“Ngươi nếu có bản lãnh, mang hắn về phương Bắc cũng tùy ngươi. Nhưng ở trước đó, đừng trở ngại chính sự của ta.” Bùi Mãn Tây Lâu thản nhiên nói.
“Chính sự của ngươi...”
Hoàng Tiên Nhi nghịch móng tay, thu liễm nét quyến rũ, chậc chậc nói: “Ta đã nói mà, ngươi loại người tâm cao khí ngạo này, sao có thể cam tâm thua một người chưa từng gặp mặt.”
“Mấy ngày nay ta từng tìm hiểu, Hứa Thất An tuy là tài làm thơ tuyệt thế, lại chưa bao giờ có thành tựu gì ở phương diện binh pháp. Ta hoài nghi quyển binh thư đó là Ngụy Uyên viết. Cho nên ta muốn bái phỏng hắn, thử một chút. Đương nhiên, nếu hắn thật là tác giả quyển binh thư đó...”
Bùi Mãn Tây Lâu dừng một chút, hơi nắm tay, giọng điệu có chút kích động, có chút khát vọng:
“Ta muốn hướng hắn thỉnh giáo mấy vấn đề, hỏi một câu chiến sự phương Bắc nên phá cục như thế nào, đại gia binh pháp như vậy, thường thường một sự nhắc nhở, một ý tưởng, có lẽ chính là mấu chốt chiến tranh thành bại.”
Hoàng Tiên Nhi bĩu môi: “Nào có khoa trương như vậy.”
Xe ngựa ngừng lại, hai người vén màn xe, nhảy xuống xe ngựa.
Ở dưới lão Trương gác cổng dẫn dắt, Hoàng Tiên Nhi bước vào Hứa phủ, nhìn quanh, cười tủm tỉm nói: “Cũng không tệ lắm!”
Trong khoảng thời gian này, nàng theo Bùi Mãn Tây Lâu bôn ba, xã giao ở trong phủ các quan lại kinh thành, từng gặp quá nhiều hào trạch phủ đệ, quy mô cùng kiến trúc Hứa phủ, đại để là trình độ nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống chẳng ai bằng.
Đi qua con đường trải đá, phía trước là một kiến trúc vẻ ngoài hoành tráng, hai bên mái cong, chính là sảnh ngoài tiếp khách của Hứa phủ.
Mắt Hoàng Tiên Nhi chợt sáng ngời, nàng nhìn thấy một vị nam tử mặc trường bào nền màu đen, quấn quanh tơ vàng chỉ bạc, treo trang sức hoa lệ, đứng ở cửa sảnh ngoài, đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Người này ngũ quan như điêu khắc, tràn ngập nam tính dương cương, lại không không thô quánh, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thật ra rất tuấn tú.
Chẳng qua hắn đôi mắt sắc bén, cơ thể khỏe mạnh, da thịt màu tiểu mạch, khiến hắn cùng với đường đệ tuấn mỹ tỏ ra hoàn toàn khác nhau.
Không làm ta thất vọng, chỉ cái túi da này, đã làm cô nãi nãi rất yêu thương... Nụ cười của Hoàng Tiên Nhi không tự giác quyến rũ hẳn lên.
Hứa Thất An đã từng thấy bọn họ ở trên văn hội, bởi vậy chỉ nhìn lướt qua, không đánh giá bao nhiêu.
Ừm, Hoàng Tiên Nhi yêu nữ này vẫn lẳng lơ trước sau như một! Hắn trong lòng nói thầm, mặt ngoài ôn hòa, cười nói: “Hai vị, mời vào trong phòng!”
Hắn chỉ nhẹ nhàng nhìn ta một cái, cũng chưa toát ra sự thèm nhỏ dãi cùng kinh diễm nam nhân thường có, nhưng ta cùng hắn rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt...
