Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 101: Chết vì tham ăn




Giữa những tán lá xanh mướt, điểm xuyết một vài trái ớt thon dài, ánh mặt trời xuyên qua từ sau lưng Triệu Nhan, chiếu lên những trái ớt phát ra ngàn tia sáng rực rỡ, đẹp mê hồn, ít nhất là mỗi lần khi Triệu Nhan ngắm những cây ớt xanh tươi đó, đều không kiềm chế được mà nhỏ nước miếng, đối với những người nghiện ăn cay mà nói, mấy tháng không được ăn cay, còn khổ hơn ngồi tù.

- Không thể đợi được nữa!

Triệu Nhan cuối cùng không chống cự được cây ớt hấp dẫn kia, giơ tay ra hái mười mấy trái ớt khá lớn xuống, hắn thực sự không thể chờ chỗ ớt này chín hẳn, tuy ớt xanh không cay lắm, nhưng chỉ cần có vị cay là đã có thể thỏa mãn được cơn thèm rồi.

- Quận vương, cây ớt này thực sự ngon đến vậy sao?

Tiểu Đậu Nha lấy khăn tay giúp Triệu Nhan bọc ớt lại, đồng thời vô cùng tò mò hỏi, từ sau khi cây ớt này ra quả, Triệu Nhan hầu như hôm nào cũng đến, hơn nữa đều có biểu cảm thèm thuồng, khiến cho Tiểu Đậu Nha cũng tiết nước bọt theo, vô cùng tò mò với cây ớt này.

- Đồ quỷ nhỏ, ngươi hỏi vậy không phải là muốn tự mình nếm thử sao?

Triệu Nhan cười vui vẻ nhéo chiếc mũi của Tiểu Đậu Nha một cái, tiểu nha đầu này đúng là càng ngày càng lanh lợi, đương nhiên chủ yếu là nhờ gần đèn thì rạng, đi theo một người chủ thông minh như mình, Tiểu Đậu Nha chắc chắn học được ít nhiều, tri thức cũng nâng cao rất nhanh, nói chuyện cũng biết vòng vo tam quốc rồi.

Bị Triệu Nhan nhìn thấu tim đen, Tiểu Đậu Nha ngại ngùng cúi đầu, Triệu Nhan càng cười ha ha nói:

- Bây giờ chúng ta cùng vào bếp, bảo họ dùng chỗ ớt này làm thức ăn, sau đó sẽ cho ngươi tự mình nếm thử xem sao, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đương nhiên đấy là nếu ngươi không sợ cay!

- Nô tì mà lại sợ cay sao, tỏi, gừng, hạt tiêu. Những thứ đó nô tì đều ăn được!

Tiểu Đậu Nha nghe thấy câu cuối cùng của Triệu Nhan, lập tức ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc khoe.

Đó lại là sự thực, Tiểu Đậu Nha trời sinh đã có khẩu vị tốt, chỉ cần là đồ ăn, nó đều có thể ăn ngon miệng, kì lạ là ăn thế nào cũng không béo, cơ thể vẫn chưa dậy thì, nếu không nhìn mặt thì trước sau cũng nhìn không ra, nhưng sức khỏe của Tiểu Đậu Nha lại cực kì tốt, hơn nữa ngay từ nhỏ đã ở Tào phủ học võ, thủ lĩnh hậu vệ của quận vương phủ Lâm Hổ đều không phải là đối thủ của nó. Đương nhiên đây chỉ là tỉ thí võ nghệ, nếu thật sự là quyết đấu sinh tử, chỉ e vừa đối mặt, Tiểu Đậu Nha đã bị Lâm Hổ giết rồi, dù sao Tiểu Đậu Nha chưa giết người bao giờ, đương nhiên không thể đấu với người như Lâm Hổ cả đời sống trên chiến trường.

