Ngày thứ ba sau khi Triệu Nhan trở về, cũng chính là tết Nguyên Tiêu hằng năm, nhưng so với năm ngoái Triệu Nhan mang theo một đám nữ nhân tham gia tết Nguyên Tiêu, số lượng năm nay ít đi rất nhiều. Đầu tiên Tiết Ninh Nhi vẫn chưa qua tháng ở cữ, nói ra cũng thật trùng hợp, đầy tháng của tiểu Tư Nguyệt vừa đúng ngày mười bảy, cho nên Tiết Ninh Nhi năm nay chỉ có thể ở nhà.
Mặt khác Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa cũng không đi xem hội đăng nữa, chủ yếu là vì sau khi bài thơ "Hoa mộc lan” truyền rộng, vô số sĩ tử thành Đông Kinh đều muốn chiêm ngưỡng dung nhan kiều diễm của công chúa, thậm chí ban ngày ngày mười lắm hôm nay đã có không ít sĩ tử chầu chực ở cổng phủ Triệu Nhan, khiến Bảo An công chúa hoảng sợ đến nỗi căn bản không dám ra khỏi cửa.
Còn về Thọ Khang công chúa, lại vì Bảo An công chúa mà liên lụy, ai bảo họ là song sinh, ngoại hình gần như giống nhau như đúc, nếu nàng đi trên đường, chắc chắn sẽ thu hút không ít những người ái mộ Bảo An công chúa, nàng càng không mong muốn đẳng sau mình lại có một đám người đi theo, dưới hoàn cảnh này, Thọ Khang công chúa cũng đành phải ở trong phủ cùng tỷ tỷ.
Chính vì như vậy, Triệu Nhan cũng chỉ căn mang theo hai người Tào Dĩnh và Gia Luật Tư đi thưởng thức hội đăng là được rồi, vốn dĩ Gia Luật Tư đang mang thai, không tiện đi những chỗ chen chúc như hội đăng, nhưng Gia Luật Tư là lần đầu tiên đến Đông Kinh, hơn nữa trước đó Triệu Nhan đã hứa sẽ dẫn nàng đi xem hội đăng, vì vậy cuối cùng vẫn đưa Gia Luật Tư đi cùng, củng lầm mang thêm vài hộ vệ là được.
Tuy nhiên khi Triệu Nhan và Tào Dĩnh, Gia Luật Tư ăn cơm tối sớm, chuẩn bị ra ngoài thưởng đèn, chợt thấy Mịch Tuyết hấp ta hấp tấp chạy tới, sau đó thì thăm bên tai Tào Dĩnh vài câu, kết quả chỉ thấy khóe miệng Tào Dĩnh cong lên, lộ ra ý cười hưng phấn, khiến Triệu Nhan vô cùng tò mò, liền mở miệng hỏi: - Chuyện gì lại khiến nương tử vui như vậy?
- Ha ha. Là một tin tốt, nhưng tạm thời không thể nói với phu quân, đợi chút nữa chàng sẽ biết thôi. Tào Dĩnh vẻ mặt thần bí mỉm cười nói, từ sau khi động phòng cùng Triệu Nhan, tính cách của Tào Dĩnh dường như hoạt bát hơn rất nhiều.
Thấy Tào Dĩnh không chịu nói, Triệu Nhan cũng không truy vấn nữa, liền đưa hai người bọn họ đến
cổng phủ, sau đó cùng nhau lên xe ngựa, những sĩ tử vốn chầu chực ở trước cổng không thấy Bảo An công chúa, ai ai cũng vô cùng thất vọng. Một số người lập tức tản đi. Nhưng vẫn còn nhóm người vẫn không từ bỏ chờ ở trước cổng phủ, điều này lại có lợi cho những quán ăn nhỏ trước cửa phủ, quán nào cũng kiếm được nhiều tiền hơn bình thường.
Theo thói quen thưởng đèn, Triệu Nhan bọn họ vẫn đến đường Ngự. Ngao đăng ở đó còn làm lớn hơn năm ngoái. Đợi sau khi trời tối, theo tràng tiếng trống vang lên, sau đó thi đấu đèn rồng mỗi năm một lần lại bắt đầu, hơn trăm chiếc đèn rồng dưới sự điều khiển của thanh niên trai tráng trên thuyền vọt đến Ngao đăng với tốc độ nhanh nhất, sau khi chiếc đèn rồng đầu tiên chạm đích, cung nữ xiêm y rực rỡ do hoàng cung phái đến lấy ra mồi lửa, sau đó đốt cháy đèn chính và đèn phụ trên Ngao Sơn, cuối cùng đèn của cả đường Ngự và thành Đông Kinh cùng thắp sáng, hội đăng Nguyên Tiêu lúc này mới chính thức bắt đầu.
Gia Luật Tư lần đầu tiên tham gia hội đăng của thành Đông Kinh, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ, kéo Nhan hỏi đủ thứ, may mà Triệu Nhan năm ngoái đã tham dự một lần, mới có thể giảng giải cho nàng, nếu không hắn cũng không trả lời được.
