Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 255: Pha Thứ Thục chưa chết




Đối với sự mất tích của Triệu Nhan, Triệu Thự lập tức phong tỏa tin tức, chỉ có ông và mấy đại thần trọng yếu như Hàn Kì biết, ngoài ra Triệu Thự cũng mau chóng truyền thánh chí tới Triệu Húc, bảo y cấp tốc rời khỏi Liêu quốc, dù sao hiện tại Liêu quốc chiến tranh loạn lạc, trời biết Gia Luật Trọng Nguyên có đánh đến Thượng Kinh hay không, Triệu Húc thân là thái tử Đại Tống, đương nhiên không thể tiếp tục ở lại đó.

Đương nhiên Triệu Thự cũng không quên Triệu Nhan vẫn đang mất tích, vì vậy cùng lúc hạ chỉ cho Triệu Húc, còn phái một viên quan đi trước thay thế Triệu Húc đốc thúc Liêu quốc, ngoài ra Hoàng Ngũ Đức lại bị Triệu Thự ra lệnh ở lại đó, trước khi chưa tìm ra Triệu Nhan, ông cũng không thể quay về.

Triệu Húc xa ở Liêu quốc sau khi tiếp ý chỉ của phụ thân, tuy rất không muốn rời đi, nhưng từ ngữ trên thánh chỉ của Triệu Thự lại vô cùng nghiêm nghị, hơn nữa y tuy là đại ca của Triệu Nhan, nhưng đồng thời hơn hết là hoàng đế tương lai của Đại Tống, tất cả đều phải lấy quốc sự làm trọng, Liêu quốc bây giờ đã không còn an toàn, cho nên Triệu Húc bắt buộc phải nhanh chóng trở về Đại Tống. 

Cũng chính là dưới hoàn cảnh này, Triệu Húc sau khi suy nghĩ vài ngày, cuối cùng vẫn quyết định trở về Đại Tống, nhưng trước khi đi, lại lần nữa vào cung gặp Gia Luật Tuấn đã đăng cơ làm hoàng đế, yêu cầu y bắt buộc phải tăng số quân đi tìm kiếm Triệu Nhan. Vì bây giờ Liêu quốc đang trong thời kì phản loạn, đại lễ đăng cơ của Gia Luật Tuấn trước đó vô cùng gấp gáp, may mà những sứ giả trước đó tới chúc mừng đại thọ của Gia Luật Hồng Cơ vẫn chưa rời đi, cho nên vẫn rất long trọng.

Đối với yêu cầu của Triệu Húc, Gia Luật Tuấn tất nhiên là ưng thuận, thực ra trong lòng y cũng vô cùng sốt ruột, vì y đã biết được từ chỗ mẫu thân mình là Tiêu Quan Âm, công chúa Trịnh Quốc tỷ tỷ của mình cùng nhau chạy trốn với Triệu Nhan, bây giờ hai người này vẫn biệt vô âm tín. Nếu đều chết rồi, Liêu quốc thì không sao, nhưng e rắng sẽ khiến Đại Tống vô cùng bất mãn với điều này, thậm chí khiến Đại Tống và Liêu quốc thực sự quay lưng lại với nhau, nhân cơ hội Liêu quốc nội loạn chiếm vùng Yến Bắc. Nếu vẫn còn sống, thì y càng lo hơn, phải biết rằng Triệu Nhan và công chúa Trịnh Quốc tầm tuổi nhau, cô nam quả nữ nếu xây ra chuyện gì, sợ rắng Liêu quốc bọn họ sẽ bị lăng nhục.

Tuy Triệu Húc không tin vào lời hứa của Gia Luật Tuấn, nhưng trong hoàn cảnh này, y chỉ có thể chọn tin tưởng đối phương. Dù sao chỉ dựa vào chút quân sĩ Hoàng Ngũ Đức bố trí ở Liêu quốc, căn bản không thể lật tung khu rừng rậm ở phủ Hoàng Long đó.

Sau khi Triệu Húc rời khỏi hoàng cung trở lại dịch quán, lập tức sai người thu dọn hành lí chuẩn bị rời đi, nhưng trước lúc đi, y lại gọi Hoàng Ngũ Đức tới dặn dò một phen. Chủ yếu là kêu ông cố hết sức đi tìm tung ích của Triệu Nhan. Thực ra căn bản không cần y nhắc, Hoàng Ngũ Đức cũng sẽ tận lực đi tìm, dù sao Triệu Thự đã hạ chỉ rồi. Trước khi chưa tìm thấy Triệu Nhan, đứng đầu Hoàng thành ty như ông cũng không thể trở về, thêm nữa bản thân ông với Triệu Nhan có Tình cảm không tệ, cho nên nói về mặt tỉnh cảm, ông cũng hi vọng có thể tìm thấy Triệu Nhan rồi quay về.

