính là Chu ngự y ở phủ của đệ. Ông ấy tham gia trong toàn bộ quá trình chữa và khống chế dịch bệnh nên nắm rõ hơn bất cứ ai. Bây giờ huynh hãy đưa ông ấy theo để trên đường đi ông ấy viết cách làm ra, đến lúc đó huynh giao cho phụ thân là được. Hơn nữa, sau này có Chu ngự y giúp huynh thì tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót!

- Hạ quan Chu Thái Hòa bái kiến Dĩnh Vương điện hạ!

Chu ngự y là người hết sức biết điều, lập tức đứng ra hành lễ với Triệu Húc. Đến lúc này, Triệu Nhan mới biết, hóa ra vị Chu ngự y khôn khéo này tên là Chu Thái Hòa.

- Ha ha, không cần đa lễ. Có được sự giúp đỡ của Chu ngự y thì bổn vương càng tin rằng có thể ngăn cản được dịch bệnh!

Triệu Húc cũng không ngờ Triệu Nhan lại chu đáo như vậy, còn bố trí cho một ngự y có kinh nghiệm đi theo mình, thật sự còn có sức mạnh hơn nhiều so với một trang giấy.

Tính cách của Triệu Húc tương đối hấp tấp. Bây giờ đã có cách xử lý dịch bệnh rồi lại lo tình hình nạn dân trong thành và sức khỏe của Triệu Thự, nên y lập tức cáo từ Triệu Nhan để rời đi. Tuy nhiên lại bị Triệu Nhan giữ lại nói:

- Đại ca đừng vội đi, ở chỗ đệ vừa mở một xưởng nhỏ, sản xuất một thứ gọi là xà phòng thơm. Đệ tặng cho đại ca một ít để dùng thử trước. Ngoài ra cũng đem một ít cho phụ thân và mọi người.

Vì không đủ nguyên liệu nên xưởng xà phòng thơm vẫn chưa thể khởi công nhưng trong biệt viện cũng có một ít dầu và muối. Nhân cơ hội huấn luyện các thợ thủ công ở xưởng cũng có thể làm được một ít xà phòng thơm. Trong đó, có một số để tăng khả năng sát trùng, Triệu Nhan đã có ý thêm một chút lưu hoàng để phù hợp với hoàn cảnh sử dụng hiện tại.

- Bây giờ là lúc nào rồi, ta làm gì có thời gian dùng thử xà phòng thơm gì đó chứ? Mấy ngày nay, phụ thân vì chuyện dịch bệnh bùng phát nhanh chóng mà phát bệnh, ho mấy ngày hôm nay. Ta sớm đem tin tốt lành này về thì cũng để phụ thân sớm yên tâm mà dưỡng bệnh!

Mọi mặt của Triệu Húc đều tốt, chỉ là tính cách có chút vội vàng hấp tấp. Thậm chí sau này làm hoàng đế cũng không bỏ được tính xấu này. Sở dĩ cải cách Hi Ninh sau này gặp phải sự phản đối của nhiều người như vậy cũng có liên quan đến tính cách vội vàng này của Triệu Húc.

- Xà phòng thơm này rất tốt. Nếu tất cả nạn dân đều được dùng xà phòng thơm thì không cần phải lo lắng dịch bệnh hoành hành nữa. Chỉ tiếc là thứ này số lượng quá ít, không thể cho tất cả nạn dân sử dụng. Trước hết chỉ có thể để phụ thân và một số người dùng. Ngoài ra, đại ca mỗi ngày đều chạy tới chạy lui, nhiều khi phải tiếp xúc với các nạn dân, không cẩn thận có thể bị lây dịch bệnh. Cho nên xà phòng thơm này nhất định đại ca phải đem theo người và thường xuyên sử dụng!

Triệu Nhan vô cùng nghiêm túc nói.

Vừa nghe nói xà phòng thơm gì đó có thể ngăn chặn dịch bệnh lây lan, Triệu Húc lập tức coi trọng, kéo Triệu Nhan chạy về biệt viện. Đợi khi Triệu Nhan bảo lão Phúc đem xà phòng thơm đến phòng khách, Triệu Nhan giới thiệu qua một chút. Triệu Húc nhìn thấy xà phòng thơm này cũng thoáng ngẩn người. Vì Triệu Húc thật không ngờ, cái gọi là xà phòng thơm này lại là vật thay thế táo đậu.

