- Họa lớn? Các nàng có thể gặp phải đại họa gì? Triệu Nhan nghe thấy lời của Tào Dĩnh không chút để ý, vừa nãy thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng, lại thêm hàn huyên với Tào Dĩnh lâu như vậy, hẳn lúc này cảm thấy mí mắt nặng đăn, đầu óc cũng mơ hồ nặng trĩu.
- Thiếp biết phu quân rất một, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng con người, nếu có thể gi quyết sớm một chút, có lế có thể cứu được một sinh mạng. Tào Dĩnh lúc này thái độ tràn ngập sự áy náy nói, thực ra nàng bây giờ cũng hết sức phân vân, nếu không phải chuyện này họ có lỗi trước, hơn nữa còn liên quan đến tính mạng con người, nàng cũng tuyệt đối không muốn cầu cứu Triệu Nhan
Triệu Nhan nghe thấy quan hệ đến mạng người, cũng giật mình tỉnh lại, liền trăm giọng hỏi: - Chuyện gì, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lúc nãy trong yến tiệc không thấy tam tỷ bọn họ nhắc tới?
- Phu quân có điều không biết, lúc đầu tam tỷ thực ra cũng là có ý tốt, nhưng không ngờ ý tốt lại làm hỏng chuyện, thiếp và nhị tỷ vốn muốn giúp tam tỷ lảng chuyện này xuống, nhưng lại không dự liệu được rằng càng làm càng nghiêm trọng, hiện tại đã sắp tới đường mất mạng rồi. Tào Dĩnh khi nói tới đó, khóe mắt ngấn lệ, nàng bây giờ cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nếu mới đầu mình có thể trực tiếp ngăn cản Thọ Khang công chúa, có lẽ sẽ không loạn tới bước đường này.
- Rốt cuộc là chuyện gì, mà đến hai tỷ cũng liên đới tới, Dĩnh nhỉ nàng mau nói cho ta! Triệu Nhan nghe đến đây cũng vô cùng nóng lòng nói, hẳn thực sự không nghĩ ra Tào Dĩnh ba người bọn họ gây ra chuyện gì liên can tới mạng người?
- Chuyện này vẫn phải bắt đầu kể từ tết Nguyên Tiêu năm ngoái, bài thơ “Thanh Ngọc Án" mà phu quân viết...
Cùng lúc đó, trên một ngôi lầu trong phủ của Âu Dương Tu. Tuy đã là đêm khuya, nhưng trong khuê phòng trên lầu lại vẫn sáng đèn, một thiếu nữ khuôn mặt gầy gò vẫn nằm dựa trên giường cẩm, tuy thiếu nữ này mặt mày xanh xao, nhưng vẫn mỉm cười ngâm nga: - Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyện hận, ngân hán điều điều ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, liền thắng khước nhân gian vô sổ. Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ. Lưỡng ính nhược thị cửu trường thì. Hựu khởi tại triều triều mộ mộ.
Người nằm trên giường chính là Âu Dương Uyển Linh vì tương tư mà sinh bệnh. Bài thơ mà cô nương ấy đọc chính là bài thơ cuối cùng mà trước đó Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa giả vờ mượn danh nghĩa nam nhân hư cấu, tặng cho Âu Dương Uyển Linh, cũng chính là bài "Thước Kiều Tiên" trong lịch sử, từ sau khi có được thơ từ này, bệnh tình của Âu Dương Uyển Linh có chuyển biến cực tốt. Sức khỏe cũng hồi phục không nhỏ.
Chỉ thấy Âu Dương Uyển Linh trên giường ngâm nga vài lần bài "Thước kiều tiên". Nụ cười trên mặt ngày càng ngọt ngào, cuối cùng không nhịn được tự độc thoại: - Thanh Ngọc tiên sinh, tuy không biết hiện giờ chàng thân thế ra sao, tuổi tác thế nào, nhưng tiểu nữ sớm đã quyết đời này không gả cho ai ngoài chàng, hi vọng chàng có thể sớm hiện thân, cũng để giải thoát cho nỗi niềm tương tư của tiểu nữ!
