Xuyên Không: Vừa Mở Mắt Đã Trở Thành Cô Cháu Gái Cực Phẩm [Thập Niên 70]

Chương 52





Cô cô đi rồi, Tiểu Nhị Ngưu, chào cô cô nào.

" "Cô cô tái kiến," Tiểu Nhị Ngưu cười tươi, vẫy tay chào Lâm Dĩ Ninh, rồi kéo tay bà nội về nhà.


"Ninh Ninh về rồi à? Hôm nay em bắt được hai con cá ở suối, tối nay chúng ta ăn cá nhé?" Phó Phân ngạc nhiên khi thấy cô em chồng ngày càng khéo léo: "Được thôi, em muốn ăn món gì?" "Cá hầm cải chua được không?" Lâm Dĩ Ninh đề nghị.


"Cá hầm cải chua là món gì vậy?" Phó Phân sửng sốt, chưa từng nghe qua món này và cũng không biết cách làm.


Lâm Dĩ Ninh cũng hơi ngạc nhiên, nhớ lại thời buổi khó khăn hiện tại, mọi người chỉ cần ăn no là tốt rồi, chẳng ai để ý đến cách chế biến.


Chính cô cũng chỉ biết thưởng thức, bảo cô nấu thì cô cũng không biết.


"Chị làm món nào cũng được, em phiền chị vậy.

" "Không sao, em cứ đi chơi đi, khi cơm chín chị sẽ gọi em.

" Phó Phân đáp.


Lâm Dĩ Ninh về phòng, khóa trái cửa, rồi vào không gian riêng để tắm rửa.



Cô giặt sạch quần áo và khăn trải giường bằng máy giặt trong không gian, phơi khô rồi mới quay lại, cầm một cuốn sách lên đọc.


Sáng hôm sau, thôn trưởng Lâm cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ của mình lên huyện, đến trưa thì mang về một tờ giấy hôn thú.


Nhưng lúc này, Lý Phượng đã bị đánh đến thâm tím mình mẩy, nằm bất động trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.


Nhìn bộ dạng cô ta, ai cũng đoán được đêm qua đã trải qua những gì.


Lão Lưu đá nhẹ vào người Lý Phượng: "Còn không mau dậy nấu cơm? Định chờ ta hầu hạ à?" Đợi một lúc, thấy Lý Phượng vẫn không nhúc nhích, lão Lưu thẹn quá hóa giận, nhảy lên người cô ta và đánh liên tiếp: "Tao cưới mày về để hầu hạ tao, nếu mày còn dở chứng, tao đánh chết mày!" Lần này, Lý Phượng cuối cùng cũng có phản ứng.


Cô chậm rãi quay đầu nhìn lão Lưu, rồi đột nhiên bật cười.


Lão Lưu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì bị Lý Phượng đẩy ngã, cô chộp lấy chiếc bát bên cạnh và đập mạnh lên đầu lão, sau đó dùng mảnh vỡ liên tục đâm vào người hắn.


"A, đồ tiện nhân, mày! " Lão Lưu bị đâm vào cổ, không thể nói thành lời, chỉ còn ánh mắt sợ hãi nhìn Lý Phượng.


"Ha ha ha!

Đi chết đi, tất cả chúng mày đều đáng chết!" Lý Phượng cười lớn, điên cuồng.



Thôn trưởng Lâm vừa tới để giao giấy hôn thú, mới đến cổng thì đã nghe tiếng cười điên dại của Lý Phượng.


Không hiểu sao, ông cảm thấy lạnh sống lưng.


Ông vội bước nhanh tới, đẩy mạnh cánh cổng nhưng nó đã bị khóa trái.


"Lưu Lão Yên, mở cửa! Lưu Lão Yên!" Nghe tiếng la, những người hàng xóm bắt đầu kéo tới xem chuyện gì.


"Thôn trưởng, có chuyện gì vậy?" Thôn trưởng Lâm lo lắng đáp: "Tôi cảm giác có chuyện không hay.


Minh Tử, trèo tường vào mở cổng đi.

" "Dạ, Lâm thúc.

" Minh Tử nhanh nhẹn chạy đà, nhảy qua tường vào trong.


"A, cứu với! Giết người!" Minh Tử vừa vào sân đã thấy Lý Phượng không mảnh vải che thân, cả người dính đầy máu, đứng ở cửa phòng.


Minh Tử sợ hãi đến mức ngã lăn ra đất, Lý Phượng cười với hắn, khiến hắn vừa bò vừa lăn trở ra ngoài.


"Thôn trưởng thúc, Lý!

Lý Phượng điên rồi, cô ta!

cô ta giết người!" Minh Tử vừa ra khỏi sân, đã mềm nhũn, ngồi sụp xuống tường.