- Tam ca nhi, xà phòng thơm này cho dù là hiệu quả tốt hơn so với táo đậu nhưng cũng chỉ có thể dùng để vệ sinh thân thể thôi, sao có thể ngăn được dịch bệnh lây lan?

Triệu Húc nhìn xà phòng thơm trước mặt, nghi ngờ hỏi. Xà phòng thơm trước mắt chia thành hai loại, một loại màu vàng, có hình chữ nhật bình thường, mùi hương hơi gắt, loại này số lượng ít hơn. Còn một loại nữa màu hồng nhạt, tạo thành hình hoa sen, tỏa ra mùi thơm nhẹ, nhìn rất tinh xảo.

- Đại ca, điều này rất khó giải thích. Huynh chỉ cần biết rằng dịch bệnh là do một số sinh vật nhỏ tới mức chúng ta không nhìn thấy được xâm nhập vào cơ thể. Hơn nữa, những loài sinh vật này còn có thể lây lan qua những loại côn trùng như bọ chó. Loại xà phòng thơm màu vàng có hình thức bình thường này đệ đã cho thêm lưu hoàng, là một loại xà phòng thơm đặc chế, chẳng những có thể giết các loại côn trùng như bọ chó, cũng có thể giết chết các loại sinh vật nhỏ lây lan bệnh dịch, rất thích hợp cho huynh dùng. Còn loại xà phòng thơm hình hoa sen này đã cho thêm mật ong và một ít hương liệu, cả nam và nữ đều có thể sử dụng!

Triệu Nhan cười giải thích.

Vốn Triệu Nhan chỉ định làm loại xà phòng hình hoa sen và loại xà phòng bình thường rồi, nhưng sau khi suy xét đến vấn đề vệ sinh sau lũ lụt, hắn đã đặc biệt làm ra một số xà phòng có lưu hoàng. Chẳng những hắn có thể sử dụng mà Chu ngự y và lão Phúc mỗi lần từ bên ngoài về đều phải rửa bằng xà phòng này để không đem bệnh tật về nhà. Chỉ có điều, loại xà phòng này chế tạo khá gấp gáp, không kịp làm khuôn nên đành làm thành hình chữ nhật đơn giản.

Đại Tống vô cùng coi trọng y thuật. Triều đình có Thái Y Cục, Hàn Lâm Y Quan Viện, Ngự Y Viện và nhiều đơn vị điều trị nhà nước khác. Hơn nữa, chỉ cần là người đọc sách, phần lớn là sẽ hiểu một chút về y thuật. Phạm Trọng Yêm cũng đã nói “Không làm lương tướng thì làm lương y”. Từ đó, có thể thấy, người đọc sách y thuật dưới thời Tống phổ biến như thế nào.

Triệu Húc thân là người nối nghiệp Đại Tống sau này nên đương nhiên cũng hiểu ít nhiều về y thuật. Chỉ có điều, theo lý luận trung y mà Triệu Húc biết, dịch bệnh là do chướng khí, tà khí xâm nhập vào cơ thể dẫn đến phát bệnh. Nhưng theo như Triệu Nhan nói vừa rồi thì dịch bệnh lại do một loại sinh vật không nhìn thấy được gây ra. Điều này hoàn toàn khác biệt với những lý luận mà Triệu Húc đã đọc. Nếu trong tình huống bình thường, Triệu Húc nhất định phải hỏi cho rõ ràng nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, không thể hỏi nhiều, Triệu Húc lập tức cho người cất số xà phòng thơm rồi không kịp ăn cơm mà vội vã chạy về thành Đông Kinh.

Đứng trước biệt viện nhìn Triệu Húc rời đi, Triệu Nhan không khỏi lắc đầu. Là người nối nghiệp Đại Tống sau này, tính cách hấp tấp này của Triệu Húc cũng không phải chuyện tốt. Dù sao, thống trị một quốc gia cũng liên lụy đến ích lợi nhiều mặt, không thể nóng vội được. Là một đế vương, chẳng những phải quyết đoán nhưng cũng không thể thiếu kiên nhẫn. Hy vọng sau này Triệu Húc có thể nhận ra mà thay đổi tính cách của mình. Điều này sẽ có lợi cho Triệu Húc và cả Đại Tống.

