Tào Tung dắt ngựa tiễn Thọ Khang công chúa về vương phủ, tuy rằng chân vẫn có phần mềm nhũn, nhưng y vẫn ép bản thân đi từng bước thật vững vàng, tránh để Thọ Khang công chúa nhìn ra rồi chê cười y Tuy nhiên nghĩ đến tình cảnh xế chiều hôm nay chạy ngựa như điên cùng Thọ Khang công chúa, Tào Tung vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ, từ sau khi mình bị ngựa đạp phải vào lúc nhỏ, đây cũng là lần đầu tiên y liều mạng cưỡi ngựa như vậy.
- Tiểu Cửu, hôm nay biểu hiện của ngươi không tồi, tuy rằng kỹ thuật cưỡi ngựa vẫn tệ như vậy, nhưng ít nhất không hô hoán như lần trước, sau này có cơ hội ta sẽ dạy ngươi tiếp!
Sau khi vào vương phủ, Thọ Khang công chúa vỗ vỗ vai của Tào Tung cười to mà nói.
- Hắc hắc, đây đều là do công chúa dạy khéo! Tào Tung miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chỉ là khi nghĩ tới sau này còn phải cùng Thọ Khang công chúa cưỡi ngựa, nụ cười trên gương mặt của y trở nên vô cùng khó coi, may mà Thọ Khang công chúa vẫn luôn là một người tuỳ tiện, căn bản không chú ý tới vẻ mặt của Tào Tung.
- Được rồi, ta trở về nghỉ ngơi đây, chuyện hôm nay phải cảm tạ ngươi rồi! Thọ Khang công chúa nói xong liền xoay người đi vào nội trạch, Tào Tung sau khi thấy bóng lưng công chúa biến mất sau bức tường, sự miễn cưỡng chống đỡ cuối cùng đã sụp đổ, cả người lập tức xụi lơ trên mặt đất, khiến những tôi tớ đi ngang qua vương phủ hoảng sợ, vội vàng đỡ y dậy, dù gì thì người của vương phủ đều biết Tào Tung.
- Ta không sao, đỡ ta đến tiền sảnh nghỉ ngơi một chút, mặt khác chuyện hôm nay không được nhắc với bất cứ người nào, đặc biệt là Thọ Khang công chúa, biết không? Tào Tung thở hổn hển nói, cuối cùng dặn dò người hầu, y không muốn bộ dạng chật vật của mình truyền đến tai của Thọ Khang công chúa.
- Tiểu nhân hiểu, xin Nha Nội ngài yên tâm! Tên đầy tớ đỡ Tào Tung cũng rất thông minh, liền gật đầu đáp ứng. Nhìn thấy đối phương biết điều như vậy, Tào Tung cũng không keo kiệt, lấy một lá vàng từ trong ngực ra trực tiếp nhét vào tay đối phương, kết quả tên đầy tớ này vui như nở hoa, lăn nữa chỉ tay lên trời thề cho dù hôm nay người mẹ già đã chết của mình có báo mộng đến hỏi mình, thì gã cũng tuyệt đối không nói ra, sau đó vô cùng ân căn dìu Tào Tung vào tiền sảnh nghỉ ngơi, và còn dâng lên một ly trà thơm.
Tào Tung ngồi nghỉ ngơi trong sảnh một lúc, lại uống hai hớp trà. Lúc này mới cảm thấy đỡ hơn nhiều, tuy nhiên lúc y đưa tay sờ sở đùi trong của mình, kết quả phát hiện đã bị yên ngựa ma sát đến sưng lên rồi, đồng thời hai chân vừa rát vừa tê, cảm thấy giống như hai cọng bún vậy. Căn bản là không hề có sức gì. Đoán chừng phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể khôi phục.
Tào Tung ngồi nghỉ một lát, cảm thấy đùi có chút khí lực, lúc này mới chống bàn đứng dậy, sau đó chuẩn bị trở vẽ. Tuy nhiên cũng ngay khi y bước ra cửa phòng khách, Triệu Nhan và Tào Dĩnh lại không biết từ nơi nào đi tới, lập tức chặn đường của y lại nói
- Cửu Ga Nhi, đệ đây là mới từ đâu về thế?
Nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Triệu Nhan và Tào Dĩnh, giống như hết thảy đều năm trong lòng bàn tay của họ vậy, điều này khiến Tào Tung bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, sau đó lắp bắp nói: - Ha Ha ha, ta.... Ta vừa cùng Thọ Khang công chúa cưỡi ngựa về, giờ đang chuẩn bị trở về, không nghĩ tới lại gặp được Tam Ca Nhi và đường tỷ hai người.
- Ồ? Cùng tam tỷ ta đi cưỡi ngựa? Lúc này Triệu Nhan nheo mắt lại nhìn Tào Tung, sau đó lại mở miệng nói: Thế nào, hôm nay đi chơi với tam tỷ vui không?