Đợi tới sáng hôm sau, Triệu Húc rửa mặt xong chuẩn bị rởi khỏi dịch quán, cũng chính lúc y đang ăn sáng, bất ngờ nghe thấy bên ngoài truyền tới một trận ồn ào, hình như là Hoàng Ngũ Đức đang quát tháo ai đó, khiến Triệu Húc có chút hiếu kì, đợi sau khi dùng bữa xong, vừa đúng nhìn thấy Hoàng Ngũ Đức từ ngoài đi vào, liền cất tiếng nói:

- Ngũ Đức, vừa nấy nghe thấy ông hình như đang dạy bảo người nào đó bên ngoài, có phải có hộ vệ nào phạm lỗi không?

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Húc, Hoàng Ngũ Đức lập tức khom lưng trả lời

- Khởi bẩm điện hạ, chỉ là chuyện nhỏ không đáng kế, vừa nãy có sứ giả bộ lạc phương bắc Liêu quốc tới ngoài cổng, nói cái gì mà gã khi thọ yến bị mất một chiếc vòng tay, hơn nữa còn luôn miệng nói là quận vương nhặt đi, cho nên gã chạy tới đòi lại chúng ta vòng tay của mình, nhưng lão thấy gã đơn thuần là phát điên mà thôi, với thân phận của quận vương, sao lại thích đồ của loại người rừng như gã chứ?

Triệu Húc nghe đến đây thì sửng sốt, liền chau mày hỏi:

- Tên sứ giả này là bộ lạc nào, gã sao lại khẳng định là tam đệ nhặt được vòng tay của mình?

- Cái này.

Hoàng Ngũ Đức nghe đến đây nhíu mày nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra nói

- Khởi bẩm điện hạ, đối phương hình như nói gã là sứ giả của bộ Hoàn Nhan, hình như tên là Pha Thứ Thục gì đó, trên người mặc đồ da thú, vừa nhìn là biết là bộ lạc người rừng ở phía bắc, ngoài ra gã còn nói lúc đó có người nhìn thấy quận vương nhặt được vòng tay của gã, nhưng thần cảm thấy điều này căn bản không thể, với mắt nhìn của quận vương, e rằng cho dù là tên người rừng đó dâng tặng quận vương, quận vương cũng không nhận.

- Bộ Hoàn Nhan? Pha Thứ Thục?

Triệu Húc lặp lại hai cái tên này một lần, cuối cùng cũng nhớ ra, ngày đầu tiên thọ yến bắt đầu, hình như sứ giả của bộ Hoàn Nhan này và sứ giả Tây Hạ xảy ra xung đột, kết quả dẫn đến ấu đả, lúc đó mình và Triệu Nhan còn chứng kiến một lúc, còn về Triệu Nhan có nhặt được vật gì dưới đất không, y không để ý.

Nghĩ đến tên Pha Thứ Thục kia bị sứ giả Tây Hạ ra tay mà không dám đánh trả, bây giờ lại có gan chạy đến sứ đoàn Đại Tống đòi đð, khiến Triệu Húc không khỏi tức giận, lúc đó ngữ khí nghiêm nghị phân phó. Hoàng Ngũ Đức

- Ngũ Đức, sau này gặp loại người rừng không hiểu lí lẽ này, cứ trực tiếp sai hộ vệ đuổi đánh đi, tránh khỏi làm hại danh tiếng của sứ đoàn Đại Tống chúng ta.

- Dạ, lão nô tuân mệnh!

Hoàng Ngũ Đức nghe thấy vậy lập tức thưa, nhưng ông nhanh chóng nhớ tới một chuyện, lúc đó chần chừ đôi chút rồi nói:

- Điện hạ, theo lão nô biết, bộ Hoàn Nhan hình như chính là bộ lạc bên phía phủ Hoàng Long đó, chúng ta có phải nên lợi dụng lực lượng những bộ lạc này để tìm kiếm tung tích quận vương?

