Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 285: Triệu Nhan cố ý.




Chỉ thấy đồ đạc trong túi thứ hai quả thực là rất kỳ lạ, lại là hai loại đồ nhìn thì giống như là quá thật Loại quả đầu tiên hình tròn dẹp, bãng chừng nửa bánh xe, vỏ bên ngoài màu vàng thô ráp. Triệu Nhan vừa nhìn đã nhận ra thứ này chính là bí đỏ thường thấy ở hậu thế. Vẽ loại quả thứ hai thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ †o bằng nấm tay người, bên ngoài màu đỏ tươi, nhìn thì rất đáng yêu, nhìn thì giống như hoa quả, nhưng thực chất lại là một loại cà chua.

Thấy hai loại rau quen thuộc, Triệu Nhan lại không dám tin, bởi vì bất luận thế nào thì bí đỏ hay cà chua tất cả đều không phải là thực vật của vùng đất Trung Nguyên, mà là một loại thực vật của vùng Trung Nam Châu Mỹ, sau đó tới thời kỳ Minh Thanh mới được lưu truyền vào Trung Nguyên. Cũng chính vì vậy, khi Triệu Nhan nhìn thấy hai loại quả này mới kinh ngạc như vậy.

- Bí ngô và cà chua ở đâu tới thế? Triệu Nhan kinh ngạc lên tiếng. Bất luận thế nào hắn cũng không ngờ lại nhìn thấy hai loại quả này ở đây, hơn nữa còn đều là đám người Bảo An Công chúa gửi tới.

- Trong thư của nhị tỷ và tam tỷ cũng có nhắc tới, đệ tự đọc đi! Triệu Húc chỉ vào những bức thư đó nói. 

Triệu Nhan liền tìm thư của Bảo An Công chúa và Thọ Khang Công chúa trong hộp thư. Kết quả là rất nhanh chóng đã biết được lai lịch của hai loại quả này trong thư. Hóa ra trước đây khi Triệu Nhan xuyên việt đã mang tới một số loại hạt giống, vì vậy mà Triệu Nhan còn đặc biệt tìm một trang trại để trồng. Kết quả là đối phương đã nhận ra đại bộ phận hạt giống, chỉ có hai loại hạt là không nhận ra. Năm nay Vương Thất đã trồng xuống, kết quả là đã kết thành hai loại quả này. Đám người Bảo An Công chúa đã ăn thử và thấy hương vị rất ngon, cho nên đã nhân lúc mùa đông mà gửi đi một ít.

- Vốn đám nhị tỷ gửi tới không ít, quả to kia hương vị không tồi, ta để lại cho đệ một quả. Quả nhỏ thì quá chua, ta đã nếm thử một quả nhưng không thể ăn thêm, số còn lại đều đã bị hỏng rồi, chỉ còn lại vài quả này thôi. Cuối cùng Triệu Húc cũng chỉ về phía túi bí ngô và cà chua nói. Y rất thích hương vị của bí ngô, sau khi nấu chín vừa ngọt vừa ngon, nhưng lại không thích vị chua của cà chua.

Tuy nhiên Triệu Nhan nhìn thấy bí ngô và cà chua trong túi, sau đó lại đọc thư trong tay, cuối cùng ngẩng đầu lên hỏi Triệu Húc: - Không đúng rồi, trong thư tam tỷ nói còn gửi cho ta rất nhiều bột ớt, hết rồi sao? 

- Khụ, cái này. Thấy Triệu Nhan hỏi tới ớt, Triệu Húc có chút lúng túng ho khan một tiếng nói: - Mùa đông ở Hà Bắc lạnh hơn thành Đông Kinh rất nhiều. Ta thấy sau khi ăn xong loại bột ớt này khiến cho người ta đổ mồ hôi, cho nên đã không cẩn thận ăn hết mất rồi. Tuy nhiên, tam tỷ nói bên phía Đông Kinh vẫn còn rất nhiều, chờ sau khi quay về đệ lại gửi thêm cho ta ít nữa nhé!

Triệu Nhan nghe tới đây cũng không biết nói thêm gì nữa, không ngờ Triệu Húc lại mặt dày đến vậy, sau khi ăn hết ớt của Thọ Khang Công chúa gửi cho mình, lại còn có mặt mũi xin mình. Tuy nhiên, đây mới là biểu hiện cần có của một vị vua, thân là đế vương, không những phải biết cách xử lý chính vụ, đồng thời cũng còn phải có khí thế ăn của người không ngượng miệng, bắt người không run tay. Đó cũng là một trong những tố chất chung của tất cả minh quân trong lịch sử.