- Ha ha, cũng được!
Tào Tung cười gượng nói, y cứ cảm thấy hiện giờ mình giống như một phạm nhân bị Triệu Nhan bọn họ thấm vấn vậy, điều này khiến y cảm thấy rất không thoải mái, lập tức lại nói: - Tam Ca Nhi, đường tỷ, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước đây, trong nhà còn có chút chuyện làm ăn cần ta về xử lý.
Tào Tung nói xong liền lăn nữa muốn rời đi, nhưng không nghĩ tới lại bị Triệu Nhan tóm lấy cánh tay, nói: - Cửu Oa Nhi, đừng vội đi, ta và đường tỷ ngươi vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi ngươi!
Thấy Triệu Nhan không cho mình đi, ngay cả đường tỷ Tào Dĩnh cũng không giúp mình, điều này khiến Tào Tung cũng không khỏi cười khổ, xem ra hôm nay mình trốn không thoát rồi, cuối cùng dưới sự lôi kéo của Triệu Nhan, y cũng chỉ đành lần nữa trở về trong sảnh ngồi xuống, sau đó chỉ thấy hai phu thê Triệu Nhan và Tào Dĩnh ngồi trước mặt y, thật sự bày ra tư thế ép cung phạm nhân, bốn con mắt nhìn chằm chằm đánh giá y từ trên xuống dưới, khiến cho Tào. Tung nổi cả da gà.
- Tam Ca Nhi, tứ tỷ, hai người các người rốt cuộc muốn biết điều gì thì nhanh hỏi đi, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm ta có được không? Cuối cùng Tào Tung thật sự là chịu không nổi nữa, liền nói với vẻ mặt đau khổ.
- Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, giờ ta hỏi ngươi, ngươi và tam tỷ ta rốt cuộc có quan hệ gì? Triệu Nhan trực tiếp lôi câu cửa miệng khi thẩm vấn ở hậu thế nói, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Ta và Thọ Khang công chúa còn có thể là quan hệ gì? Đương nhiên là bằng hữu rồi! Tào Tung vẻ mặt vô tội đáp.
- Nói dối, hôm Nguyên Tiêu lần trước, ngươi thấy tam tỷ bọn họ không những không bỏ trốn, mà ngược lại chủ động tiếp cận, đây không giống tính cách của ngươi, thêm nữa, rõ ràng là ngươi sợ cưỡi ngựa, nhưng hôm nay lại hẹn tam tỷ đi cưỡi ngựa, điều này chẳng lẽ còn chưa thể nói rõ vấn đề hay sao? Tào Dĩnh lúc này cũng mở miệng chất vấn.
- Ha ha, hoá ra các người vì chút chuyện này mà đoán bừa! Tào Tung nghe thấy lời của Triệu Nhan và Tào Dĩnh liền chợt cười to nói, sau một lúc lâu mới nói tiếp: - Mấy ngày nay sở dĩ ta và Thọ Khang công chúa khá gần gũi, là bởi vì chúng ta có chút chuyện làm ăn căn lui tới, vốn công chúa không muốn ta nói cho người khác biết, tuy nhiên vì để Tam Ca Nhí các ngươi không suy nghĩ lung tung, ta quyết định vẫn là nói cho các ngươi biết, tránh để phá huỷ thanh danh của công chúa!
- Lui tới vì chuyện... Chuyện làm ăn gì? Triệu Nhan và Tào Dĩnh nghe lời của Tào Tung cảm thấy đầu óc mờ mịt, quả thật là không hiểu lời của y là ý gì.
Nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Tào Tung lại lộ ra vẻ mặt đắc ý, liền mở miệng giải thích: - Là như vậy, khoảng thời gian này công, chúa bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đi theo đường của Đức Ninh công chúa, thu mua một ít thương phẩm nước ngoài chuyển đến kinh thành để bán, bởi vậy còn mở một cửa hàng tên là Trân Kỳ Trai, chuyên bán những thương phẩm nước ngoài này.
Theo lời giải thích của Tào Tung, Triệu Nhan và Tào Dĩnh xem như đã hiểu lui tới trên phương diện làm ăn nghĩa là gì rồi, hoá ra Thọ Khang công chúa sau khi mở Trân Kỳ Trai, liền phái một lão cung nữ xuất cung để xử lý, tuy nhiên vị lão cung nữ này sống trong cung hơn nửa đời rồi, đối với những chuyện trong cung nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng căn bản không biết làm ăn mua bán, kết quả mấy tháng liền, Trân Kỳ Trai chẳng những không kiếm được tiền, mà ngược lại bị lỗ không ít.
