Gia Luật Trọng Nguyên và Gia Luật Tuấn hai bên luôn tranh cướp sự quy thuộc của Đại Định Phủ Trung Kinh. Ban đầu, Gia Luật Trọng Nguyên nhân cơ hội Gia Luật Hồng Cơ băng hà, vẫn luôn đuổi cùng giết tận Gia Luật Tuấn, hy vọng có thể một đòn nắm được Đại Định phủ trong tay, từ đó cùng với đối phương chia đều Liêu quốc. Khi đó, Gia Luật Tuấn vừa mới đăng cơ, quân đội cùng lòng người tan rã, có thể nói là tình hình rất không tốt.
Nhưng dù Gia Luật Tuấn còn trẻ, nhưng lại có tính trầm ổn khác với những người cùng trang lứa. Dưới sự uy hiếp của Gia Luật Trọng Nguyên, y không tính toán tới việc mất đi một thành một trì, chủ động nhường một số thành trì cho đối phương, thậm chí ngay cả phủ Đại Định cũng dâng cho đổi phương. Với hành động này để làm chậm trễ tốc độ tiến quân của Gia Luật Trọng Nguyên, còn y thì lợi dụng khoảng thời gian này để dùng trọng thần Gia Luật Nhân Tiên chỉnh đốn lại quân đội.
Trong khoảng thời gian trước, cuối cùng Gia Luật Tuấn cũng đã nắm lại được quân đội quốc nội trong tay, sau đó cử Gia Luật Nhân Tiên thống lĩnh một cánh quân đội lén đánh phía sau Gia Luật Trọng Nguyên.
Kết quả là đã khiến cho Gia Luật Trọng Nguyên đầu đuôi khó khăn, cuối cùng không thể không bỏ phủ Đại Định. Tuy nhiên, đúng lúc Gia Luật Trọng Nguyên rút chạy, Gia Luật Tuấn lại đích thân dẫn đại quân đánh tới, thoáng chốc đã khiến cho Gia Luật Trọng Nguyên đại bại, tổn thất hàng vạn nhân mã mới rút được tới sào huyệt cũ phủ Tích Tân Nam Kinh
Từ sau thất bại đó, bên phía Gia Luật Trọng Nguyên đã bị tổn thương nguyên khí lớn, không chỉ là tổn thất về mặt binh lực, ngoài ra quan trọng nhất vẫn là lòng người bị tan rã. Dù sao những người cùng y tạo phản cũng đều muốn dựa vào công tòng long tăng quan tấn tước nhưng bây giờ Gia Luật Trọng Nguyên đã bị bại rồi, đừng nói gì là tòng long, e là cuối cùng họ cũng đều bị Gia Luật Tuấn định là loạn thần tặc tử, không những mình khó thoát khỏi cái chết, mà ngay cả người nhà phía sau cũng tương tự bị liên lụy.
'Thất bại lần này của Gia Luật Trọng Nguyên đối với Liêu quốc mà nói chắc chắn là một chuyện hay. Dù sao cuộc phản loạn này đã kéo dài găn một năm rồi, trong nước cũng đã chịu sự phá hoại rất lớn, cho dù bây giờ có thể dẹp được phản loạn, cũng căn phải mất một khoảng thời gian tương đối dài để hồi phục lại quốc lực. Chỉ có điều đối với Đại Tống mà nói, sự thất bại của Gia Luật Trọng Nguyên lại tuyệt đối không phải là một tin tốt.
Thời tiết hôm nay quả thực là rất nóng, Triệu Nhan cũng không muốn ở trong biệt viện, do đó đã tới bên sông Thanh Thủy tắn bộ. Lượng nước trong sông rất lớn, hơn nữa hai bên bờ sông cũng có rất nhiều cây liễu cao lớn, khiến cho bờ sông Thanh Thủy là một nơi nghỉ hè rất tốt.
Triệu Nhan bước tới bóng cây bên bờ sông, vừa hưởng thụ gió mát từ trên mặt sông thổi tới vừa nghĩ tới chuyện chiến bại của Gia Luật Trọng Nguyên. Hôm qua, sau khi hân nhận được tin tức, còn đặc ý chạy vào rong cung hỏi Triệu Thự một chút, sau đó còn nhận được tin tình báo từ chỗ Triệu Thự tới trường quân đội, gọi Trương Tái, Dương Hoài Ngọc và Cổ Thiên Kiệt tới cùng phân tích ảnh hưởng mà chuyện này mang lại.
Nhớ tới kết quả phân tích được hôm qua, Triệu Nhan cũng không khỏi lộ rõ vẻ lo lằng. Theo như phân tích của ngày hôm qua, khả năng nhất là xuất hiện hai kết quả, thứ nhất chính là thế lực của Gia Luật Trọng Nguyên sẽ lập tức bị sụp đổ, từ đó khiến cho Liêu quốc thống nhất phục hồi. Gia Luật Tuấn dựa vào đó cũng lập lên uy vọng của mình, cộng thêm sự anh minh của y,rất có thể trong vòng mấy năm tới sẽ tạo được sự uy hiếp rất lớn.