Sau đó Triệu Nhan liền tùy ý ngắm nghía ngô và khoai. Sau đó không nhẫn nại được mà kéo Tiểu Đậu Nha quay về, mảnh đất trồng rau này đã được bao quanh bởi một bức tường thấp, chỉ để lại một lỗ hổng, còn có cấm vệ trong cung canh chừng, bình thường ngoài Triệu Nhan có thể đưa người vào, bất kì ai cũng không được phép vào trong, dù sao ngô và khoai trong cung đều đã bị thiêu hủy hết rồi, vì vậy chỗ ngô và khoai Triệu Nhan trồng ở vườn của lão Tô Mã trở thành tia hi vọng cuối cùng của Triệu Thự, tuyệt đối không được để xảy ra bất trắc gì.

- Quận vương đi thong thả, xin hỏi hôm nay hai cây trồng sinh trưởng thế nào rồi?

Triệu Nhan vừa ra khỏi khu đất, thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp gọi hỏi.

Nghe thấy giọng nói này, Triệu Nhan lập tức quay người lại, sau đó ngẩng đầu nhìn người đó, nghiêm túc nói:

- Dương huynh, quá trình phát triển của cây trồng rất dài, không phải ngày một ngày hai là có thể thấy, hôm qua ta đã nói tình hình phát triển rất tốt, vì vậy hôm nay huynh không nên hỏi lại ta. Nếu như có vấn đề gì, ta sẽ lập tức thông báo với huynh!

Người đang nói chuyện chính là Dương Hoài Ngọc trước đây đã từng gặp Triệu Nhan hai lần. Lần trước tướng lĩnh phụ trách bảo vệ ngô và khoai sợ tội tự sát, vì vậy y được tiếp quản chức cấm vệ đó. Sau này được Triệu Thự điều tới giúp Triệu Nhan tiếp tục bảo vệ ngô và khoai, đến bây giờ đã được gần hai tháng rồi, hai người đã vô cùng quen thuộc, còn về những ân oán trước kia, tự nhiên đã được hóa giải.

- Khởi bẩm quận vương, bệ hạ lệnh cho mạt tướng mỗi ngày đều hỏi ngài về tình hình phát triển của hai cây trồng, quân lệnh như sơn, vì vậy xin quận vương thứ tội!

Dương Hoài Ngọc thân hình cao gần hai mét nghiêm trang thưa.

Triệu Nhan thấy rằng mình nói chuyện với người như Dương Hoài Ngọc rất mệt mỏi, một là đối phương tính tình cổ hủ, chỉ cần là mệnh lệnh của bề trên, y tuyệt đối sẽ y lệnh làm theo, thứ hai dáng người của Dương Hoài Ngọc quá cao, Triệu Nhan chưa đến mười sáu tuổi cũng xấp xỉ một mét bảy, nhưng khi nói chuyện với Dương Hoài Ngọc vẫn phải ngửa đầu, nói vài câu đã thấy mỏi cổ rồi.

- Được thôi, coi như ta sợ huynh, ngô và khoai hôm nay đều mọc rất tốt, trong đó ngô đã ra hoa, khoai cũng không có vấn đề gì, dự đoán là chỉ qua thời gian nữa là có thể thu hoạch rồi!

Triệu Nhan mất kiên nhẫn trả lời, hắn bây giờ đã biết Dương Hoài Ngọc là con trai của lão tướng Dương Văn Quảng, chỉ đáng tiếc lần trước Dương Văn Quảng tới Đông Kinh chỉ ở lại một ngày đã phải trở về đường Tần Phượng rồi, nghe nói là do tiểu hoàng đế mới mười mấy tuổi của Tây Hạ có chút không an phận, cần một lão tướng như Dương Văn Quảng trấn thủ, vì vậy Triệu Nhan cũng không kịp thăm hỏi.

Nghe được hai loại cây trồng vẫn phát triển tốt, Dương Hoài Ngọc mới cúi đầu hành lễ nói:

- Đa tạ quận vương thứ tội, hai cây trồng này liên quan đến bàn dân thiên hạ, vì vậy mạt tướng không thể không thận trọng.