Thọ Khang công chúa vẫn chưa thành thân, mỗi tháng đều chỉ lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng từ trong cung, số lượng quả thật là rất có hạn, căn bản gánh không nổi thua lỗ của Trân Kỳ Trai, thêm nữa Thọ. Khang công chúa là người sĩ diện, không muốn quá nhiều người biết chuyện này, cho nên ngay cả Bảo An công chúa và Triệu Nhan cũng không nói cho biết, vẫn luôn lấy tiền riêng của mình gánh đỡ.
Vừa hay ngày tết Nguyên Tiêu hôm đó gặp được Tào Tung, Thọ Khang công chúa bỗng nghĩ tới Tào Tung hiện giờ đang giúp gia đình xử lý việc làm ăn, thế là nhờ Tào Tung giúp mình xem xem rất cuộc Trân Kỳ Trai có vấn đề gì, khoảng thời gian này y và Thọ Khang công chúa đi ra ngoài, thực ra là để giúp Thọ Khang công chúa xem xét cửa hàng, ví dụ như hôm nay đi cưỡi ngựa, nhưng kỳ thật là hơn nửa ngày đều ở Trân Kỳ Trai, chỉ có hai canh giờ cuối mới đi ngoại thành chơi một chút.
Triệu Nhan và Tào Dĩnh nghe Tào Tung nói xong, hai người đều ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới lại là một vụ hiểu nhăm. Nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Nhan bọn họ, Tào Tung đắc ý cười nói: - Giờ các ngươi hiểu rồi chứ, nếu không có việc gì, vậy ta đi trước đây.
Tào Tung nói xong liền muốn đứng lên rời đi, tuy nhiên lúc này Tào Dĩnh lại bỗng nhiên mở miệng nói: - Không đúng, cho dù là ngươi cần giúp đỡ tam tỷ, nhưng với tính cách của Cửu Ca Nhi ngươi, khẳng định sẽ không tích cực như vậy, thậm chí còn năm lần bảy lượt chủ động tìm tam tỷ, hôm nay lại còn đi cưỡi ngựa, điều này không giống việc Cửu Oa Nhi ngươi có thể làm ra.
Được Tào Dĩnh nhắc, nhở, cuối cùng Triệu Nhan cũng đã tỉnh ngộ, liền vỗ tay cười lớn nói: - Nương tử nói không sai, Cửu Ca Nhỉ ngươi vừa giúp tam tỷ làm ăn vừa cùng tỷ ấy du ngoạn, tốn nhiều công sức như vậy để lấy lòng tam tỷ ta, khẳng định không có ý tốt gì, ngươi còn không nhanh khai báo thật cho ta?
- Ta là bằng hữu của Thọ Khang công chúa, tự nhiên sẽ tận chức trách của một bằng hữu, hai người các ngươi đừng có nghĩ sai lệch được không? Tào. Tung lúc này có vẻ có chút tức giận nói, tuy nhiên Tào Dĩnh và Triệu Nhan lại nhìn ra y nổi giận kỳ thật là do chột dạ.
- Khanh khách, Cửu Ca Nhi không nói đúng không, vậy được rồi, ngày mai ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau đó trò chuyện với thím! Tào Dĩnh lúc này bỗng cười vô cùng vui vẻ, đối với Tào Tung, nàng có đòn sát thủ của riêng mình.
Cùng lúc đó, trong nội trạch vương phủ, Bảo An công chúa cũng đang thẩm vấn Thọ Khang công chúa, tuy nhiên tính tình nàng dịu dàng, đối với Thọ Khang công chúa tự nhiên sẽ không trực tiếp thẩm vấn, mà nguy trang bằng việc nói chuyện phiếm, nói bóng gió truy hỏi quan hệ giữa Thọ Khang công chúa và Tào Tung
- Nhị tỷ, rốt cuộc tỷ muốn hỏi gì? Sao hôm nay tỷ luôn nhắc đến tên tiểu tử Tào Tung kia thế, có phải là tỷ muốn chiêu y làm phò mã không? Thọ Khang công chúa tuy là người tuỳ tiện, nhưng cũng không ngốc, nghe thấy Bảo An công chúa vẫn luôn hỏi thăm chuyện của Tào Tung, liền khiến nàng trở nên cảnh giác, thậm chí đoán là Bảo An công chúa liệu có phải là đã xem trọng tên tiểu tử Tào Tung kia rồi hay không.
- Chết mất thôi, có muội mới xem trọng tên Tào Tung kia ấy! Bảo An công chúa nghe đến đây cũng là vừa thẹn vừa giận, lúc này cũng không thèm nói bóng gió gì nữa, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Tam muội, khoảng thời gian này muội thường xuyên ra ngoài với Tào Tung, nhanh nói tỷ biết, có phải muôi đã xem trong Tào Tung rồi hay không?