Cái này khẳng định không phải ta không đủ sức quyến rũ, mà là Hứa Ngân la người này, hoặc là đối với sắc đẹp có năng lực chống cự rất mạnh, hoặc là lời đồn phong lưu trong kinh thành truyền lưu về hắn cùng hoa khôi Giáo Phường Ti, thật ra là hắn cố ý ngụy trang... Hoàng Tiên Nhi trí tuệ giảo hoạt lưu ý đến chi tiết này, yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.
Mặc kệ là một loại khả năng nào, đều biểu thị Hứa Ngân la người này không phải nam nhân tầm thường, câu dẫn rất khó khăn.
Như vậy không phải càng thú vị sao, nếu vẫy tay có thể lăn lên giường, vậy cũng quá thiếu tính khiêu chiến... Nghe nói ở kinh thành không biết bao nhiêu nữ tử nhà lành ngưỡng mộ hắn.
Hắc, cô nãi nãi muốn ngủ người trẻ tuổi xuất sắc nhất Đại Phụng!
Muốn mang nam nhân vô số nữ tử kinh thành tha thiết ước mơ câu dẫn lên giường!
Thử nghĩ, người trẻ tuổi xuất sắc nhất Đại Phụng, Hứa Ngân la đại danh đỉnh đỉnh, đối tượng vô số nữ tử kinh thành tha thiết ước mơ, lại bị nàng một người ngoại tộc kéo lên giường, đây là một sự kiện hả giận cỡ nào, thích cỡ nào.
Cũng là nghiền áp trên tâm tính đối với nữ tử kinh thành, về trong tộc cũng có thể ở trước mặt các tỷ muội thổi phồng, hâm mộ chết đám tiểu hồ ly tinh kia.
Hứa Thất An dẫn hai vị sứ giả yêu man vào sảnh, dặn dò hạ nhân dâng trà, hắn ngồi ngay ngắn ở chủ vị, trêu ghẹo:
“Biết rõ hoàng đế có khúc mắc với ta, các ngươi còn bái phỏng, đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết.”
Bởi vì hai vị này là yêu man, cho nên hắn sớm báo cho nữ quyến trong nhà, hôm nay đừng chạy đến ngoại viện.
Bùi Mãn Tây Lâu xuất phát từ lễ tiết, mang tính tượng trưng nhấp một ngụm trà, cũng tươi cười đầy mặt trêu ghẹo:
“n oán của ngươi cùng hoàng đế Đại Phụng, mọi người đều đã sớm biết, ta trái lại rất tò mò Hứa Ngân la sẽ ứng đối thế nào.”
Hứa Thất An cười cười, chưa đáp lại, chỉ nói: “Ta sớm không phải Ngân la nữa.”
Bùi Mãn Tây Lâu điểm đến là dừng, quay sang nói: “Trên văn hội hôm đó, đọc binh thư của Hứa công tử, như thể hồ quán đỉnh. Trên thực tế, tại hạ đối với Hứa công tử mộ danh đã lâu.”
Hoàng Tiên Nhi thản nhiên nói: “Ta đối với Hứa công tử, cũng ngưỡng mộ đã lâu.”
Giọng nàng nũng nịu, nói chuyện như là đang làm nũng.
Đối với vị mỹ nhân Hồ tộc này tạo thế quyến rũ, Hứa Thất An coi như không thấy, mỉm cười:
“Tài hoa của Bùi Mãn công tử cũng khiến ta chấn động. Không ngờ ngoại tộc sẽ có một vị đại nho kinh tài tuyệt diễm như thế. Ngươi đã dùng tài hoa của mình, thắng được Đại Phụng tôn trọng.”
Hoàng Tiên Nhi bĩu môi, dịu dàng nói: “Vậy ta thì sao, ta chưa thắng được công tử tôn trọng sao?”
Ngươi? Ngươi dùng hải sản màu mỡ của Hồ tộc thắng được quan trường lsp tôn trọng... Trong lòng Hứa Thất An nói nhảm, đối với loại đáp lời tính chất trêu chọc này chỉ mỉm cười.