- Không cần khách khí, bản vương có thể hiểu!

Triệu Nhan nói rồi dắt tay Tiểu Đậu Nha rời đi, tuy Dương Hoài Ngọc là con trai của Dương Văn Quảng, nhưng tính khí cổ hủ của y thực sự không ai ưa nổi, Triệu Nhan lúc trước cũng thử kết giao với y, nhưng đáng tiếc Dương Hoài Ngọc luôn mặt mày nghiêm chỉnh bàn công chuyện, vì vậy Triệu Nhan cũng đành bỏ cuộc.

Ngay khi Triệu Nhan định ra khỏi vườn, bỗng nhiên nghe thấy từ một căn phòng nhỏ phía bên phải vườn truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Quận vương, chúng tôi bị nhốt gần hai tháng rồi, lúc nào mới có thể ra ngoài?

Nghe thấy âm thanh này, Triệu Nhan mới nhớ ra trong khu vườn này vẫn đang nhốt hai người, khi bước tới xem, thì thấy cửa sổ của căn phòng mở toang, từ bên trong thò ra một khuôn mặt hung dữ, mắt trái có một vết sẹo dài, chính là thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan Lâm Hổ, nhưng bên cạnh y vẫn còn một quản gia tuổi trung niên người tròn nẳn, quần áo hai người chỉnh tề sạch sẽ, căn phòng này cũng không phải nhà lao, vì vậy họ không phải phạm nhân.

- Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi, lúc đầu khi hai người ăn thịt tại sao không nghĩ thử, cái gì cũng dám ăn, cẩn thận có ngày chết vì ăn đấy!

Nhìn thấy Lâm Hổ và người quản gia trung niên bị nhốt trong phòng, Triệu Nhan có chút tức tối nói.

- Quận vương ngài tha cho chúng tôi đi, lần sau tôi và Lâm thủ lĩnh có chết cũng không dám ăn uống linh tinh nữa!

Lúc này người quản gia trung tuổi tròn nẳn đến trước cửa sổ đau khổ khẩn cầu, họ tuy không phải phạm nhân, hơn nữa mỗi ngày đều có người hầu hạ ăn uống, nhưng lại một lèo bị nhốt không cho ra ngoài gần hai tháng, nếu là người thực sự không thể chịu đựng nổi.

- Vẫn muốn có lần sau, nói cho các ngươi, nếu như lần này hai ngươi thật sự bị nhiễm bệnh, chắc chắn sẽ phải chết, thậm chí trước khi chết còn phát điên, vì vậy ta mới nhốt các ngươi lại, đề phòng làm hại người bên ngoài!

Triệu Nhan có chút hận vì không thể mài sắt thành kim nói.

Vì để trả thù Trương Nhân Tiên, mà Triệu Nhan nghĩ ra phương pháp giết người xa ngàn dặm, truyền độc chó dại cắn vào trong cơ thể đối phương, bệnh dại trong thời gian ủ bệnh, sẽ không có bất cứ biểu hiện gì, đợi đến khi độc tố phát tác, thần tiên cũng không thể cứu nổi.

Mặt khác thời gian ủ bệnh dại không dài như mọi người vẫn nghĩ, mà chỉ có một tới ba tháng, cùng lắm chỉ có thể một năm, một khi phát bệnh, mạng sống trong vòng từ sáu đến mười ngày, đến đời sau cũng không có thuốc cứu, tỉ lệ chết sau khi phát bệnh có thể lên tới 100%.

