Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 114:Ngoại truyện #9




Hai tuần trước, Thẩm Chi Ưu cùng với Mục Tử Hạ cùng đi du lịch. Hôm nay là ngày cô và Tử Hạ quay về nên khiến Âu Minh Triết vô cùng vui mừng, cả ngày đều không hiểu vì lí do gì mà mỉm cười vu vơ mãi, lâu lâu lại huýt sáo vang cả nhà hại An Châu Diễm ngồi chơi với thằng cháu mà phải lắc đầu ngao ngán.

Còn nói, Thẩm Chi Ưu buổi tối mới về mà anh đã nao nức muốn ra sân bay đợi, mấy lần như thế Đường Việt Bân lại phải cản, còn An Châu Diễm thật chỉ biết đào một cái hố để chui xuống.

Âu Phong Kì đứng kế bên nhìn cha mình mà nhếch môi khinh thường, cậu thầm nghĩ anh thật chẳng ra dáng nam tử hán gì cả, nếu là cậu, cậu chẳng bao giờ bày ra cái dáng vẻ đó đâu. Hừ, thật đúng là mất mặt!

Trời đã chuyển màu, chớp mắt đã là buổi tối, Âu Minh Triết đã chờ đợi thời cơ này từ lâu rồi, anh ngay lập tức liền lôi Đường Việt Bân đi đón bà xã của mình.

Ngước nhìn đồng hồ, Đường Việt Bân thật sự muốn ngất ngay tại chỗ vì bây giờ mới chỉ có 6 giờ kém, trong khi Thẩm Chi Ưu khoảng 9 giờ mới xuống máy bay, sếp bắt anh đến sớm như vậy, hơn nữa ngay cả một hạt cơm vào bụng cũng không có, ông trời ơi, ông nói xem, có phải là sếp muốn anh chết đói ở cái chốn sân bay này không?

"Này, Phu Nhân vẫn chưa xuống máy bay sao?"

"Thưa Âu Tổng, phu nhân khoảng 9 giờ mới đến ạ!"

"Ài!!...Lâu thật đấy!"

"..."

"Này, Đường Việt Bân cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bây giờ là 6 giờ 5 phút ạ!"

"Cái gì? Sao mà lâu vậy?"

Đường Việt Bân: "..." Chứ sếp nghĩ bốn tiếng trôi qua là nhanh sao?!

Qua bốn tiếng rưỡi, Âu Minh Triết đã thấy thấp thoáng bóng dáng của bà xã thì nhanh chóng chạy tới đón, Đường Việt Bân ôm bụng, uể oải theo sau.

"Vô Sỉ, anh chờ em có lâu không?" Thẩm Chi Ưu vui vẻ tiến tới ôm lấy Âu Minh Triết, tay kia với lấy vali đưa cho Đường Việt Bân.

"Không, anh mới tới thôi!" Âu Minh Triết mỉm cười, đáp.

Đường Việt Bân: "..."

"Hihi, vậy anh có nhớ em không?"

"Không!"

"Thật không?"

"...Thật..."

Đường Việt Bân: "..." Mẹ nó, sếp là đang chơi tôi hả? Rõ ràng phu nhân 9 giờ rưỡi mới tới mà chủ tịch đã ngồi đây từ 6 giờ rồi, lại còn liên tục hỏi tôi xem đã mấy giờ sao mà phu nhân vẫn chưa xuống, mẹ kiếp, Đường Việt Bân tôi thật bị sếp bức cho ức đến chết rồi, sĩ diện cái gì chứ, còn không phải là nhớ vợ đến mức ngồi chờ thôi đã muốn biến thành xác ướp rồi sao?

.

.

.

Thẩm Chi Ưu và Thẩm Như Ngọc đang ngồi xem tivi, Mục Tử Hạ nhanh chóng chạy đến cầm điều khiển lên rồi chuyển kênh.

"Mẹ kiếp, Tiểu Hạ cậu thích bị ăn đấm hả?" Thẩm Chi Ưu tức giận gào lên.

"Bình tĩnh nào, tớ sẽ cho cậu xem cái này, vô cùng kích thích luôn ấy nha, đảm bảo cậu sẽ thích!" Mục Tử Hạ nháy mắt, hào hứng nói.

Như hiểu được Tử Hạ nói gì, Thẩm Chi Ưu nhướn mày, vừa háo hức vừa cười gian:

"Ồ, đúng là chị em tốt của tớ nha~"

Mục Tử Hạ thấy thế cũng không nhịn được hùa theo, cả hai đều bày ra dáng vẻ lưu manh khiến Thẩm Như Ngọc ngồi bên cạnh cũng không khỏi lạnh sống lưng.

Hai cái con người này...là đang định bày trò gì sao?

Màn hình bắt đầu chuyển sang kênh khác, đập vào mắt cả ba chính là rất nhiều các vị nam nhân soái ca với thân hình sáu múi, tám múi, lại vô cùng nóng bỏng và quyến rũ đang bơi dưới hồ nước, từng giọt nước long lanh dưới ánh mặt trời từ từ trượt trên mái tóc xuống các đường cong nhấp nhô trên vùng bụng, theo đó có thêm rất nhiều những giọt nước khác đua nhau chảy xuống phần tuyến nhân ngư, chúng hết sức gợi cảm khiến cho cả ba bị hình ảnh ấy làm cho đơ người, ánh mắt lại như ăn tươi nuốt sống cái tivi phía trước, khuôn mặt thèm thuồng thể hiện ra mặt.

