Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 280: Không chịu lên tàu




Nghe thấy Triệu Nhan đề nghị lên tàu thương lượng, Pha Thứ Thục thân là sứ giả Hoàn Nhan bộ cũng vô cùng vui mừng, cật lực khuyên đám người Hặc Lý Bát lên tàu, dù sao y từng đích thân đi Đông Kinh, cũng biết Đại Tống đích thực là muốn liên minh cùng bọn chúng, trên tàu còn vận chuyển đến số lượng lớn vật tư, cho nên đám người Hặc Lý Bát nếu có thể lập tức lên tàu, cũng sẽ thể hiện thành ý của Hoàn Nhan bộ bọn chúng với lần liên minh này.

Hặc Lý Bát cũng vô cùng động lòng, liền định gật đầu đồng ý, dù sao gã cũng vô cùng hiếu kì với tàu thuyền của Đại Tống, thậm chí lớn đến chừng này, gã vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tàu lớn như thế. Tuy nhiên cũng chính lúc này, Hặc Giả đến phía trước cùng Hặc Lý Bát lại lên tiếng: - Người Nữ Chân chúng ta trước nay đều chỉ sinh sống trên đất liền, lên trên tàu e rằng có chút không thích ứng, vì vậy hay chi bằng thiết tiệc trên bãi cát, cũng có thể vừa ăn vừa trò chuyện!

- Đúng vậy, ta cứ nhìn thấy nước là chóng mặt, nên vẫn là ở trên bờ thì tốt hơn! Lúc này Tát Cải đứng bên cạnh Hặc Giả cũng mở miệng kêu. Lần này đến đều là những nhân vật quan trọng của Hoàn Nhan bộ, ngoài mấy huynh đệ Hặc Lý Bát ra, đời thứ hai của Hoàn Nhan bộ như Tát Cải cũng đến không ít, ví dụ như con trai lớn của Hặc Lý Bát A Cốt Đả, cũng đến rồi, còn Ngô Khất Mãi khả năng vì tuổi quá nhỏ, cho nên chỉ có thể ở lại trong bộ lạc.

Hặc Lý Bát nghe thấy cha con Hặc. nói như vậy, gã cũng không tiện làm xấu mặt đại ca, thế là chỉ có thể mim cười áy náy nói với Triệu Nhan: - Quận vương điện hạ, đại ca bọn họ nói không sai, người Nữ Chân chúng thần đích thực không quen với nước, đi lên tàu khó tránh khỏi không thích ứng, nên vẫn mong quận vương thứ tội!

Nhìn thấy đám người Hặc Lý Bát không chịu lên tàu, Triệu Nhan lại cố ý bất mãn hữ lạnh một tiếng với Hặc Giá, sau đó lãnh đạm nói với Hặc Lý Bát: - Nếu đã như vậy, thì bản vương cũng không miễn cưỡng nữa, bây giờ đại ca ta đích thân đến đây, chính là vì kí hiệp ước với Hoàn Nhan bộ, còn về chuyện này triển khai thế nào, Hoàn Nhan thủ lĩnh hãy thương lượng với đại ca ta đi!

Triệu Nhan nói xong dẫn Gia Luật Tư đứng sang một bên, Triệu Húc lại luôn cẩn thận quan sát đối thoại giữa Triệu Nhan và đám người Hặc Lý Bát, lúc này cũng dường như nhìn ra điều gì đó, nhưng y không biểu hiện gì đặc biệt, mà vẫn mim cười nói với Hặc Lý Bát vài câu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn mặt trời mới lặn đẳng tây nói: - Hoàn Nhan thủ lĩnh. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, hơn nữa ta và tam đệ lâu ngày gặp lại, có rất nhiều lời muốn nói, cho nên chỉ bằng hôm nay tạm thời không bàn chuyện liên minh nữa. Đợi sau khi chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói chuyện này thế nào?

Vừa nãy Triệu Húc đã phát hiện trong cuộc đối thoại giữa đám người Triệu Nhan và Hặc Lý Bát, Hặc tên Hặc Giả đó dường như không chút thân thiện với đệ đệ của mình, thậm chí đối phương hình như không mấy đồng ý liên minh với Đại Tống, ngược lại Hặc Lý Bát vô cùng để tâm với chuyện liên minh. Nếu đã như vậy, Triệu Húc dự định trì hoãn một chút, thứ nhất đặt một cái giá cho Đại Tống, đế người Hoàn Nhan bộ hiểu rằng Đại Tống không phải không thể không kết minh với bọn chúng, thứ hai cũng để Hặc Lý Bát bày tỏ rõ thái độ, tốt nhất có thể trừng phạt Hặc Giả, từ đó trút giận cho Triệu Nhan.