Đương nhiên, những kết quả trên cũng là điều mà Đại Tống không mong muốn thấy nhất. Tuy nhiên Trương Tái và Cổ Thiên Kiệt lại cho rằng cơ hội Gia Luật Tuấn có thể nhanh chóng bình định được phản loạn là rất ít. Bởi vì nội loạn của Liêu quốc không chỉ là chuyện của Liêu quốc, đồng thời cũng liên quan tới lợi ích của Đại Tống và Tây Hạ, đặc biệt là Tây Hạ, trước đây Liêu quốc đã như hổ rình mồi từ trong nội loạn, chắc chắn không thế dễ dàng để cho Gia Luật Trọng Nguyên thất bại như vậy được
Cũng chính là suy xét tới Tây Hạ, cho nên Trương Tái và Cổ Thiên Kiệt đều cho rằng khả năng lớn nhất là Tây Hạ sẽ lập tức xuất binh, thậm chí còn có thể liên hệ với Gia Luật Trọng Nguyên. Dù sao Gia Luật Trọng Nguyên hiện giờ cũng đã trở thành một con thú bị vây rồi, không dựa vào lực lượng bên ngoài, cuối cũng chỉ có thể có kết cục binh bại thân vong mà thôi.
Trên thực tế, Trương Tái và Cổ Thiên Kiệt phân ích đều rất đúng. Triệu Nhan từ bên phía Triệu Thự đã nhận được một tin cơ mật, đó chính là Lưu Lượng Tộ của Tây Hạ đã ngầm sai người đi tiếp xúc với Gia Luật Trọng Nguyên. Hai bên đã đạt được những nhận thức chung ban đầu rồi, có lẽ không bao lâu nữa, Tây Hạ sẽ xuất binh, tới khi đó Gia Luật Trọng Nguyên sẽ hai mặt giáp công với Gia Luật Tuấn. Tới khi đó chẳng biết hươu chết sẽ về tay ai, quả thực cũng chưa thể nói trước được.
- Cậu mau nhìn xem, những người đó đang làm cái gì thế? Đúng lúc này, bỗng Thù Nhi bước tới bên cạnh Triệu Nhan hứng thú lên tiếng gọi. Suốt mùa hè nó đều đi theo Triệu Nhan, dường như là Triệu Nhan đi tới đâu nó theo tới đó, đôi khi Đức Ninh Công chúa còn có chút ghen tức, cảm thấy con trai mình còn thân thiết với Triệu Nhan hơn cả mình
Nghe thấy giọng nói của Thù Nhi, Triệu Nhan lúc này mới tỉnh lại từ trong trầm tự, liền nhìn về phía tay nó chỉ, kết quả là phát hiện thấy ở bờ đối diện con sông không xa, một đám trẻ con của Thượng Thủy trang đứng bên gò đất cạnh sông, tay căm một chiếc sào. trúc. Phía trước chiếc sào trúc còn có dây và móc câu cá, xem ra rất giống là đang câu cá. Nhưng trên chỉ câu cá lại không có phao, hơn nữa móc câu cũng, không có đặt trong tay, mà khẽ lắc lư trên mặt nước, cũng không biết là đang làm cái gì nữa?
- Đi, chúng ta đi xem sao! Triệu Nhan nhíu mày nói. Những đứa trẻ đó ở bờ đối diện đại bộ phận đều là học sinh của trường, ngay cả con trai của Vương Thất Vương Thái cũng ở trong số đó, vậy mà lúc trước hẳn đã từng nói không cho những học sinh này tới bờ sông, nhưng những học sinh này lại vẫn tới bờ sông chơi, thực sự là có chút không nghe lời.
Triệu Nhan liền dẫn Thù Nhi quay người xuyên qua cầu đá trên dòng Thanh Thủy, sau đó lại tới phía sau đám trẻ đó, chờ tới gần Triệu Nhan mới phát hiện, hóa ra những đứa trẻ này kỳ thực là đang câu ếch. 'Trên cây sào trong tay chúng chỉ có một sợi dây câu và lưỡi câu, khi nhìn thấy ếch, liền quăng lưỡi câu từ từ tiến sát vào con ếch, sau đó khế đong đưa. Điều này khiến cho ếch tưởng lưỡi câu phía trước là côn trùng, do đó đã chủ động ăn, kết quả là bỗng chốc bị câu.
Thấy những học sinh này đang câu ếch, Triệu Nhan cũng không khỏi trầm mặt xuống, liền bước lên phía trước trầm giọng nói: - Các trò đang làm cái gì thế?
