Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 12: Phác thảo chân dung




Thứ Triệu Nhan am hiểu nhất chính là vẽ phác họa bằng than chì. Mà mảnh than thì vương phủ có sẵn ở đấy rồi, cho nên dụng cụ đã đầy đủ. Tiểu Đậu Nha vốn là một tiểu hài tử, nghe quận vương vẽ cho mình một bức họa liền hết sức hưng phấn, rồi chạy lăng xăng giúp Triệu Nhan tìm than và giấy. Nàng còn dặn Triệu Nhan nhất định phải vẽ nàng xinh đẹp một chút.

Đợi cho Tiểu Đậu Nha ngồi xuống lần nữa, Triệu Nhan điều chỉnh lại hơi thở của mình một chút, làm cho tâm thái bình tĩnh trở lại. Có vậy thì đầu óc hắn mới tập trung được! Dù sao khi vẽ tranh, điều kiện đầu tiên là sự nhập tâm. Nếu phân tâm thì tác phẩm sẽ thất bại ngay.

Sau khi Triệu Nhan đã cảm thấy lòng bình tĩnh trở lại, hắn mới dùng một cây dao nhỏ, đem miếng than lớn chẻ thành hình dạng mình cần rồi bắt đầu vẽ tranh. Tuy Triệu Nhan ở tiền thế thường xuyên trốn học, ngay cả sở học hội họa chuyên nghiệp cũng còn chưa học qua, nhưng bản lĩnh phác họa lại hết sức thâm hậu. Về phương diện này, hắn rất giỏi nhờ có tài năng thiên phú và sự cố gắng trước kia. Dù sao muốn thi vào trường đại học nghệ thuật cũng phải thi thêm một môn nghệ thuật chuyên nghiệp, vì thế phải cố gắng học thôi. Chỉ có điều từ khi tốt nghiệp đại học xong thì hắn không đụng tới bút vẽ nữa. Không biết bây giờ bản lĩnh còn bao nhiêu đây?

Có lẽ là vì tài năng kiếp trước còn sót lại, cũng vì tâm cảnh hiện tại hợp vẽ tranh hơn, nên dù cho lúc đầu Triệu Nhan vẽ một bức tranh xoàng, sau càng ngày càng giống được thần trợ giúp. Hắn chỉnh thể toàn bộ kết cấu các bộ phận hết sức thuận lợi, các mảng sáng tối kết hợp với nhau rất hài hòa. Nhờ cảnh vẽ đẹp nên Triệu Nhan có tốc độ vẽ khá nhanh. Phỏng chừng một canh giờ, một thiếu nữ xinh xắn hoạt bát đang ôm ấp con chó nhỏ đã xuất hiện trên giấy.

- Oa!.... Đây.... đây.... thật sự là ta sao?

Tiểu Đậu Nha nhìn bức họa trên tay Triệu Nhan, vẻ mặt biểu hiện dáng vẻ không tin, miệng thì không khép lại được.

Thật ra không thể trách Tiểu Đậu Nha quá kinh ngạc được. Triệu Nhan phác họa bức tranh vô cùng chân thực. Tuy dụng cụ để vẽ không tiện tay cho lắm, khiến hắn không vẽ ra được bức họa thực nhất giống ảnh chụp, nhưng hai mảng sáng tối đối lập và kết cấu hết sức ưu tú. Thoạt nhìn cả người và vật như đang nổi trên giấy, lập tức có thể cảm nhận. Lần đầu nhìn thấy loại tranh này, Tiểu Đậu Nha không tránh khỏi khiếp sợ một chút.

- Đương nhiên là Tiểu Đậu Nha của chúng ta rồi!

Triệu Nhan hết sức hài lòng nói. Vừa rồi, trong khi vẽ tranh, hắn có cảm giác mình tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu. Loại trạng thái này chẳng những khiến hắn phát huy tài nghệ hơn ngày thường mà còn dấy lên nhiệt huyết hội họa của hắn. Đằng nào bây giờ cũng có nhiều thời gian nhàn rỗi, không bằng nâng cao bản lĩnh hội họa kiếp trước lên. Có thể sau này sử sách sẽ lưu lại đại danh của hắn thì sao?