Sau khi hội đăng bắt đầu, Triệu Nhan đưa Tào Dĩnh và Gia Luật Tư thưởng đèn trên đường Ngự, đèn hoa đăng lớn nhỏ muôn hình vạn trạng khiến Gia Luật Từ nhìn hoa cả mắt, sau đó khi nhìn thấy người khác đều cầm đèn hoa đăng, nàng lập tức kéo tay Tào Dĩnh nói: - Dĩnh tỷ tỷ, chúng ta cũng đi mua một cái được không?
- Kha kha, chỗ bán đèn rất nhiều, cơ thể muội không tiện, vì vậy vẫn nên không đi, để phu quân giúp chúng ta mua hai chiếc là được rồi! Tào Dĩnh lúc này cũng cười nói, Gia Luật Tư tuy là công chúa, nhưng mấy ngày nay chung sống, lại vô cùng cung kính với nàng, luôn miệng kêu tỷ tỷ, khiến Tào Dĩnh cũng vô cùng hài lòng với Gia Luật Tư, giữa hai người cũng xây dựng bước đầu tình cảm.
- Cũng được, các nàng muốn đèn gì, ta đi mua giúp các nàng! Triệu Nhan nghe thấy vậy lập tức cất tiếng, lúc này hội đăng vừa mới bắt đầu, là lúc các tiệm bán đèn kinh doanh tốt nhất, người cũng đông nhất, đúng là không nên để Gia Luật Tư chen chúc trong đó.
- Thiếp muốn đèn Đồng Tử! Chưa đợi Gia Luật Tư nói, Tào Dĩnh đã cướp lời. Cái gọi là đèn Đồng Tử, thực ra chính là làm đèn thành hình dáng hai đồng tử một nam một nữ đứng đối diện nhau, nghe nói loại đèn này là chuyên chuẩn bị vì những nữ nhân đã kết hôn và chuẩn bị sinh con, chỉ cần trong ngày tết Nguyên Tiêu căm loại đèn này đi một vòng trên đường Ngự, sau này nhất định sẽ trai gái song toàn.
Gia Luật Tư thực ra cũng thích đèn Đồng Tử, nhưng nghĩ tới mình giành mang thai trước Tào Dĩnh, nếu lúc này lại căm đèn Đồng Tử, nói không chừng sẽ khiến Tào Dĩnh suy nghĩ, liền sửa lại nói: - Phu quân, cho thiếp một chiếc đèn hoa sen là được rồi.
Gia Luật Tư là người Khiết Đan, người Khiết Đan gần như toàn bộ đều thờ phụng Quan Âm Bồ Tát, đài sen dưới chân Quan Âm hình dáng tuyệt đẹp, khi tết Nguyên Tiêu ở Liêu quốc, đèn hoa sen là loại đèn gặp nhiều nhất, hơn nữa đèn hoa sen cũng có ngụ ý của nó, đó chính là phù hộ người nhà bình an, bây giờ Gia Luật Tư mong muốn nhất là đứa trẻ trong bụng mình bình an chào đời
Triệu Nhan nghe đến đây lập tức quay người đi mua, nhưng Tào Dĩnh lúc này lại kéo hân lại cười nói: - Từ nhỉ muội muội đang mang thai, bây giờ đèn Đồng Tử là thích hợp nhất, cho nên phu quân chàng hãy mua hai cây đèn Đồng Tử nhé!
Triệu Nhan nào nghĩ tới mua một cây đèn lại cũng khiến phụ nữ nghĩ ngợi nhiều như vậy, vì vậy sau khi nghe xong lập tức gật đầu, quay người đi mua đèn, lúc này Tào Dĩnh quay lại cười nói với Gia Luật Tư: - Ta biết muội muội xa xôi cách trở đến Đông Kinh, trong lòng chắc chẩn có điều lo ngại, nhưng chúng ta nếu đã là người một nhà, nói chuyện hãy tự nhiên một chút, không căn băn khoăn nhiều!
Nghe thấy lời của Tào Dĩnh, Gia Luật Tư có chút cảm kích nói: - Đa tạ tỷ tỷ thông cảm, Tư nhỉ nhớ rồi!
Triệu Nhan đi mua đèn trước, tuy nhiên lúc này người mua đèn thực sự quá đông, Triệu Nhan tìm một sạp hàng vằng người nhất chen lên trước, người dân thời đại này vẫn chưa có thói quen xếp hàng, thậm chí người nghìn năm sau vẫn chưa học được cách xếp hàng, mua đồ đều phải chen lấn, Triệu Nhan mang theo vài hộ vệ cường tráng, dưới sự giúp đỡ của họ, hắn rất nhanh đã chen vào trong, vừa mới mua được hai cây đèn trở vẽ, lại không ngờ lúc này bỗng nhiên nghe thấy có một cô nương mừng rỡ gọi: - Quận vương, sao người lại ở đây?
