Phương án xây dựng xưởng chế tạo xà phòng thơm được quyết định rất nhanh chóng. Triệu Nhan phụ trách việc huấn huyện kỹ thuật. Tào Dĩnh phụ trách xuất tiền và chọn người có thể tin tưởng. Lão Phúc quản gia chẳng những phải chịu trách nhiệm lựa chọn địa điểm, hơn nữa còn phải chịu trách nhệm về nguyên liệu, công cụ, tiêu thụ và những chuyện khác. Nhưng những chuyện này cũng là rất bình thường. Cái gọi là cấp trên nói một câu, cấp dưới chạy gãy chân, là chân lý bất diệt ở bất cứ triều đại nào.
Chọn địa điểm đặt xưởng thì rất đơn giản. Diện tích biệt viện vốn không nhỏ, trước sau đều có không ít khoảng sân trống. Theo đề nghị của lão Phúc, trước mắt hãy tạm thời thu dọn một viện tử làm xưởng. Như vậy cũng tiện giữ bí mật hơn. Triệu Nhan có chút lăn tăn về vấn đề ô nhiễm khi sản xuất xà phòng thơm nhưng nghĩ đến tình hình tài chính hiện giờ của vương phủ lại thấy không còn cách nào khác. Cùng lắm thì sau khi kiếm được tiền rồi sẽ chuyển xưởng ra ngoài là được.
So sánh ra thì vấn đề nhân sự của xưởng xà phòng mới là phiền phức thật sự. Bởi vì công nghệ chế tạo xà phòng thơm cũng không phức tạp, người bình thường không đến vài ngày là có thể học được. Nếu chẳng may bị tiết lộ ra ngoài thì e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ xuất hiện vô số xưởng xà phòng thơm. Dù sao thì thời đại này cũng chưa có cái gọi là độc quyền sáng chế cho nên vương phủ muốn kiếm tiền nhờ vào xà phòng thơm, nhất định phải đảm bảo rằng công nghệ chế tạo xà phòng thơm không bị lọt ra ngoài.
Thời gian Triệu Nhan trở thành quận vương cũng chưa lâu, bên cạnh ngoài lão Phúc và một số ít người khác, căn bản không có tâm phúc nào. Ngược lại, những tôi tớ theo Tào Dĩnh tới lại đáng tin cậy hơn. Những người này phần lớn là gia sinh của Tào gia, về mặt trung thành thì không có bất cứ vấn đề gì, cho nên người của xưởng hầu hết đều là người của Tào Dĩnh.
Đã có xưởng và nhân sự, nhưng xưởng xà phòng thơm vẫn chưa thể hoạt động được ngay. Chủ yếu là vì nguyên liệu chưa đủ. Thành Khai Phong bị lũ lụt, đường đi đã thành những vũng bùn nhầy nhụa nên dù có nguyên liệu cũng không thể chở tới được. May mà nguyên liệu để làm xà phòng thơm rất đơn giản, trong kho của biệt viện vốn cũng có một ít cho nên Triệu Nhan dùng số nguyên liệu đó để huấn luyện những thợ thủ công đã lựa chọn để họ nắm được phương pháp làm xà phòng thơm, chỉ chờ nguyên liệu tới là có thể lập tức đi vào hoạt động.
Ngoài ra, có một vấn đề là, xưởng xà phòng thơm trong kế hoạch của Tào Dĩnh quy mô không lớn, sản lượng hàng tháng cũng không nhiều. Ban đầu, Triệu Nhan không hiểu, cho rằng sản lượng ít như thế căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của thành Khai Phong, nhưng Tào Dĩnh nói cho hắn biết, nguyên liệu chủ yếu chế tạo xà phòng thơm là muối và dầu. Trong đó, muối thì không phải đắt nhưng dầu thì khác. Bất kể là dầu thực vật hay là mỡ động vật thì giá đều không rẻ. Điều này quyết định giá cả sau này của xà phòng thơm cũng không rẻ. Người có thể sử dụng xà phòng thơm cũng chỉ có các quý tộc, phú thương. Cho nên, xà phòng thơm nhất định là một loại thương phẩm cao cấp, nhu cầu thị trường cũng có hạn. Tuy nhiên, như vậy mà nói đối với vương phủ đã đủ rồi, chỉ cần thị trường là các quý tộc và kẻ có tiền thì thu nhập từ số lượng tiêu thụ xà phòng thơm mỗi tháng cũng không nhỏ.