Cũng không còn sớm nữa, Triệu Nhan cầm đồ trở về thuyền của mình. Vừa bước ra ngoài, lại thấy trong thuyền ngoài Gia Luật Tư ra, cha con Cốt Đầu và Cổ Thiên Kiệt cũng vẫn ở đó. Khi thấy Triệu Nhan đi vào, Cổ Thiên Kiệt liền lên tiếng nói: - Quận Vương, Cổ mỗ, đã chờ lâu rồi.

Thấy cha con Cổ Thiên Kiệt đều ở đó, Triệu Nhan suy nghĩ một chút liền hiểu nguyên nhân trong đó, liền cười nói với Cổ Thiên Kiệt: - Cổ tiên sinh hôm nay tới, e là cũng muốn hỏi ta vì sao lại giết chết đám người Hặc. Lý Bát đúng không?

- Không sai, ngay từ ban đầu, ta cũng đã vô cùng thất vọng với cách làm này của Quận Vương rồi.

Nhưng sau đó ta nghĩ Quận Vương không phải là kẻ lỗ mãng. Nếu làm như vậy, chắc chẩn là có cái lý của mình, nhưng dù nghĩ thế nào ta cũng không hiểu, thậm chí muốn ngủ cũng không tài nào ngủ nổi. Cho nên, giờ này đêm hôm khuya khoắt còn tới, cũng mong là Quận Vương đừng trách tội! Cổ Thiên Kiệt cũng lên tiếng đáp lại.

Tuy nhiên, lời của lão dù nói khách khí, nhưng trong ngữ khí cũng có chút trách cứ. Triệu Nhan đối với lão cũng có ơn tri ngộ, hơn nữa còn hứa chữa khỏi bệnh cho lão. Điều khiến cho Cổ Thiên Kiệt thất vọng, thậm chí là đã từng muốn phụ tá Triệu Nhan gây dựng sự nghiệp, cuối cùng lên ngôi hoàng vị Đại Tống cũng không phải là không thể. Nhưng lúc này Triệu Nhan làm như vậy, những cái khác không nói tới, chắc chắn là vô duyên với hoàng vị rồi. Dù sao, các thần tử Đại Tống vẫn không thể để cho một vị Hoàng tử lỗ mãng như vậy lên làm Hoàng đế. 

Bây giờ cũng sắp tới canh hai rồi, Cổ Thiên Kiệt còn nhờ Cốt Đầu dìu lão tới đây, vì vậy có thể thấy trong lòng lão đã nóng vội thế nào rồi. Vẽ chuyện này Triệu Nhan cũng có chút bất đắc dĩ, đành lấy lý do vừa mới thuyết phục Triệu Húc ra nói lại lần nữa, cuối cùng mới nói với Cổ Thiên Kiệt: - Cổ tiên sinh, ngươi sống ở người Nữ Chân hơn ta. Theo như ngươi thấy, nếu người Nữ Chân nhận được sự viện trợ của Đại Tống ta, liệu có giống như hổ thêm cánh không? Với binh lực của Liêu quốc, còn có thể khống chế nổi được sự quật khởi của họ không?

Nghe xong những lời này của Triệu Nhan, Cổ Thiên Kiệt cũng trầm mặc hồi lâu. Đối với thực lực của người Nữ Chân, lão hiểu hơn bất kỳ ai, chỉ có điều lão vẫn luôn cho rằng người Nữ Chân là một bè mảng, thực lực Hoàn Nhan bộ mạnh nhất cũng chẳng qua mới có vài nghìn binh lực, căn bản không đáng lo ngại. Tuy nhiên lão lại chưa từng nghĩ tới ngộ nhỡ Hoàn Nhan bộ sau khi nhận được sự viện trợ của Đại Tống thực lực sẽ tăng lên, từ đó người Nữ Chân thống nhất, tới khi đó có thể sẽ mang lại rắc rối lớn cho Liêu quốc, thậm chí còn trở thành một cường địch đối với Đại Tống sau này. Mặt khác, so với người Khiết Đan đã được Hán hóa, người Nữ Chân càng dã man hơn, ngộ nhỡ Liêu quốc sụp xuống, mối đe dọa mà Đại Tống phải đối mặt sẽ càng lớn.

Nghĩ tới đây, cuối cùng Cổ Thiên Kiệt cũng thở dài nói: - Quận Vương suy nghĩ sâu xa như vị thực sự khiến cho Cổ mỗ khâm phục. Nhưng muốn nghĩ cách để phá vỡ liên minh lần này cũng còn có nhiều cách, sao Quận Vương nhất định phải dùng tới cách tàn khốc này?

- Ha ha, khi đó tình thế cấp bách cũng không có nghĩ được nhiều như vậy. Hơn nữa, khi chúng ta ở Hoàn Nhan bộ cũng đã bị Hặc Giả gây khó dễ ở nhiều mặt, cho nên thấy hản ta bị trói trước mặt, nhất thời cơn nóng giận bốc lên, do đó đã một đao kết liễu hẳn ta. Bây giờ nghĩ lại, cũng quả thực là có chút manh động. Triệu Nhan cười giải thích.