Đột nhiên một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm lấy căn phòng, hai người Thẩm Như Ngọc và Mục Tử Hạ như cảm nhận được điều gì đó thì nhanh chóng xoay đầu lại nhìn, cả hai trong chốc lát liền tái mặt sợ hãi nhìn Thẩm Chi Ưu vẫn chăm chăm cái màn hình phía trước, hai bàn tay cô xuýt xoa, vừa thèm thuồng vừa kìm nén sự kích động trong lòng lại.

Sau đó thì cả hai đều không dám nghĩ đến kết cục của Thẩm Chi Ưu là gì thì liền vội vàng chạy bay chạy biến ra khỏi phòng khách, chỉ để lại mỗi Thẩm Chi Ưu ở đó vẫn đang say sưa đắm chìm với thú vui trong tivi mà vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, bên cạnh còn có Âu Minh Triết đang vô cùng tức giận nhìn cô.

Tiểu Ưu à, hãy bình an sống tiếp nhé!

"Bà xã!!" Âu Minh Triết đen mặt, nghiến răng nói từng chữ "Phim hay nhỉ?"

"Hả? À, tất nhiên là hay rồi, hơn nữa còn phải gọi là cực phẩm luôn nha!!" Thẩm Chi Ưu nghe thấy tiếng kêu liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà hào hứng ca thán, cô vui vẻ quay đầu lại, vẫy tay gọi "Mau mau qua đây..."

Vô Sỉ???

Tại sao anh ấy lại đứng đây?!

Thôi...thôi rồi...con mẹ nó, pha này...thảm...thảm rồi...

Thẩm Chi Ưu cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng lại, gượng gạo nở một nụ cười méo mó đến sắp khóc, cô âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết sức đối diện với người trước mặt.

"Haha...Vô...à không...Ông xã à, Chồng yêu của em~" Thẩm Chi Ưu nhanh chóng tiến đến bên anh, nhân cơ hội anh vẫn chưa bốc hỏa mà nịnh nọt "Cái này chẳng qua chỉ là phim...haha...chỉ là phim thôi mà..."

"Nhưng xem ra em rất thích nó?"

"A...không không!!" Thẩm Chi Ưu lắc đầu nguầy nguậy, cô vội vã phản bác lại "Không có, em không thích nó!"

"Thật?"

"Thật! Em thề luôn!" Lời vừa dứt, cô nhanh chóng giơ ngón tay lên thề, sau đó còn hùng hồn tuyên bố "Em thề!"

"Nếu trái sự thật thì sao?"

"Thì...thì..." Thẩm Chi Ưu đột nhiên lại cảm thấy chột dạ, cô lấm lét liếc nhìn sắc mặt của Âu Minh Triết, khuôn mặt nhỏ kia đã bị anh dọa đến tái xanh cả rồi.

"Em nên nhớ, nếu nói dối anh thì kết cục của em vào sáng ngày mai là sẽ như thế nào, em chính là người hiểu rõ nhất đấy!"

"Còn nữa, em dám ngắm nhìn người đàn ông khác thì bà xã à, đêm nay em chạy không thoát nổi anh đâu!"

Sau đó, cả hai người Thẩm Như Ngọc và Mục Tử Hạ chỉ còn nghe thấy được tiếng la cầu cứu, tiếng cửa phòng ngủ lại đóng một cái sầm rất to, bên trong hình như còn vang vọng tiếng nói của Tiểu Ưu:

"Vô Sỉ, đồ biến thái nhà anh mau bỏ cái tay ra khỏi ngực em!!!"

Cả hai người Thẩm Như Ngọc và Mục Tử Hạ không hẹn mà quay sang nhìn nhau cười vật vã, cuối cùng, Mục Tử Hạ tặc lưỡi:

"Ôi dào, đúng là tuổi trẻ, tinh lực thật là dồi dào nha~"

Thẩm Như Ngọc ngồi kế cùng không nhịn được mà ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn không quên hùa theo:

"Ban ngày mà đã thế rồi! Haiz, trực tiếp đem vợ lên giường trong khi hai chúng ta vẫn còn đang ở nhà của họ, đúng là hết nói nổi!"

"Haha, không chừng sang năm chúng ta lại có thêm một tiểu bảo bối thứ ba để bế đấy!"

Đột nhiên một tiếng nói từ bên phòng ngủ vang vọng tới, là giọng của Âu Minh Triết:

"Bà xã, ở nhà em đã có cơ múi cho em ngắm, hơn nữa em còn có thể sờ trực tiếp, và thậm chí, nếu muốn em vẫn có thể yêu cầu thêm thịt đấy!"

"..."

"Em nên biết, thịt ở nhà bao giờ cũng tốt và chất lượng hơn ở ngoài, bà xã em nếu không tin thì có thể thử!"

"Aaaaaa!!! Âu Vô Sỉ, anh mau cút đi cho em!!!!"