Đang rảnh rỗi, Triệu Nhan chắp tay sau lưng lẩm nhẩm hát rồi một bước nhảy lên ba bậc cầu thang đi vào trong nhà. Bây giờ vẫn chưa tới bữa trưa, Triệu Nhan vốn định về phòng vẽ một chút, nhưng không ngờ khi đi qua cửa phòng Tào Dĩnh thì chợt nghe có tiếng cười từ trong truyền ra. Trong đó có Tào Dĩnh, Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết.

Thời gian này, quan hệ giữa Tào Dĩnh và Triệu Nhan đã dịu xuống, cả hai không còn đối đầu gay gắt như trước nữa. Cho nên khi nghe thấy tiếng cười từ bên trong, Triệu Nhan lập tức bước vào phòng Tào Dĩnh. Vừa bước vào thì thấy trên bàn bày đầy những hộp xà phòng. Ba người Tào Dĩnh, Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết ngồi xung quanh, thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, cũng không biết là đang nói chuyện gì.

- Các nàng đang làm gì vậy? Sao lại đem xà phòng thơm ra cả đây thế này?

Triệu Nhan cười ha hả hỏi. Nguyên liệu sản xuất có hạn nên xà phòng thơm cũng không nhiều. Có lẽ số đặt trên bàn đã là toàn bộ số lượng xà phòng thơm trong thời gian này rồi.

- Quận vương, chúng em đang cùng với Tứ tỷ thảo luận xem nên đưa xà phòng thơm cho nhà ai?

Tiểu Đậu Nha nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, lập tức đứng lên nhường chỗ cho hắn, nói rồi chạy đến phía Mịch Tuyết ngồi xuống. Như vậy là Triệu Nhan có thể ngồi cùng một chỗ với Tào Dĩnh. Có thể nói, mối quan hệ của Tào Dĩnh và Triệu Nhan tốt đẹp hơn cũng nhờ tiểu nha đầu này đã bỏ ra không ít công sức.

Tào Dĩnh nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu, không ngăn cản Tiểu Đậu Nha nhường chỗ. Triệu Nhan càng không từ chối ý tốt của Tiểu Đậu Nha, lập tức ngồi xuống hỏi:

- Hiện giờ, nguyên liệu của xưởng còn chưa tới, chỉ dùng nguyên liệu trong kho để làm ra một ít xà phòng thơm như vậy, dùng làm lễ vật tặng người ta có phải là ít quá không?

Triệu Nhan vừa dứt lời, Tào Dĩnh ngẩng lên nói:

- Số xà phòng thơm này cũng không ít. Vừa rồi bọn ta đã đếm. Ngoài số xà phòng Quận vương vừa tặng cho Dĩnh Vương, còn lại là ba mươi hai khối. Như vậy là có thể đưa cho ba mươi hai người rồi. Ta đang tính nên tặng cho những phu nhân có sức ảnh hưởng khá lớn trong thành. Hiệu quả của xà phòng thơm này nhất định sẽ khiến cho họ không thể cưỡng lại được. Đến lúc đó, tiếng tăm của xà phòng thơm sẽ truyền đi thông qua lời nói của họ. Đến khi xưởng chính thức khởi công thì sẽ không lo không có người mua nữa.

Triệu Nhan lần đầu tiên phát hiện ra Tào Dĩnh có tố chất buôn bán như thế, không ai dạy cũng có thể hiểu được tác dụng của quảng cáo. Thật ra, vừa rồi Triệu Nhan đưa xà phòng thơm cho Triệu Húc để mang về cung cũng cùng một suy nghĩ với Tào Dĩnh. Chỉ cần Triệu Thự và Cao hoàng hậu dùng thì nhất định tiếng tăm của xà phòng thơm sẽ nhanh chóng lan truyền trong giới quý tộc.

- Cách này hay, tuy nhiên mỗi người chỉ tặng một bánh thế này có phải keo kiệt quá không?

Triệu Nhan lại nói tiếp. Dù gì hắn cũng là một quận vương, người có thể nhận quà tặng của hắn và Tào Dĩnh nhất định không phải nhân vật tầm thường. Nhưng chỉ tặng một bánh xà phòng thơm thì Triệu Nhan cảm thấy có chút không đành.

- Một miếng này ít nhất cũng bán mười quan tiền, keo kiệt gì nữa?

Tào Dĩnh thẳng thừng hỏi lại.

- Mười… mười quan?

