Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 242: Trao đổi không tiếng động




Triệu Nhan và Tô Thức đều không phải người tầm thường, nữ tử có thể đi chung với họ đương nhiên cũng không phải người thường, càng huống hồ Gia Luật Tư dung mạo tú lệ thoát tục, tuy rằng y phục rách thành từng mảnh nhưng lại không dơ bẩn như của Triệu Nhan và Tô Thức, vừa nhìn đã nhận ra nàng không phải nữ tử bình thường, cho nên Hặc Lý Bát mới cố tình hỏi thân phận của Gia Luật Tư.

Triệu Nhan ba người nghe đến đây đều giật cả mình, đặc biệt là Gia Luật Tư, lại càng căng thẳng hơn nữa, thân phận của Triệu Nhan và Tô Thức đã nói cho đối phương biết, ngộ nhỡ Triệu Nhan đem thân phận công chúa Liêu quốc nói cho đối phương biết, vậy thì nàng thảm rồi, đặc biệt người Nữ Chân vốn hận người Khiết Đan vô cùng, một nữ tử yếu đuối như nàng rơi vào trong tay của người Nữ Chân tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

- Ha ha, việc này nói ra thật là ngại, lần này bổn vương đi sứ Liêu quốc lại không ngờ đã nhất kiến chung tình với vị tiểu nương tử Gia Luật này, chỉ là nàng vốn là quý tộc người Khiết Đan, ta lại là hoàng tử Đại Tống, vốn không thể ở bên nhau, nhưng sau đó xảy ra trận phản loạn, ta mạo hiểm xông vào cung tìm tiểu nương tử Gia Luật, sau đó dẫn nàng ấy chạy trốn, điều này khiến cho tiểu nương tử Gia Luật cảm động, đã đồng ý theo bổn vương về Đại Tống, còn về người thân của nàng, e rằng đều cho là nàng đã chết trong loạn quân rồi.

Triệu Nhan cười ha hả nói.

Gia Luật là họ lớn nhất của người Khiết Đan, dân gian Liêu quốc từng có một câu nói đùa, quan viên trong triều ở Liêu quốc, có một nửa là họ Gia Luật, từ đó có thể thấy cái họ Gia Luật này phổ biến cỡ nào, cho nên Triệu Nhan cũng không sợ Hặc Lý Bát có thể nghe được gì từ cái họ Gia Luật này.

Gia Luật Tư nghe thấy Triệu Nhan nói mình là nữ tử cùng hắn trốn khỏi nhà, hơn nữa còn là nhất kiến chung tình làm cho nàng càng thêm bực bội, nhưng nàng cũng biết, bây giờ tính mạng bản thân và Triệu Nhan đều nằm trong tay của người Nữ Chân, nàng nhất định cũng phải phối hợp với Triệu Nhan, cho nên tuy trong lòng bực bội, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì, thậm chí còn cố ý cúi mặt giống như đang thẹn thùng vậy.

Hặc Lý Bát nghe được lời của Triệu Nhan, lại nhìn dáng vẻ xấu hổ của Gia Luật Tư, liền cười lớn. Cũng không nghi ngờ gì nhiều, dù sao Triệu Nhan vẫn còn trẻ, bộ dạng lại rất anh tuấn, người như vậy đương nhiên sẽ nhận được sự ái mộ của nhiều nữ tử. Đương nhiên Hặc Lý Bát cũng vạn lần không ngờ được, Triệu Nhan thân là hoàng tử Đại Tống, mà lại mang theo công chúa Liêu quốc.

Tiếp theo, Hặc Lý Bát lại giới thiệu huynh trưởng Hặc Giả của mình với Triệu Nhan, cũng chính là tên răng cửa lớn, sau đó y đưa Hặc Giả kéo sang một bên, đem kế hoạch Đại Tống chi viện Nữ Chân mà lúc trước Triệu Nhan nói với y biết nói cho đối phương biết, dù sao Hặc Giả không những là đại ca của Hặc Lý Bát mà đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của y, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể giấu Hặc Giả.

Hặc Giả sau khi nghe xong, lúc đầu cũng rất vui, nhưng tiếp đó y liền có chút hồ nghi mà hỏi:

- Nhị đệ, đệ thực sự tin người Hán trẻ tuổi đó là hoàng tử của Đại Tống sao?