Ở khu đập thóc của Thượng Thủy Trang, hiện giờ đang là một cảnh tượng bận rộn. Những đàn ông trai tráng cầm rìu đi tới rừng cây nhỏ cách đó không xa đốn gỗ để chuyển về khu đập thóc. Những người lớn tuổi có kinh nghiệm chỉ huy người dựng những chiếc lều giản dị. Phụ nữ thì đun nước ở lò gạch. Đám trẻ con cả trai lẫn gái không ngừng chạy tới chạy lui. Tuy rằng mưa vẫn đang rơi nhưng đã nhỏ hơn, không còn gây trở ngại họ làm việc nữa.
Chu Hồng ngày đó đại diện các nạn dân nói chuyện với Triệu Nhan cười ha hả ngồi trong một căn lều. Trong tay là một chiếc rìu gọt sạch cành lá những khúc cây vừa chuyển về để thuận tiện hơn khi sử dụng. Đừng thấy Chu Hồng đã lớn tuổi, chiếc rìu trong tay ông lại có vẻ vô cùng nhẹ nhàng. Một khúc cây đầy những cành nhánh qua tay ông, trong nháy mắt đã trở thành một thanh gỗ dài thẳng tắp. Những người bên cạnh nhìn thấy tay nghề của Chu Hồng cũng không khỏi khen ngợi.
Thật ra cũng không có gì kỳ lạ. Chu Hồng vốn là một thợ mộc, hơn nữa còn có chút danh tiếng trong thành Khai Phong. Đặc biệt là giường gỗ khắc hoa ông làm là đẹp nhất trong thành Khai Phong, không ít quan lại và những nhà quyền quý khi thành thân đều phải mời Chu Hồng về làm một chiếc giường mới cho đêm động phòng. Chu Hồng dựa vào tay nghề của mình nên cuộc sống ở thành Khai Phong cũng không tệ. Đáng tiếc lại gặp phải trận lũ lụt khủng khiếp này, ông cũng đành phải đem cả gia đình chạy ra ngoài thành. Nếu không nhờ có sự giúp đỡ của Triệu Nhan, không biết bây giờ họ đang ăn đói mặc rách ở đâu nữa. Truyện Quân Sự
Vốn Chu Hồng chỉ biết rằng người đã thu nhận và giúp đỡ mình là một quận vương, mãi đến hai ngày sau đó, ông mới vô tình nghe được vị quận vương đã giúp mình chính là vị quận vương mang đầy tiếng xấu - Quảng Dương quận vương Triệu Nhan. Điều này khiến cho ông không khỏi kinh ngạc. Thường xuyên ra vào những nhà quyền quý, ông đương nhiên không ít lần nghe được những việc ác mà Triệu Nhan đã làm. Thậm chí trên phố người ta cũng nói không ít về việc Triệu Nhan hoành hành ngang ngược. Nghĩ đến nhân phẩm xấu xa của Triệu Nhan, Chu Hồng thậm chí hoài nghi, Triệu Nhan thu nhận mình và những người này liệu rằng có mục đích gì khác hay không?