Triệu Nhan nghe đến đó thiếu chút nữa thì bị dọa tới nỗi nằm sấp xuống bàn. Tuy rằng, dưới thời Đại Tống, dầu hơi đắt, muối cũng không dễ kiếm cho lắm nhưng tính cả nguyên liệu, nhân công và chi phí đóng gói, một miếng xà phòng thơm cũng không đến một xâu tiền. Nhưng bây giờ, Tào Dĩnh lại áp giá nó tận mười quan tiền trở lên. Cô nàng Vương phi này đúng là một gian thương lòng dạ nham hiểm!

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Triệu Nhan, Tào Dĩnh cũng tỏ ra đắc ý, cười cười nói:

- Quận vương không cần giật mình. Táo đậu chúng ta thường dùng cũng đã có thể bán với giá bảy tám quan tiền rồi. Xà phòng thơm này hiệu quả tốt hơn táo đậu, đương nhiên không thể nào rẻ hơn được. Nếu không người ta sẽ nghĩ thà dùng táo đậu còn hơn dùng xà phòng thơm nhà chúng ta sản xuất!

- Hiểu rồi!

Phản ứng của Triệu Nhan cũng rất nhanh. Hóa ra, từ cổ chí kim, coi tiền như cỏ rác cũng là một loại đức hạnh, chỉ mua đắt chứ không mua đúng. Người đã chịu bỏ ra bảy tám quan tiền mua táo đậu cũng sẽ không ngại bỏ ra mấy quan nữa để mua xà phòng thơm có hiệu quả hơn. - Tam ca nhi! Tam ca nhi!

Triệu Nhan vừa nói chuyện xong với Chu ngự y thì nghe tiếng Triệu Húc gọi hắn từ xa, giọng nói vô cùng hưng phấn, sau đó bước nhanh tới nói:

- Tam ca nhi, vừa rồi là ta sai. Những người này đúng là nạn dân. Đệ mau viết lại phương pháp phòng chống dịch bệnh đó, ta phải đem về cho phụ thân xem!

Lúc này, Triệu Húc chỉ hận không thể lập tức cầm phương pháp chống dịch bệnh của Triệu Nhan bay về. Hai ngày nay vì xuất hiện dịch bệnh trong nạn dân mà cha y Triệu Thự và Hàn Kỳ cùng các vị tướng công đều mặt mày cau có. Thậm chí, sức khỏe Triệu Thự vừa mới khởi sắc lại bắt đầu xấu đi. Bây giờ có thể đem cách làm này của Triệu Nhan về thì thật sự có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp của triều đình rồi!

Nhìn bộ dạng vội vàng của Triệu Húc, Triệu Nhan cũng cười lớn, chỉ Chu ngự y ở bên cạnh nói:

- Đại ca đừng vội. Bên cạnh huynh chính là Chu ngự y ở phủ của đệ. Ông ấy tham gia trong toàn bộ quá trình chữa và khống chế dịch bệnh nên nắm rõ hơn bất cứ ai. Bây giờ huynh hãy đưa ông ấy theo để trên đường đi ông ấy viết cách làm ra, đến lúc đó huynh giao cho phụ thân là được. Hơn nữa, sau này có Chu ngự y giúp huynh thì tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót!

- Hạ quan Chu Thái Hòa bái kiến Dĩnh Vương điện hạ!

Chu ngự y là người hết sức biết điều, lập tức đứng ra hành lễ với Triệu Húc. Đến lúc này, Triệu Nhan mới biết, hóa ra vị Chu ngự y khôn khéo này tên là Chu Thái Hòa.

- Ha ha, không cần đa lễ. Có được sự giúp đỡ của Chu ngự y thì bổn vương càng tin rằng có thể ngăn cản được dịch bệnh!

Triệu Húc cũng không ngờ Triệu Nhan lại chu đáo như vậy, còn bố trí cho một ngự y có kinh nghiệm đi theo mình, thật sự còn có sức mạnh hơn nhiều so với một trang giấy.

Tính cách của Triệu Húc tương đối hấp tấp. Bây giờ đã có cách xử lý dịch bệnh rồi lại lo tình hình nạn dân trong thành và sức khỏe của Triệu Thự, nên y lập tức cáo từ Triệu Nhan để rời đi. Tuy nhiên lại bị Triệu Nhan giữ lại nói:

- Đại ca đừng vội đi, ở chỗ đệ vừa mở một xưởng nhỏ, sản xuất một thứ gọi là xà phòng thơm. Đệ tặng cho đại ca một ít để dùng thử trước. Ngoài ra cũng đem một ít cho phụ thân và mọi người.