- Cái này đệ cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà nếu hoàng tử Đại Tống bị mất tích, Liêu quốc và Đại Tống khẳng định sẽ toàn lực đi tìm, cho nên chúng ta sẽ có tin tức nhanh thôi, còn về nhũng lời của hắn, nghe cũng có vẻ khá đáng tin, ít ra đệ cũng không nghe ra sơ hở gì, chỉ tiếc là có lẽ Pha Thứ Thục đã chết rồi, nếu không đợi y trở về thì mọi chuyện đều được sáng tỏ.

Hặc Lý Bát cũng nói thật lòng.

- Nếu như Đại Tống có thể chi viện cho chúng ta, đích thực là một chuyện tốt, bây giờ quan trọng nhất là xác nhận thân phận của đối phương, vừa rồi Triệu Nhan đó không phải nói là ngồi cái gì mà khinh khí cầu rơi ở dãy núi đối diện sao, ngày mai chúng ta đi xem thử, nếu như quả thật có vật này, thì lời của hắn tám phần có thể tin được.

Hặc Giả cũng thận trọng nói.

Thật ra hơn ai hết Hặc Giả vô cùng mong có được sự viện trợ của Đại Tống, vì y đang trưởng quản công việc nội vụ của bộ Hoàn Nhan, biết rất rõ tuy bộ Hoàn Nhan tuy rằng vẫn luôn khuếch trương dần nhưng nội bộ lại khó khăn trùng trùng, lại thêm sự truy lùng của Liêu quốc, làm cho vật tư trong bộ lạc thiếu thốn vô cùng, cho nên sự viện trợ của Đại Tống đối với bộ Hoàn Nhan của bọn họ mà nói tuyệt đối vô cùng quan trọng.

Hặc Lý Bát cũng cho rằng cái vật biết bay gọi là khinh khí cầu sẽ là mấu chốt chứng minh thân phận Triệu Nhan, vì thế y nghe đến đây cũng gật đầu.

Tiếp đó Hặc Lý Bát vô cùng khách khí mà mời bọn Triệu Nhan vào sơn động nghỉ ngơi, bọn họ liền ở bên ngoài nấu cơm nấu nước, hơn nữa cũng ngủ ở bên ngoài luôn, điều này ngoài việc thể hiện sự kính trọng đối với ba người Triệu Nhan, đồng thời cũng là nhốt bọn họ lại, dù sao sơn động cũng chỉ có một lối thoát duy nhất, bọn họ giữ cửa động, bọn Triệu Nhan đừng hòng chạy thoát.

Tuy nhiên ngay lúc Triệu Nhan vừa mới về tới sơn động, Tô Thức lập tức mở miệng hỏi:

- Quận vương, tại sao người lại để lộ thân phận, ngộ nhỡ đối phương biết thân phận của ngài sẽ gây bất lợi cho ngài thì làm sao?

Triệu Nhan nghe đến đó khẽ cười một tiếng nói:

- Ngươi yên tâm, Hặc Lý Bát là thủ lĩnh của bộ Hoàn Nhan, lúc trước trong thọ yến, ta đã cùng với sứ giả Pha Thứ Thục thương lượng qua việc viện trợ cho bộ Hoàn Nhan, tuy việc này chưa được phụ hoàng đồng ý, nhưng chỉ cần bộ Hoàn Nhan giúp chúng ta an toàn trở về, phụ hoàng ta nhất định sẽ không tiếc rẻ chút tiền tài vật tư, huống hồ việc này đối với Đại Tống ta mà nói, cũng là một việc tốt.

Lúc Triệu Nhan nói chuyện, luôn nháy mắt ra hiệu cho Tô Thức, đồng thời chỉ tay về phía cửa động ý là bên ngoài có người nghe trộm. Tô Thức nhìn đến đây cũng hết hồn, tuy là không hiểu việc Triệu Nhan nói sẽ viện trợ cho Nữ Chân là có ý gì, nhưng cũng lập tức tiếp lời:

- Nếu đã như vậy, quận vương cũng không nên dễ dàng tiết lộ thân phận, dù sao ngài cũng là thân ngàn vàng, bây giờ bên cạnh không có hộ vệ, để người khác biết thân phận của ngài thật có chút không an toàn.