Tối đến, Tiểu Đậu Nha mở bức họa ra trên bàn cho Tào Dĩnh xem. Chỉ thấy lúc này Tào Dĩnh nhíu chặt mày, trên mặt cũng lộ ra vẻ ai oán, không thể biết được nàng đang nghĩ gì. Tiểu Đậu Nha thì cực kì bất an đứng nơi đó, thỉnh thoảng còn hung hăng véo Mịch Tuyết một cái. Mịch Tuyết tự nhiên là không cam lòng. Vì vậy hai tiểu nha đầu thường đùa giỡn với nhau.

Sau khi Triệu Nhan cho Tiểu Đậu Nha bức tranh thì nàng ta cao hứng muốn chết, lấy về phòng xem mê mẩn. Không ngờ đúng lúc ấy Mịch Tuyết lại đến tìm nàng, nhìn bức họa trên tay Tiểu Đậu Nha thì rất kinh ngạc, chạy đến đoạt lấy xem. Nhưng Tiểu Đậu Nha nhất quyết không cho, vì thế Mịch Tuyết liền chạy phía trước, Tiểu Đậu Nha đuổi theo sau. Kết quả cuối cùng bị Tào Dĩnh nhìn thấy và bức họa rơi vào tay nàng.

- Tiểu Đậu Nha, ngươi thành thật nói cho ta biết, bức họa này thật là do Triệu Nhan vẽ cho ngươi?

Tào Dĩnh xác nhận lại một lần nữa. Khi nãy, Tiểu Đậu Nha đã nói cho nàng rất nhiều lần rằng bức này đúng là do Triệu Nhan vẽ cho nàng ta đấy, nhưng Tào Dĩnh vẫn không dám tin.

- Tứ tỷ à, bức họa này thật sự là do Quận vương vẽ cho ta, sáng nay quận vương cảm thấy nhàm chán, cho nên nói chuyện phiếm với ta, trò chuyện được một lúc quận vương nói sẽ vẽ cho ta một bức họa, lại bảo ta đi tìm than và giấy vẽ, sau đó bảo ta ngồi yên không cử động, cuối cùng ước chừng một canh giờ là đã vẽ xong rồi!

Tiểu Đậu Nha hơi ủy khuất kể lại, nàng thấy đau lòng vì Tào Dĩnh không tin lời mình, lại lo lắng Tứ tỷ sẽ tịch thu bức họa của nàng.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể....

Tào Dĩnh vẻ mặt không tin nổi lẩm bẩm, ánh mắt lại dán chặt vào bức họa đang trải trên bàn.

Chỉ thấy trên bức họa Tiểu Đậu Nha ngồi trên một cái ghế bọc gấm, phía sau là quạt mở ra màn cửa sổ bằng lụa mỏng, mà ngoài trời dường như còn có mưa phùn. Ở dưới cửa sổ, Tiểu Đậu Nha ôm Cục Thịt Nhỏ, tay trái vuốt ve bộ lông bóng loáng của chú chó nhỏ, thân mình hơi nghiêng về phía trước. Khuôn mặt của Tiểu Đậu Nha tươi cười rạng rỡ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, giống như đang cao hứng nói chuyện. Bức vẽ này cực kì sinh động.

Mặt khác, bức vẽ này hoàn toàn khác với bức tranh gió Tào Dĩnh gặp trước kia. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bức tranh này có chút tương tự tranh thủy mặc. Nhưng tranh thủy mặc chỉ dùng những nét vẽ đơn giản buộc vòng quanh mặt phẳng tạo nên hình vẽ, còn bức vẽ trước mắt lại dùng một kĩ xảo mà chính nàng cũng không biết, khiến cho bức họa Tiểu Đậu Nha nổi lên. Nó có thể cho người ta cảm giác cực kì chân thật: thiếu nữ trên giấy này như là Tiểu Đậu Nha thật ngoài đời vậy.

Vốn riêng việc Triệu Nhan hiểu y thuật đã làm cho Tào Dĩnh ngạc nhiên lắm rồi, không ngờ hiện tại Triệu Nhan lại cho Tiểu Đậu Nha bức vẽ này lại càng làm nàng thêm khiếp sợ, thậm chí có chút hoài nghi. Phải chăng Triệu Nhan trước kia tuy ngoài mặt phóng đãng không chịu nổi, nhưng trên thực tế là một người tài hoa?