Vì không đủ nguyên liệu nên xưởng xà phòng thơm vẫn chưa thể khởi công nhưng trong biệt viện cũng có một ít dầu và muối. Nhân cơ hội huấn luyện các thợ thủ công ở xưởng cũng có thể làm được một ít xà phòng thơm. Trong đó, có một số để tăng khả năng sát trùng, Triệu Nhan đã có ý thêm một chút lưu hoàng để phù hợp với hoàn cảnh sử dụng hiện tại.

- Bây giờ là lúc nào rồi, ta làm gì có thời gian dùng thử xà phòng thơm gì đó chứ? Mấy ngày nay, phụ thân vì chuyện dịch bệnh bùng phát nhanh chóng mà phát bệnh, ho mấy ngày hôm nay. Ta sớm đem tin tốt lành này về thì cũng để phụ thân sớm yên tâm mà dưỡng bệnh!

Mọi mặt của Triệu Húc đều tốt, chỉ là tính cách có chút vội vàng hấp tấp. Thậm chí sau này làm hoàng đế cũng không bỏ được tính xấu này. Sở dĩ cải cách Hi Ninh sau này gặp phải sự phản đối của nhiều người như vậy cũng có liên quan đến tính cách vội vàng này của Triệu Húc.

- Xà phòng thơm này rất tốt. Nếu tất cả nạn dân đều được dùng xà phòng thơm thì không cần phải lo lắng dịch bệnh hoành hành nữa. Chỉ tiếc là thứ này số lượng quá ít, không thể cho tất cả nạn dân sử dụng. Trước hết chỉ có thể để phụ thân và một số người dùng. Ngoài ra, đại ca mỗi ngày đều chạy tới chạy lui, nhiều khi phải tiếp xúc với các nạn dân, không cẩn thận có thể bị lây dịch bệnh. Cho nên xà phòng thơm này nhất định đại ca phải đem theo người và thường xuyên sử dụng!

Triệu Nhan vô cùng nghiêm túc nói.

Vừa nghe nói xà phòng thơm gì đó có thể ngăn chặn dịch bệnh lây lan, Triệu Húc lập tức coi trọng, kéo Triệu Nhan chạy về biệt viện. Đợi khi Triệu Nhan bảo lão Phúc đem xà phòng thơm đến phòng khách, Triệu Nhan giới thiệu qua một chút. Triệu Húc nhìn thấy xà phòng thơm này cũng thoáng ngẩn người. Vì Triệu Húc thật không ngờ, cái gọi là xà phòng thơm này lại là vật thay thế táo đậu.

- Tam ca nhi, xà phòng thơm này cho dù là hiệu quả tốt hơn so với táo đậu nhưng cũng chỉ có thể dùng để vệ sinh thân thể thôi, sao có thể ngăn được dịch bệnh lây lan?

Triệu Húc nhìn xà phòng thơm trước mặt, nghi ngờ hỏi. Xà phòng thơm trước mắt chia thành hai loại, một loại màu vàng, có hình chữ nhật bình thường, mùi hương hơi gắt, loại này số lượng ít hơn. Còn một loại nữa màu hồng nhạt, tạo thành hình hoa sen, tỏa ra mùi thơm nhẹ, nhìn rất tinh xảo.

- Đại ca, điều này rất khó giải thích. Huynh chỉ cần biết rằng dịch bệnh là do một số sinh vật nhỏ tới mức chúng ta không nhìn thấy được xâm nhập vào cơ thể. Hơn nữa, những loài sinh vật này còn có thể lây lan qua những loại côn trùng như bọ chó. Loại xà phòng thơm màu vàng có hình thức bình thường này đệ đã cho thêm lưu hoàng, là một loại xà phòng thơm đặc chế, chẳng những có thể giết các loại côn trùng như bọ chó, cũng có thể giết chết các loại sinh vật nhỏ lây lan bệnh dịch, rất thích hợp cho huynh dùng. Còn loại xà phòng thơm hình hoa sen này đã cho thêm mật ong và một ít hương liệu, cả nam và nữ đều có thể sử dụng!

Triệu Nhan cười giải thích.