Thật ra cũng không phải chỉ có một mình Chu Hồng nghĩ như vậy. Sau khi những người khác trong số các nạn dân biết về thân phận của Triệu Nhan cũng đều bất an. Nếu như không phải họ không còn chỗ nào để đi thì nói không chừng hôm sau đã chạy hết cả rồi. Mấy ngày trôi qua cũng không thấy Triệu Nhan làm chuyện gì ức hiếp các nạn dân, ngược lại còn sai người tới giúp họ chặt cây dựng lều, thậm chí còn cho họ một số lương thực và đồ dùng thiết yếu. Điều này đã khiến cho các nạn dân dần dần cảm thấy, vị quận vương này không xấu xa như trong lời đồn đại.
Chu Hồng là người duy nhất trong số nạn dân đã từng tiếp xúc trực tiếp với Triệu Nhan, sau khi ông bỏ sự hoài nghi về Triệu Nhan, dần dần lại nghĩ về tình hình ngày đó của Triệu Nhan, ông càng cảm thấy tin tưởng hơn. Quảng Dương quận vương tuyệt đối không phải là một người xấu. Ít nhất khi thu nhận và giúp đỡ họ là ngài ấy thật tâm muốn giúp đỡ.
Lúc gặp khó khăn có thể gặp được quý nhân giúp đỡ chính là chuyện tốt, thậm chí Chu Hồng còn nghĩ tới, trận lũ lụt này chẳng những ngập nhà của rất nhiều người dân bình thường mà những nhà quyền quý cũng nhất định sẽ gặp không ít khó khăn. Đồ dùng trong gia đình bị ngâm nước như vậy nhất định là sẽ bị hỏng hóc. Đợi khi nước lũ rút xuống, với danh tiếng và tay nghề của mình, ông sẽ không thiếu việc để làm. Đến lúc đó không phải lo kế sinh nhai nữa.
Nghĩ đến đây, tâm tình Chu Hồng cũng tốt lên. Công việc trên tay càng thêm thoải mái. Đến trưa, ông đã sửa sang xong những cây gỗ để dựng lều. Lúc này, vợ ông và những người phụ nữ khác cũng đã nấu xong cơm. Bữa cơm không có gì, chỉ là một nồi cháo với rau dại luộc, bên trong thêm một chút muối. Tuy không bằng bữa cơm bình thường ở nhà, nhưng trong lúc thiên tai thế này, có thể nhét đầy bụng đã là phúc đức tổ tiên rồi, cho dù là đám trẻ con cũng không dám kén chọn.
Ăn xong nồi cháo rau dại, Chu Hồng và mấy người bạn già cùng ngồi nghỉ ngơi nói chuyện phiếm. Chờ đến khi mọi người bắt đầu làm việc, Chu Hồng mới đứng lên chỉ huy cho các thanh niên dựng lều. Ông là thợ mộc, tuy rằng am hiểu nhất là làm giường gỗ khắc hoa nhưng những thứ khác trong cuộc sống cũng không phải là không biết. Những chiếc lều do ông chỉ đạo dựng nhìn cũng đẹp hơn hẳn những chiếc khác.
- Cha! Cha!
Khi Chu Hồng đang chỉ huy những người khác dựng lều thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc gọi mình. Ông quay đầu lại, hóa ra là con trai út của ông, Chu Ngũ, năm nay hơn hai mươi tuổi. Giống như bốn đứa con trai còn lại, cậu cũng học được tay nghề làm mộc giỏi học từ cha.
- Chuyện gì?
Chu Hồng dừng lại hỏi, tiện tay múc nước ở cái hũ lớn bên cạnh uống một hơi. Lúc này thời tiết không lạnh, làm việc một lúc là người toát mồ hôi, uống một ngụm nước lạnh vào, cả người đều mát mẻ, cực kỳ thoải mái.
- Cha, cha mau đi về phía đông đi. Quận vương đang đưa theo Lã quản gia đến đây, nói là tìm cha có chuyện muốn nói.
Chu Ngũ chạy tới, thở hổn hển nói.