Bảy tám học sinh trước mặt đang tập trung tỉnh thần để câu ếch, căn bản không chú ý tới Triệu Nhan đã tới, khi nghe thấy giọng nói phía sau, liền sợ hãi run rẩy. Trong đó Vương Thái là nhanh nhẹn nhất, bỗng, nghe thấy giọng nói của Triệu Nhan, liền quay người hành lễ nói:
- Học sinh bái kiến lão sư!
Những học sinh khác lúc này cũng phản ứng lại, lần lượt hành lễ với Triệu Nhan. Triệu Nhan liếc mắt nhìn đám học sinh Vương Thái, thấy bọn chúng ai nấy đều có biểu hiện vô cùng kính trọng, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn, liền bước lên phía trước hỏi: - Các trò đây là đang câu ếch sao?
- Hồi bẩm lão sư, các trò ở nhà cũng chán, do đó. đã kết bạn tới bờ sông hóng gió, thuận tiện câu mấy con ếch cho đỡ thèm. Vương Thái là đứa cầm đầu, hơn nữa còn là lớp trưởng của năm thứ nhất, cho nên lúc này đương nhiên là do y trả lời câu hỏi của Triệu Nhan rồi. Mặt khác, nó cũng không cảm thấy chúng nó làm gì sai.
Nói tới đám trẻ Vương Thái này, dù đã học được nửa năm rồi, nhưng chủ yếu vẫn là học chữ lạ và học toán học, kiến thức ở những phương diện khác mình cũng chưa có giảng tới, ví dụ như kiến thức về côn trùng có ích và những côn trùng độc hại. Đám Vương Thái căn bản không có bất kỳ khái niệm nào, đương nhiên là không biết bảo vệ loài ếch rồi.
Kỳ thực không cần nói tới đám người Vương Thái, cho dù là trẻ con nông thôn hậu thế biết ếch là loại côn trùng có ích, nhưng vẫn có những đứa trẻ bướng bỉnh bắt ếch mang về nướng ăn, vừa là giải cơn thèm, hai là cảm thấy chơi rất thích, thậm chí không nói với người khác, Triệu Nhan hồi nhỏ cũng ăn rất nhiều ếch. Tuy nhiên, đó cũng là khi Triệu Nhan còn nhỏ, điều kiện sống khắc khổ.
Nghĩ tới những điều này, sắc mặt Triệu Nhan cũng không khỏi địu đi, liền vẫy vẫy tay bảo đám Vương Thái đều hạ cần câu trong tay xuống túm tụm lại, sau đó hỏi:
- Vương Thái, mùa hè đã trôi qua một nửa rồi, các trò cảm thấy mùa hè ngoài quá nóng bức ra, còn có thứ gì khiến cho các trò khó mà chịu được?
Nghe thấy câu hỏi kỳ lạ của Triệu Nhan, đám 'Vương Thái đều ngơ ngác nhìn nhau. Trong mùa hè ngoài nóng bức ra, hình như cũng không có thứ gì khó chịu hơn nữa chứ? Tuy nhiên, lúc này Thù Nhi đứng bên cạnh Triệu Nhan lại nhảy ra nói: - Cữu cữu, cữu cữu cháu biết, mùa hè ngoài nóng ra, còn có quá nhiều muỗi, mỗi tối khi cháu ngủ đều phải cho người đi bắt sạch muỗi trong trướng mới có thể ngủ được. Có những con muỗi đáng ghét còn có thể ở lại trong trướng, bâu lên mặt cháu cần để lại nhiều mụn đỏ.
Nghe thấy Thù Nhi phản ứng nhanh như vậy, Triệu Nhan cũng hài lòng mỉm cười gật đầu với nó. Lúc này đám Vương Thái cuối cùng cũng đã được dẫn dắt, cũng vui vẻ tán đồng nói:
- Lão sư, chúng trò hiểu rồi, sau này không dám câu ếch ăn nữa! Đám Vương Thái sau khi nghe xong liền hứa với Triệu Nhan.
- Rất tốt, biết sai thì có thể sửa, còn gì tốt hơn, sau này không những các trò không còn đi câu ếch cho những đứa trẻ khác.
nữa, ngoài ra cũng nên nói cho những đứa trẻ khác trong thôn cũng không nên làm hại ếch nữa. Nên nhớ ếch là một trong những người bạn tốt nhất của chúng ta! Triệu Nhan mỉm cười lên tiếng giáo dục, có lẽ bây giờ nói tới khái niệm cân bằng sinh thái này còn hơi sớm, nhưng chí ít cũng có thể khiến cho người ta có được khái niệm này, không căn chờ tới sau này muộn sẽ hối hận.
Sau khi Triệu Nhan nói xong, liền đưa tay ra định phóng sinh cái túi trong tay đám Vương Thái, nhưng khi hân mở túi ra, lại sợ hãi nhảy dựng lên, đồng thời trừng mắt liếc nhìn đám Vương Thái.