- Không hề gì, nếu bộ Hoàn Nhan tiếp nhận sự viện trợ của chúng ta, đôi bên nhất định sẽ kí hiệp ước, đến lúc đó chúng ta và bộ Hoàn Nhan sẽ là đồng minh, bổn vương đích thân đến chỗ của đồng minh, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa cũng là để biểu hiện thành ý của Đại Tống chúng ta.

Triệu Nhan lần nữa nói, thật ra hắn cũng không dám chắc là bên ngoài có người đang nghe lén hay không, nhưng nghĩ đến sự nhạy bén của Hặc Lý Bát, khả năng có người ở bên ngoài nghe lén là rất lớn.

- Aiii, cũng mong là vậy, hi vọng bộ Hoàn Nhan có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, chúng ta cũng có thể sớm quay về Đại Tống, dù sao quận vương mất tích đã lâu, khẳng định sẽ gây nên chấn động trong hai nước, càng về trễ thì sẽ càng loạn.

Tô Thức nghe những lời của Triệu Nhan cũng mơ hồ đoán được nội dung cuộc nói chuyện giữa Triệu Nhan và Hặc Lý Bát, liền tiếp lời, nhưng mà lời y có đến tám phần là thật, nếu trong thời gian dài không có tin tức về Triệu Nhan, thì e rằng Liêu quốc và Đại Tống cũng sẽ lâm vào chấn động.

Triệu Nhan và Tô Thức lại làm bộ nói với nhau vài câu, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi, Gia Luật Tư ở phía trước sớm đã nằm lại vị trí cũ, tuy nhiên ngay lúc Triệu Nhan nằm xuống, lập tức cảm thấy bên hông khẽ nhói, tiếp theo chỉ thấy Gia Luật Tư trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người quay mặt vào vách đá, xoay lưng với Triệu Nhan, đoán chừng là trả thù chuyện lúc trước hắn nói hươu nói vượn.

Tuy nhiên điều này lại khiến Triệu Nhan có chút bực mình, hồi nãy hắn mà không nói như vậy thì e là lúc này Gia Luật Tư đã bị mấy người của Hặc Lý Bát bắt đi thị tẩm rồi, dù sao những dã nhân của Nữ Chân cũng không có quan niệm đạo đức, nhưng mà bây giờ Hặc Lý Bát cầu cạnh Đại Tống, lại thêm Triệu Nhan nói Gia Luật Tư là người phụ nữ của mình cho nên đối phương mới không dám động thủ.

Triệu Nhan càng nghĩ càng tức giận, vừa định xoay qua nói cái gì đó, nhưng không nghĩ tới Gia Luật Tư lại cảm nhận được Triệu Nhan đang xích lại gần mình liền bịt hai tai lại, xem ra nàng không muốn nghe lời giải thích của Triệu Nhan. Tuy nhiên điều này cũng không làm khó được Triệu Nhan, hắn liền vươn tay ra, trực tiếp viết chữ trên lưng của Gia Luật Tư.

Sự việc gấp bách, chỉ khi nàng là người của ta, những người Nữ Chân đó mới không dám làm gì nàng.”

Vừa nãy Gia Luật Tư là do thẹn và phẫn nộ, cho nên mới không có cách nào bình tĩnh được, bây giờ cảm nhận được câu mà Triệu Nhan viết, nàng liền nghĩ thông suốt mấu chốt bên trong, chẳng trách Triệu Nha tiết lộ thân phận, hơn nữa vừa rồi còn cùng với Tô Thức nói chuyện liên minh gì đó, cứ như vậy, những người Nữ Chân đó mới có thể càng cung kính hơn với Triệu Nhan, bản thân cũng được thơm lây, mới có thể bảo vệ được sự trong sạch của mình.

Rất xin lỗi, mới vừa rồi là ta quá lỗ mãng.”

Nhìn thấy đối phương xin lỗi mình, Triệu Nhan cũng rộng lượng cười, duỗi ngón tay vừa định ở trên ngực của Gia Luật Tư viết chữ, nhưng mà trong giây lát nghĩ đến nam nữ khác biệt, điều này làm cho hắn ngại ngùng dừng tay ở trên không, kết quả khiến cho Gia Luật Tư cười phì, một hồi lâu mới dừng lại, sau đó vươn lòng bàn tay trắng nõn cho Triệu Nhan, để hắn viết lên lòng bàn tay của mình.