Hồ nữ của Hồ tộc, hôm nay ở quan trường Đại Phụng đạt được nhất trí khen ngợi, quan lại kinh thành âm thầm bàn luận không ít, ngay cả Hứa Nhị lang cũng đã nghe nói, khi nói chuyện phiếm đề cập với đại ca.
“Nhưng cho dù là ta, đối mặt thiết kỵ Tĩnh Quốc, cũng cảm thấy hết sức khó giải quyết. Thần tộc ta thiết kỵ dũng mãnh, đây là việc Cửu Châu đều biết. Nhưng cái dũng của thất phu khó thành châu báu.” Bùi Mãn Tây Lâu cảm khái:
“Lần này bái phỏng, Tây Lâu là hướng Hứa công tử thỉnh giáo.”
Hướng ta thỉnh giáo? Ta chỉ là công nhân khuân vác mà thôi, binh pháp Tôn Tử không phải ta viết, là Tôn Tử viết, tên sách không phải nói rất rõ ràng sao... Ngươi một đại nho tinh thông binh pháp, hướng ta thỉnh giáo?
Trong lòng Hứa Thất An điên cuồng nói nhảm, mặt ngoài bất động thanh sắc, chỉ cười nhẹ: “Ta ở trong binh thư từng viết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Nghe được hắn trả lời, ý cười mở rộng ở khóe miệng Bùi Mãn Tây Lâu, đối với trình độ của vị Hứa Ngân la này có bước đầu tán đồng, thong thả nói:
“Là ta quá sốt sắng rồi. Ừm, Tĩnh Quốc có hai loại kỵ binh, một loại được xưng là Hỏa Giáp quân, bởi khải giáp chất liệu đặc thù trên người thành danh. Vật cưỡi của bọn họ là thú có vảy một sừng, chiến mã chất lượng tốt cùng một loại giống quái thú tạp giao bồi dưỡng của Tĩnh Quốc. “Ngươi nếu có bản lãnh, mang hắn về phương Bắc cũng tùy ngươi. Nhưng ở trước đó, đừng trở ngại chính sự của ta.” Bùi Mãn Tây Lâu thản nhiên nói.
“Chính sự của ngươi...”
Hoàng Tiên Nhi nghịch móng tay, thu liễm nét quyến rũ, chậc chậc nói: “Ta đã nói mà, ngươi loại người tâm cao khí ngạo này, sao có thể cam tâm thua một người chưa từng gặp mặt.”
“Mấy ngày nay ta từng tìm hiểu, Hứa Thất An tuy là tài làm thơ tuyệt thế, lại chưa bao giờ có thành tựu gì ở phương diện binh pháp. Ta hoài nghi quyển binh thư đó là Ngụy Uyên viết. Cho nên ta muốn bái phỏng hắn, thử một chút. Đương nhiên, nếu hắn thật là tác giả quyển binh thư đó...”
Bùi Mãn Tây Lâu dừng một chút, hơi nắm tay, giọng điệu có chút kích động, có chút khát vọng:
“Ta muốn hướng hắn thỉnh giáo mấy vấn đề, hỏi một câu chiến sự phương Bắc nên phá cục như thế nào, đại gia binh pháp như vậy, thường thường một sự nhắc nhở, một ý tưởng, có lẽ chính là mấu chốt chiến tranh thành bại.”
Hoàng Tiên Nhi bĩu môi: “Nào có khoa trương như vậy.”
Xe ngựa ngừng lại, hai người vén màn xe, nhảy xuống xe ngựa.
Ở dưới lão Trương gác cổng dẫn dắt, Hoàng Tiên Nhi bước vào Hứa phủ, nhìn quanh, cười tủm tỉm nói: “Cũng không tệ lắm!”