Vừa nghe nói là quận vương Triệu Nhan tới đây, Chu Hồng cũng hoảng sợ, ném bầu nước xuống, đi nhanh về phía đông. Sau khi lách khỏi đám người, ông liền nhìn thấy Triệu Nhan đã đứng ở đó không xa, ha hả cười nhìn mọi người bận rộn. Triệu Nhan vẫn luôn bố trí Lã quản gia ở bên cạnh giúp đỡ họ.
- Tiểu nhân bái kiến Quận vương!
Chu Hồng bước nhanh tới, cúi thấp người thi lễ trước Triệu Nhan.
- Ha ha, không cần đa lễ. Không ngờ mới tới mấy ngày mà mọi người đã dựng được nhiều lều như vậy.
Triệu Nhan đỡ Chu Hồng dậy, cười nói. Hiện giờ, một nửa diện tích của khu vực này đã được bao phủ bởi lều. Những chiếc lều trên mặt đất giống như những bụi rậm dày, không sợ bị mưa rơi xuyên qua nữa. Tuy rằng, nhìn qua thì vẫn rất đơn sơ nhưng so với khi họ phải ở trong ổ rơm thì đã tốt hơn nhiều rồi.
- Nhờ có sự giúp đỡ của Quận vương, nếu không có Quận vương thu nhận và ra tay giúp đỡ thì e rằng chúng tôi chỉ có thể ngủ trong bùn lầy!
Chu Hồng chân thành cảm tạ Triệu Nhan.
- Ha ha, chỉ là thuận tiện giúp người mà thôi, mọi người cũng không cần để bụng quá!
Triệu Nhan hào phóng xua tay nói:
- Đúng rồi, lần này bổn vương tới đây là muốn hỏi một câu. Trong mọi người có ai đã từng là thợ mộc không. Tay nghề phải tốt một chút. Phía vương phủ có một số việc cần làm, không những nuôi ăn mà còn có tiền công?
Xưởng xà phòng thơm tuy rằng đã dựng lên, nhân công cũng đã huấn luyện xong nhưng vẫn còn thiếu một số thứ, chẳng hạn như một số đồ dùng cần đến khi làm xà phòng thơm và khuôn sử dụng khi định hình ở giai đoạn cuối, thậm chí là một số hộp độc đáo để đóng gói sản phẩm. Những thứ này đều cần thợ mộc có tay nghề tốt làm. Người đến từ đời sau như Triệu Nhan hiểu rằng, sản phẩm có tốt hay không cũng chỉ là một phần, quan trọng là phải đóng gói tốt. Nếu không dù là tiên đan cũng không bán được giá cao.
- Thợ mộc?
Chu Hồng nghe Triệu Nhan nói hết sức kinh ngạc, sau đó lại vô cùng vui mừng:
- Thật là trùng hợp, tiểu lão nhân chính là một thợ mộc. Mấy con trai và con rể cũng đều đi theo tôi học nghề mộc. Còn về phần tay nghề như thế nào, không phải tiểu nhân khoe khoang nhưng toàn bộ thợ mộc ở thành Đông Kinh đều không ai vượt qua được tay nghề của tiểu lão nhân!
- Ha ha, đúng là trùng hợp!
Triệu Nhan cũng không ngờ Chu Hồng lại là thợ mộc, hơn nữa nghe khẩu khí có vẻ đúng là một thợ mộc giỏi. Điều này đối với hắn mà nói đúng là một niềm vui không ngờ.