Vốn Triệu Nhan chỉ định làm loại xà phòng hình hoa sen và loại xà phòng bình thường rồi, nhưng sau khi suy xét đến vấn đề vệ sinh sau lũ lụt, hắn đã đặc biệt làm ra một số xà phòng có lưu hoàng. Chẳng những hắn có thể sử dụng mà Chu ngự y và lão Phúc mỗi lần từ bên ngoài về đều phải rửa bằng xà phòng này để không đem bệnh tật về nhà. Chỉ có điều, loại xà phòng này chế tạo khá gấp gáp, không kịp làm khuôn nên đành làm thành hình chữ nhật đơn giản.

Đại Tống vô cùng coi trọng y thuật. Triều đình có Thái Y Cục, Hàn Lâm Y Quan Viện, Ngự Y Viện và nhiều đơn vị điều trị nhà nước khác. Hơn nữa, chỉ cần là người đọc sách, phần lớn là sẽ hiểu một chút về y thuật. Phạm Trọng Yêm cũng đã nói “Không làm lương tướng thì làm lương y”. Từ đó, có thể thấy, người đọc sách y thuật dưới thời Tống phổ biến như thế nào.

Triệu Húc thân là người nối nghiệp Đại Tống sau này nên đương nhiên cũng hiểu ít nhiều về y thuật. Chỉ có điều, theo lý luận trung y mà Triệu Húc biết, dịch bệnh là do chướng khí, tà khí xâm nhập vào cơ thể dẫn đến phát bệnh. Nhưng theo như Triệu Nhan nói vừa rồi thì dịch bệnh lại do một loại sinh vật không nhìn thấy được gây ra. Điều này hoàn toàn khác biệt với những lý luận mà Triệu Húc đã đọc. Nếu trong tình huống bình thường, Triệu Húc nhất định phải hỏi cho rõ ràng nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, không thể hỏi nhiều, Triệu Húc lập tức cho người cất số xà phòng thơm rồi không kịp ăn cơm mà vội vã chạy về thành Đông Kinh.

Đứng trước biệt viện nhìn Triệu Húc rời đi, Triệu Nhan không khỏi lắc đầu. Là người nối nghiệp Đại Tống sau này, tính cách hấp tấp này của Triệu Húc cũng không phải chuyện tốt. Dù sao, thống trị một quốc gia cũng liên lụy đến ích lợi nhiều mặt, không thể nóng vội được. Là một đế vương, chẳng những phải quyết đoán nhưng cũng không thể thiếu kiên nhẫn. Hy vọng sau này Triệu Húc có thể nhận ra mà thay đổi tính cách của mình. Điều này sẽ có lợi cho Triệu Húc và cả Đại Tống.

Đang rảnh rỗi, Triệu Nhan chắp tay sau lưng lẩm nhẩm hát rồi một bước nhảy lên ba bậc cầu thang đi vào trong nhà. Bây giờ vẫn chưa tới bữa trưa, Triệu Nhan vốn định về phòng vẽ một chút, nhưng không ngờ khi đi qua cửa phòng Tào Dĩnh thì chợt nghe có tiếng cười từ trong truyền ra. Trong đó có Tào Dĩnh, Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết.

Thời gian này, quan hệ giữa Tào Dĩnh và Triệu Nhan đã dịu xuống, cả hai không còn đối đầu gay gắt như trước nữa. Cho nên khi nghe thấy tiếng cười từ bên trong, Triệu Nhan lập tức bước vào phòng Tào Dĩnh. Vừa bước vào thì thấy trên bàn bày đầy những hộp xà phòng. Ba người Tào Dĩnh, Tiểu Đậu Nha và Mịch Tuyết ngồi xung quanh, thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, cũng không biết là đang nói chuyện gì.

- Các nàng đang làm gì vậy? Sao lại đem xà phòng thơm ra cả đây thế này?

Triệu Nhan cười ha hả hỏi. Nguyên liệu sản xuất có hạn nên xà phòng thơm cũng không nhiều. Có lẽ số đặt trên bàn đã là toàn bộ số lượng xà phòng thơm trong thời gian này rồi.

- Quận vương, chúng em đang cùng với Tứ tỷ thảo luận xem nên đưa xà phòng thơm cho nhà ai?