Muốn lấy được độc tố trong chó dại, cách tốt nhất là tìm một con chó mắc bệnh dại, hay còn gọi là chó điên, loại chó này không hề khó tìm, Triệu Nhan nhờ lão Phúc làm, chỉ vài ngày sau lão đã mang đến một con chó dại, sau đó Triệu Nhan tạm thời nuôi con chó đó trong nhà, đợi trước khi yến hội bắt đầu, mới lấy một ít nước bọt của chó dại, rồi dùng băng tuyết bảo quản, vì bệnh chó dại tuy rằng có thể mất mạng nhưng độc tố lại rất yếu ớt, để ở nhiệt độ thường rất dễ hỏng, chỉ có ướp lạnh mới có thể bảo quản trong thời gian dài.

Sau khi lấy nước bọt của con chó dại, Triệu Nhan để Lâm Hổ giết chết con chó, sau đó tìm một nơi vắng vẻ chôn cất, tránh làm hại đến người khác. Nhưng không ngờ tên Lâm Hổ ngu ngốc ham ăn này lại cùng với Lưu quản gia chăm sóc vườn hoa, cũng chính là lão béo đằng sau y cùng nhau mổ thịt chó ăn, người quản gia này lại là một cao thủ ăn thịt chó, bình thường cũng rất hay mua thịt chó ăn, mẹ của Cục Thịt Nhỏ cũng bị ông ta mua về chuẩn bị ăn, không ngờ bị chó bố lưu manh của Cục Thịt Nhỏ cướp về, sau đó mới sinh ra một đàn chó con nhà Cục Thịt Nhỏ.

Hôm đó khi Triệu Nhan dự tiệc trở về, thấy hai người ở trong lương đình phía trước sân đang ăn ngon lành, lúc đó Triệu Nhan không hề biết đó là thịt chó, ngửi mùi rất thơm còn muốn nếm thử, kết quả khi biết được đó là thịt của con chó dại đó, sợ hãi lập tức vứt đôi đũa, sau đó hổn hển cho người bắt hai người họ đưa tới đây, hơn nữa không đủ một trăm ngày không được ra ngoài.

Vừa nghĩ đến bản thân cũng suýt chút nữa ăn thịt con chó dại đó, Triệu Nhan nộ khí xung thiên, tiếp tục chửi mắng Lâm Hổ và Lưu quản gia một trận nữa, hai người họ cũng biết sai, hơn nữa quận vương làm như vậy cũng vì muốn tốt cho mình, nên lúc đó đều cúi đầu không dám hó hé nửa lời, thực ra Triệu Nhan cũng biết, độc tố trong chó dại ở nhiệt độ cao rất dễ mất đi, thịt của con chó dại đó đã bị hai người Lâm Hổ nấu chín rồi, đã hoàn toàn loại bỏ chất độc rồi, cho dù có ăn vào cũng không gây truyền nhiễm, chỉ là hắn muốn mượn chuyện này để răn đe Lâm Hổ và Lưu quản gia một bài học, tránh về sau lại ăn uống lung tung, nên biết có một số vi khuẩn, kí sinh trùng không thể giết chết bằng nhiệt độ cao, nếu cứ ăn theo họ kiểu này, sớm muộn cũng sẽ chết.

Mắng hai người Lâm Hổ xong, Triệu Nhan thở phì rời khỏi khu vườn, sau đó nhanh chóng trở lại bên trong đến phòng bếp, để chuẩn bị bảo họ dùng ớt làm những món ăn mà mình thích.

Nhưng Triệu Nhan không ngờ rằng, khi hắn vừa mang ớt đến, vẫn chưa giải thích nên làm món ăn như thế nào, thì thấy lão Phúc quản gia bước nhanh về phía mình, nhìn thấy Triệu Nhan lập tức bẩm báo:

- Quận vương, người đó hôm nay lại đến rồi, người có gặp không?