- Không sai, tên Hặc Giả đó quá là ghê tởm, tiếc là con trai hẳn ta Tát Cải không ở đây, nếu không ta cũng muốn cho nó một đao! Lúc này Cốt Đầu cũng lên tiếng nói. Nhưng Cổ Thiên Kiệt nghe đến đó lại liên tục cười khổ. Bởi vì lý do này của Triệu Nhan thực sự quá là gượng ép rồi, có thể nghĩ được tới Hoàn Nhan bộ có khả năng đe dọa tới Đại Tống, sao có thể không nghĩ ra được cách giải quyết thỏa đáng hơn?

Gia Luật Tư ngöi bên cạnh lúc này cũng mỉm cười đầy thâm ý. Nàng cũng đã thấy rõ được lệ ý trong lời nói của Triệu Nhan. Trong số ba người ngồi ở đó, e là cũng chỉ có tiểu nha đầu Cốt Đầu đầu óc đơn giản này là tin vào lời của Triệu Nhan.


Sau khi Triệu Nhan nghe xong suy đoán của Gia Luật Tư lại mỉm cười không nói, lát sau mới lên tiếng: - Tư nhi, suy đoán này của nàng cũng xem như là một nguyên nhân trong đó. Nhưng quan trọng nhất vẫn là vì ta thực sự không có chút hứng thú nào với hoàng vị, cũng không có ý tranh giành với bất kỳ ai, đúng lúc ta lại không tán thành chuyện liên minh này, cho nên đã. chọn phương thức đơn giản mà thô bạo để giải quyết. Như vậy, dù có thể bị trách phạt, nhưng sau này cũng không thể có ai sẽ chú ý tới ta nữa.

Triệu Nhan quả thực là cố ý dùng phương pháp thô bạo để phá bỏ chuyện liên minh. Nguyên nhân chủ yếu bởi vì hẳn bỗng phát hiện thấy mình hình như có chút không được thoải mái. Vốn hẳn chỉ muốn làm một Vương gia thanh nhàn, sống cuộc sống nhàn nhã với mấy người đẹp. Nhưng bắt đầu từ năm kia, hắn bắt đầu từng chút bước chân vào triều đường, trước tiên là tiếp nhận sự vụ Quân khí giám, sau đó lại bị ép tham gia sứ đoàn. Kết quả sau khi tới Liêu quốc, liền vạch ra một cuộc nội loạn của Liêu quốc. Tiếp theo lại thuyết phục Hoàn Nhan bộ liên minh với Đại Tống.

Nếu Triệu Nhan là một người có dã tâm, e là hẳn có thể thúc đẩy thành lập liên minh lần này xong về nước, lập tức nhận được sự trọng vọng của Triệu Thự và các vị đại thần rồi, còn có thể được xếp vào một số chức vị tham gia vào triều chính, thậm chí là cũng giống như Triệu Hức, trở thành người được lựa chọn của chư quân tương lai. Nhưng như vậy, tình cảm. huynh đệ giữa hẳn và Triệu Húc cũng khó mà giữ được, thậm chí còn vì vậy mà trở mặt thành thù.

Nhưng cuộc sống hiện tại căn bản không phải là điều mà Triệu Nhan muốn. Hẳn căn bản chính là một người không có ý chí lớn lao gì, hàng ngày có ăn có uống có gái đẹp bên mình, đó mới là cuộc sống trong lý tưởng của Triệu Nhan. Đương nhiên, dưới tiền đề. cuộc sống này, hẳn có thể giúp Đại Tống làm một số thay đổi, ví dụ như phát minh ra chút đồ vật mới, truyền thụ kiến thức hậu thế vào. Nhưng nếu để hần ngồi ở hoàng vị thống lĩnh một đế quốc lớn như vậy, dù thế nào Triệu Nhan cũng không bằng lòng. Một là hẳn biết mình không có khả năng đó. Hai là hẳn cũng không muốn cuộc sống của mình đều biến thành triều đường và cuộc đấu tranh trong cung. Cũng chính vì xuất phát từ suy nghĩ như vậy, cho nên Triệu Nhan mới cố ý dùng cách thô bạo đơn giản để phá bỏ liên minh. Như vậy, công lao thúc đẩy liên minh chắc chân sẽ không còn nữa, hơn nữa còn để lại cho người ta ấn tượng lỗ mãng. Đồng thời cũng có thể khiến cho Triệu Thự và các triều thăn trong triều thất vọng về mình. Chờ sau khi quay trở về Đông Kinh, cũng không thể có người lại tới quấy tầy cuộc sống nhàn nhã của mình, đồng thời hắn cũng có thể làm những việc mà mình thích.