Nhưng nói vậy cũng có chút không thông, bởi vì Triệu Nhan căn bản không nhất thiết phải giấu dốt. Thái tử của Đại Tống đã sớm xác định là đại ca Triệu Húc của hắn, hơn nữa Triệu Nhan coi như có tài năng về y thuật và hội họa đi thì cũng không thể chúng minh cái gì, càng không uy hiếp đến ngôi vị thái tử của Triệu Húc. Vì vậy, Triệu Nhan hoàn toàn có thể bộc lộ tài năng của mình ra ngoài. Chẳng những có thể lấy được thanh danh, hơn nữa sẽ còn được nhiều nữ tử ưu ái. Chuyện này đối với Triệu Nhan háo sắc mà nói thì tuyệt đối là chuyện tốt.

Ngoài ra, Tào Dĩnh lại nhớ đến biểu hiện của Triệu Nhan ngày động phòng: ấn tượng thật không tốt. Ngoại trừ háo sắc đáng khinh rẻ, Tào Dĩnh không còn từ nào có thể hình dung ra Triệu Nhan. Một người đáng khinh như thế sao lại có được tài hoa hơn người? Tuy hắn có tài không đức, nhưng trực giác của Tào Dĩnh vẫn khẳng định Triệu Nhan không thuộc loại người như thế.

- Mịch Tuyết, ta bảo ngươi đi tìm một lão nhân trong vương phủ hỏi một chút về những việc quận vương trước kia thích làm, ngươi đã nghe được gì rồi?

Tào Dĩnh bỗng mở miệng nói thêm. Từ lần trước biết Triệu Nhan hiểu y thuật, nàng vô cùng muốn biết Triệu Nhan là từ đâu mà biết được y thuật, cho nên mới phái Mịch Tuyết đi hỏi thăm một chút, mà phải đặc biệt hỏi tôi tớ thị nữ bên người hắn. Bọn họ hiểu rõ Triệu Nhan hơn bất cứ kẻ nào trong phủ này.

Đang cùng Tiểu Đậu Nha chơi đùa, Mịch Tuyết nghe được câu hỏi của Tào Dĩnh, lập tức đứng thẳng người đáp:

- Khởi bẩm vương phi, ta hỏi người bên quận vương mấy lần, nhưng bọn họ nói quận vương ngày thường ngoại trừ nuôi nhốt mãnh thú, chọi gà, nghe hát thì căn bản không có thú vui khác. Về phần y thuật thì không có ai dạy hắn cả. Nếu nói là tự học thành tài cũng không có khả năng. Một năm quận vương chỉ đi vào thư phòng có vài lần, viết giấy nợ còn sai, huống chi là đọc sách thuốc!

- Không thích đọc sách, không thích vào thư phòng, mỗi ngày đều quậy phá,... hắn làm sao học được y thuật? Lại học tập hội họa thế nào?

Tào Dĩnh thấy sắp phát điên rồi. Mới lập gia đình có một tháng mà trên người Triệu Nhan xuất hiện nhiều bí ẩn như vậy thật làm người ta không giải ra được. Kì thật Tào Dĩnh cũng hi vọng Triệu Nhan có tài thật, nhưng hắn trước kia dễ dàng khiến nàng không thể tin được. Hơn nữa nàng sợ hi vọng càng lớn sẽ thất vọng càng nhiều.

- Vương phi, hình như do quang cầu hôm động phòng mà hiện tại bên ngoài tất cả mọi người đều nói rằng trước đây quận vương làm xằng làm bậy, khiến ông trời tức giận, cho Thiên lôi đánh xuống quận vương. Nói không chừng quận vương sau khi bị trời phạt liền thay đổi, bỏ đi hết thói quen ngày trước, cho nên mới biến thành bộ dạng bây giờ.

Tào Dĩnh đứng lầu bầu bị Mịch Tuyết đứng bên cạnh nghe được. Tiểu nha đầu này lại nghĩ đến mấy lời đồn đại bên ngoài bèn mở miệng.

- Cứ coi như Triệu Nhan hắn bị ông trời trừng phạt nên thay đổi đi, nhưng y thuật và tài năng hội họa của hắn từ đâu mà có? Có lẽ cứu Cục Thịt Nhỏ còn có chút may mắn, nhưng bức họa này sinh động cực kì, nếu không có cao nhân chỉ điểm rồi luyện tập nhiều năm, tuyệt đối không làm ra được tuyệt tác thế này!

Tào Dĩnh vẫn thắc mắc nhưng không có hỏi lại.