Ps: Đáp án đã được tuyên bố, hôm qua có rất nhiều bạn đoán được là bệnh chó dại, ha ha...

chính đã tiêm vào người Trương Nhân Tiên thứ gì rồi chứ, ha ha, cách này thật quá nguy hiểm, mọi người nhất định không được bắt chước. Giữa những tán lá xanh mướt, điểm xuyết một vài trái ớt thon dài, ánh mặt trời xuyên qua từ sau lưng Triệu Nhan, chiếu lên những trái ớt phát ra ngàn tia sáng rực rỡ, đẹp mê hồn, ít nhất là mỗi lần khi Triệu Nhan ngắm những cây ớt xanh tươi đó, đều không kiềm chế được mà nhỏ nước miếng, đối với những người nghiện ăn cay mà nói, mấy tháng không được ăn cay, còn khổ hơn ngồi tù.

- Không thể đợi được nữa!

Triệu Nhan cuối cùng không chống cự được cây ớt hấp dẫn kia, giơ tay ra hái mười mấy trái ớt khá lớn xuống, hắn thực sự không thể chờ chỗ ớt này chín hẳn, tuy ớt xanh không cay lắm, nhưng chỉ cần có vị cay là đã có thể thỏa mãn được cơn thèm rồi.

- Quận vương, cây ớt này thực sự ngon đến vậy sao?

Tiểu Đậu Nha lấy khăn tay giúp Triệu Nhan bọc ớt lại, đồng thời vô cùng tò mò hỏi, từ sau khi cây ớt này ra quả, Triệu Nhan hầu như hôm nào cũng đến, hơn nữa đều có biểu cảm thèm thuồng, khiến cho Tiểu Đậu Nha cũng tiết nước bọt theo, vô cùng tò mò với cây ớt này.

- Đồ quỷ nhỏ, ngươi hỏi vậy không phải là muốn tự mình nếm thử sao?

Triệu Nhan cười vui vẻ nhéo chiếc mũi của Tiểu Đậu Nha một cái, tiểu nha đầu này đúng là càng ngày càng lanh lợi, đương nhiên chủ yếu là nhờ gần đèn thì rạng, đi theo một người chủ thông minh như mình, Tiểu Đậu Nha chắc chắn học được ít nhiều, tri thức cũng nâng cao rất nhanh, nói chuyện cũng biết vòng vo tam quốc rồi.

Bị Triệu Nhan nhìn thấu tim đen, Tiểu Đậu Nha ngại ngùng cúi đầu, Triệu Nhan càng cười ha ha nói:

- Bây giờ chúng ta cùng vào bếp, bảo họ dùng chỗ ớt này làm thức ăn, sau đó sẽ cho ngươi tự mình nếm thử xem sao, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đương nhiên đấy là nếu ngươi không sợ cay!

- Nô tì mà lại sợ cay sao, tỏi, gừng, hạt tiêu. Những thứ đó nô tì đều ăn được!

Tiểu Đậu Nha nghe thấy câu cuối cùng của Triệu Nhan, lập tức ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc khoe.

Đó lại là sự thực, Tiểu Đậu Nha trời sinh đã có khẩu vị tốt, chỉ cần là đồ ăn, nó đều có thể ăn ngon miệng, kì lạ là ăn thế nào cũng không béo, cơ thể vẫn chưa dậy thì, nếu không nhìn mặt thì trước sau cũng nhìn không ra, nhưng sức khỏe của Tiểu Đậu Nha lại cực kì tốt, hơn nữa ngay từ nhỏ đã ở Tào phủ học võ, thủ lĩnh hậu vệ của quận vương phủ Lâm Hổ đều không phải là đối thủ của nó. Đương nhiên đây chỉ là tỉ thí võ nghệ, nếu thật sự là quyết đấu sinh tử, chỉ e vừa đối mặt, Tiểu Đậu Nha đã bị Lâm Hổ giết rồi, dù sao Tiểu Đậu Nha chưa giết người bao giờ, đương nhiên không thể đấu với người như Lâm Hổ cả đời sống trên chiến trường.