Hành động trao đổi không tiếng động của Triệu Nhan và Gia Luật Tư không thoát được ánh mắt của Tô Thức, nhưng mà y đối với điều này chỉ khẽ mỉm cười, nếu Hoàng tử Đại Tống có thể đem công chúa của Liêu Quốc về, vậy thì thật rất thú vị, thậm chí nói không chừng còn để lại một giai thoại phong lưu.

Sau khi bên trong sơn động trở nên yên tĩnh, một bóng đen ở bên ngoài sơn động cũng chầm chậm rời khỏi, đợi cho đến khi cái bóng đen này đi đến bên cạnh đống lửa, nhờ ánh lửa mới thấy rõ được người này chính là Hặc Lý Bát, dù sao trong bọn họ chỉ có Hặc Lý Bát biết tiếng Hán, cho nên chuyện nhỏ này cũng phải do tự y đích thân làm.

- Thế nào, bọn họ có nói gì không?

Răng cửa lớn Hặc Giả nhìn thấy đệ đệ mình quay trở về lập tức chạy đến hỏi.

- Ừ, hai người Triệu Nhan và Tô Thức có nói với nhau vài câu, tuy nhiên ta không có nghe ra sơ hở gì, ngày mai chúng ta đi xem thử cái khinh khí cầu có thể bay được kia, chỉ cần vật kia có thật, chúng ta liền đưa bọn họ về bộ lạc, sau đó lại phái người đi dò la, tuy nhiên trực giác của ta cho rằng thân phận của bọn họ hẳn là thật.

Hặc Lý Bát trầm giọng nói, đồng thời trong giọng nói cũng mang theo niềm vui sướng khó đè nén được, nếu có thể được Đại Tống viện trợ, bộ Hoàn Nhan tất sẽ không cần phải nhẫn nhịn Liêu quốc như bây giờ nữa.

...

- ---------oOo---------- Triệu Nhan và Tô Thức đều không phải người tầm thường, nữ tử có thể đi chung với họ đương nhiên cũng không phải người thường, càng huống hồ Gia Luật Tư dung mạo tú lệ thoát tục, tuy rằng y phục rách thành từng mảnh nhưng lại không dơ bẩn như của Triệu Nhan và Tô Thức, vừa nhìn đã nhận ra nàng không phải nữ tử bình thường, cho nên Hặc Lý Bát mới cố tình hỏi thân phận của Gia Luật Tư.

Triệu Nhan ba người nghe đến đây đều giật cả mình, đặc biệt là Gia Luật Tư, lại càng căng thẳng hơn nữa, thân phận của Triệu Nhan và Tô Thức đã nói cho đối phương biết, ngộ nhỡ Triệu Nhan đem thân phận công chúa Liêu quốc nói cho đối phương biết, vậy thì nàng thảm rồi, đặc biệt người Nữ Chân vốn hận người Khiết Đan vô cùng, một nữ tử yếu đuối như nàng rơi vào trong tay của người Nữ Chân tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

- Ha ha, việc này nói ra thật là ngại, lần này bổn vương đi sứ Liêu quốc lại không ngờ đã nhất kiến chung tình với vị tiểu nương tử Gia Luật này, chỉ là nàng vốn là quý tộc người Khiết Đan, ta lại là hoàng tử Đại Tống, vốn không thể ở bên nhau, nhưng sau đó xảy ra trận phản loạn, ta mạo hiểm xông vào cung tìm tiểu nương tử Gia Luật, sau đó dẫn nàng ấy chạy trốn, điều này khiến cho tiểu nương tử Gia Luật cảm động, đã đồng ý theo bổn vương về Đại Tống, còn về người thân của nàng, e rằng đều cho là nàng đã chết trong loạn quân rồi.

Triệu Nhan cười ha hả nói.

Gia Luật là họ lớn nhất của người Khiết Đan, dân gian Liêu quốc từng có một câu nói đùa, quan viên trong triều ở Liêu quốc, có một nửa là họ Gia Luật, từ đó có thể thấy cái họ Gia Luật này phổ biến cỡ nào, cho nên Triệu Nhan cũng không sợ Hặc Lý Bát có thể nghe được gì từ cái họ Gia Luật này.