Trong khoảng thời gian này, nàng theo Bùi Mãn Tây Lâu bôn ba, xã giao ở trong phủ các quan lại kinh thành, từng gặp quá nhiều hào trạch phủ đệ, quy mô cùng kiến trúc Hứa phủ, đại để là trình độ nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống chẳng ai bằng.
Đi qua con đường trải đá, phía trước là một kiến trúc vẻ ngoài hoành tráng, hai bên mái cong, chính là sảnh ngoài tiếp khách của Hứa phủ.
Mắt Hoàng Tiên Nhi chợt sáng ngời, nàng nhìn thấy một vị nam tử mặc trường bào nền màu đen, quấn quanh tơ vàng chỉ bạc, treo trang sức hoa lệ, đứng ở cửa sảnh ngoài, đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Người này ngũ quan như điêu khắc, tràn ngập nam tính dương cương, lại không không thô quánh, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thật ra rất tuấn tú.
Chẳng qua hắn đôi mắt sắc bén, cơ thể khỏe mạnh, da thịt màu tiểu mạch, khiến hắn cùng với đường đệ tuấn mỹ tỏ ra hoàn toàn khác nhau.
Không làm ta thất vọng, chỉ cái túi da này, đã làm cô nãi nãi rất yêu thương... Nụ cười của Hoàng Tiên Nhi không tự giác quyến rũ hẳn lên.
Hứa Thất An đã từng thấy bọn họ ở trên văn hội, bởi vậy chỉ nhìn lướt qua, không đánh giá bao nhiêu.
Ừm, Hoàng Tiên Nhi yêu nữ này vẫn lẳng lơ trước sau như một! Hắn trong lòng nói thầm, mặt ngoài ôn hòa, cười nói: “Hai vị, mời vào trong phòng!”
Hắn chỉ nhẹ nhàng nhìn ta một cái, cũng chưa toát ra sự thèm nhỏ dãi cùng kinh diễm nam nhân thường có, nhưng ta cùng hắn rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt...
Cái này khẳng định không phải ta không đủ sức quyến rũ, mà là Hứa Ngân la người này, hoặc là đối với sắc đẹp có năng lực chống cự rất mạnh, hoặc là lời đồn phong lưu trong kinh thành truyền lưu về hắn cùng hoa khôi Giáo Phường Ti, thật ra là hắn cố ý ngụy trang... Hoàng Tiên Nhi trí tuệ giảo hoạt lưu ý đến chi tiết này, yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.
Mặc kệ là một loại khả năng nào, đều biểu thị Hứa Ngân la người này không phải nam nhân tầm thường, câu dẫn rất khó khăn.
Như vậy không phải càng thú vị sao, nếu vẫy tay có thể lăn lên giường, vậy cũng quá thiếu tính khiêu chiến... Nghe nói ở kinh thành không biết bao nhiêu nữ tử nhà lành ngưỡng mộ hắn.
Hắc, cô nãi nãi muốn ngủ người trẻ tuổi xuất sắc nhất Đại Phụng!
Muốn mang nam nhân vô số nữ tử kinh thành tha thiết ước mơ câu dẫn lên giường!
Thử nghĩ, người trẻ tuổi xuất sắc nhất Đại Phụng, Hứa Ngân la đại danh đỉnh đỉnh, đối tượng vô số nữ tử kinh thành tha thiết ước mơ, lại bị nàng một người ngoại tộc kéo lên giường, đây là một sự kiện hả giận cỡ nào, thích cỡ nào.
Cũng là nghiền áp trên tâm tính đối với nữ tử kinh thành, về trong tộc cũng có thể ở trước mặt các tỷ muội thổi phồng, hâm mộ chết đám tiểu hồ ly tinh kia.
Hứa Thất An dẫn hai vị sứ giả yêu man vào sảnh, dặn dò hạ nhân dâng trà, hắn ngồi ngay ngắn ở chủ vị, trêu ghẹo:
“Biết rõ hoàng đế có khúc mắc với ta, các ngươi còn bái phỏng, đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết.”