Lập tức, Triệu Nhan đưa ra mấy bản vẽ. Trong bản vẽ là những khuôn mẫu và hộp do hắn tự mình thiết kế. Triệu Nhan đang định hỏi xem ông ta có thể làm ra được những thứ như thế này không thì bỗng nhiên nghe Chu Hồng kêu lên một tiếng “Á!” rồi ôm bụng ngồi xổm xuống, trên trán đầy những giọt mồ hôi như hạt đậu tương đang rơi. Phương án xây dựng xưởng chế tạo xà phòng thơm được quyết định rất nhanh chóng. Triệu Nhan phụ trách việc huấn huyện kỹ thuật. Tào Dĩnh phụ trách xuất tiền và chọn người có thể tin tưởng. Lão Phúc quản gia chẳng những phải chịu trách nhiệm lựa chọn địa điểm, hơn nữa còn phải chịu trách nhệm về nguyên liệu, công cụ, tiêu thụ và những chuyện khác. Nhưng những chuyện này cũng là rất bình thường. Cái gọi là cấp trên nói một câu, cấp dưới chạy gãy chân, là chân lý bất diệt ở bất cứ triều đại nào.
Chọn địa điểm đặt xưởng thì rất đơn giản. Diện tích biệt viện vốn không nhỏ, trước sau đều có không ít khoảng sân trống. Theo đề nghị của lão Phúc, trước mắt hãy tạm thời thu dọn một viện tử làm xưởng. Như vậy cũng tiện giữ bí mật hơn. Triệu Nhan có chút lăn tăn về vấn đề ô nhiễm khi sản xuất xà phòng thơm nhưng nghĩ đến tình hình tài chính hiện giờ của vương phủ lại thấy không còn cách nào khác. Cùng lắm thì sau khi kiếm được tiền rồi sẽ chuyển xưởng ra ngoài là được.
So sánh ra thì vấn đề nhân sự của xưởng xà phòng mới là phiền phức thật sự. Bởi vì công nghệ chế tạo xà phòng thơm cũng không phức tạp, người bình thường không đến vài ngày là có thể học được. Nếu chẳng may bị tiết lộ ra ngoài thì e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ xuất hiện vô số xưởng xà phòng thơm. Dù sao thì thời đại này cũng chưa có cái gọi là độc quyền sáng chế cho nên vương phủ muốn kiếm tiền nhờ vào xà phòng thơm, nhất định phải đảm bảo rằng công nghệ chế tạo xà phòng thơm không bị lọt ra ngoài.
Thời gian Triệu Nhan trở thành quận vương cũng chưa lâu, bên cạnh ngoài lão Phúc và một số ít người khác, căn bản không có tâm phúc nào. Ngược lại, những tôi tớ theo Tào Dĩnh tới lại đáng tin cậy hơn. Những người này phần lớn là gia sinh của Tào gia, về mặt trung thành thì không có bất cứ vấn đề gì, cho nên người của xưởng hầu hết đều là người của Tào Dĩnh.
Đã có xưởng và nhân sự, nhưng xưởng xà phòng thơm vẫn chưa thể hoạt động được ngay. Chủ yếu là vì nguyên liệu chưa đủ. Thành Khai Phong bị lũ lụt, đường đi đã thành những vũng bùn nhầy nhụa nên dù có nguyên liệu cũng không thể chở tới được. May mà nguyên liệu để làm xà phòng thơm rất đơn giản, trong kho của biệt viện vốn cũng có một ít cho nên Triệu Nhan dùng số nguyên liệu đó để huấn luyện những thợ thủ công đã lựa chọn để họ nắm được phương pháp làm xà phòng thơm, chỉ chờ nguyên liệu tới là có thể lập tức đi vào hoạt động.
Ngoài ra, có một vấn đề là, xưởng xà phòng thơm trong kế hoạch của Tào Dĩnh quy mô không lớn, sản lượng hàng tháng cũng không nhiều. Ban đầu, Triệu Nhan không hiểu, cho rằng sản lượng ít như thế căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu của thành Khai Phong, nhưng Tào Dĩnh nói cho hắn biết, nguyên liệu chủ yếu chế tạo xà phòng thơm là muối và dầu. Trong đó, muối thì không phải đắt nhưng dầu thì khác. Bất kể là dầu thực vật hay là mỡ động vật thì giá đều không rẻ. Điều này quyết định giá cả sau này của xà phòng thơm cũng không rẻ. Người có thể sử dụng xà phòng thơm cũng chỉ có các quý tộc, phú thương. Cho nên, xà phòng thơm nhất định là một loại thương phẩm cao cấp, nhu cầu thị trường cũng có hạn. Tuy nhiên, như vậy mà nói đối với vương phủ đã đủ rồi, chỉ cần thị trường là các quý tộc và kẻ có tiền thì thu nhập từ số lượng tiêu thụ xà phòng thơm mỗi tháng cũng không nhỏ.