Gia Luật Tư nghe thấy Triệu Nhan nói mình là nữ tử cùng hắn trốn khỏi nhà, hơn nữa còn là nhất kiến chung tình làm cho nàng càng thêm bực bội, nhưng nàng cũng biết, bây giờ tính mạng bản thân và Triệu Nhan đều nằm trong tay của người Nữ Chân, nàng nhất định cũng phải phối hợp với Triệu Nhan, cho nên tuy trong lòng bực bội, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì, thậm chí còn cố ý cúi mặt giống như đang thẹn thùng vậy.

Hặc Lý Bát nghe được lời của Triệu Nhan, lại nhìn dáng vẻ xấu hổ của Gia Luật Tư, liền cười lớn. Cũng không nghi ngờ gì nhiều, dù sao Triệu Nhan vẫn còn trẻ, bộ dạng lại rất anh tuấn, người như vậy đương nhiên sẽ nhận được sự ái mộ của nhiều nữ tử. Đương nhiên Hặc Lý Bát cũng vạn lần không ngờ được, Triệu Nhan thân là hoàng tử Đại Tống, mà lại mang theo công chúa Liêu quốc.

Tiếp theo, Hặc Lý Bát lại giới thiệu huynh trưởng Hặc Giả của mình với Triệu Nhan, cũng chính là tên răng cửa lớn, sau đó y đưa Hặc Giả kéo sang một bên, đem kế hoạch Đại Tống chi viện Nữ Chân mà lúc trước Triệu Nhan nói với y biết nói cho đối phương biết, dù sao Hặc Giả không những là đại ca của Hặc Lý Bát mà đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của y, cho nên chuyện này tuyệt đối không thể giấu Hặc Giả.

Hặc Giả sau khi nghe xong, lúc đầu cũng rất vui, nhưng tiếp đó y liền có chút hồ nghi mà hỏi:

- Nhị đệ, đệ thực sự tin người Hán trẻ tuổi đó là hoàng tử của Đại Tống sao?

- Cái này đệ cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà nếu hoàng tử Đại Tống bị mất tích, Liêu quốc và Đại Tống khẳng định sẽ toàn lực đi tìm, cho nên chúng ta sẽ có tin tức nhanh thôi, còn về nhũng lời của hắn, nghe cũng có vẻ khá đáng tin, ít ra đệ cũng không nghe ra sơ hở gì, chỉ tiếc là có lẽ Pha Thứ Thục đã chết rồi, nếu không đợi y trở về thì mọi chuyện đều được sáng tỏ.

Hặc Lý Bát cũng nói thật lòng.

- Nếu như Đại Tống có thể chi viện cho chúng ta, đích thực là một chuyện tốt, bây giờ quan trọng nhất là xác nhận thân phận của đối phương, vừa rồi Triệu Nhan đó không phải nói là ngồi cái gì mà khinh khí cầu rơi ở dãy núi đối diện sao, ngày mai chúng ta đi xem thử, nếu như quả thật có vật này, thì lời của hắn tám phần có thể tin được.

Hặc Giả cũng thận trọng nói.

Thật ra hơn ai hết Hặc Giả vô cùng mong có được sự viện trợ của Đại Tống, vì y đang trưởng quản công việc nội vụ của bộ Hoàn Nhan, biết rất rõ tuy bộ Hoàn Nhan tuy rằng vẫn luôn khuếch trương dần nhưng nội bộ lại khó khăn trùng trùng, lại thêm sự truy lùng của Liêu quốc, làm cho vật tư trong bộ lạc thiếu thốn vô cùng, cho nên sự viện trợ của Đại Tống đối với bộ Hoàn Nhan của bọn họ mà nói tuyệt đối vô cùng quan trọng.

Hặc Lý Bát cũng cho rằng cái vật biết bay gọi là khinh khí cầu sẽ là mấu chốt chứng minh thân phận Triệu Nhan, vì thế y nghe đến đây cũng gật đầu.

