"Mẹ, không đáng vì loại người này mà tức giận, chó cắn mình, chẳng lẽ mình cắn lại sao? Chuyện này để con báo công an, bà ta đến đây tống tiền chắc chắn phải vào tù mấy ngày.
Hơn nữa, chuyện của thằng con trai bà ta cũng phải bị điều tra, có khi thằng Vương Cẩu Tử còn bị bắt luôn.
" Vương Thúy nhìn ánh mắt thất vọng của Lâm Nam, rồi tiến đến đỡ mẹ mình.
Bà Đỗ không chút do dự, tát ngay vào mặt Vương Thúy.
"A! Mày đúng là đồ vô dụng, để tao bị bà già kia ức hiếp sao? Tao nuôi mày lớn ngần này thật phí công.
Đồ vô dụng, bị người ta ức hiếp cũng đáng đời!" Bà Đỗ chưa hết giận, còn tiếp tục đánh con gái.
"Mẹ, đau quá!" "Đau à? Đáng đời, nếu mày không kiếm được tiền về cho tao, tao sẽ còn đến gây chuyện nữa.
" Bà Đỗ vừa trừng mắt nhìn bà Lâm vừa gào lên: "Mọi người xem đi, họ muốn đánh chết tôi đây, con bé Ninh Ninh nhà họ đánh chết người rồi, tôi đau đến đứt cột sống đây.
Mọi người xem, đồ lòng dạ độc ác, mới tí tuổi đã định giết người.
" Có người đứng xem lên tiếng: "Bà Đỗ, nếu không phải Ninh Ninh gạt bà ra, thì cái lưỡi hái kia đã chém vào người bà rồi.
" "Đúng vậy, hay là bà thực sự như bà Lâm nói, con trai bà làm bậy, giờ đến đây giật tiền?" "Tôi thấy có đến tám, chín phần là đúng, nhìn cái bộ dạng sợ hãi kia mà xem.
" "Chậc chậc, không phải là làm loạn nam nữ quan hệ à? Chuyện này phải bị bắt giam rồi.
" "Mày vừa nói cái gì, tao phá nhà mày bây giờ!" Bà Đỗ nghe thấy người ta đồn đại về con trai mình thì giận dữ chửi bới đám đông.
"Thử xem bà có dám phá nhà tôi không?" "Đúng thế, dám làm mà không dám nhận sao?" "Mọi người im hết đi, hôm nay không có việc gì làm phải không? Đỗ bà tử, bà rảnh rỗi lắm đúng không? Từ chiều nay bắt đầu đi hốt phân cho người ta.
Dám lười biếng thì trừ hai ngày công điểm.
Còn không giải tán hết đi!" Trưởng thôn Lâm vừa ăn cơm xong, định nghỉ ngơi thì Lâm Tây vội vã chạy đến tìm.
Ngày nào cũng lắm chuyện thế này? Bà Đỗ không phục, vừa xoa eo vừa la lên: "Trưởng thôn, ông không thể bất công, bà Lâm định chém tôi mà, ông không thể thiên vị chỉ vì cùng họ Lâm với bà ta.
" "Hốt phân mười ngày, thiếu một ngày hay lười biếng một ngày thì trừ ba ngày công điểm.
" Trưởng thôn Lâm nheo mắt, nghĩ thầm: "Ta bất công thì sao?" "Mày!
Mẹ, mẹ mau về thôi.
" Vương Thúy kéo mẹ mình đi ra ngoài, nếu cứ nháo lên thì chắc mình chẳng còn mặt mũi nào ở nhà chồng nữa.
"Mày đúng là đứa con bất hiếu, khuỷu tay quẹo ra ngoài, không giúp mẹ mà lại đi giúp người ngoài đối phó mẹ.
Tao đúng là phí công nuôi mày lớn.
" "Thôi giải tán hết đi, nếu không mệt thì đi làm việc.
" Nghe vậy, mọi người lập tức giải tán hết.
Lâm Đông bước tới cảm ơn trưởng thôn: "Cảm ơn chú trưởng thôn, mời chú vào nhà chơi một lát.
" "Không cần, ta về đây.
" Trưởng thôn nói xong liền bước đi.
Ngày nào cũng chẳng được yên thân.
Bà Lâm nhìn đứa con trai thứ hai rồi thở dài, vứt cái lưỡi hái trong tay xuống đất và quay vào nhà.
Lâm Dĩ Ninh cũng có chút thất vọng: "Anh hai, đây là chuyện của anh mà.
Nhà bên ngoại có tốt đến đâu thì họ cũng thương con mình trước.