Ở khu đập thóc của Thượng Thủy Trang, hiện giờ đang là một cảnh tượng bận rộn. Những đàn ông trai tráng cầm rìu đi tới rừng cây nhỏ cách đó không xa đốn gỗ để chuyển về khu đập thóc. Những người lớn tuổi có kinh nghiệm chỉ huy người dựng những chiếc lều giản dị. Phụ nữ thì đun nước ở lò gạch. Đám trẻ con cả trai lẫn gái không ngừng chạy tới chạy lui. Tuy rằng mưa vẫn đang rơi nhưng đã nhỏ hơn, không còn gây trở ngại họ làm việc nữa.
Chu Hồng ngày đó đại diện các nạn dân nói chuyện với Triệu Nhan cười ha hả ngồi trong một căn lều. Trong tay là một chiếc rìu gọt sạch cành lá những khúc cây vừa chuyển về để thuận tiện hơn khi sử dụng. Đừng thấy Chu Hồng đã lớn tuổi, chiếc rìu trong tay ông lại có vẻ vô cùng nhẹ nhàng. Một khúc cây đầy những cành nhánh qua tay ông, trong nháy mắt đã trở thành một thanh gỗ dài thẳng tắp. Những người bên cạnh nhìn thấy tay nghề của Chu Hồng cũng không khỏi khen ngợi.
Thật ra cũng không có gì kỳ lạ. Chu Hồng vốn là một thợ mộc, hơn nữa còn có chút danh tiếng trong thành Khai Phong. Đặc biệt là giường gỗ khắc hoa ông làm là đẹp nhất trong thành Khai Phong, không ít quan lại và những nhà quyền quý khi thành thân đều phải mời Chu Hồng về làm một chiếc giường mới cho đêm động phòng. Chu Hồng dựa vào tay nghề của mình nên cuộc sống ở thành Khai Phong cũng không tệ. Đáng tiếc lại gặp phải trận lũ lụt khủng khiếp này, ông cũng đành phải đem cả gia đình chạy ra ngoài thành. Nếu không nhờ có sự giúp đỡ của Triệu Nhan, không biết bây giờ họ đang ăn đói mặc rách ở đâu nữa. Truyện Quân Sự
Vốn Chu Hồng chỉ biết rằng người đã thu nhận và giúp đỡ mình là một quận vương, mãi đến hai ngày sau đó, ông mới vô tình nghe được vị quận vương đã giúp mình chính là vị quận vương mang đầy tiếng xấu - Quảng Dương quận vương Triệu Nhan. Điều này khiến cho ông không khỏi kinh ngạc. Thường xuyên ra vào những nhà quyền quý, ông đương nhiên không ít lần nghe được những việc ác mà Triệu Nhan đã làm. Thậm chí trên phố người ta cũng nói không ít về việc Triệu Nhan hoành hành ngang ngược. Nghĩ đến nhân phẩm xấu xa của Triệu Nhan, Chu Hồng thậm chí hoài nghi, Triệu Nhan thu nhận mình và những người này liệu rằng có mục đích gì khác hay không?