- Hay là ông trời thấy quận vương đã thay đổi nên thưởng cho ít tài năng?

Tiểu Đậu Nha lúc này khờ dại nói. Nàng thực sự thấy Triệu Nhan bây giờ tốt lắm. Tốt như vậy tất nhiên trời cao sẽ có thưởng.

Tuy câu nói của Tiểu Đậu Nha không có chút ngữ điệu nào nhưng lại làm cho Tào Dĩnh và Mịch Tuyết sửng sốt. Hai nàng đột nhiên thấy điều đó rất có khả năng. Hơn nữa đây là giải thích duy nhất hợp lí. Đặc biệt là quang cầu ngày đó rất kì lạ. Sau khi thân thể Triệu Nhan bị gây ra thương tích thì thay đổi hoàn toàn. Hắn không kiêu ngạo, ương ngạnh nữa mà vô cùng hòa ái với mọi người. Lúc trước Tào Dĩnh còn không để ý, nhưng giờ cẩn thận nghĩ đến đúng là thay đổi của hắn có chút liên quan với quang cầu kia.

- Trên đời này thật sự có thần tiên sao?

Tào Dĩnh chợt thở dài lẩm bẩm. Ngày đó khi Triệu Nhan còn chưa đến tân phòng, nàng đã từng có hi vọng sấm sét trên trời đánh chết hắn đi, cũng hứa cả đời sẽ làm việc thiện. Khi ấy, trời cao còn chưa có phản ứng, Tào Dĩnh đã vô cùng thất vọng. Nhưng sau xuất hiện quang cầu bổ trúng hắn làm nàng vừa mừng vừa sợ. Trong khoảng thời gian này nàng cùng Triệu Nhan ăn chay, coi như là đã tuân thủ lời hứa.

- Tứ tỷ, muốn biết vì sao quận vương thay đổi như vậy, trực tiếp đi hỏi ngài ấy không được sao?

Tiểu Đậu Nha buồn rầu nhìn Tào Dĩnh, lại đề xuất một đề nghị vô cùng giản dị. Trước nay nàng đều lòng dạ ngay thẳng, tuy là tiểu nha đầu nhưng cũng khiến nhiều người phải yêu thích. Thứ Triệu Nhan am hiểu nhất chính là vẽ phác họa bằng than chì. Mà mảnh than thì vương phủ có sẵn ở đấy rồi, cho nên dụng cụ đã đầy đủ. Tiểu Đậu Nha vốn là một tiểu hài tử, nghe quận vương vẽ cho mình một bức họa liền hết sức hưng phấn, rồi chạy lăng xăng giúp Triệu Nhan tìm than và giấy. Nàng còn dặn Triệu Nhan nhất định phải vẽ nàng xinh đẹp một chút.

Đợi cho Tiểu Đậu Nha ngồi xuống lần nữa, Triệu Nhan điều chỉnh lại hơi thở của mình một chút, làm cho tâm thái bình tĩnh trở lại. Có vậy thì đầu óc hắn mới tập trung được! Dù sao khi vẽ tranh, điều kiện đầu tiên là sự nhập tâm. Nếu phân tâm thì tác phẩm sẽ thất bại ngay.

Sau khi Triệu Nhan đã cảm thấy lòng bình tĩnh trở lại, hắn mới dùng một cây dao nhỏ, đem miếng than lớn chẻ thành hình dạng mình cần rồi bắt đầu vẽ tranh. Tuy Triệu Nhan ở tiền thế thường xuyên trốn học, ngay cả sở học hội họa chuyên nghiệp cũng còn chưa học qua, nhưng bản lĩnh phác họa lại hết sức thâm hậu. Về phương diện này, hắn rất giỏi nhờ có tài năng thiên phú và sự cố gắng trước kia. Dù sao muốn thi vào trường đại học nghệ thuật cũng phải thi thêm một môn nghệ thuật chuyên nghiệp, vì thế phải cố gắng học thôi. Chỉ có điều từ khi tốt nghiệp đại học xong thì hắn không đụng tới bút vẽ nữa. Không biết bây giờ bản lĩnh còn bao nhiêu đây?