Tiểu Đậu Nha nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, lập tức đứng lên nhường chỗ cho hắn, nói rồi chạy đến phía Mịch Tuyết ngồi xuống. Như vậy là Triệu Nhan có thể ngồi cùng một chỗ với Tào Dĩnh. Có thể nói, mối quan hệ của Tào Dĩnh và Triệu Nhan tốt đẹp hơn cũng nhờ tiểu nha đầu này đã bỏ ra không ít công sức.

Tào Dĩnh nhìn thấy Triệu Nhan đi vào, nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu, không ngăn cản Tiểu Đậu Nha nhường chỗ. Triệu Nhan càng không từ chối ý tốt của Tiểu Đậu Nha, lập tức ngồi xuống hỏi:

- Hiện giờ, nguyên liệu của xưởng còn chưa tới, chỉ dùng nguyên liệu trong kho để làm ra một ít xà phòng thơm như vậy, dùng làm lễ vật tặng người ta có phải là ít quá không?

Triệu Nhan vừa dứt lời, Tào Dĩnh ngẩng lên nói:

- Số xà phòng thơm này cũng không ít. Vừa rồi bọn ta đã đếm. Ngoài số xà phòng Quận vương vừa tặng cho Dĩnh Vương, còn lại là ba mươi hai khối. Như vậy là có thể đưa cho ba mươi hai người rồi. Ta đang tính nên tặng cho những phu nhân có sức ảnh hưởng khá lớn trong thành. Hiệu quả của xà phòng thơm này nhất định sẽ khiến cho họ không thể cưỡng lại được. Đến lúc đó, tiếng tăm của xà phòng thơm sẽ truyền đi thông qua lời nói của họ. Đến khi xưởng chính thức khởi công thì sẽ không lo không có người mua nữa.

Triệu Nhan lần đầu tiên phát hiện ra Tào Dĩnh có tố chất buôn bán như thế, không ai dạy cũng có thể hiểu được tác dụng của quảng cáo. Thật ra, vừa rồi Triệu Nhan đưa xà phòng thơm cho Triệu Húc để mang về cung cũng cùng một suy nghĩ với Tào Dĩnh. Chỉ cần Triệu Thự và Cao hoàng hậu dùng thì nhất định tiếng tăm của xà phòng thơm sẽ nhanh chóng lan truyền trong giới quý tộc.

- Cách này hay, tuy nhiên mỗi người chỉ tặng một bánh thế này có phải keo kiệt quá không?

Triệu Nhan lại nói tiếp. Dù gì hắn cũng là một quận vương, người có thể nhận quà tặng của hắn và Tào Dĩnh nhất định không phải nhân vật tầm thường. Nhưng chỉ tặng một bánh xà phòng thơm thì Triệu Nhan cảm thấy có chút không đành.

- Một miếng này ít nhất cũng bán mười quan tiền, keo kiệt gì nữa?

Tào Dĩnh thẳng thừng hỏi lại.

- Mười… mười quan?

Triệu Nhan nghe đến đó thiếu chút nữa thì bị dọa tới nỗi nằm sấp xuống bàn. Tuy rằng, dưới thời Đại Tống, dầu hơi đắt, muối cũng không dễ kiếm cho lắm nhưng tính cả nguyên liệu, nhân công và chi phí đóng gói, một miếng xà phòng thơm cũng không đến một xâu tiền. Nhưng bây giờ, Tào Dĩnh lại áp giá nó tận mười quan tiền trở lên. Cô nàng Vương phi này đúng là một gian thương lòng dạ nham hiểm!

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Triệu Nhan, Tào Dĩnh cũng tỏ ra đắc ý, cười cười nói:

- Quận vương không cần giật mình. Táo đậu chúng ta thường dùng cũng đã có thể bán với giá bảy tám quan tiền rồi. Xà phòng thơm này hiệu quả tốt hơn táo đậu, đương nhiên không thể nào rẻ hơn được. Nếu không người ta sẽ nghĩ thà dùng táo đậu còn hơn dùng xà phòng thơm nhà chúng ta sản xuất!

- Hiểu rồi!

Phản ứng của Triệu Nhan cũng rất nhanh. Hóa ra, từ cổ chí kim, coi tiền như cỏ rác cũng là một loại đức hạnh, chỉ mua đắt chứ không mua đúng. Người đã chịu bỏ ra bảy tám quan tiền mua táo đậu cũng sẽ không ngại bỏ ra mấy quan nữa để mua xà phòng thơm có hiệu quả hơn.