Triệu Nhan nghe thấy giọng nói quen thuộc này đầu tiên sửng sốt, lúc quay đầu nhìn, thì phát hiện Cốt Đầu đang đứng không xa ra sức vẫy tay với mình, Chu Đồng cũng đứng bên nó cười ngô nghệ, có điều Cổ Thiên Kiệt không ở đây.
- Ha ha, không ngờ lại tình cờ gặp các ngươi Triệu Nhan nhìn thấy Cốt Đầu và Chu Đồng cũng lập tức bước lại cười nói: - Cốt Đầu, bệnh của cha ngươi thế nào rồi, bây giờ sức khỏe đã tốt lên ít nào chưa?
Cổ Thiên Kiệt là nhân tài hiếm có, Triệu Nhan cũng luôn nhớ tới bệnh tình của ông, trên đường về Đông Kinh, Triệu Nhan cứ luôn mời danh y các nơi giúp Cổ Thiên Kiệt khám bệnh, tuy chưa thể giúp bệnh tình ông thuyên giảm, nhưng cũng không để bệnh xấu đi, sau khi đến Đông Kinh, Triệu Nhan lập tức đưa Cổ Thiên Kiệt đến chỗ Tào Dật và Trực Lỗ Cổ, hi vọng họ có thể cứu chữa được Cổ Thiên Kiệt.
Cốt Đầu nghe thấy Triệu Nhan hỏi về bệnh tình của phụ thân, lập tức vui vẻ nói: - Bệnh của cha đã đỡ nhiều rồi, ông nói hai vị lão thần tiên đều y thuật cao cường, so với y thuật của ông cao minh gấp trăm lần, hiện tại khí sắc của cha đã tốt hơn hẳn, mỗi ngày đều có thể ăn thêm được một bát cơm.
- Ha ha, vậy thì tốt, vài ngày nữa ta rảnh sẽ đi thăm phụ thân ngươi, ngoài ra ngày kia là tiệc đây tháng con gái ta, ngươi và Chu Đồng nếu có thời gian, thì đến phủ ta tưng bừng một phen, đến lúc đó cũng có thể thấy con gái ta! Triệu Nhan nghe đến đây hết sức vui mừng nói, cùng lúc mời Cốt Đầu. Tuy nhiên hắn lúc này mới phát hiện, khi mình nhắc đến bệnh tình Cổ, Thiên Kiệt, Chu Đồng ở bên cạnh Cốt Đầu dường như muốn nói gì đó lại thôi, xem ra bên trong có thể còn ẩn tình gì đó, chỉ đáng tiếc lúc này không tiện hỏi.
- Thật tốt quá, tiểu nữ thích nhất là náo nhiệt, hôm đó nhất định phải đi! Cốt Đầu nghe đến đây cũng lập tức hoan hô nói
Chu Đồng nghe thấy vậy cũng lập tức bẩm báo: - Khởi bẩm quận vương, Cổ tiên sinh sau khi được hai vị thăn y chữa trị, quả thực có ít chuyển biến tốt, có điều hai vị thần y lại nói bệnh của Cổ tiên sinh rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng đến mức độ nào, thủ hạ cũng không nói rõ được, vẫn là đợi quận vương rảnh đích thân tới hỏi hai vị thần y thôi.
Triệu Nhan nghe đến đây cũng không kìm được lòng nặng trĩu, có thể khiến Tào Dật và Trực Lỗ Cổ đều nói bệnh nghiêm trọng, tuyệt đối không đơn giản như vậy, Xem ra sức khỏe của Cổ Thiên Kiệt còn suy yếu hơn mình tưởng tượng, đoán là cũng chính vì như vậy cho nên Cổ Thiên Kiệt mới giấu Cốt Đầu bệnh tình thực sự, tránh để nó tổn thương.
- Phu quân, mau đi thôi, Cốt Đầu nói bên đường Ngự có một chỗ rất náo nhiệt, chúng ta mau đi coi! Đúng lúc này, Gia Luật Tư chợt gọi lớn Triệu Nhan, sau đó ba người con gái đó cùng đi đến đầu bên kia đường Ngự, Triệu Nhan thấy vậy, đành bất đắc dĩ đuổi theo.
Quy mô hội đăng Nguyên Tiêu năm nay hình như lớn hơn các năm trước, người đi lại trên đường Ngự gần như khiến con đường rộng rãi đều chật kín, may mà Triệu Nhan có dự kiến trước, khi dẫn Gia Luật Tư đang mang thai đi ra lại tăng thêm vài hộ vệ, thế này mới có thể mở đường đăng trước. Có điều khi Triệu Nhan bọn họ tới giữa đường Ngự, lại nhìn thấy một bục cao, xung quanh bục đông kịt người, nhưng khi Triệu Nhan ngẩng đầu nhìn thấy thứ trên bục cao đó, lại không khỏi kinh hãi đến mức mồm miệng há hốc.