Có một số khách nhân là kết bạn mà đến, ở nơi này uống hoa tửu, tăng thêm cảm tình. Lúc này cần một chút tự do, để cho bọn họ tự phát huy.
Ba người vào ngồi, Tống Đình Phong nhún nhún vai, híp mắt cười: “Xem ra Phù Hương cô nương đêm nay không tính ra ngoài tiếp khách.”
Hứa Thất An hỏi: “Vì sao nói như vậy?”
Tống Đình Phong giải thích: “Thời gian chầu chay có hạn, bình thường mà nói, một đám khách nhân nhiều nhất ở lại nơi này một canh giờ, hoặc là tiếp một bàn, hoặc là chạy lấy người.
Mà hành tửu lệnh muốn chơi vui vẻ, cũng xấp xỉ cần một canh giờ.”
Nói cách khác, chúng ta một đám này là không chơi hành tửu lệnh, như vậy Phù Hương đương nhiên sẽ không xuất hiện... Vì sao ngươi hiểu quy củ Giáo Phường Ti như vậy, chiếu cố không ít nhỉ... Hứa Thất An gật gật đầu, tỏ vẻ học được tri thức mới.
Một đội múa chấm dứt, vũ kỹ tạm thời nghỉ ngơi.
Một người trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh nhạt đứng dậy, giơ chén, nhìn quanh: “Dương Lăng Dương công tử có đây không?”
Hắn liên tục hỏi ba lần, không ai trả lời, thất vọng ngồi xuống.
Bàn bên cạnh, một người trung niên trang phục phú ông gia tò mò hỏi: “Huynh đài, vị Dương Lăng này là người ra sao?”
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.” Người trẻ tuổi nho sam màu xanh nhạt khẽ nâng cằm: “Từng nghe không?”
“Có chút ấn tượng.” Người trung niên trang phục phú ông gia nhớ lại một lát.
“Đương nhiên, thơ này vừa ra, liền được người đọc sách đương thời xưng là vịnh mai tuyệt cú thiên cổ tới nay. Dù là các ngươi những người này, cũng nên nghe qua.” Người trẻ tuổi mặc nho sam kiêu ngạo ngẩng đầu: “Chỉ có người đọc sách chúng ta mới có thể làm ra tác phẩm hay.”
Người trung niên trang phục phú ông gia buồn bực nói: “Vậy công tử vì sao ở đây tìm người?”
Khi hai người nói chuyện với nhau, tửu khách bên cạnh cũng đều dừng bắt chuyện, nghiêng tai lắng nghe.
“Bởi vì bài thiên cổ tuyệt xướng này chính là ra đời ở Ảnh Mai tiểu các, thơ này là Dương Lăng Dương công tử tặng cho Phù Hương cô nương, lấy mai chỉ người, giao nhau tỏa sáng, quả nhiên là tâm tư gấm vóc.”
“Khó trách Ảnh Mai tiểu các gần đây ân khách như mây, khó trách Phù Hương cô nương luôn không ra mặt.”
“Đúng vậy, nghe nói Phù Hương cô nương đã không dễ dàng tiếp khách nữa.”
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn...Thơ thật đẹp, thật muốn gặp Phù Hương cô nương một lần, còn có vị tài tử kia.”
Nghe vậy, người trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh nhạt bóp cổ tay thở dài: “Dương công tử kia chỉ từng xuất hiện ở Giáo Phường Ti một lần, liền bặt vô âm tín, Quốc Tử Giám phái người đi Trường Nhạc huyện học tìm hắn, kết quả tra không có người này.”
“Lại có việc lạ bực này!” Mọi người cả kinh.
Người trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh nhạt bất đắc dĩ nói: “Ta mỗi ngày đến Ảnh Mai tiểu các, chính là vì chờ hắn. Không chỉ ta, học sinh kinh thành đều muốn kết giao người này.”
Tống Đình Phong tặc lưỡi nói: “Lần này xong rồi, Phù Hương cô nương đã không phải nữ tử chúng ta có thể mơ ước.”
Chu Quảng Hiếu cũng thở dài một tiếng.
Ta có phải trong lúc vô ý lên giá ào ào hay không? Hứa Thất An chột dạ cúi đầu uống trà.
Tống Đình Phong nhìn đồng nghiệp mới, nói: “Đáng tiếc ngươi phá án lợi hại, viết thơ không được, ngươi nếu có thể giống với Dương Lăng kia, viết một bài thiên cổ tuyệt cú, Phù Hương cô nương bám ngược lại cũng nguyện ý.”
“Bám ngược lại?!” Hứa Thất An đã phát hiện trọng điểm.