Thật ra cũng không phải chỉ có một mình Chu Hồng nghĩ như vậy. Sau khi những người khác trong số các nạn dân biết về thân phận của Triệu Nhan cũng đều bất an. Nếu như không phải họ không còn chỗ nào để đi thì nói không chừng hôm sau đã chạy hết cả rồi. Mấy ngày trôi qua cũng không thấy Triệu Nhan làm chuyện gì ức hiếp các nạn dân, ngược lại còn sai người tới giúp họ chặt cây dựng lều, thậm chí còn cho họ một số lương thực và đồ dùng thiết yếu. Điều này đã khiến cho các nạn dân dần dần cảm thấy, vị quận vương này không xấu xa như trong lời đồn đại.
Chu Hồng là người duy nhất trong số nạn dân đã từng tiếp xúc trực tiếp với Triệu Nhan, sau khi ông bỏ sự hoài nghi về Triệu Nhan, dần dần lại nghĩ về tình hình ngày đó của Triệu Nhan, ông càng cảm thấy tin tưởng hơn. Quảng Dương quận vương tuyệt đối không phải là một người xấu. Ít nhất khi thu nhận và giúp đỡ họ là ngài ấy thật tâm muốn giúp đỡ.
Lúc gặp khó khăn có thể gặp được quý nhân giúp đỡ chính là chuyện tốt, thậm chí Chu Hồng còn nghĩ tới, trận lũ lụt này chẳng những ngập nhà của rất nhiều người dân bình thường mà những nhà quyền quý cũng nhất định sẽ gặp không ít khó khăn. Đồ dùng trong gia đình bị ngâm nước như vậy nhất định là sẽ bị hỏng hóc. Đợi khi nước lũ rút xuống, với danh tiếng và tay nghề của mình, ông sẽ không thiếu việc để làm. Đến lúc đó không phải lo kế sinh nhai nữa.
Nghĩ đến đây, tâm tình Chu Hồng cũng tốt lên. Công việc trên tay càng thêm thoải mái. Đến trưa, ông đã sửa sang xong những cây gỗ để dựng lều. Lúc này, vợ ông và những người phụ nữ khác cũng đã nấu xong cơm. Bữa cơm không có gì, chỉ là một nồi cháo với rau dại luộc, bên trong thêm một chút muối. Tuy không bằng bữa cơm bình thường ở nhà, nhưng trong lúc thiên tai thế này, có thể nhét đầy bụng đã là phúc đức tổ tiên rồi, cho dù là đám trẻ con cũng không dám kén chọn.
Ăn xong nồi cháo rau dại, Chu Hồng và mấy người bạn già cùng ngồi nghỉ ngơi nói chuyện phiếm. Chờ đến khi mọi người bắt đầu làm việc, Chu Hồng mới đứng lên chỉ huy cho các thanh niên dựng lều. Ông là thợ mộc, tuy rằng am hiểu nhất là làm giường gỗ khắc hoa nhưng những thứ khác trong cuộc sống cũng không phải là không biết. Những chiếc lều do ông chỉ đạo dựng nhìn cũng đẹp hơn hẳn những chiếc khác.
- Cha! Cha!
Khi Chu Hồng đang chỉ huy những người khác dựng lều thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc gọi mình. Ông quay đầu lại, hóa ra là con trai út của ông, Chu Ngũ, năm nay hơn hai mươi tuổi. Giống như bốn đứa con trai còn lại, cậu cũng học được tay nghề làm mộc giỏi học từ cha.
- Chuyện gì?
Chu Hồng dừng lại hỏi, tiện tay múc nước ở cái hũ lớn bên cạnh uống một hơi. Lúc này thời tiết không lạnh, làm việc một lúc là người toát mồ hôi, uống một ngụm nước lạnh vào, cả người đều mát mẻ, cực kỳ thoải mái.
- Cha, cha mau đi về phía đông đi. Quận vương đang đưa theo Lã quản gia đến đây, nói là tìm cha có chuyện muốn nói.
Chu Ngũ chạy tới, thở hổn hển nói.