Có lẽ là vì tài năng kiếp trước còn sót lại, cũng vì tâm cảnh hiện tại hợp vẽ tranh hơn, nên dù cho lúc đầu Triệu Nhan vẽ một bức tranh xoàng, sau càng ngày càng giống được thần trợ giúp. Hắn chỉnh thể toàn bộ kết cấu các bộ phận hết sức thuận lợi, các mảng sáng tối kết hợp với nhau rất hài hòa. Nhờ cảnh vẽ đẹp nên Triệu Nhan có tốc độ vẽ khá nhanh. Phỏng chừng một canh giờ, một thiếu nữ xinh xắn hoạt bát đang ôm ấp con chó nhỏ đã xuất hiện trên giấy.

- Oa!.... Đây.... đây.... thật sự là ta sao?

Tiểu Đậu Nha nhìn bức họa trên tay Triệu Nhan, vẻ mặt biểu hiện dáng vẻ không tin, miệng thì không khép lại được.

Thật ra không thể trách Tiểu Đậu Nha quá kinh ngạc được. Triệu Nhan phác họa bức tranh vô cùng chân thực. Tuy dụng cụ để vẽ không tiện tay cho lắm, khiến hắn không vẽ ra được bức họa thực nhất giống ảnh chụp, nhưng hai mảng sáng tối đối lập và kết cấu hết sức ưu tú. Thoạt nhìn cả người và vật như đang nổi trên giấy, lập tức có thể cảm nhận. Lần đầu nhìn thấy loại tranh này, Tiểu Đậu Nha không tránh khỏi khiếp sợ một chút.

- Đương nhiên là Tiểu Đậu Nha của chúng ta rồi!

Triệu Nhan hết sức hài lòng nói. Vừa rồi, trong khi vẽ tranh, hắn có cảm giác mình tiến vào một trạng thái vô cùng huyền diệu. Loại trạng thái này chẳng những khiến hắn phát huy tài nghệ hơn ngày thường mà còn dấy lên nhiệt huyết hội họa của hắn. Đằng nào bây giờ cũng có nhiều thời gian nhàn rỗi, không bằng nâng cao bản lĩnh hội họa kiếp trước lên. Có thể sau này sử sách sẽ lưu lại đại danh của hắn thì sao?

Tối đến, Tiểu Đậu Nha mở bức họa ra trên bàn cho Tào Dĩnh xem. Chỉ thấy lúc này Tào Dĩnh nhíu chặt mày, trên mặt cũng lộ ra vẻ ai oán, không thể biết được nàng đang nghĩ gì. Tiểu Đậu Nha thì cực kì bất an đứng nơi đó, thỉnh thoảng còn hung hăng véo Mịch Tuyết một cái. Mịch Tuyết tự nhiên là không cam lòng. Vì vậy hai tiểu nha đầu thường đùa giỡn với nhau.

Sau khi Triệu Nhan cho Tiểu Đậu Nha bức tranh thì nàng ta cao hứng muốn chết, lấy về phòng xem mê mẩn. Không ngờ đúng lúc ấy Mịch Tuyết lại đến tìm nàng, nhìn bức họa trên tay Tiểu Đậu Nha thì rất kinh ngạc, chạy đến đoạt lấy xem. Nhưng Tiểu Đậu Nha nhất quyết không cho, vì thế Mịch Tuyết liền chạy phía trước, Tiểu Đậu Nha đuổi theo sau. Kết quả cuối cùng bị Tào Dĩnh nhìn thấy và bức họa rơi vào tay nàng.

- Tiểu Đậu Nha, ngươi thành thật nói cho ta biết, bức họa này thật là do Triệu Nhan vẽ cho ngươi?

Tào Dĩnh xác nhận lại một lần nữa. Khi nãy, Tiểu Đậu Nha đã nói cho nàng rất nhiều lần rằng bức này đúng là do Triệu Nhan vẽ cho nàng ta đấy, nhưng Tào Dĩnh vẫn không dám tin.

- Tứ tỷ à, bức họa này thật sự là do Quận vương vẽ cho ta, sáng nay quận vương cảm thấy nhàm chán, cho nên nói chuyện phiếm với ta, trò chuyện được một lúc quận vương nói sẽ vẽ cho ta một bức họa, lại bảo ta đi tìm than và giấy vẽ, sau đó bảo ta ngồi yên không cử động, cuối cùng ước chừng một canh giờ là đã vẽ xong rồi!

Tiểu Đậu Nha hơi ủy khuất kể lại, nàng thấy đau lòng vì Tào Dĩnh không tin lời mình, lại lo lắng Tứ tỷ sẽ tịch thu bức họa của nàng.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể....