“Ngươi cho rằng trên phố truyền lưu tình yêu nữ tử phong trần cùng thư sinh nghèo kiết hủ lậu, là tự dưng bịa đặt? Thư sinh nghèo kiết hủ lậu ngẫu nhiên có thể ra bài hay, tặng cho nữ tử phong trần, giá trị con người của nàng sẽ tăng vọt. Đây là việc tốt có lợi cho cả hai bên, mà những người đọc sách trẻ tuổi nổi tiếng kia, càng là đối tượng nữ tử phong trần tranh nhau thổi phồng.
“Đừng nói không cần bạc, dù là cho ngược lại cũng nguyện ý. Tử Dương cư sĩ của thư viện Vân Lộc, năm đó rất có tài thơ, sau khi thi đỗ Trạng Nguyên, lưu luyến ở Giáo Phường Ti ba tháng, một chỉ bạc cũng chưa phải bỏ ra.” Tống Đình Phong nói.
Chu Quảng Hiếu gật đầu, cho khẳng định.
Tống Đình Phong phát hiện đồng nghiệp mới trợn mắt cứng lưỡi, như là chịu chấn động thật lớn, lại như nghe thấy được tin tức phấn chấn lòng người, hít thở cũng dồn dập hẳn lên.
Một vị nha hoàn hầu hạ khách nhân uống rượu vội vàng rời khỏi chỗ, nhìn chằm chằm Hứa Thất An vài giây, lộ ra vẻ mặt mừng như điên, thế mà bỏ khách uống rượu qua một bên, không để ý hình tượng chạy ra khỏi phòng.
Không lâu sau, hoa khôi nương tử ăn mặc trang trọng liền ra sân, làn váy thật dài kéo dưới đất, trang sức hoa mỹ giữa mái tóc đen cùng dung nhan xinh đẹp làm nền cho nhau.
Quần áo độ dày vừa đúng, đã không tỏ ra mập mạp, nổi bạt lên dáng người thành thục đồi núi chập trùng; cũng không đến mức làm người ta cảm thấy khoe khoang lẳng lơ.
Cái đó so với Hứa Thất An lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mặc quần áo trang phục rõ ràng càng chú ý hơn. Không giống hoa khôi Giáo Phường Ti, mà là gái hồng lâu có thân phận địa vị nhất định, diễm danh lan xa.
Một đôi mắt sáng lấp lánh của Phù Hương nương tử đảo qua ở trên thân khách nhân, tạm dừng một chút ở trên người Hứa Thất An.
“Ồ, Phù Hương vừa rồi nhìn ta.” Tống Đình Phong hơi chấn động.
Chu Quảng Hiếu nhìn hắn một cái, thẳng lưng lên, không phục nói: “Là nhìn ta.”
Sau khi hướng khách nhân thi lễ, thanh âm Phù Hương mềm mại nói: “Nô gia hiến một điệu múa, giúp chút nhã hứng cho các vị khách.”
Các vị khách ngạc nhiên lẫn vui mừng vạn phần, không ngờ vị hoa khôi nổi bật nhất Giáo Phường Ti này chịu xuất hiện gặp một lần.
Khách nhân tâm tư sâu sắc, nghĩ càng sâu hơn một chút. Phù Hương hoa khôi được xưng cầm thi song tuyệt, không lấy múa trứ danh, vì sao hôm nay lại là nhảy múa.
“Dáng người này, nếu có thể nhảy cho ta một khúc Cực Lạc Tịnh Thổ thì tốt rồi...” Hứa Thất An vừa thưởng thức kỹ thuật nhảy ưu tú, vừa miên man bất định.
Một khúc hết, Phù Hương uống một chén rượu, khuôn mặt ửng đỏ cáo lui.
Tống Đình Phong cười nói: “Đáng giá.”
Chu Quảng Hiếu gật gật đầu.
Tống Đình Phong bưng chén rượu, hướng Hứa Thất An ra hiệu: “Phù Hương cô nương rất ít nhảy múa, đánh đàn trái lại thường xuyên. Ngươi mới đến Giáo Phường Ti, có thể nhìn thấy nàng múa, bạc này tiêu đáng giá lắm.”
Hứa Thất An nâng chén đáp lễ: “Đêm nay nếu có thể ngủ ở phòng nàng thì tốt rồi.”
Tống Đình Phong cười ha ha.
Chu Quảng Hiếu khẽ lắc đầu.
Tống Đình Phong vừa cười xong, liền thấy một vị nha hoàn đã đi tới, nói: “Dương công tử, nương tử nhà ta mời ngươi vào phòng uống trà.”
... Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu mờ mịt nhìn Hứa Thất An, biểu cảm trên mặt từng chút một cứng ngắc.
Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai hắn: “Ngày mai giờ Mão, cửa sân không gặp không về.” Có một số khách nhân là kết bạn mà đến, ở nơi này uống hoa tửu, tăng thêm cảm tình. Lúc này cần một chút tự do, để cho bọn họ tự phát huy.
Ba người vào ngồi, Tống Đình Phong nhún nhún vai, híp mắt cười: “Xem ra Phù Hương cô nương đêm nay không tính ra ngoài tiếp khách.”
Hứa Thất An hỏi: “Vì sao nói như vậy?”
Tống Đình Phong giải thích: “Thời gian chầu chay có hạn, bình thường mà nói, một đám khách nhân nhiều nhất ở lại nơi này một canh giờ, hoặc là tiếp một bàn, hoặc là chạy lấy người.
Mà hành tửu lệnh muốn chơi vui vẻ, cũng xấp xỉ cần một canh giờ.”
Nói cách khác, chúng ta một đám này là không chơi hành tửu lệnh, như vậy Phù Hương đương nhiên sẽ không xuất hiện... Vì sao ngươi hiểu quy củ Giáo Phường Ti như vậy, chiếu cố không ít nhỉ... Hứa Thất An gật gật đầu, tỏ vẻ học được tri thức mới.
Một đội múa chấm dứt, vũ kỹ tạm thời nghỉ ngơi.
Một người trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh nhạt đứng dậy, giơ chén, nhìn quanh: “Dương Lăng Dương công tử có đây không?”
Hắn liên tục hỏi ba lần, không ai trả lời, thất vọng ngồi xuống.
Bàn bên cạnh, một người trung niên trang phục phú ông gia tò mò hỏi: “Huynh đài, vị Dương Lăng này là người ra sao?”
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.” Người trẻ tuổi nho sam màu xanh nhạt khẽ nâng cằm: “Từng nghe không?”
“Có chút ấn tượng.” Người trung niên trang phục phú ông gia nhớ lại một lát.
“Đương nhiên, thơ này vừa ra, liền được người đọc sách đương thời xưng là vịnh mai tuyệt cú thiên cổ tới nay. Dù là các ngươi những người này, cũng nên nghe qua.” Người trẻ tuổi mặc nho sam kiêu ngạo ngẩng đầu: “Chỉ có người đọc sách chúng ta mới có thể làm ra tác phẩm hay.”
Người trung niên trang phục phú ông gia buồn bực nói: “Vậy công tử vì sao ở đây tìm người?”
Khi hai người nói chuyện với nhau, tửu khách bên cạnh cũng đều dừng bắt chuyện, nghiêng tai lắng nghe.
“Bởi vì bài thiên cổ tuyệt xướng này chính là ra đời ở Ảnh Mai tiểu các, thơ này là Dương Lăng Dương công tử tặng cho Phù Hương cô nương, lấy mai chỉ người, giao nhau tỏa sáng, quả nhiên là tâm tư gấm vóc.”
“Khó trách Ảnh Mai tiểu các gần đây ân khách như mây, khó trách Phù Hương cô nương luôn không ra mặt.”
“Đúng vậy, nghe nói Phù Hương cô nương đã không dễ dàng tiếp khách nữa.”
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn...Thơ thật đẹp, thật muốn gặp Phù Hương cô nương một lần, còn có vị tài tử kia.”
Nghe vậy, người trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh nhạt bóp cổ tay thở dài: “Dương công tử kia chỉ từng xuất hiện ở Giáo Phường Ti một lần, liền bặt vô âm tín, Quốc Tử Giám phái người đi Trường Nhạc huyện học tìm hắn, kết quả tra không có người này.”
“Lại có việc lạ bực này!” Mọi người cả kinh.
Người trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh nhạt bất đắc dĩ nói: “Ta mỗi ngày đến Ảnh Mai tiểu các, chính là vì chờ hắn. Không chỉ ta, học sinh kinh thành đều muốn kết giao người này.”
Tống Đình Phong tặc lưỡi nói: “Lần này xong rồi, Phù Hương cô nương đã không phải nữ tử chúng ta có thể mơ ước.”
Chu Quảng Hiếu cũng thở dài một tiếng.
Ta có phải trong lúc vô ý lên giá ào ào hay không? Hứa Thất An chột dạ cúi đầu uống trà.
Tống Đình Phong nhìn đồng nghiệp mới, nói: “Đáng tiếc ngươi phá án lợi hại, viết thơ không được, ngươi nếu có thể giống với Dương Lăng kia, viết một bài thiên cổ tuyệt cú, Phù Hương cô nương bám ngược lại cũng nguyện ý.”
“Bám ngược lại?!” Hứa Thất An đã phát hiện trọng điểm.