Vừa nghe nói là quận vương Triệu Nhan tới đây, Chu Hồng cũng hoảng sợ, ném bầu nước xuống, đi nhanh về phía đông. Sau khi lách khỏi đám người, ông liền nhìn thấy Triệu Nhan đã đứng ở đó không xa, ha hả cười nhìn mọi người bận rộn. Triệu Nhan vẫn luôn bố trí Lã quản gia ở bên cạnh giúp đỡ họ.
- Tiểu nhân bái kiến Quận vương!
Chu Hồng bước nhanh tới, cúi thấp người thi lễ trước Triệu Nhan.
- Ha ha, không cần đa lễ. Không ngờ mới tới mấy ngày mà mọi người đã dựng được nhiều lều như vậy.
Triệu Nhan đỡ Chu Hồng dậy, cười nói. Hiện giờ, một nửa diện tích của khu vực này đã được bao phủ bởi lều. Những chiếc lều trên mặt đất giống như những bụi rậm dày, không sợ bị mưa rơi xuyên qua nữa. Tuy rằng, nhìn qua thì vẫn rất đơn sơ nhưng so với khi họ phải ở trong ổ rơm thì đã tốt hơn nhiều rồi.
- Nhờ có sự giúp đỡ của Quận vương, nếu không có Quận vương thu nhận và ra tay giúp đỡ thì e rằng chúng tôi chỉ có thể ngủ trong bùn lầy!
Chu Hồng chân thành cảm tạ Triệu Nhan.
- Ha ha, chỉ là thuận tiện giúp người mà thôi, mọi người cũng không cần để bụng quá!
Triệu Nhan hào phóng xua tay nói:
- Đúng rồi, lần này bổn vương tới đây là muốn hỏi một câu. Trong mọi người có ai đã từng là thợ mộc không. Tay nghề phải tốt một chút. Phía vương phủ có một số việc cần làm, không những nuôi ăn mà còn có tiền công?
Xưởng xà phòng thơm tuy rằng đã dựng lên, nhân công cũng đã huấn luyện xong nhưng vẫn còn thiếu một số thứ, chẳng hạn như một số đồ dùng cần đến khi làm xà phòng thơm và khuôn sử dụng khi định hình ở giai đoạn cuối, thậm chí là một số hộp độc đáo để đóng gói sản phẩm. Những thứ này đều cần thợ mộc có tay nghề tốt làm. Người đến từ đời sau như Triệu Nhan hiểu rằng, sản phẩm có tốt hay không cũng chỉ là một phần, quan trọng là phải đóng gói tốt. Nếu không dù là tiên đan cũng không bán được giá cao.
- Thợ mộc?
Chu Hồng nghe Triệu Nhan nói hết sức kinh ngạc, sau đó lại vô cùng vui mừng:
- Thật là trùng hợp, tiểu lão nhân chính là một thợ mộc. Mấy con trai và con rể cũng đều đi theo tôi học nghề mộc. Còn về phần tay nghề như thế nào, không phải tiểu nhân khoe khoang nhưng toàn bộ thợ mộc ở thành Đông Kinh đều không ai vượt qua được tay nghề của tiểu lão nhân!
- Ha ha, đúng là trùng hợp!
Triệu Nhan cũng không ngờ Chu Hồng lại là thợ mộc, hơn nữa nghe khẩu khí có vẻ đúng là một thợ mộc giỏi. Điều này đối với hắn mà nói đúng là một niềm vui không ngờ.
Lập tức, Triệu Nhan đưa ra mấy bản vẽ. Trong bản vẽ là những khuôn mẫu và hộp do hắn tự mình thiết kế. Triệu Nhan đang định hỏi xem ông ta có thể làm ra được những thứ như thế này không thì bỗng nhiên nghe Chu Hồng kêu lên một tiếng “Á!” rồi ôm bụng ngồi xổm xuống, trên trán đầy những giọt mồ hôi như hạt đậu tương đang rơi.