Nói ra Âu Dương Uyển Linh cũng rất đáng thương, vì sự lỗ mãng nhất thời của Thọ Khang công chúa lúc đầu, tạo ra một nam nhân đa tình giả, hơn nữa người nam nhân này còn tài hoa xuất chúng, khiến Âu Dương Uyển Linh yêu say đảm chàng ta, chỉ là Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh bọn họ lăn nào cũng chỉ tặng thơ, không hề tiết lộ bất cứ thông tin gì khác về nam nhân này, thậm chí Âu Dương Uyển Linh đến giờ này vẫn chưa biết danh tính của đối phương, cuối cùng đành phải gọi đối phương là Thanh Ngọc tiên sinh, vì bài thơ đầu tiên mà người nam nhân này tặng nàng ta hanh ngọc án". Cho nên Âu Dương Uyển Linh liền đặt tên là Thanh Ngọc, nhưng nói câu khó nghe là, Âu Dương Uyển Linh đến bây giờ thậm chí người kia là nam hay nữ cũng không biết, chỉ mặc niệm cho rằng đối phương là một nam nhân đa tình.
Khi Âu Dương Uyển Linh đang khẽ giãi bày tiếng lòng của mình với Thanh Ngọc tiên sinh, đột nhiên cửa khuê phòng bị mở ra, ngay sau đó một tỳ nữ xinh đẹp. tuyệt trần, khí chất nho nhã bưng khay đi vào, đến bên giường của Âu Dương Uyển Linh nhỏ giọng nói: - Cửu tý, đêm đã khuya rồi, muội kêu nhà bếp hầm cháo hạt sen, cửu tỷ người uống một chút cũng có lợi cho giấc ngủ!
Âu Dương Tu tất cả có chín cháu gái, Âu Dương. Uyển Linh là nhỏ nhất, cũng chỉ còn lại nàng là chưa xuất giá, vì vậy tôi tớ trong phủ thường gọi nàng là cửu tỷ.
- Ừm, làm phiền Nghiên Mặc muội rồi! Âu Dương Uyển Linh nhìn nha hoàn xinh đẹp thanh nhã này cũng lộ ra nụ cười nói, Nghiên Mặc này là nha hoàn thân cận của nàng, hơn nữa còn là ban đầu khi mẫu thân nàng còn sống, tự mình giúp nàng lựa chọn, thêm nữa nàng và Nghiên Mặc từ nhỏ lớn lên cùng nhau, giữa hai người có thể nói tình như tỷ muội, bất luận chuyện gì nàng đều không giấu Nghiên Mặc.
Âu Dương Uyển Linh vừa nói vừa nhận bát cháo hạt sen mà Nghiên Mặc mang tới, sau đó dè dặt húi trong đầu cứ luôn nghĩ đến Thanh Ngọc tiên sinh, và những bài thơ mà người đó tặng, những vần thơ này không phải là tác phẩm truyền từ đời trước, tài văn cao siêu khiến Âu Dương Uyển Linh ngưỡng mộ vô kể, cũng chính vì sự tài hoa xuất chúng của người đó, mới khiến Âu Dương Uyển Linh nặng tình với Thanh Ngọc tiên sinh, đến bây giờ đã không còn cách nào khống chế.
Nghiên Mặc nhìn gương mặt của Âu Dương Uyển Linh lại lộ ra biểu cảm sỉ tình, lại không cầm được thở dài, nước mắt cũng trào ra, nàng ta rõ hơn ai hết chuyện Âu Dương Uyển Linh và vị Thanh Ngọc tiên sinh, kia nhưng chỉ là người ngoài cuộc, nàng lại vẫn luôn hoài nghỉ mục đích của vị Thanh Ngọc tiên sinh kia, vì nếu như đối phương thật sự ái mộ tiểu thư nhà ta, sớm đã lộ diện rồi, vậy mà bây giờ đã qua một năm, tiểu thư nhà ta đã nhiều lần vì đối phương mà sinh bệnh, nhưng đối phương vẫn không hề xuất hiện, đây căn bản rất không bình thường, đáng tiếc Âu Dương Uyển Linh đã mê muội rồi, cơ bản không nghe lời khuyên của nàng.
Khó khăn lắm mới đợi được Âu Dương Uyển Linh ăn hết bát cháo, Nghiên Mặc cầm lấy khăn giúp nàng lau miệng, có điều khi nàng nhìn thấy hai gò má gầy nhơ của Âu Dương Uyển Linh, cuối cùng lại lần nữa khuyên: - Cửu tỷ, sâp đến tết Nguyên Tiêu rồi, vị Thanh Ngọc tiên sinh đó cả năm ròng không thấy lộ diện, chỉ đều đặn cách mấy tháng gửi một bài thơ, ngoài ra còn có hai lần nói là phải đi xa, hại cửu tỷ bệnh nặng hai lần, ngài ấy lại căn bản chưa từng tới thăm nom, người nam tử như thế người còn nhớ đến ngài ấy làm gì?