Sau đó Triệu Nhan liền tùy ý ngắm nghía ngô và khoai. Sau đó không nhẫn nại được mà kéo Tiểu Đậu Nha quay về, mảnh đất trồng rau này đã được bao quanh bởi một bức tường thấp, chỉ để lại một lỗ hổng, còn có cấm vệ trong cung canh chừng, bình thường ngoài Triệu Nhan có thể đưa người vào, bất kì ai cũng không được phép vào trong, dù sao ngô và khoai trong cung đều đã bị thiêu hủy hết rồi, vì vậy chỗ ngô và khoai Triệu Nhan trồng ở vườn của lão Tô Mã trở thành tia hi vọng cuối cùng của Triệu Thự, tuyệt đối không được để xảy ra bất trắc gì.

- Quận vương đi thong thả, xin hỏi hôm nay hai cây trồng sinh trưởng thế nào rồi?

Triệu Nhan vừa ra khỏi khu đất, thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp gọi hỏi.

Nghe thấy giọng nói này, Triệu Nhan lập tức quay người lại, sau đó ngẩng đầu nhìn người đó, nghiêm túc nói:

- Dương huynh, quá trình phát triển của cây trồng rất dài, không phải ngày một ngày hai là có thể thấy, hôm qua ta đã nói tình hình phát triển rất tốt, vì vậy hôm nay huynh không nên hỏi lại ta. Nếu như có vấn đề gì, ta sẽ lập tức thông báo với huynh!

Người đang nói chuyện chính là Dương Hoài Ngọc trước đây đã từng gặp Triệu Nhan hai lần. Lần trước tướng lĩnh phụ trách bảo vệ ngô và khoai sợ tội tự sát, vì vậy y được tiếp quản chức cấm vệ đó. Sau này được Triệu Thự điều tới giúp Triệu Nhan tiếp tục bảo vệ ngô và khoai, đến bây giờ đã được gần hai tháng rồi, hai người đã vô cùng quen thuộc, còn về những ân oán trước kia, tự nhiên đã được hóa giải.

- Khởi bẩm quận vương, bệ hạ lệnh cho mạt tướng mỗi ngày đều hỏi ngài về tình hình phát triển của hai cây trồng, quân lệnh như sơn, vì vậy xin quận vương thứ tội!

Dương Hoài Ngọc thân hình cao gần hai mét nghiêm trang thưa.

Triệu Nhan thấy rằng mình nói chuyện với người như Dương Hoài Ngọc rất mệt mỏi, một là đối phương tính tình cổ hủ, chỉ cần là mệnh lệnh của bề trên, y tuyệt đối sẽ y lệnh làm theo, thứ hai dáng người của Dương Hoài Ngọc quá cao, Triệu Nhan chưa đến mười sáu tuổi cũng xấp xỉ một mét bảy, nhưng khi nói chuyện với Dương Hoài Ngọc vẫn phải ngửa đầu, nói vài câu đã thấy mỏi cổ rồi.

- Được thôi, coi như ta sợ huynh, ngô và khoai hôm nay đều mọc rất tốt, trong đó ngô đã ra hoa, khoai cũng không có vấn đề gì, dự đoán là chỉ qua thời gian nữa là có thể thu hoạch rồi!

Triệu Nhan mất kiên nhẫn trả lời, hắn bây giờ đã biết Dương Hoài Ngọc là con trai của lão tướng Dương Văn Quảng, chỉ đáng tiếc lần trước Dương Văn Quảng tới Đông Kinh chỉ ở lại một ngày đã phải trở về đường Tần Phượng rồi, nghe nói là do tiểu hoàng đế mới mười mấy tuổi của Tây Hạ có chút không an phận, cần một lão tướng như Dương Văn Quảng trấn thủ, vì vậy Triệu Nhan cũng không kịp thăm hỏi.

Nghe được hai loại cây trồng vẫn phát triển tốt, Dương Hoài Ngọc mới cúi đầu hành lễ nói:

- Đa tạ quận vương thứ tội, hai cây trồng này liên quan đến bàn dân thiên hạ, vì vậy mạt tướng không thể không thận trọng.