Triệu Húc nghe thấy kiến nghị này của Hoàng Ngũ Đức mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu nói:

- Không được, loại bộ lạc người rừng như bộ Hoàn Nhan này trước giờ không quy phục triều đình, đến người Khiết Đan còn cho rằng bọn chúng là lũ người rừng vô văn hóa, ngộ nhỡ lũ người này biết được tam đệ lạc vào chỗ chúng, rất có thể gây ra nguy hiểm cho tam đệ, cho nên chuyện tìm kiếm tam đệ, ngoài tâm phúc của chúng ta và người của Gia Luật Tuấn ra, tuyệt đối không thể dễ dàng truyền ra ngoài!

Hoàng Ngũ Đức nghe đến đây cũng lập tức gật đầu đồng ý, thực ra ông cũng biết lợi dụng bộ Hoàn Nhan rất có khả năng đem đến cho Triệu Nhan nguy hiểm, chỉ là hiện tại trong tay ông thực sự không có ai có thể dùng, cho nên mới nghĩ tới cách này, bây giờ bị Triệu Húc từ chối cũng ở giữa tình và lí.

Đúng lúc Triệu Húc chuẩn bị rời đi, Pha Thứ Thục vừa biến khỏi khập khiễng trở lại chỗ ở của mình, tuy bộ Hoàn Nhan đối với nước Liêu mà nói nhỏ bé vô nghĩa, nhưng gã dù gì cũng lấy thân phận là sứ giả đến, cho nên Pha Thứ Thục cũng ở trong dịch quán, chỉ là so với Đại Tống và Tây Hạ, gã lại chỉ có thể ở góc tách biệt nhất trong dịch quán.

So sánh với lúc tham gia yến tiệc, Pha Thứ Thục lúc này nhìn qua tiều tụy đi nhiều, trên người cũng bị thương, ví dụ như chân phải của gã đi lại không tiện, lúc đi khập khà khập khiễng, ngoài ra dưới lớp quần áo không nhìn thấy, còn có không ít vết đao, đặc biệt là ở ngực gã, còn có một vết đao chém từ vai phải rạch tới bụng phải, suýt nữa là có thể phá toạc bụng gã ra rồi.

Thương tích trên người Pha Thứ Thục khởi ngưồn có chút phức tạp, ban đầu khi ở thọ yến, gã vì không cẩn thận mà làm đổ rượu lên người sứ giả Tây Hạ, kết quả dẫn đến ấu đả, đa số đều là vết thương ngoài da, nhưng vết thương trên chân khá nặng, ngày hôm sau là không thể xuống giường rồi, đợi khi quân phản loạn của Gia Luật Trọng Nguyên tiến vào hành cung, vừa đúng có một đội phản quân giết đến chỗ gã ở, kết quả mấy người tộc bộ Hoàn Nhan trước cùng đến với Pha Thứ Thục vì bảo vệ gã, sau cùng tất cả cùng hi sinh hết, gã cũng liều mạng đỡ vài đao, mới có thể giúp Hải Đông Thanh mang đi thoát về báo tin, lúc đó gã vốn cho rằng bản thân chết chắc rồi, nhưng không ngờ phản quân lại bỗng nhiên rút lui, mới giúp gã đang trọng thương thoát chết.

- Chờ xem, sau này con cháu của bộ Hoàn Nhan chúng ta chắc chẵn sẽ đòi lại công bằng cho ta ngày hôm nay!

Pha Thứ Thục cuối cùng hung hãn nói, nhưng gã nói mấy lời này cũng chỉ là an ủi bản thân, vì đến gã cũng không tin nổi, bộ Hoàn Nhan vài thập kỉ sau sẽ thật sự cần quét thiên hạ.

Vất thương trên người Pha Thứ Thục tuy vẫn chưa lành, nhưng gã không hề có ý định ở lại thêm, chủ yếu là tình hình Liêu quốc bên này gã cần nhanh chóng báo về bộ lạc, đặc biệt là chuyện Gia Luật Trọng Nguyên làm phản, đối với bộ Hoàn Nhan cũng là một chuyện vui kinh thiên động địa, nói không chừng chúng có thể thừa dịp đoạt ít lợi ích, cho nên đương nhiên là càng sớm quay về càng tốt.

Cũng chính vì như vậy, Pha Thứ Thục không để ý tới thương tích trên người, sau khi thu dọn đồ đạc của mình, gần như với Triệu Húc người trước kẻ sau rời khỏi thành Thượng Kinh, chỉ là Triệu Nhan ở xa tận bộ Hoàn Nhan không hề biết, lời nói dối mà mình thêu dệt nên đang đối mặt với nguy cơ bi vạch trần.