Tào Dĩnh vẻ mặt không tin nổi lẩm bẩm, ánh mắt lại dán chặt vào bức họa đang trải trên bàn.

Chỉ thấy trên bức họa Tiểu Đậu Nha ngồi trên một cái ghế bọc gấm, phía sau là quạt mở ra màn cửa sổ bằng lụa mỏng, mà ngoài trời dường như còn có mưa phùn. Ở dưới cửa sổ, Tiểu Đậu Nha ôm Cục Thịt Nhỏ, tay trái vuốt ve bộ lông bóng loáng của chú chó nhỏ, thân mình hơi nghiêng về phía trước. Khuôn mặt của Tiểu Đậu Nha tươi cười rạng rỡ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, giống như đang cao hứng nói chuyện. Bức vẽ này cực kì sinh động.

Mặt khác, bức vẽ này hoàn toàn khác với bức tranh gió Tào Dĩnh gặp trước kia. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bức tranh này có chút tương tự tranh thủy mặc. Nhưng tranh thủy mặc chỉ dùng những nét vẽ đơn giản buộc vòng quanh mặt phẳng tạo nên hình vẽ, còn bức vẽ trước mắt lại dùng một kĩ xảo mà chính nàng cũng không biết, khiến cho bức họa Tiểu Đậu Nha nổi lên. Nó có thể cho người ta cảm giác cực kì chân thật: thiếu nữ trên giấy này như là Tiểu Đậu Nha thật ngoài đời vậy.

Vốn riêng việc Triệu Nhan hiểu y thuật đã làm cho Tào Dĩnh ngạc nhiên lắm rồi, không ngờ hiện tại Triệu Nhan lại cho Tiểu Đậu Nha bức vẽ này lại càng làm nàng thêm khiếp sợ, thậm chí có chút hoài nghi. Phải chăng Triệu Nhan trước kia tuy ngoài mặt phóng đãng không chịu nổi, nhưng trên thực tế là một người tài hoa?

Nhưng nói vậy cũng có chút không thông, bởi vì Triệu Nhan căn bản không nhất thiết phải giấu dốt. Thái tử của Đại Tống đã sớm xác định là đại ca Triệu Húc của hắn, hơn nữa Triệu Nhan coi như có tài năng về y thuật và hội họa đi thì cũng không thể chúng minh cái gì, càng không uy hiếp đến ngôi vị thái tử của Triệu Húc. Vì vậy, Triệu Nhan hoàn toàn có thể bộc lộ tài năng của mình ra ngoài. Chẳng những có thể lấy được thanh danh, hơn nữa sẽ còn được nhiều nữ tử ưu ái. Chuyện này đối với Triệu Nhan háo sắc mà nói thì tuyệt đối là chuyện tốt.

Ngoài ra, Tào Dĩnh lại nhớ đến biểu hiện của Triệu Nhan ngày động phòng: ấn tượng thật không tốt. Ngoại trừ háo sắc đáng khinh rẻ, Tào Dĩnh không còn từ nào có thể hình dung ra Triệu Nhan. Một người đáng khinh như thế sao lại có được tài hoa hơn người? Tuy hắn có tài không đức, nhưng trực giác của Tào Dĩnh vẫn khẳng định Triệu Nhan không thuộc loại người như thế.

- Mịch Tuyết, ta bảo ngươi đi tìm một lão nhân trong vương phủ hỏi một chút về những việc quận vương trước kia thích làm, ngươi đã nghe được gì rồi?

Tào Dĩnh bỗng mở miệng nói thêm. Từ lần trước biết Triệu Nhan hiểu y thuật, nàng vô cùng muốn biết Triệu Nhan là từ đâu mà biết được y thuật, cho nên mới phái Mịch Tuyết đi hỏi thăm một chút, mà phải đặc biệt hỏi tôi tớ thị nữ bên người hắn. Bọn họ hiểu rõ Triệu Nhan hơn bất cứ kẻ nào trong phủ này.

Đang cùng Tiểu Đậu Nha chơi đùa, Mịch Tuyết nghe được câu hỏi của Tào Dĩnh, lập tức đứng thẳng người đáp:

- Khởi bẩm vương phi, ta hỏi người bên quận vương mấy lần, nhưng bọn họ nói quận vương ngày thường ngoại trừ nuôi nhốt mãnh thú, chọi gà, nghe hát thì căn bản không có thú vui khác. Về phần y thuật thì không có ai dạy hắn cả. Nếu nói là tự học thành tài cũng không có khả năng. Một năm quận vương chỉ đi vào thư phòng có vài lần, viết giấy nợ còn sai, huống chi là đọc sách thuốc!