“Ngươi cho rằng trên phố truyền lưu tình yêu nữ tử phong trần cùng thư sinh nghèo kiết hủ lậu, là tự dưng bịa đặt? Thư sinh nghèo kiết hủ lậu ngẫu nhiên có thể ra bài hay, tặng cho nữ tử phong trần, giá trị con người của nàng sẽ tăng vọt. Đây là việc tốt có lợi cho cả hai bên, mà những người đọc sách trẻ tuổi nổi tiếng kia, càng là đối tượng nữ tử phong trần tranh nhau thổi phồng.
“Đừng nói không cần bạc, dù là cho ngược lại cũng nguyện ý. Tử Dương cư sĩ của thư viện Vân Lộc, năm đó rất có tài thơ, sau khi thi đỗ Trạng Nguyên, lưu luyến ở Giáo Phường Ti ba tháng, một chỉ bạc cũng chưa phải bỏ ra.” Tống Đình Phong nói.
Chu Quảng Hiếu gật đầu, cho khẳng định.
Tống Đình Phong phát hiện đồng nghiệp mới trợn mắt cứng lưỡi, như là chịu chấn động thật lớn, lại như nghe thấy được tin tức phấn chấn lòng người, hít thở cũng dồn dập hẳn lên.
Một vị nha hoàn hầu hạ khách nhân uống rượu vội vàng rời khỏi chỗ, nhìn chằm chằm Hứa Thất An vài giây, lộ ra vẻ mặt mừng như điên, thế mà bỏ khách uống rượu qua một bên, không để ý hình tượng chạy ra khỏi phòng.
Không lâu sau, hoa khôi nương tử ăn mặc trang trọng liền ra sân, làn váy thật dài kéo dưới đất, trang sức hoa mỹ giữa mái tóc đen cùng dung nhan xinh đẹp làm nền cho nhau.
Quần áo độ dày vừa đúng, đã không tỏ ra mập mạp, nổi bạt lên dáng người thành thục đồi núi chập trùng; cũng không đến mức làm người ta cảm thấy khoe khoang lẳng lơ.
Cái đó so với Hứa Thất An lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mặc quần áo trang phục rõ ràng càng chú ý hơn. Không giống hoa khôi Giáo Phường Ti, mà là gái hồng lâu có thân phận địa vị nhất định, diễm danh lan xa.
Một đôi mắt sáng lấp lánh của Phù Hương nương tử đảo qua ở trên thân khách nhân, tạm dừng một chút ở trên người Hứa Thất An.
“Ồ, Phù Hương vừa rồi nhìn ta.” Tống Đình Phong hơi chấn động.
Chu Quảng Hiếu nhìn hắn một cái, thẳng lưng lên, không phục nói: “Là nhìn ta.”
Sau khi hướng khách nhân thi lễ, thanh âm Phù Hương mềm mại nói: “Nô gia hiến một điệu múa, giúp chút nhã hứng cho các vị khách.”
Các vị khách ngạc nhiên lẫn vui mừng vạn phần, không ngờ vị hoa khôi nổi bật nhất Giáo Phường Ti này chịu xuất hiện gặp một lần.
Khách nhân tâm tư sâu sắc, nghĩ càng sâu hơn một chút. Phù Hương hoa khôi được xưng cầm thi song tuyệt, không lấy múa trứ danh, vì sao hôm nay lại là nhảy múa.
“Dáng người này, nếu có thể nhảy cho ta một khúc Cực Lạc Tịnh Thổ thì tốt rồi...” Hứa Thất An vừa thưởng thức kỹ thuật nhảy ưu tú, vừa miên man bất định.
Một khúc hết, Phù Hương uống một chén rượu, khuôn mặt ửng đỏ cáo lui.
Tống Đình Phong cười nói: “Đáng giá.”
Chu Quảng Hiếu gật gật đầu.
Tống Đình Phong bưng chén rượu, hướng Hứa Thất An ra hiệu: “Phù Hương cô nương rất ít nhảy múa, đánh đàn trái lại thường xuyên. Ngươi mới đến Giáo Phường Ti, có thể nhìn thấy nàng múa, bạc này tiêu đáng giá lắm.”
Hứa Thất An nâng chén đáp lễ: “Đêm nay nếu có thể ngủ ở phòng nàng thì tốt rồi.”
Tống Đình Phong cười ha ha.
Chu Quảng Hiếu khẽ lắc đầu.
Tống Đình Phong vừa cười xong, liền thấy một vị nha hoàn đã đi tới, nói: “Dương công tử, nương tử nhà ta mời ngươi vào phòng uống trà.”
... Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu mờ mịt nhìn Hứa Thất An, biểu cảm trên mặt từng chút một cứng ngắc.
Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai hắn: “Ngày mai giờ Mão, cửa sân không gặp không về.”