Tiếp đó Hặc Lý Bát vô cùng khách khí mà mời bọn Triệu Nhan vào sơn động nghỉ ngơi, bọn họ liền ở bên ngoài nấu cơm nấu nước, hơn nữa cũng ngủ ở bên ngoài luôn, điều này ngoài việc thể hiện sự kính trọng đối với ba người Triệu Nhan, đồng thời cũng là nhốt bọn họ lại, dù sao sơn động cũng chỉ có một lối thoát duy nhất, bọn họ giữ cửa động, bọn Triệu Nhan đừng hòng chạy thoát.

Tuy nhiên ngay lúc Triệu Nhan vừa mới về tới sơn động, Tô Thức lập tức mở miệng hỏi:

- Quận vương, tại sao người lại để lộ thân phận, ngộ nhỡ đối phương biết thân phận của ngài sẽ gây bất lợi cho ngài thì làm sao?

Triệu Nhan nghe đến đó khẽ cười một tiếng nói:

- Ngươi yên tâm, Hặc Lý Bát là thủ lĩnh của bộ Hoàn Nhan, lúc trước trong thọ yến, ta đã cùng với sứ giả Pha Thứ Thục thương lượng qua việc viện trợ cho bộ Hoàn Nhan, tuy việc này chưa được phụ hoàng đồng ý, nhưng chỉ cần bộ Hoàn Nhan giúp chúng ta an toàn trở về, phụ hoàng ta nhất định sẽ không tiếc rẻ chút tiền tài vật tư, huống hồ việc này đối với Đại Tống ta mà nói, cũng là một việc tốt.

Lúc Triệu Nhan nói chuyện, luôn nháy mắt ra hiệu cho Tô Thức, đồng thời chỉ tay về phía cửa động ý là bên ngoài có người nghe trộm. Tô Thức nhìn đến đây cũng hết hồn, tuy là không hiểu việc Triệu Nhan nói sẽ viện trợ cho Nữ Chân là có ý gì, nhưng cũng lập tức tiếp lời:

- Nếu đã như vậy, quận vương cũng không nên dễ dàng tiết lộ thân phận, dù sao ngài cũng là thân ngàn vàng, bây giờ bên cạnh không có hộ vệ, để người khác biết thân phận của ngài thật có chút không an toàn.

- Không hề gì, nếu bộ Hoàn Nhan tiếp nhận sự viện trợ của chúng ta, đôi bên nhất định sẽ kí hiệp ước, đến lúc đó chúng ta và bộ Hoàn Nhan sẽ là đồng minh, bổn vương đích thân đến chỗ của đồng minh, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa cũng là để biểu hiện thành ý của Đại Tống chúng ta.

Triệu Nhan lần nữa nói, thật ra hắn cũng không dám chắc là bên ngoài có người đang nghe lén hay không, nhưng nghĩ đến sự nhạy bén của Hặc Lý Bát, khả năng có người ở bên ngoài nghe lén là rất lớn.

- Aiii, cũng mong là vậy, hi vọng bộ Hoàn Nhan có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, chúng ta cũng có thể sớm quay về Đại Tống, dù sao quận vương mất tích đã lâu, khẳng định sẽ gây nên chấn động trong hai nước, càng về trễ thì sẽ càng loạn.

Tô Thức nghe những lời của Triệu Nhan cũng mơ hồ đoán được nội dung cuộc nói chuyện giữa Triệu Nhan và Hặc Lý Bát, liền tiếp lời, nhưng mà lời y có đến tám phần là thật, nếu trong thời gian dài không có tin tức về Triệu Nhan, thì e rằng Liêu quốc và Đại Tống cũng sẽ lâm vào chấn động.

Triệu Nhan và Tô Thức lại làm bộ nói với nhau vài câu, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi, Gia Luật Tư ở phía trước sớm đã nằm lại vị trí cũ, tuy nhiên ngay lúc Triệu Nhan nằm xuống, lập tức cảm thấy bên hông khẽ nhói, tiếp theo chỉ thấy Gia Luật Tư trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay người quay mặt vào vách đá, xoay lưng với Triệu Nhan, đoán chừng là trả thù chuyện lúc trước hắn nói hươu nói vượn.