Sau khi Triệu Húc nói xong, cũng không để ý Hặc Lý Bát nữa, dẫn đám người Triệu Nhan lên thuyền nhỏ. Nhìn thấy Triệu Nhan bọn họ sắp đi, Hặc Lý Bát muốn cản lại không dám cản, cha con Hặc Giả lại lộ ra nụ cười đắc ý, vì họ vốn không tán thành kết minh với Đại Tống, nhưng tên Pha Thứ Thục kia lại không giấu được vẻ lo lắng, y vì chuyện liên minh này chạy đông chạy tây, tiêu tốn biết bao thời gian và sức lực, thành công đã ở trước mắt rồi, nhưng cuối cùng lại vì sự vô lễ của cha con Hặc Giả mà chọc giận huynh đệ Triệu Húc, nếu vì lí do này dẫn đến không thể liên minh, y bất luận thế nào cũng không cam tâm, nghĩ đến đây, ánh mắt y nhìn cha con Hặc Giả cũng mang theo vài phần oán hận.

Đối với thái độ khác nhau của mấy huynh đệ Hặc Lý Bát, Triệu Nhan đều nhìn thấy rõ, đợi sau khi cùng Triệu Húc ngồi trên thuyền nhỏ, Triệu Nhan lúc này mới cười lên tiếng: - Đại ca thật sự lợi hại, vài lời ngắn ngủi đã khiến tình cảm giữa mấy huynh đệ Hặc Lý Bát nảy sinh mâu thuẫn!

- Ha ha, ta cũng chỉ là thừa cơ dẫn dắt mà thôi. Triệu Húc vẫn không hề để tâm tới chuyện mấy huynh đệ Hặc Lý Bát, theo y thấy, Hoàn Nhan bộ đều là một lũ người hoang dã, chỉ là Đại Tống cần bọn chúng gây rối đẳng sau Liêu quốc, cho nên y mới nói thêm vài lời với Hặc Lý Bát, nếu Đại Tống không cần tới đám người rừng này, y e rằng đến liếc cũng không thèm liếc chúng một cái.

Kế tiếp Triệu Húc lại hỏi Triệu Nhan một chút chuyện xảy ra thời gian này, tuy y trước đó đã Thức, cũng biết được một số tin liên quan đến Triệu Nhan từ y, nhưng Tô Thức phải giấu chuyện Gia Luật Tư, nên trong một số chuyện không nói rõ, hoặc trực tiếp nói dõi, vì vậy Triệu Húc lúc này đương nhiên phải hỏi cho ra nhẽ.

Triệu Nhan cũng không giấu diếm Triệu Húc điều gì, kể lại một lượt tất cả mọi chuyện, đương nhiên có một số chuyện bí mật không nhắc đến, ví dụ như hắn vô tình nhìn thấy thê tử Hặc Lý Bát tắm kiểu đó, tuy nhiên nhấn mạnh giới thiệu một chút phong tục tập quán của Hoàn Nhan bộ, và sự dũng mãnh hung hãn của người Nữ Chân, đặc biệt là nhắc đến trận chiến tranh giữa Hoàn Nhan bộ và Trường Bạch Sơn bộ, vài đều kể hết chuyện người Nữ Chân quyết tử đến quân sĩ cuối cùng, nhưng không ai chịu đầu hàng.

Triệu Húc vừa bắt đầu vẫn chỉ có hứng thú với những chuyện Triệu Nhan đã trải qua, nhưng khi nghe thấy sự dũng mãnh ngoan cường của người Nữ Chân, lại cũng không kiềm chế được kinh ngạc, y không ngờ những người Nữ Chân hoang dã tầm thường đó lại anh dũng thiện chiến như vậy, nếu binh sĩ Đại Tống đều có thể làm được như thế, lo gì không tiêu diệt được Tây Hạ và Liêu quốc?

Ngay lúc Triệu Nhan và Triệu Húc đang nói chuyện, chiếc thuyền nhỏ cuối cùng đỗ dưới tàu lớn, sau đó Triệu Nhan bọn họ theo chiếc thang leo lên boong tàu, Triệu Húc tuy còn có rất nhiều lời muốn nói với Triệu Nhan, nhưng nhìn thấy trên người Triệu Nhan vẫn mặc bộ da thú, vừa đen vừa gầy giống như người rừng, đám người Gia Luật Tư cũng như vậy, cho nên Triệu Húc lập tức sai người chuẩn bị nước nóng, bảo Triệu Nhan bọn họ tầm rửa thay quần áo.