- Không thích đọc sách, không thích vào thư phòng, mỗi ngày đều quậy phá,... hắn làm sao học được y thuật? Lại học tập hội họa thế nào?

Tào Dĩnh thấy sắp phát điên rồi. Mới lập gia đình có một tháng mà trên người Triệu Nhan xuất hiện nhiều bí ẩn như vậy thật làm người ta không giải ra được. Kì thật Tào Dĩnh cũng hi vọng Triệu Nhan có tài thật, nhưng hắn trước kia dễ dàng khiến nàng không thể tin được. Hơn nữa nàng sợ hi vọng càng lớn sẽ thất vọng càng nhiều.

- Vương phi, hình như do quang cầu hôm động phòng mà hiện tại bên ngoài tất cả mọi người đều nói rằng trước đây quận vương làm xằng làm bậy, khiến ông trời tức giận, cho Thiên lôi đánh xuống quận vương. Nói không chừng quận vương sau khi bị trời phạt liền thay đổi, bỏ đi hết thói quen ngày trước, cho nên mới biến thành bộ dạng bây giờ.

Tào Dĩnh đứng lầu bầu bị Mịch Tuyết đứng bên cạnh nghe được. Tiểu nha đầu này lại nghĩ đến mấy lời đồn đại bên ngoài bèn mở miệng.

- Cứ coi như Triệu Nhan hắn bị ông trời trừng phạt nên thay đổi đi, nhưng y thuật và tài năng hội họa của hắn từ đâu mà có? Có lẽ cứu Cục Thịt Nhỏ còn có chút may mắn, nhưng bức họa này sinh động cực kì, nếu không có cao nhân chỉ điểm rồi luyện tập nhiều năm, tuyệt đối không làm ra được tuyệt tác thế này!

Tào Dĩnh vẫn thắc mắc nhưng không có hỏi lại.

- Hay là ông trời thấy quận vương đã thay đổi nên thưởng cho ít tài năng?

Tiểu Đậu Nha lúc này khờ dại nói. Nàng thực sự thấy Triệu Nhan bây giờ tốt lắm. Tốt như vậy tất nhiên trời cao sẽ có thưởng.

Tuy câu nói của Tiểu Đậu Nha không có chút ngữ điệu nào nhưng lại làm cho Tào Dĩnh và Mịch Tuyết sửng sốt. Hai nàng đột nhiên thấy điều đó rất có khả năng. Hơn nữa đây là giải thích duy nhất hợp lí. Đặc biệt là quang cầu ngày đó rất kì lạ. Sau khi thân thể Triệu Nhan bị gây ra thương tích thì thay đổi hoàn toàn. Hắn không kiêu ngạo, ương ngạnh nữa mà vô cùng hòa ái với mọi người. Lúc trước Tào Dĩnh còn không để ý, nhưng giờ cẩn thận nghĩ đến đúng là thay đổi của hắn có chút liên quan với quang cầu kia.

- Trên đời này thật sự có thần tiên sao?

Tào Dĩnh chợt thở dài lẩm bẩm. Ngày đó khi Triệu Nhan còn chưa đến tân phòng, nàng đã từng có hi vọng sấm sét trên trời đánh chết hắn đi, cũng hứa cả đời sẽ làm việc thiện. Khi ấy, trời cao còn chưa có phản ứng, Tào Dĩnh đã vô cùng thất vọng. Nhưng sau xuất hiện quang cầu bổ trúng hắn làm nàng vừa mừng vừa sợ. Trong khoảng thời gian này nàng cùng Triệu Nhan ăn chay, coi như là đã tuân thủ lời hứa.

- Tứ tỷ, muốn biết vì sao quận vương thay đổi như vậy, trực tiếp đi hỏi ngài ấy không được sao?

Tiểu Đậu Nha buồn rầu nhìn Tào Dĩnh, lại đề xuất một đề nghị vô cùng giản dị. Trước nay nàng đều lòng dạ ngay thẳng, tuy là tiểu nha đầu nhưng cũng khiến nhiều người phải yêu thích.