Bởi vì hai vị này là yêu man, cho nên hắn sớm báo cho nữ quyến trong nhà, hôm nay đừng chạy đến ngoại viện.
Bùi Mãn Tây Lâu xuất phát từ lễ tiết, mang tính tượng trưng nhấp một ngụm trà, cũng tươi cười đầy mặt trêu ghẹo:
“n oán của ngươi cùng hoàng đế Đại Phụng, mọi người đều đã sớm biết, ta trái lại rất tò mò Hứa Ngân la sẽ ứng đối thế nào.”
Hứa Thất An cười cười, chưa đáp lại, chỉ nói: “Ta sớm không phải Ngân la nữa.”
Bùi Mãn Tây Lâu điểm đến là dừng, quay sang nói: “Trên văn hội hôm đó, đọc binh thư của Hứa công tử, như thể hồ quán đỉnh. Trên thực tế, tại hạ đối với Hứa công tử mộ danh đã lâu.”
Hoàng Tiên Nhi thản nhiên nói: “Ta đối với Hứa công tử, cũng ngưỡng mộ đã lâu.”
Giọng nàng nũng nịu, nói chuyện như là đang làm nũng.
Đối với vị mỹ nhân Hồ tộc này tạo thế quyến rũ, Hứa Thất An coi như không thấy, mỉm cười:
“Tài hoa của Bùi Mãn công tử cũng khiến ta chấn động. Không ngờ ngoại tộc sẽ có một vị đại nho kinh tài tuyệt diễm như thế. Ngươi đã dùng tài hoa của mình, thắng được Đại Phụng tôn trọng.”
Hoàng Tiên Nhi bĩu môi, dịu dàng nói: “Vậy ta thì sao, ta chưa thắng được công tử tôn trọng sao?”
Ngươi? Ngươi dùng hải sản màu mỡ của Hồ tộc thắng được quan trường lsp tôn trọng... Trong lòng Hứa Thất An nói nhảm, đối với loại đáp lời tính chất trêu chọc này chỉ mỉm cười.
Hồ nữ của Hồ tộc, hôm nay ở quan trường Đại Phụng đạt được nhất trí khen ngợi, quan lại kinh thành âm thầm bàn luận không ít, ngay cả Hứa Nhị lang cũng đã nghe nói, khi nói chuyện phiếm đề cập với đại ca.
“Nhưng cho dù là ta, đối mặt thiết kỵ Tĩnh Quốc, cũng cảm thấy hết sức khó giải quyết. Thần tộc ta thiết kỵ dũng mãnh, đây là việc Cửu Châu đều biết. Nhưng cái dũng của thất phu khó thành châu báu.” Bùi Mãn Tây Lâu cảm khái:
“Lần này bái phỏng, Tây Lâu là hướng Hứa công tử thỉnh giáo.”
Hướng ta thỉnh giáo? Ta chỉ là công nhân khuân vác mà thôi, binh pháp Tôn Tử không phải ta viết, là Tôn Tử viết, tên sách không phải nói rất rõ ràng sao... Ngươi một đại nho tinh thông binh pháp, hướng ta thỉnh giáo?
Trong lòng Hứa Thất An điên cuồng nói nhảm, mặt ngoài bất động thanh sắc, chỉ cười nhẹ: “Ta ở trong binh thư từng viết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Nghe được hắn trả lời, ý cười mở rộng ở khóe miệng Bùi Mãn Tây Lâu, đối với trình độ của vị Hứa Ngân la này có bước đầu tán đồng, thong thả nói:
“Là ta quá sốt sắng rồi. Ừm, Tĩnh Quốc có hai loại kỵ binh, một loại được xưng là Hỏa Giáp quân, bởi khải giáp chất liệu đặc thù trên người thành danh. Vật cưỡi của bọn họ là thú có vảy một sừng, chiến mã chất lượng tốt cùng một loại giống quái thú tạp giao bồi dưỡng của Tĩnh Quốc.