Nói ra điều kiện trên tàu đơn sơ, khi xuất hành trên biển đừng nói đến tắm, bình thường rửa mặt cũng hết sức xa xi, nhưng bây giờ nếu đã gần bờ, nước ngọt có thể bổ sung bất cứ lúc nào, hơn nữa Triệu Nhan thân là hoàng tử của Đại Tống, trên tàu hẳn ngồi cũng chuẩn bị một chút, tất cả bồn tắm các loại đều có, điều kiện vẫn hơi đơn sơ, nhưng dù đơn sơ thế nào chăng nữa, cùng tốt hơn vô số lần điều kiện sống ở Hoàn Nhan bộ.

Khi còn ở Hoàn Nhan bộ, mùa hè còn có thể tắm trong suối, nhưng mùa đông thì không được rồi, nhiều nhất là đun ít nước nóng lau qua người, hơn nữa còn phải bất chấp nguy cơ bị cảm, từ sau khi Gia Luật Tư mang thai, nàng không dám như vậy nữa, bây giờ mấy người cũng đều hơn một tháng chưa tầm, Triệu Nhan có lúc tự mình cũng có thể ngửi thấy mùi trên người. 

Cũng chính vì như vậy, Triệu Nhan cũng không khách khí với Triệu Húc, lập tức kéo Gia Luật Tư vào rong khoang thuyền tắm rửa thay y phục, còn Chu Đồng và Cốt Đầu bọn họ, cũng đều có người sắp xếp, tốn hơn một canh giờ, Triệu Nhan mới tâm rửa cơ thể sạch sẽ, đặc biệt là dùng xà phòng thơm đã lâu không thấy, khiến cơ thể tỏa ra mùi hương thoang thoảng, giúp Triệu Nhan cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn.


Kế tiếp Triệu Húc lại đặt chú ý lên người Cổ Thiên Kiệt, chủ yếu là thăm dò từ ông thái độ của tầng lớp tri thức Liêu quốc với Đại Tống, thực ra về chuyện này họ từng làm cuộc điều tra ở Liêu quốc rồi, nhưng chắc chẩn không bằng Cổ Thiên Kiệt hiểu biết hơn. Tuy nhiên Triệu Húc mau chóng phát hiện, Cố Thiên Kiệt không những đều vô cùng hiểu biết về mọi phương diện của Liêu quốc, mà còn có cách nhìn độc đáo của riêng mình với một số chuyện, có ý tưởng cũng khiến Triệu Húc hết sức tán đồng, hai người càng nói càng tâm đầu ý hợp, thậm chí có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn.

Đối với cuộc nói chuyện giữa Triệu Húc và Cổ. Thiên Kiệt, Triệu Nhan không can thiệp vào, hắn cũng căn bản không có thời gian, vì hắn lúc này sớm đã bị hấp dẫn bởi thức ăn trong bữa tiệc đón tiếp, trong vòng hơn nửa năm sống ở Hoàn Nhan, tuy hãng ngày đều có thịt, nhưng cách nấu nướng thực sự là thô kệch vô cùng, đặc biệt là sau khi vào mùa đông, cả ngày đến lá cây làm rau cũng không thấy, ngoài thịt ra cũng chỉ có thịt, Triệu Nhan sớm đã ăn đến nối muốn nôn ra rồi, bây giờ nhìn thấy một chút rau xanh trong món ăn, tuy đa số đều là làm từ cải trắng, nhưng Triệu Nhan vẫn không nhịn được gắp lấy gắp để, hẳn cũng là lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra rau quả cũng ngon tuyệt đến vậy.

Thực ra không chỉ Triệu Nhan, đám người Chu Đồng và Hà Lực cũng chỉ lo ăn, hơn nữa đều chọn đồ chay trước, thậm chí đến Gia Luật Tư chú ý đến lễ nghĩa nhất cũng như vậy, còn nha đầu Cốt Đầu này, còn bưng đĩa lên đổ thắng vào miệng, Cổ Thiên Kiệt đang hàn huyên cùng Triệu Húc nhìn thấy vậy cũng vô cùng bất lực, Cốt Đầu tuy là con gái của ông, nhưng từ nhỏ lớn lên ở nơi Hoàn Nhan bộ đó, ông cũng nghĩ rằng cả đời chỉ có thể ở trong Hoàn Nhan bộ, cho nên căn bản không dạy dỗ Cốt Đầu lễ nghĩa gì, may mà Triệu Húc không để ý gì tới điều này.

Sau khi ăn uống no nê, Triệu Nhan đưa Gia Luật Tư về nghỉ ngơi, sau đó lại bị Triệu Húc gọi đi, vì y muốn tìm hắn thảo luận một chút về chuyện liên minh với Hoàn Nhan bộ.