Tuy nhiên điều này lại khiến Triệu Nhan có chút bực mình, hồi nãy hắn mà không nói như vậy thì e là lúc này Gia Luật Tư đã bị mấy người của Hặc Lý Bát bắt đi thị tẩm rồi, dù sao những dã nhân của Nữ Chân cũng không có quan niệm đạo đức, nhưng mà bây giờ Hặc Lý Bát cầu cạnh Đại Tống, lại thêm Triệu Nhan nói Gia Luật Tư là người phụ nữ của mình cho nên đối phương mới không dám động thủ.

Triệu Nhan càng nghĩ càng tức giận, vừa định xoay qua nói cái gì đó, nhưng không nghĩ tới Gia Luật Tư lại cảm nhận được Triệu Nhan đang xích lại gần mình liền bịt hai tai lại, xem ra nàng không muốn nghe lời giải thích của Triệu Nhan. Tuy nhiên điều này cũng không làm khó được Triệu Nhan, hắn liền vươn tay ra, trực tiếp viết chữ trên lưng của Gia Luật Tư.

Sự việc gấp bách, chỉ khi nàng là người của ta, những người Nữ Chân đó mới không dám làm gì nàng.”

Vừa nãy Gia Luật Tư là do thẹn và phẫn nộ, cho nên mới không có cách nào bình tĩnh được, bây giờ cảm nhận được câu mà Triệu Nhan viết, nàng liền nghĩ thông suốt mấu chốt bên trong, chẳng trách Triệu Nha tiết lộ thân phận, hơn nữa vừa rồi còn cùng với Tô Thức nói chuyện liên minh gì đó, cứ như vậy, những người Nữ Chân đó mới có thể càng cung kính hơn với Triệu Nhan, bản thân cũng được thơm lây, mới có thể bảo vệ được sự trong sạch của mình.

Rất xin lỗi, mới vừa rồi là ta quá lỗ mãng.”

Nhìn thấy đối phương xin lỗi mình, Triệu Nhan cũng rộng lượng cười, duỗi ngón tay vừa định ở trên ngực của Gia Luật Tư viết chữ, nhưng mà trong giây lát nghĩ đến nam nữ khác biệt, điều này làm cho hắn ngại ngùng dừng tay ở trên không, kết quả khiến cho Gia Luật Tư cười phì, một hồi lâu mới dừng lại, sau đó vươn lòng bàn tay trắng nõn cho Triệu Nhan, để hắn viết lên lòng bàn tay của mình.

Hành động trao đổi không tiếng động của Triệu Nhan và Gia Luật Tư không thoát được ánh mắt của Tô Thức, nhưng mà y đối với điều này chỉ khẽ mỉm cười, nếu Hoàng tử Đại Tống có thể đem công chúa của Liêu Quốc về, vậy thì thật rất thú vị, thậm chí nói không chừng còn để lại một giai thoại phong lưu.

Sau khi bên trong sơn động trở nên yên tĩnh, một bóng đen ở bên ngoài sơn động cũng chầm chậm rời khỏi, đợi cho đến khi cái bóng đen này đi đến bên cạnh đống lửa, nhờ ánh lửa mới thấy rõ được người này chính là Hặc Lý Bát, dù sao trong bọn họ chỉ có Hặc Lý Bát biết tiếng Hán, cho nên chuyện nhỏ này cũng phải do tự y đích thân làm.

- Thế nào, bọn họ có nói gì không?

Răng cửa lớn Hặc Giả nhìn thấy đệ đệ mình quay trở về lập tức chạy đến hỏi.

- Ừ, hai người Triệu Nhan và Tô Thức có nói với nhau vài câu, tuy nhiên ta không có nghe ra sơ hở gì, ngày mai chúng ta đi xem thử cái khinh khí cầu có thể bay được kia, chỉ cần vật kia có thật, chúng ta liền đưa bọn họ về bộ lạc, sau đó lại phái người đi dò la, tuy nhiên trực giác của ta cho rằng thân phận của bọn họ hẳn là thật.

Hặc Lý Bát trầm giọng nói, đồng thời trong giọng nói cũng mang theo niềm vui sướng khó đè nén được, nếu có thể được Đại Tống viện trợ, bộ Hoàn Nhan tất sẽ không cần phải nhẫn nhịn Liêu quốc như bây giờ nữa.

...

- ---------oOo----------