- Không cần khách khí, bản vương có thể hiểu!

Triệu Nhan nói rồi dắt tay Tiểu Đậu Nha rời đi, tuy Dương Hoài Ngọc là con trai của Dương Văn Quảng, nhưng tính khí cổ hủ của y thực sự không ai ưa nổi, Triệu Nhan lúc trước cũng thử kết giao với y, nhưng đáng tiếc Dương Hoài Ngọc luôn mặt mày nghiêm chỉnh bàn công chuyện, vì vậy Triệu Nhan cũng đành bỏ cuộc.

Ngay khi Triệu Nhan định ra khỏi vườn, bỗng nhiên nghe thấy từ một căn phòng nhỏ phía bên phải vườn truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Quận vương, chúng tôi bị nhốt gần hai tháng rồi, lúc nào mới có thể ra ngoài?

Nghe thấy âm thanh này, Triệu Nhan mới nhớ ra trong khu vườn này vẫn đang nhốt hai người, khi bước tới xem, thì thấy cửa sổ của căn phòng mở toang, từ bên trong thò ra một khuôn mặt hung dữ, mắt trái có một vết sẹo dài, chính là thủ lĩnh hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan Lâm Hổ, nhưng bên cạnh y vẫn còn một quản gia tuổi trung niên người tròn nẳn, quần áo hai người chỉnh tề sạch sẽ, căn phòng này cũng không phải nhà lao, vì vậy họ không phải phạm nhân.

- Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi, lúc đầu khi hai người ăn thịt tại sao không nghĩ thử, cái gì cũng dám ăn, cẩn thận có ngày chết vì ăn đấy!

Nhìn thấy Lâm Hổ và người quản gia trung niên bị nhốt trong phòng, Triệu Nhan có chút tức tối nói.

- Quận vương ngài tha cho chúng tôi đi, lần sau tôi và Lâm thủ lĩnh có chết cũng không dám ăn uống linh tinh nữa!

Lúc này người quản gia trung tuổi tròn nẳn đến trước cửa sổ đau khổ khẩn cầu, họ tuy không phải phạm nhân, hơn nữa mỗi ngày đều có người hầu hạ ăn uống, nhưng lại một lèo bị nhốt không cho ra ngoài gần hai tháng, nếu là người thực sự không thể chịu đựng nổi.

- Vẫn muốn có lần sau, nói cho các ngươi, nếu như lần này hai ngươi thật sự bị nhiễm bệnh, chắc chắn sẽ phải chết, thậm chí trước khi chết còn phát điên, vì vậy ta mới nhốt các ngươi lại, đề phòng làm hại người bên ngoài!

Triệu Nhan có chút hận vì không thể mài sắt thành kim nói.

Vì để trả thù Trương Nhân Tiên, mà Triệu Nhan nghĩ ra phương pháp giết người xa ngàn dặm, truyền độc chó dại cắn vào trong cơ thể đối phương, bệnh dại trong thời gian ủ bệnh, sẽ không có bất cứ biểu hiện gì, đợi đến khi độc tố phát tác, thần tiên cũng không thể cứu nổi.

Mặt khác thời gian ủ bệnh dại không dài như mọi người vẫn nghĩ, mà chỉ có một tới ba tháng, cùng lắm chỉ có thể một năm, một khi phát bệnh, mạng sống trong vòng từ sáu đến mười ngày, đến đời sau cũng không có thuốc cứu, tỉ lệ chết sau khi phát bệnh có thể lên tới 100%.