Nghe thấy lời của Nghiên Mặc, Âu Dương Uyển Linh không chứt tức giận, mà ngẩng đầu cười với nàng ta nói: - Nghiên Mặc muội đừng nghỉ ngờ Thanh Ngọc tiên sinh, chàng cứ lăn lữa không xuất hiện tới gặp ta, chắc chắn có nỗi khổ của mình, hơn nữa đọc những bài thơ mà chàng viết tặng ta đó, chàng tuyệt đối không phải hạng người hèn nhát, cho nên ta tin rằng, chỉ căn thời điểm thích hợp, Thanh Ngọc tiên sinh nhất định sẽ xuất hiện trước mặt ta!
Nghiên Mặc nghe thấy bộc bạch của Âu Dương Uyến Linh, không khỏi cười khổ, vì mỗi lăn nàng thuyết phục Âu Dương Uyển Linh, nàng đều dùng những lời này để trả lời mình, bây giờ Nghiên Mặc đã có thể học thuộc đoạn này rồi.
-Cửu tỷ, trời đã không còn sớm nữa, tỷ mau năm xuống nghỉ ngơi đi, nếu không sức khỏe sao có thể tốt được? Sau cùng Nghiên Mặc chỉ đành dặn dò lần nữa, mấy ngày nay Âu Dương Uyển Linh ngày nào cũng ngủ rất muộn, song tỉnh dậy rất sớm, nếu cứ như vậy, căn bản không còn cách nào bảo vệ sức khỏe.
Âu Dương Uyển Linh cũng biết mình phải ngủ rồi, nếu không Nghiên Mặc chắc chẳn sẽ đi bẩm báo ông nội, thế là nàng đành phải than nhẹ một tiếng nằm xuống, nhưng tay phải lại vươn tới bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve một chiếc hộp gỗ cạnh giường, trong hộp đựng tất cả thơ mà Thanh Ngọc tiên sinh viết tặng nàng, đồng thời cũng là thứ quý giá nhất của nàng.
Nghiên Mặc nhìn thấy Âu Dương Uyển Linh nằm xuống, cuối cùng cũng thở phào, liền thổi gần hết đèn, cuối cùng lại dặn dò tỳ nữ bên ngoài hầu hạ cẩn thận, lúc này mới ra khỏi lầu, thẳng tới một viện tử khác trong phủ, Âu Dương Tu và thê tử Tiết Thị ở đây, khi Nghiên Mặc vào đến phòng khách, lập tức nhìn thấy phu thê Âu Dương Tu đều mặt mày căng thắng ngồi ở đó.
Âu Dương Tu nghe thấy phu nhân khóc lóc van nài cũng cảm thấy đau lòng, ông cũng hết lòng yêu thương Âu Dương Uyển Linh, vì chuyện này ông cũng đã nghĩ mọi cách tìm vị Thanh Ngọc tiên sinh kia rồi, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì, khiến ông đường đường là một tướng quân cũng phải bó tay.
Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Âu Dương Tu, Nghiên Mặc chợt cất lời đề nghị: - Lão gia, phu nhân, vị Thanh Ngọc tiên sinh đó là dịp tết Nguyên Tiêu năm ngoái gặp gỡ cửu tỷ, song còn tặng một bài thơ, ngày kia lại là tết Nguyên Tiêu, nếu đã vậy, chúng ta có lẽ có thể lợi dụng cơ hội này tìm thấy vị Thanh Ngọc tiên sinh đó!
Âu Dương Tu nghe đến đây cũng bất ngờ hết sảy, Tiết Thị cướp lời nói: - Nghiên Mặc, ngươi có cách gì có thể tìm thấy người đó?
Thấy dáng vẻ lo lắng của Tiết Thị, Nghiên Mặc cũng không dám thừa nước đục thả câu, lâp tức nói ra chủ ý trong đầu, kết quả Âu Dương Tu nghe xong mắt sáng lên, cuối cùng vỗ tay cái đốp nói: - Tốt! Làm như vậy đi, mau cho người đi chuẩn bi!