Muốn lấy được độc tố trong chó dại, cách tốt nhất là tìm một con chó mắc bệnh dại, hay còn gọi là chó điên, loại chó này không hề khó tìm, Triệu Nhan nhờ lão Phúc làm, chỉ vài ngày sau lão đã mang đến một con chó dại, sau đó Triệu Nhan tạm thời nuôi con chó đó trong nhà, đợi trước khi yến hội bắt đầu, mới lấy một ít nước bọt của chó dại, rồi dùng băng tuyết bảo quản, vì bệnh chó dại tuy rằng có thể mất mạng nhưng độc tố lại rất yếu ớt, để ở nhiệt độ thường rất dễ hỏng, chỉ có ướp lạnh mới có thể bảo quản trong thời gian dài.

Sau khi lấy nước bọt của con chó dại, Triệu Nhan để Lâm Hổ giết chết con chó, sau đó tìm một nơi vắng vẻ chôn cất, tránh làm hại đến người khác. Nhưng không ngờ tên Lâm Hổ ngu ngốc ham ăn này lại cùng với Lưu quản gia chăm sóc vườn hoa, cũng chính là lão béo đằng sau y cùng nhau mổ thịt chó ăn, người quản gia này lại là một cao thủ ăn thịt chó, bình thường cũng rất hay mua thịt chó ăn, mẹ của Cục Thịt Nhỏ cũng bị ông ta mua về chuẩn bị ăn, không ngờ bị chó bố lưu manh của Cục Thịt Nhỏ cướp về, sau đó mới sinh ra một đàn chó con nhà Cục Thịt Nhỏ.

Hôm đó khi Triệu Nhan dự tiệc trở về, thấy hai người ở trong lương đình phía trước sân đang ăn ngon lành, lúc đó Triệu Nhan không hề biết đó là thịt chó, ngửi mùi rất thơm còn muốn nếm thử, kết quả khi biết được đó là thịt của con chó dại đó, sợ hãi lập tức vứt đôi đũa, sau đó hổn hển cho người bắt hai người họ đưa tới đây, hơn nữa không đủ một trăm ngày không được ra ngoài.

Vừa nghĩ đến bản thân cũng suýt chút nữa ăn thịt con chó dại đó, Triệu Nhan nộ khí xung thiên, tiếp tục chửi mắng Lâm Hổ và Lưu quản gia một trận nữa, hai người họ cũng biết sai, hơn nữa quận vương làm như vậy cũng vì muốn tốt cho mình, nên lúc đó đều cúi đầu không dám hó hé nửa lời, thực ra Triệu Nhan cũng biết, độc tố trong chó dại ở nhiệt độ cao rất dễ mất đi, thịt của con chó dại đó đã bị hai người Lâm Hổ nấu chín rồi, đã hoàn toàn loại bỏ chất độc rồi, cho dù có ăn vào cũng không gây truyền nhiễm, chỉ là hắn muốn mượn chuyện này để răn đe Lâm Hổ và Lưu quản gia một bài học, tránh về sau lại ăn uống lung tung, nên biết có một số vi khuẩn, kí sinh trùng không thể giết chết bằng nhiệt độ cao, nếu cứ ăn theo họ kiểu này, sớm muộn cũng sẽ chết.

Mắng hai người Lâm Hổ xong, Triệu Nhan thở phì rời khỏi khu vườn, sau đó nhanh chóng trở lại bên trong đến phòng bếp, để chuẩn bị bảo họ dùng ớt làm những món ăn mà mình thích.

Nhưng Triệu Nhan không ngờ rằng, khi hắn vừa mang ớt đến, vẫn chưa giải thích nên làm món ăn như thế nào, thì thấy lão Phúc quản gia bước nhanh về phía mình, nhìn thấy Triệu Nhan lập tức bẩm báo:

- Quận vương, người đó hôm nay lại đến rồi, người có gặp không?

Ps: Đáp án đã được tuyên bố, hôm qua có rất nhiều bạn đoán được là bệnh chó dại, ha ha...

chính đã tiêm vào người Trương Nhân Tiên thứ gì rồi chứ, ha ha, cách này thật quá nguy hiểm, mọi người nhất định không được bắt chước.